Chương 1179: Thiên Mã Trưởng Lão

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lục Bình trầm mặc không nói, trên mặt âm tình bất định, không biết suy nghĩ gì, mà Sở Vân Thiên thì cười ”ha ha” một tiếng, nói:

– Lão phu lời nói đến thế, Lục tiểu hữu hãy tự giải quyết cho tốt. Tóm lại bản tộc cho dù có lực lượng trở ngại tiểu hữu, nhưng Bích Hải linh xà nhất tộc cuối cùng là có quy tắc truyền thừa, chỉ cần tiểu hữu dựa theo quy củ đến, người khác vẫn không thể nói gì được.

Tiếng nói lượn lờ, người cũng đã biến mất không thấy đâu nữa, Lục Bình cũng không lộ ra vẻ bất ngờ chút nào với điều này. Bởi vì thần niệm của Lục Bình có thể rõ ràng phát giác được Sở Vân Thiên bất quá là sử dụng một loại thủy độn chi thuật cực kỳ cao minh mà thôi.

Nếu là đổi thành tu sĩ khác, có lẽ cảm thấy kinh nghi bất định với loại phương thức biến mất kỳ diệu này của Sở Vân Thiên, vượt qua lòng nghi ngờ, chỉ sợ còn cho rằng Sở Vân Thiên trốn ở một bên tùy thời đánh lén, nghi thần nghi quỷ hồi lâu.

Sở Vân Thiên trước kia bị Lục Bình làm cho có thể nói là hơi lộ ra thảm hại. Lần này, Sở Vân Thiên thi triển bộ bí thuật đó ít nhiều cũng mang theo một ít ý tứ vãn hồi mặt mũi một chút. Nhưng nếu để cho ông ta biết được loại ra sức của mình chung quy vẫn bị Lục Bình chỉ liếc thôi đã nhìn thấu hư thật, sợ nửa ngày sau ông ta càng phải phiền muộn.

Thần niệm của Lục Bình quét ngang, tu sĩ che giấu trong phạm vi hơn mười dặm đều bị kinh sợ thối lui. Vừa rồi Lục Bình cùng Sở Vân Thiên một phen đại chiến đưa tới không ít tu sĩ chú ý, lúc này có người nhận biết Bắc Hải Lục Thiên Bình, đương nhiên sẽ hiểu người này không kém gì thánh địa đích truyền tu sĩ của tu luyện giới, hiển nhiên không dám đi trêu chọc thêm.

Cũng có người không hề nhận biết Bắc Hải Lục Thiên Bình, xem ra địa vị của Lục Bình rõ ràng có thể ngang hàng cùng đại tu sĩ, hiển nhiên cũng không dám nhiều chuyện. Họ thấy thần niệm của Lục Bình quét ngang lập uy, dĩ nhiên mọi người ào ào tránh đi.

Lục Bình luyện thành đạo vô thượng thần thông thứ ba hiển nhiên tâm tình thật tốt, cũng không đi quản những tu sĩ còn rơi ở sau người tìm hiểu hành tung của mình. Hắn đạp mạnh dưới chân một chút, thân thể cao lớn của Lục Đại Quý hơi khẽ chấn động, lần nữa rẽ mãnh liệt nước Thanh Minh Giang ra, đi về thượng du.

Lần này Lục Bình du lịch Thanh Minh Giang nguyên vốn muốn hoàn thiện ”Đại Giang Đông Khứ Kiếm Quyết”, muốn thành tựu một bộ vô thượng thần thông kiếm thuật dùng để truyền thừa đời sau. Hắn không ngờ kiếm quyết này chưa ngộ thành, nhưng thành tựu bộ Phí Phản Doanh Thiên Kiếm Quyết” vô thượng kiếm thuật thần thông trước.

Tuy nhiên kiếm quyết chưa ngộ thành, hành trình Thanh Minh Giang của Lục Bình còn phải tiếp tục.

Lúc này đây, Lục Bình không che lấp sự tồn tại của Tam linh, trong thủy vực quanh người huyền quy, Tam linh vui vẻ chơi đùa lẫn nhau. Với tư cách tinh linh trong nước, nơi mà huyền quy đi qua, nước Thanh Minh Giang đều bị chung quấy một cái long trời lở đất. Tuy nhiên có Lục Bình trấn áp, cũng không cần lo lắng xuất hiện các loại tình hình nguy hiểm nước lũ bại đề gì.

Thanh Minh Giang với tư cách sông lớn thứ nhất của Trung Thổ, dĩ nhiên trong nước cũng có yêu tộc tồn tại, nhưng mà sau khi phát giác được khí tức đỉnh cấp huyết mạch một hồi đại chiến cùng với Bích Hải linh xà nhất tộc lúc trước, đại bộ phận Thanh Minh Giang yêu tộc đều lựa chọn ngủ đông, ở ẩn, mặc cho Tam linh hô phong hoán vũ trên mặt sông.

Sau khi trải qua một phen thăm dò của Sở Vân Thiên lần trước, Bích Hải linh xà nhất tộc xem như tạm thời thừa nhận Lục Bình có được tư cách để Tam linh theo hầu. Chỉ là Lục Bình thực sự tinh tường, lần này Sở Vân Thiên trước đến xò xét, xem tu vi hiện tại của Tam linh, đặc biệt là sau khi đem về tin tức của Tam Linh ngưng tụ cửu phẩm kim đan, tương lai Lục Bình gặp phải khó khăn ở Bích Hải linh xà nhất tộc tất nhiên sẽ gia tăng thật lớn. Bích Hải linh xà nhất tộc vô luận là tán thành tộc nhân thành tùy tùng của người khác hay không, cũng không phá hư quy củ trong tộc, dưới nguyên tắc đoàn kết nhất trí chống đỡ, chế trụ Lục Bình mang Tam linh đi ra từ trong tộc.

Ba gã hậu bối đệ tử ngưng tụ cửu phẩm kim đan, cho dù là trong mỗi thời đại tu sĩ của Bích Hải linh xà lại có thể xuất hiện mấy người chứ? Mà những người đó xuất hiện không người nào là không được người dùng lực cả tộc đến bồi dưỡng, như thế nào lại cam long thả ra làm tùy tùng cho người được.

Đám người Lục Bình xuôi dòng trên xuống, cũng không biết qua bao lâu, mặt nước Thanh Minh Giang càng phát ra bằng phẳng, mặt sông cũng càng lúc càng rộng lớn, gió sông thổi phần phật. Thời điểm chỉ còn lại có Tam linh chơi đùa xoáy lên nhiều đóa bọt nước vang tiếng ”ào ào”, mặt sông càng có vẻ yên lặng.

Tam linh phảng phất đã nhận ra cái gì, tựa hồ chơi mệt mỏi vậy, rút nhỏ thân hình từ trong nước bò tới trên lưng huyền quy.

Lục Bình đứng trước đầu mai rùa huyền quy, ánh mắt sáng ngời nhìn qua mặt sông phía trước, tựa hồ thưởng thức cảnh trí cực xa trên sông vậy.

Vào lúc này, Lục Bình đột nhiên cười nhạo một tiếng, hỏi:

– Được rồi có ý tứ gì sao, các hạ còn muốn ý định dấu đầu lộ đuôi tới khi nào?

– Hừ!

Tiếng hừ lạnh đột nhiên nổ vang bên tại Lục Bình, nhưng mà hắn vẫn là một bộ dáng mây trôi nước chảy, tuy nhiên khóe mắt không khỏi có chút nhảy lên: thì ra lại là một vị pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ.

– Trên Thanh Minh Giang nghênh ngang khắp nơi như vậy, cũng chỉ có người từ Bắc Hải cằn cỗi chi địa chưa thấy qua chuyện đời mới như thế, tiểu tử ngươi thực sự cho rằng Trung Thổ tu luyện giới là chỗ để du lịch sao?

Một giọng già nua sâu kín gãy gãy truyền đến trên mặt sông, ngay lập tức Lục Bình đem ánh mắt chằm chằm hướng về phía hư không phía đông bắc, nhịn không được cười lên đáp:

– Ta tưởng là ai, thì ra là Mã Lập Mã Tứ trưởng lão, hơn trăm năm không gặp, nhìn Mã trưởng lão ngược lại có chút quắc thước, xem ra đã vượt qua lôi kiếp lần thứ hai, lại có thêm hai trăm năm để sống nữa rồi.

Lục Bình vừa dứt lời, một vị lão giả từ phương hướng đông bắc, cất bước ra trong chỗ hư không mà tầm mắt của Lục Bình đạt tới, chính là Thiên Mã Tộc Tứ trưởng lão Mã Lập năm đó đợi mấy ngàn dặm đuổi giết Lục Bình ở Tây Hoang chi địa.

Lúc này khí tức quanh thân trên người Thiên Mã Tộc Tứ trưởng lão sâu không thể lường, hiển nhiên đã muốn vượt qua lôi kiếp lần thứ hai thành tựu pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ. Nhưng bây giờ nhìn trên mặt lão ta rất lúng túng, hiển nhiên không ngờ Lục Bình rõ ràng liếc thôi mà đã xem thấu cho lão ta tàng hình.

Mã Tứ trưởng lão hiện thân, trên mặt sống bên ngoài hơn mười trượng sau lưng Lục Bình, lại có hai vị pháp tướng trung kỳ Thiên Mã Tộc tu sĩ hiện thân ra, hiển nhiên là muốn ngăn chặn đường lui của hắn.

Lục Bình bị một vị đại tu sĩ cùng với hai vị cùng cấp tu sĩ vây khốn nhưng hắn không chút bất luận gì kinh hoàng, ngược lại hướng phía Mã Tứ trưởng lão cười thính giác, hỏi:

– Không biết Tứ trưởng lão ngàn dặm xa xôi từ Tây Hoang chi địa chạy đến, có gì muốn chỉ giáo Lục mỗ đúng không?

Mã Tứ trưởng lão mặt trầm như nước, cười lạnh đáp:

– Lạc Thánh hồ bản tộc Tổ công tử đã chết cùng các hạ rất có hiềm nghi, lão phu phụng tộc trưởng chi mệnh, kính xin Lục đạo hữu theo lão phu cùng phản hồi Tây Hoang làm rõ hiềm nghi nhà mình cho thỏa đáng.

Lục Bình cười, hỏi:

– Tứ trưởng lão chính là phụng quý tộc tộc trưởng chi mệnh, sao đến không thấy lệnh kỳ của tộc trưởng?

Phàm là giống như Thiên Mã tộc thế lực to lớn của tu luyện giới như vậy, đều có một bộ pháp luật của nhà mình công chi thiên hạ. Đây cũng là sự thể hiện thế lực địa vị của những thế lực to lớn ở tu luyện giới.

Tín vật của Thiên Mã tộc thông hành thiên hạ chính là Thiên Mã Lệnh Kỳ, chính là một lá cờ phía trên có tuấn mã vỗ cánh bay.

Mã Tứ trưởng lão đã muốn mang Lục Bình phản hồi Tây Hoang, hiển nhiên phải nói rõ đạo lý nhà mình ở tu luyện giới, nếu không có đạo nghĩa căn bản, muốn hỏng quy củ của tu luyện giới. Điều này đối với Thiên Mã Tộc mà nói cũng chưa chắc không phải là một việc phiền toái lớn.

Huống chi hôm nay thanh danh của Bắc Hải Lục Thiên Bình trong tu luyện giới tu sĩ đời thứ ba cũng có thể cũng coi là như mặt trời ban trưa. Thiên Mã Tộc nếu không muốn phức tạp, đối phó Lục Bình nhân vật bậc này, hoặc là phải một vòng bắt trọn hoặc là một trận đánh diệt chết, không nương tay để lại hậu hoạn, hoặc là có chứng cớ xác thực chiếm cứ đạo nghĩa, nếu không thì đừng đơn giản ra tay, để tránh phiền toái không cần thiết.

Tu luyện giới chính là mạnh được yếu thua, nhưng nếu là thực lực tương đương cũng phải chú ý thị phi đúng sai. Quy củ hình thành như thế này trong vài ngàn năm nay đã được ngũ đại thánh địa ở Trung Thổ cực lực khởi xướng, coi như đó là một ít chỗ công đức của họ.

Mã Tứ trưởng lão âm thầm nghiến răng nghiến lợi, lần trước Lục Bình một ngụm hét phá cho hành tàng của mọi người, lão ta tính toán lúc trước vô pháp thành hàng. Lão ta không ngờ rằng Lục Bình rõ ràng có thể dễ dàng phát hiện chỗ đám người Thiên Mã tộc như thế, trong nội tâm âm thầm kiêng kị đồng thời, càng không ngờ rằng rất nhiều ”cái đuôi” theo sau lưng Lục Bình.

Nếu là Thiên Mã tộc tự dưng giam giữ Lục Bình, dùng địa vị của hắn hôm nay ở tu luyện giới, khó bảo toàn sẽ khiến tuyệt đại phong ba, dùng uy thế hôm nay của Thiên Mã tộc, tuy nói cũng chưa chắc sợ, nhưng rốt cuộc là một chuyện phiền toái.

Huống chi đúng như Lục Bình nói trước đó, lúc này đây Mã Tứ trưởng lão chính là vì tự oán mà đến, cũng không phải thực vì năm đó Mã Thần Hi đã chết.