Chương 1222: Đứng đầu đời thứ ba

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Theo suy đoán của Mộc Trường Sinh, lấy năng lực của Lục Bình có thể chống đỡ được cùng hai vị đại tu sĩ, cho dù là thời kỳ điên phong nếu là dưới sự đánh lén thần thông của y, cho dù hết sức ngăn cản, y cũng có nắm chắc tẩy sạch thọ nguyên hai mươi đến ba mươi năm của Lục Bình.

Như vậy coi như sẽ không tạo thành ảnh hưởng trí mạng đối với thực lực của Lục Bình, nhưng Mộc Trường Sinh tự tin cũng đủ đối phó. Huống chi lúc này Lục Bình liên phiên kịch chiến làm gì còn dư lại bao nhiêu thực lực phiên bàn. Mộc Trường Sinh xem ra, y phen này đánh lén chí ít cũng có thể mang đi thọ nguyên sáu mươi bảy năm của Lục Bình, đủ cho hắn hoàn toàn trở thành cá nạm.

Nhưng trên thực tế kết quả của một kích này vẫn ngoài ý liệu của Mộc Trường Sinh. Sinh mệnh lực giải tán nhanh chóng như vậy, Mộc Trường Sinh xem ra đủ Lục Bình tổn thất thọ nguyên gần trăm năm rồi.

Vào lúc này, cự quy pháp tướng mang gào thét rung trời xông vào đến trong hoa vũ dầy trời, lần này hắn phải chết không thể nghi ngờ chứ?

Một cái cự trảo màu vàng tím cứ như vậy đột ngột đưa ra dưới hoa vũ đầy trời. Trong thần sắc vặn vẹo khó có thể tin của Mộc Trường Sinh, một thanh đè xuống xông tới đầu rùa của cự quy pháp tướng. Toàn bộ cự quy pháp tướng mang khí thế vô cùng xông tới trong nháy mắt toàn bộ mà thảm hại đầu dựng ngược xuống phía dưới, rồi sau đó hung hăng đập rơi trên mặt đất trở thành bốn chân hướng lên trời!

Trong tiếng vang “ôi ôi”, trong miệng Mộc Trường Sinh khô khốc cũng nói không ra lời nữa, cuối cùng thật vất vả từ trong miệng phát ra mấy chữ, là hỏi:

– Tại sao có thể như vậy?

Từ trong một kích song phương hỗ bổ trước hết khiến cho Mộc Trường Sinh như thế nào còn không biết Lục Bình cất giữ thực lực hoàn toàn vượt qua suy đoán của y. Hơn nữa nhìn lên thần thông của mình không ngờ lại không sinh ra chút nào ảnh hưởng với Lục Bình. Một móng đánh ra, Lục Bình nơi đó sau khi bị thần thông ảnh hưởng trở nên cảm giác hư nhược!

Không ngờ lại không nhận được sự suy yếu của “Lạc Anh Tân Phân quyết”, như thế nào mà hắn làm được?

Phanh!

Mộc Trường Sinh không còn kịp suy nghĩ nhiều nữa, hoa vũ đầy trời bị đánh tan, Lục Bình bình yên vô sự vọt ra từ dưới Lạc Anh Tân Phân thần thông, sau đó nhanh chóng phi độn đi về nơi xa. Mặc dù hắn tránh thoát Lạc Anh Tân Phân, đỡ được cự quy pháp tướng, nhưng lúc này cũng chân chính đến nỏ hết đà thật là không dám dừng lại nhiều hơn nữa. Huống chi do Mộc Trường Sinh xuất thủ đánh lén Lục Bình, hắn phá hỏng đạo Lạc Anh Tân Phân mà ra, mặc dù trung gian chẳng qua là thời gian điện quang thạch hỏa, nhưng trước đó hai vị đại tu sĩ bị Lục Bình phá hết ”Hoàng Sa Bách Luyện đại trận” đã lại lần nữa chạy tới về phía hắn, lúc này hắn làm gì còn dám dừng lại nhiều nữa!

Nhưng sau khi Lục Bình xông phá Lạc Anh Tân Phân, tiếp theo mà đến còn có nồng hương đầy trời, trong này có mùi thơm của một trăm lẻ tám loại đóa hoa kia, còn có một loại mùi thơm kỳ dị làm Mộc Trường Sinh cảm thấy rất tinh tường. Mà loại mùi hương xuất hiện thậm chí khiến cho Mộc Trường Sinh phát giác một loại lực hút đặc thù đối với Lạc Anh Tân Phân vô thượng thần thông.

Chẳng lẽ nói loại mùi thơm đó chính là chỗ nguyên nhân mà Lục Thiên Bình có thể phá giải Lạc Anh Tân Phân thần thông sao? Chẳng qua loại mùi thơm đó nghe tựa hồ rất tinh tường, nhưng là cái gì vừa khéo lại không nghĩ ra?

Trong lúc Mộc Trường Sinh kinh ngạc, y thanh thanh sở Sở thấy Lục Bình phá trùng vây đi xa, chợt quay đầu nhìn chăm chú về một đạo ánh mắt đang nhìn về phía mình.

Đây là một đạo ánh mắt như thế nào, trong bình tĩnh lại u thâm lợi hại. Thậm chí Mộc Trường Sinh đều không thể từ trong tầm mắt thấy vốn phải có tức giận, giễu cợt, may mắn, lại có một loại tĩnh mịch, tựa hồ ánh mắt của Lục Thiên Bình đó nhìn y giống như là đang nhìn một người chết!

– Còn muốn trả thù sao?

Khóe miệng của Mộc Trường Sinh nhếch lên, thầm nói:

– Vậy ngươi cũng phải có bản lãnh! Mặc dù Mộc Trường Sinh nhận định Lục Thiên Bình đắc tội Ngũ Hành tông ngày sau tất nhiên là một đường chết, trong miệng đối với đạo ánh mắt của Lục Bình càng không thèm chấp. Nhưng cái nhìn trước khi đi của Lục Bình thủy chung giống như một đoàn bóng ma ở lại trong đầu óc của y, cho y một tầng ấn tượng che lấp

– Tên đó không ngờ lại phá hết “Lạc Anh Tân Phân quyết” của người mà còn có thể chạy trốn sao?

Vì lão tổ cầm trong tay ngọn núi linh bảo màu vàng trong hai vị Ngũ Hành tông đại tu sĩ lúc trước liên thủ giáp công Lục Bình chạy tới trước, thấy vậy không khỏi hướng Mộc Trường Sinh dò hỏi.

– Đệ tử ra mắt Cốc sư thúc!

Mộc Trường Sinh một người ngẩn ra cảm ứng tới đây, vội vàng hành lễ lão giả bên cạnh, sau đó chần chờ một chút, vẫn gật đầu một cái, đáp:

– Không chỉ có như vậy, đệ tử cảm thấy người này thậm chí hoàn toàn tránh khỏi sự đánh vào của “Lạc Anh Tân Phân”, hắn vào khoảnh khắc phá vỡ thần thông cùng đệ tử giao thủ, đệ tử thậm chí đều không nhận ra được thực lực của hắn có chút suy yếu!

– Khụ khụ khụ…

Một vị đại tu sĩ khác bởi vì linh bảo trận đồ bị Lục Bình hủy mà có chút thương thế, thời điểm này chạy tới, bất quá lão ta sau khi hỏi tới mùi thơm hỗn hợp từ bách hoa xong, nhất thời kinh ngạc nói:

– Chà, mùi vị này, đây là, là Vạn Diệu Ngọc Lộ đúng không? A, đúng rồi, tiểu tử tới từ Bắc Hải không ngờ lại dùng Vạn Diệu Ngọc Lộ đỡ được “Lạc Anh Tân Phân” của ngươi, thì ra là như vậy. Ý tưởng nhanh trí rất tuyệt, số lượng thật to, nhưng mà quả thật có hiệu quả!

– Vạn Diệu Ngọc Lộ sao? Thư sự thúc ngài không phải là đang nói đùa chứ?

Mộc Trường Sinh có chút khó có thể tin hỏi, đồng thời cũng đại khái hiểu vì sao thần thông của mình sau khi bao phủ Lục Bình tại sao lại lập tức rơi nhiều thần thông như vậy. Chẳng qua là Vạn Diệu Ngọc Lộ tuy nói rất tích chứa sinh cơ, là linh vật luyện chế đỉnh cấp Thọ đan. Nhưng mà vật kiện đó dù sao không phải là Thọ đang muốn triệt tiêu thần thông của y, cái này phải cần bao nhiêu Vạn Diệu Ngọc Lộ mới đủ chứ?

– Nghe nói tiểu tử Bắc Hải đó đã từng còn có người gọi là “Đa Bảo đồng tử”, sự xưng hô này trước đây cùng sự ra đời của hắn ở Bắc Hải tu luyện giới đều là chuyện phiếm của tu luyện giới. Trước đây, thực lực của hắn đã không phải là trò cười nữa, nhưng kể từ hôm nay làm gì còn có ai dám cho là xưng hô Đa Bảo đồng tử cũng chỉ là nói đùa thôi chứ?

– Vạn Diệu Ngọc Lộ a, chân chính là phí của trời! Cái này phải dùng bao nhiêu giọt mới có thể triệt tiêu sự ảnh hưởng thần thông đó của ngươi, xem ra chúng ta thật đúng là bỏ lỡ một tòa bảo khố hình người rồi!

– Lần này hắn chạy trốn từ trong tay của chúng ta, tiểu tử Bắc Hải đó cũng muốn đạp bả vai của chúng ta đường đường chính chính làm một lần người đứng nhất của tu sĩ đời thứ ba. Ai nha, không ngờ mấy trăm năm sau, trong hậu bối đời thứ ba lần nữa xuất hiện một người đại tu sĩ đồng thời có một không hai giống như Tiêu Bạch Vũ. Mà chúng ta lại thành bố cảnh sau lưng cho sự thành công của người ta!

Hai vị Ngũ Hành tông đại tu sĩ giữa từng lời nói nghe được trong tai của Mộc Trường Sinh càng cảm thấy phiền lòng. Mắt thấy đuổi diệt Lục Bình vô vọng, Mộc Trường Sinh vội và nói lời từ biệt hai vị đại tu sĩ, xoay người phi độn đi về phía một đoạn Thanh Minh Giang mà lúc trước đám người Thủy Chí Nhu liên thủ phục kích.

Đếm ngoài trăm dặm, Lục Bình thoát khỏi Ngũ Hành tông truy tung rốt cục dừng bước. Hắn ho khan mạnh hai tiếng, ói ra một hớp máu trên đất. Lục Bình bấy giờ mới từ bên trong trữ vật pháp khí lật tìm một cái ngọc tủy bình tinh xảo, cũng từ trong tìm ra một viên đan dược màu hồng nuốt vào trong bụng. Lúc này, hắn mới chưởng khống hai viên cực phẩm linh thạch bắt đầu cố gắng khôi phục lên chân nguyên trong cơ thể cơ hồ muốn khô kiệt.

– Thật may là lần này có Bạo Linh quyết, nếu không lần này vì hóa giải “Lạc Anh Tân Phân” của Mộc Trường Sinh, Vạn Diệu Ngọc Lộ trong tay mình còn không biết phải lấy ra ngoài bao nhiêu!