Chương 485: Trung Thổ gia tộc

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Sắc mặt Ấn Huyền Sở khi nhìn thấy Lục Bình cầm trong tay viên châu óng ánh to bằng nắm tay này, liền kích động dị thường. An Huyền Sở nhìn Lục Bình một chút, rồi lại đem toàn bộ tinh thần chú ý tới viên châu trong tay Lục Bình, âm thanh mang theo vẻ run run hỏi:

– Cái này, đây chẳng lẽ là…

Lục Bình đem trong tay viên châu giao cho Ân Huyền Sở, nói:

– Không sai, đây chính là Băng Ly châu.

Ân Huyền Sở hai tay tiếp nhận Băng Ly châu Lục Bình trao cho, nâng niu ở trong lòng bàn tay. Một cỗ sâm bạch vụ khí đột nhiên từ trên hai tay của hắn bay lên. Ân Huyền Sở sắc mặt nhất thời kích động, có vẻ ửng đỏ cả lên, lẩm bẩm nói:

– Không sai, không sai, đây chính là Băng Ly châu, chính là Băng Ly châu.

Lục Bình thấy rõ từ từ hai tay của Ân Huyền Sở lan tràn ra vụ khí màu trắng, bắt đầu hướng về trong Băng Ly châu xâm nhập vào, hiển nhiên là đang luyện hóa viên bảo vật làm vật truyền thừa của bộ tộc Băng Ly này. Tuy nhiên, Lục Bình lại đưa tay vỗ vỗ bả vai của Ân Huyền Sở, nói:

– Hiện tại không phải là thời điểm khai mở truyền thừa.

Ân Huyền Sở thật vất vả lắm mới kềm lại được cảm giác hưng phấn bên trong tâm khảm. Trong thân thể của hắn đang chảy dòng máu mang huyết mạch của nhân yêu hai tộc. Trong dĩ vãng, hắn chỉ có thể thi triển ra thiên phú của Nhân tộc là đã có thành tựu như vậy rồi. Nếu như từ rày về sau có thể lần nữa khai mở và đạt được truyền thừa của Băng Ly tộc, như vậy thì thực lực của hắn sẽ tăng lên rất nhiều, không thể nghi ngờ gì nữa!

Bất quá hắn cũng biết tình cảnh hiện giờ căn bản không kịp luyện hóa truyền thừa chi vật trong tay, cho nên sau khi nghe Lục Bình nhắc, liền lúng túng nhìn hắn cười cười, rồi cùng Lục Bình bắt đầu kiểm tra toà Truyền Tống trận này, chuẩn bị đem nó khởi động.

Lục Bình đem vài món trữ vật pháp khí vứt cho Ân Huyền Sở, nói:

– Bốn cái trữ vật pháp khí này là vừa mới tại ở bên ngoài Hoàn Vũ đảo chém chết bốn tên Phúc Hải bang Đoán Đan kỳ tu sĩ rồi đoạt được. Bên trong ấy những thứ linh thảo cùng thượng phẩm linh thạch ta đã lấy đi hết. Những vật còn lại Lưu tiên trưởng một món cung không lấy. Ngươi hãy thu lại hết đi, Đông Hải tuy rằng giàu có, nhưng các loại tu luyện tài nguyên chi tiêu cũng lớn. Ở tại Đông Hải không môn phái làm hậu thuẫn, cái Thính Đào phủ kia của ta tuy có thể tự cấp tự túc, nhưng nếu hơi có lợi nhuận là cám ơn trời đất rồi, sợ là cũng giúp gì cho người nhiều, đến thời điểm cần chắc chỉ toàn dựa vào chính ngươi.

Ân Huyền Sở cũng không lập dị, trực tiếp đem bốn cái trữ vật pháp khí thu vào.

Lục Bình đem mấy khối thượng phẩm linh thạch cùng mười mấy khối trung phẩm linh thạch khảm vào trong Truyền Tống trận, còn không chờ Lục Bình khởi động Truyền Tống trận, Truyền Tống trận dưới chân Ân Huyền Sở lại sáng lên trước.

Lục Bình mặt liền biến sắc, cấp tốc đem bốn thi thể của Phúc Hải bang tu sĩ ở bốn phía Truyền Tống trận thu vào. An Huyền Sở trực tiếp rời khỏi Truyền Tống trận, đến phía sau một tảng đá lớn ẩn nấp, nhất thời bị bóng tối của cự thạch nhấn chìm không thấy đâu nữa.

Mà sau khi Lục Bình đem thi thể thu hồi, thì lại xoay người chạy đến vị trí của địa huyệt của Truyền Tống trận.

Trong Truyền Tống trận hào quang màu trắng lóe lên cực mạnh. Đợi đến khi hào quang tiêu tán hết, một cái khuôn mặt âm trầm cùng thân hình của một tu sĩ tuổi chừng bốn mươi xuất hiện ở trên Truyền Tống trận.

Tu sĩ trung niên hướng về bốn phía Truyền Tống trận nhìn một chút, nói:

– Chà, sao không ai trông coi hết thế này? Phúc Hải bang này ở tại Bắc Hải lâu ngày, không ngờ đã lười biếng đến trình độ như thế, chẳng trách Nguyên Quang sư thúc đối với Phúc Hải bang cùng Thu gia rất có nhiều lời chê trách.

Tu sĩ trung niên vừa dứt lời, đột nhiên thấy được trên Truyền Tống trận có linh thạch Lục Bình vừa khảm nạm. Tu sĩ trung niên biến sắc, giương tay muốn đem phòng thủ pháp bảo của bản thân dựng ra, nhưng không ngờ một đạo sát ý lạnh lẽo đã kéo vọt tới từ sau lưng của hắn.

Tu sĩ trung niên lâm nguy nhưng không hề run sợ, thân hình đột nhiên vọt lên phía trước, đồng thời liên tiếp năm tầng hộ thân cương khí căng phồng ra bên ngoài thân thể.

Chỉ nghe thấy “Xẹt xẹt” một loạt thanh âm vang lên, cương khí hộ thân của tu sĩ trung niên nhất thời bị xé rách. Lúc này, một cái Lưu Ly Thủy Tinh Tháp chín tầng đã bị đốt sáng lên tầng thứ năm từ đỉnh đầu của tu sĩ thăng lên. Một tầng quang mạc buông xuống như tấm màn rũ, miễn cương đem một thanh chủ thủ màu đen chặn ơ trước người y.

Tu sĩ nhìn thấy chỉ có một cây chủy thủ, sắc mặt nhất thời biến đổi, thân hình cấp tốc hướng về một bên khác xoay chuyển. Nhưng rốt cuộc đã không còn kịp nữa, tu sĩ chỉ cảm thấy vai trái mát lạnh, một đạo vết thương dài nửa thước xuất hiện ở trên vai, máu tươi phún ra nhưng không chờ chảy xuống đã bị một tầng hàn khí đông cứng, trở thành những mảnh bằng vụn màu đỏ thắm.

Tu sĩ xoay người lại, ngữ khí sâm nghiêm nhìn Ân Huyền Sở trước mặt, quát:

– Người của Liêu gia? Không ngờ là tin tức của các ngươi lại linh thông như vậy, Bành Thế Nguyên ta vừa ở Trung Thổ điều tra rõ ràng nội tình Liêu gia các ngươi, không ngờ bên này các ngươi đã kéo đến mai phục giết ta. Nhưng thật đáng tiếc, các ngươi dù có giết ta thì cũng không có ích lợi gì. Nội tình của Liêu gia sớm đã bị ta báo về cho trong cung biết rồi. Lần này đến đây, bất quá là ta muốn thông báo cho Nguyên Quang sư thúc tổ mà thôi.

Ấn Huyền Sở cầm đôi chủy thủ trong tay, trên mặt không biểu tình gì, lăng lắng nghe lời có vẻ như là suy đoán của tu sĩ đối diện.

Tu sĩ thần niệm quét qua, mặt nhất thời vui vẻ, cười lạnh nói:

– Thân thể bị thương mà cũng muốn mưu toan lưu lại bản chân nhân? Xem ra Phúc Hải bang tu sĩ rốt cục cũng thông minh một hồi, trong huyết động này lại lưu lại Đoán Đan kỳ tu sĩ trông coi. Bọn họ nếu như chết thì cũng đã chết rồi, có thể còn tạo cơ hội cho bản chân nhân bác đạt sinh cơ nữa!

Ân Huyền Sở vung song chảy lên, một cây chủy thủ nhất thời bắn ra mấy chục đạo âm ảnh, bao phủ kín hết các vị trí có thể né tránh. Còn một cây chủy thủ khác thì chỉ loáng một cái, biến mất ở trong mấy chục đạo bóng đen này, không thấy tung tích đâu.

– Dám cướp giết Thủy Tinh cung tu sĩ, Liêu gia ngươi cũng coi như là có gan đó. Ngay cả mấy cự phái đại phiệt ở Trung Thổ cũng không dám làm như vậy. Bắc Hải Liêu gia người hãy chờ bị diệt tộc đi! Đó là chuyện mà ngay cả Trung Thổ bốn gia của các ngươi cũng không thể nào cứu được cho các ngươi.

Tu sĩ một mặt vừa lùi về sau chống đỡ sự tập kích của Ân Huyền Sở, một mặt cất giọng tàn nhẫn nói.

– Ồn ào!

Ân Huyền Sở rốt cục nói ra câu nói đầu tiên, đồng thời chủy thủ ẩn giấu ở trong vô số đạo âm ảnh đó đột nhiên từ một phương vị mà tu sĩ không ngờ tới đâm ra. Thủy Tinh Giản trong tay tu sĩ đánh một cái vào chỗ trống không, “Bụp” một tiếng, Thủy Tinh Lưu Ly Tháp liên tiếp đốt sáng lên bốn tầng tháp thân, những vẫn bị song chủy đậm phá hộ thân quang mạc. Bất quá song chủy sau khi đàm phá hộ thân quang mạc xong, cung đến lúc hết lực như tên bay hết đà, không thể không lui trở lại.

Bất quá điều này vẫn làm cho tu sĩ kinh hãi. Thừa dịp song chảy của Ân Huyền Sở tay trắng thu về, y xoay người liên hướng về của hang động chạy đi. Vừa chạy trốn, y vẫn vừa quay đầu nhìn thoáng qua Ân Huyền Sở phía sau, lại phát hiện Ân Huyền Sở vẫn chưa chịu truy đuổi theo, trái lại còn lộ ra một nụ cười mỉm trào phúng.

– Không xong!

Tu sĩ lập tức liền phản ứng ngay, chợt hiểu ra mình không chú ý cái gì đó. Nhưng mà lúc này đã không còn kịp nữa rồi, một đạo ánh kiếm màu vàng kim đột nhiên lóe lên, đối mặt chém ùa tới trước mặt tu sĩ đang chạy vội. Thủy Tinh Lưu Ly Tháp hộ thân quang mạc vừa bị An Huyền Sở đâm phá, nguyên bản cũng không còn có bao nhiêu pháp lực phòng hộ, còn năm tầng hộ thân cương khí thì làm gì có thể chống chọi được với kiếm thuật thần thông của Lục Bình.

Tu sĩ chưa kịp hô to một tiếng, liền bị Lục Bình chém thành hai đoạn.

Lục Bình sau khi than “Đáng tiếc” một tiếng, nói:

– Người này trong tay sử dụng pháp bảo là Thủy Tinh Giản cùng Thủy Tinh Lưu Ly Tháp. Thủy Tinh giản kia thì thôi đi, chỉ là Thủy Tinh cung chế tạo ra pháp khí ban cho Dung Huyết kỳ tu sĩ sử dụng mà thôi. Bất quá Thủy Tinh Lưu Ly Tháp lại quan hệ đến một hạng đại thần thông của Thủy Tinh cung, thậm chí là vô thượng thần thông truyền thừa, không phải là đệ tử tinh anh của Thủy Tinh cung thì không thể được truyền thừa. Người này thực lực bình thường như vậy, làm sao cũng có thể đạt có được Thủy Tinh Lưu Ly Tháp?

Ân Huyền Sở lắc đầu một cái, nói:

– Bản thân ta đối với Thủy Tinh Lưu Ly Tháp này cũng chỉ vào thời điểm Đông Hải tu sĩ đến thăm bản phái mới thấy qua một lần, hơn nữa còn là trong tay cái tên Thủy Tinh cung tu sĩ bị người đánh cho không còn manh giáp kia. Bất quá người này tựa hồ xem hai người chúng ta là người của Bắc Hải Liêu gia, hơn nữa từ ngữ khí của người này khi nãy mà xét, thì tựa hồ là phát hiện được Liêu gia có điều bí ẩn gì đó.

Lục Bình “hà hà” cười nói:

– Người này lần này đến đây là gặp cái Thủy Tinh cung Nguyên Quang lão tổ kia, xem ra Liêu gia cũng không đơn giản chút nào. Nhưng đáng tiếc vừa rồi không cách nào lưu thủ, nếu không nhất định phải bắt sống hắn, sưu hồn một phen.

Trong lòng Lục Bình nhưng là âm thầm suy tư: Liêu gia này chẳng những có Thọ đan, Đoán Cốt đan là đan dược hiếm và quý đến bậc ấy, ngay cả Dung Tâm đan, Đoán Tâm đan là bực kỳ đan có thể tạo ra sự điên cuồng trong giới tu luyện tại Bắc Hải cũng có. Hơn nữa, họ tựa hồ còn đối với Trung Thổ hiểu rất rõ, điều này hiển nhiên không phải là một phổ thống gia tộc của Bắc Hải có thể hiểu được.

Lục Bình tiện tay đem trữ vật pháp khí trên người tu sĩ thu vào tay, tung ra một mồi lửa đem thi thể đốt sạch, lúc này mới ngẩng đầu hướng về Ân Huyền Sở hỏi:

– Thế nào, còn muốn dùng toà Truyền Tống trận này đi Đông Hải?

Ân Huyền Sở gật gù, không nói gì.

Lục Bình cười nói:

– Tốt lắm, sự tình ở Đông Hải ta cũng cùng người nói gần hết rồi. Cái Thính Đào phủ kia của ta ngươi thuận tiện giúp chăm nom một phen, đến Đông Hải rồi thì chỉ còn trông cậy vào một mình ngươi, tự lo liệu lấy!

Hào quang màu trắng của Truyền Tống trận lần thứ hai lấp loé, Ân Huyền Sở bị bạch quang nhấn chìm, thân hình cũng biến mất ở trong Truyền Tống trận.

Lục Bình cũng không hề nóng lòng rời khỏi, mà là cứ hễ qua một thời gian ngắn ngủi liền dùng mười mấy viên trung phẩm linh thạch lắp vào Truyền Tống trận thử khởi động một phen. Sau mấy lần như vậy, Lục Bình sắc mặt liền trở nên hơi khó coi.

Tại Lục Bình một lần nữa đem linh thạch đặt vào trong Truyền Tống trận, thì Truyền Tống trận đột nhiên truyền đến một tiếng vang âm âm. Lục Bình sắc mặt liền vui vẻ trở lại. Sau khi kiểm tra Truyền Tống trận một phen nữa, quả nhiên phát hiện Truyền Tống trận đích đến ở đầu bên kia đã mất đi sự liên hệ. Hiển nhiên Ân Huyền Sở sau khi truyền tống tới nơi, đã khống chế cục diện nơi ấy, rồi sau đó phá hủy Truyền Tống trận.

Yên lòng, Lục Bình đưa chưởng ấn ra, vài đạo kiếm khí từ bàn tay của hắn bắn ra, một lần đem Truyện Tổng trận trên mặt đất chém nát thanh vai trăm khối, sau đó hướng ra bên ngoài hang động mà đi.

Ngay sau khi Lục Bình mới vừa mới của động ngay sát mực nước biển lúc vào, thì chợt cả kinh, một tay vội chụp lấy Đại Bảo xách từ trong Hoàng Kim ốc đi ra, rồi không cho nó nói nhiều, ấn đầu bắt nó mang theo hắn độn xuống mặt đất.

Cửa động dưới Nước biển có một trận tiếng động do nước nhẹ nhàng khua lên, liên tiếp có hai Đoán Đan kỳ tu sĩ thần bí và lặng lẽ gần như là không một tiếng động đột ngột xuất hiện ở cửa động.

Sau khi thấy rõ bốn phía không có bất kỳ Phúc Hải bang tu sĩ nào trông coi, hai người nhất thời dâng lên một trận cảnh giác, thần niệm hướng về trong hang động quét dọc quét ngang. Sắc mặt hai người tuy biến đổi, nhưng cũng không có phát hiện gì. Hai người chần chờ chốc lát, một người trong đó lúc này mới đưa tay hướng về mặt nước trước cửa động điểm một cái, sau đó mặt nước chấn động nổi sóng, lại có hai người từ trong đó đi ra.

Một người trong đó nhìn rất khôi ngô uy mãnh, tựa hồ là thủ lĩnh ở trong bốn người, trầm giọng hỏi:

– Sao hả?

Tu sĩ dùng tay ra hiệu vào trong mặt nước lúc nãy liền thấp giọng trả lời:

– Tựa hồ là có đôi chút không đúng, dường như là đã có người tới đây trước rồi. Phúc Hải bang tu sĩ không thấy bóng dáng đầu, Truyền Tống trận cũng đã bị phá hủy. Có khi nào là do Phúc Hải bang đã phát giác hành động của chúng ta hay không, cho nên mới hành động trước bỏ luôn địa điểm truyền tống này?

Dẫn đầu tu sĩ lắc lắc đầu, nói:

– Cũng không phải là không thể được, chỉ là lần này cái tên Bành Thế Nguyên kia không chỉ ở Trung Thổ điều tra được một ít tin tức của Liêu gia bổn gia, mà lần này đến Bắc Hải này trên thân còn mang một vật mà Liêu gia ta nhất định phải có. Mặc kệ thế nào, nhất định phải sống gặp người chết thấy thi thể. Đi!

Chúng ta lại đi tiếp đến một chỗ truyền tống khác của Phúc Hải bang!

Sau khi bốn người này rời đi, mặt đất hang động vốn chật hẹp đột nhiên bật ra một mảnh tảng đá vỡ,

Lục Bình chật vật lôi Đại Bảo đã tiêu hao hết pháp lực trong cơ thể từ dưới tảng đá kia nhảy ra ngoài, há mồm phun ra một ngụm máu đen, thấp giọng nói:

– Liêu Hổ, không ngờ lại có thể là hắn!

Yêu cầu Đại Bảo độn thổ thì còn tạm được, nhưng mà nếu là thạch độn thì chính là đang làm khó cho nó. Cũng may bây giờ Đại Bảo có dung huyết tầng tám tu vi, sắp lên cấp dung huyết điên phong. Tuy nói Đại Bảo lúc nào cũng ham ăn lười làm, nhưng đúng là nó đã trợ giúp cho Lục Bình vượt qua kiếp nạn lần này.

Bạo Nguyên đan, Lục Bình sau khi bị Huyền Thuật chân nhân đả thương, đã dùng viên đan dược màu đỏ hồng kia. Đây là một viên đan dược có thể kích thích tiềm lực của tu sĩ, có thể làm cho chân nguyên trong cơ thể tu sĩ khôi phục với tốc độ cực nhanh. Nhưng đổi lại, cái giá phải trả của việc sử dụng đan dược này chính là độc tố của nó sẽ tích chứa và tràn ngập khắp toàn thân tu sĩ, khiến cho thân thể tu sĩ trong khoảng thời gian một năm hoàn toàn cách tuyệt với linh khí ở bên ngoài.

Điều này cũng có ý nghĩa là: trong vòng một năm tương lai, tu sĩ khi tu luyện chỉ có thể thông qua việc dùng đan dược mà tiến hành, chứ còn các mặt liên quan đến linh khí, linh mạch, linh thạch cùng các đồ dùng tu luyện có liên quan đều không thể sử dụng. Mà một năm sau, cho dù phản ứng phụ của đan dược có tác dụng làm phong bế không thể hấp thu linh khí sẽ mất đi, nhưng độc tính của nó vẫn còn lưu lại trong cơ thể, sẽ vẫn còn có ảnh hưởng đến tốc độ tu luyện của tu sĩ. Cho đến ba năm rưỡi sau, tu sĩ mới hoàn toàn loại bỏ độc tính trong người, mới có thể tu luyện bình thường.