Chương 1219: Hóa Thủy thần phù

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trang nam tử kia xuất hiện chẳng những khiến cho Tiêu Bạch Vũ có chút kỳ quái, ngay cả Vũ Văn lão giả cùng Thất Phiến lão tổ đều tỏ ra kinh ngạc.

Chỉ nghe nam tử đó hỏi:

– Tên tiểu tử mới vừa đó sợ là có chút phiền toái, có cần mỗ gia giúp một tay không?

Lần này chẳng những là Tiêu Bạch Vũ cùng mọi người, chính là chỗ địa phương truyền tới thanh âm nóng nảy ẩn giấu giữa không trung cũng nhảy ra ngoài một tu sĩ ba mươi tuổi khô gầy, trong thời gian một cái nháy mắt đã bay vòng quanh nam tử hết hai vòng, trong miệng liên tiếp kêu lên quái dị:

– Kỳ quái rồi! Phùng Lục ngươi từ trước đến giờ giết người không nháy mắt, lúc này sao cũng quan tâm tới một nhân tộc tiểu tu chứ?

Tu sĩ tầm thường nhìn qua khô gầy cũng chính là Linh Minh Cự Viên nhất tộc tiền tướng quân Thuần Dương tu sĩ Viên Phá Không, lúc trước ở Thanh Minh Giang đại chiến, Kinh Thiên Nhất Côn của Viên Phá Không cũng thành mấu chốt phá cục cuối cùng.

Nhưng mà sau khi Thuần Dương đại tu tản đi các đường, Viên Phá Không cũng đi theo đuổi Tiêu Bạch Vũ. Tu luyện giới không ít tu sĩ đều biết được Viên Phá Không đã từng bại trong tay Tiêu Bạch Vũ, lấy sự đụng chạm như thế này Viên Phá Không đi theo tất nhiên lại là một cuộc đại chiến. Ai có thể nghĩ đến lúc này hai người họ cũng đồng thời xuất hiện ở đây, hơn nữa nhìn trên quan hệ còn cực kỳ mật thiết.

Trên mặt nam tử Phùng Lục lạnh lùng không chút biểu hiện, thanh âm ác lạnh cũng giống như kim loại ma sát vậy, đáp:

– Tiểu tử này cùng Ngự Thú Linh tông ta có chút sâu xa. Lão phu không thấy cũng đã đành, nếu thấy, đương nhiên sẽ không coi như không thấy.

Cực vi Thuần Dương Lão Tổ thần sắc đều ngẩn ra, ngược lại thì Tiêu Bạch Vũ liếc mắt một cái về phương hướng Lục Bình rời đi lúc trước, lắc lắc đầu đáp:

– Tính rồi, tiểu tử đó mặc dù rơi xuống thế hạ phong, nhưng một mực cũng lui bất loạn, hiển nhiên còn cất giấu hậu chiêu, thua thiệt khó tránh khỏi nhưng cũng không chết được. Người tuổi trẻ, để cho hắn bị chút khó khăn gian khổ cũng tốt.

Lời của Tiêu Bạch Vũ khiến cho sắc mặt của mấy vị Thuần Dương lần nữa lộ ra vẻ kinh ngạc. Chính là một vị Ngự Thú Linh tông Thuần Dương tu sĩ Phùng Lục mặt lạnh lùng kia cũng không ngoại lệ, có thể đủ lực chống lại hai vị đại tu sĩ ra đời ở thánh địa vây công mà không ngã, thử hỏi bọn họ ban đầu thời điểm trung kỳ chỉ sợ cũng không có thực lực như thế này. Nhưng mà mấy vị Thuần Dương cũng không người nào lên tiếng nghi ngờ sự phán đoán của Tiêu Bạch Vũ, hiển nhiên năm vị pháp tướng lão tổ tại chỗ mặc dù đều danh chấn nhất phương, thậm chí là người đại thần thông có thể ảnh hưởng toàn bộ cục diện của tu luyện giới, nhưng mà trong năm người lại lấy Tiêu Bạch Vũ cầm đầu.

Viên Phá Không cũng nhón mũi chân nhìn chốc lát về phía nơi xa, lúc này mới cất một tiếng “ồ” xoay người lại, nói:

– Thực lực quả nhiên không tệ, lời nói hài nhi của tộc ta trước mặt ta thời điểm nhắc tới hắn tới khuôn mặt vẻ khâm phục. Linh Minh Cự Viên nhất tộc ta chỉ có đối mặt với đối thủ mạnh hơn mình quá nhiều mới có thể khen ngợi, có thể thấy ánh mắt của hài nhi tộc ta cũng bén nhạy như lão Viên vậy, giống như một dạng ta khâm phục lão Tiêu. Nhưng nếu là giống như lão Phùng ngươi vậy, chẳng qua là so với ta mạnh một đường còn có hạn. Lão Viên nhà ta nói gì cũng không phục ngươi, hơn nữa còn muốn phương thiết pháp vượt qua lại đánh bại ngươi!

Phùng Lục hừ lạnh một tiếng, khinh miệt đáp:

– Nếu là một dạng giống như lão Tiêu lập tức đánh cho người phục, mỗ gia ngày sau chẳng phải là thiếu một đối tượng luyện thủ sao?

Linh Minh Cự Viên vừa nghe liền rét run, hét lớn:

– Lão Phùng người giỏi lắm! Nào nào nào, lão Viên nhà ta cùng người đại chiến ba trăm hiệp!

Phùng Lục cười lạnh đáp:

– Rất vui đón tiếp, bất quá không cần ba trăm hiệp, ba hiệp là được!

– Ngươi thúi lắm!

Viên Phá Không ngay cả đánh nhau cũng bất chấp, vén tay áo lên chống nạnh, giống như là muốn trong lời nói cố gắng lý luận một phen cùng Phùng mặt lạnh đó, nhưng mà cộng thêm việc nhảy cẫng lên thì chẳng khác nào những mụ bán cá mắng nhau ở ngoài đường, nhìn chẳng khác khác biệt gì.

Thất Phiến lão tổ lúc này lại giống như một người chuyên làm mưa làm gió vậy, đột nhiên hé mồm nói:

– Chỉ nói mà không làm, hai cái gã dở hơi!

Linh Minh Cự Viên cùng Phùng Lục đồng thời trừng mắt. Thất Phiến lão tổ lại là một bộ dáng vẫn đạm phong khinh, đoán chừng hai người ở chỗ này không dám động thủ, tự mình hỏi Tiêu Bạch Vũ:

– Lão Tiêu, ngươi có biết Ngũ Hành tông trừ linh bảo Lưỡng Đoạn ra, có biện pháp gì đem hai cái thủy mạch của Thanh Minh Giang cùng Ngọc Lan Hà dung hợp chung một chỗ không?

Tiêu Bạch Vũ cười cười, đáp:

– Cái này sợ rằng còn phải hỏi Hiểu Thiên đạo hữu. Tuy ta biết một ít, cũng không biết được rõ ràng bằng Vũ Văn huynh vị đệ nhất thiên hạ thế gia đây.

Tương truyền trong trời đất này, hai con sông lớn nhất chính là lúc thiên địa sơ khai, Bằng đạo nhân cùng Giao đạo nhận một đường đại chiến. Cuối cùng song song từ giữa không trung đập rơi trên mặt đất, một đường đập xuyên mấy đạo tầng nước, tạo thành đầu nguồn của hai con sông lớn Thanh Minh Giang cùng Ngọc Lan Hà. Lục Bình đã từng còn đi qua chỗ Lạc Thánh hồ đầu nguồn của Ngọc Lan Hà, cũng ở bên trong được thiên đại lợi ích.

Hai con sông lớn một cái đông lưu, một cái rẽ hướng đông nam, nhưng hai cái thủy mạch thủy chung không giải thích được lại xa cách không hòa nhập.

Tu luyện giới không phải là không có môn phái đánh qua cầu thông hai con sông lớn, dẫn dắt cũng như dung hợp chi ở mạch của thủy mạch ở hai con sông lớn, lấy đạt tới chú ý đồng thời lợi dụng thủy mạch của hai con sông lớn.

Nhưng mà hai cái thủy mạch sau khi vận hà xây thành lại thủy chung không cách nào đem chi mạch của hai cái thủy mạch dụng hợp lại. Mặc dù vận hà vẫn có thể sử dụng, nhưng không có thủy mạch dung hợp ủng hộ, đối với chỗ ở của môn phái tu sĩ mà nói hiển nhiên cũng mất đi ý nghĩa.

Tu luyện giới có người suy đoán sở dĩ hai cái thủy mạch đó thủy chung không cách nào dung hợp, nguyên nhân căn bản chính là người làm nên hai cái thủy mạch: Thanh Minh Giang thành với Bằng đạo nhân, mà Ngọc Lan Hà cũng thành với Giao đạo nhân, hai người này chính là bình sinh túc địch. Hai cái thủy mạch có lẽ cũng đều tích chứa ý chí của hai người, vì vậy cũng thủy chung lộ ra xa cách không hòa nhập.

Mấy người đều nhìn về Vũ Văn Hiểu Thiên, lại thấy Vũ Văn Hiểu Thiên cũng lắc đầu đáp:

– Lão phu biết được sự là cũng chẳng khác gì với chư vị, bất quá đều là một ít truyền thuyết có liên quan Loan đạo nhân cùng Thiền đạo nhân mà thôi.

Viên Phá Không kinh ngạc hỏi:

– Thế nào, chẳng lẽ Ngũ Hành tông lại tìm được khai Thiên Di Vật của hai vị lão tổ lưu lại sao?

Vũ Văn Hiểu Thiên vội vàng khoát tay, đáp:

– Khai Thiên Di Vật làm gì dễ dàng lấy được như vậy, lấy nửa tờ Hóa Thủy Phù của Thiền đạo nhân làm nguyên hình chế thành linh bảo Lưỡng Đoạn, Chân Linh chi mật ẩn chứa nước mắt của Loan đạo nhân. Ngũ Hành tông đã liên tiếp mất đi hai món Khai Thiên Di Vật, muốn tìm được món thứ ba cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Viên Phá Không không nhịn được nói:

– Những thứ này lão Viên nhà ta đều biết, nói ít thứ hữu dụng đi.

Vũ Văn Hiểu Thiên cũng không nhận được sự ảnh hưởng của Viên Phá Không, mà là vẫn chầm chậm nói:

– Bọn họ có lẽ tìm được Hóa Thủy Phù truyền thừa! – Cái gì? Đây tuyệt không thể!

Viên Phá Không đầu tiên là cả kinh, tiếp theo liền nhảy lên, hỏi:

– Hóa Thủy Phù truyền thừa làm sao lưu truyền xuống chứ?

Lời nói năm đó Giao đạo nhân chạy đi khai ích hải ngoại tu luyện giới, một lần Bằng đạo nhân tìm tới cửa, song phương lại một lần nữa ra tay đánh lớn. Địa điểm chiến đấu là chỗ hải ngoại vạn dặm, mà ở vạn dặm bên ngoài chính là tu luyện giới do Giao đạo nhân mới vừa phát triển khai ích.

Lần này hai người đại chiến huyên náo động tĩnh cũng càng lúc càng lớn, từ Bắc Hải một đường đại chiến đến Nam Hải, trên mặt biển vừa đúng đi ra một cái phong hỏa tuyến của Trung Thổ cùng hải ngoại tu luyện giới. Mà cái phong hỏa tuyến là bởi vì song phương đại chiến mà không gian bị tàn phá, tạo thành một đạo thiên tiệm ngăn cách Trung Thổ tu luyện giới cùng hải ngoại tu luyện giới, đó chính là Phong Bạo Dương.

Hai vị lão tổ lúc ấy đại chiến động tĩnh rất lớn, thậm chí có thể lần nữa đánh tan thiên địa vừa khai ích. Vì bảo vệ mảnh thiên địa mới khai ích, Thiền đạo nhân cùng Loan đạo nhân hai người liên thủ chế thành một tờ phù lục, bên này là Hóa Thủy Phù!

Dựa vào một tờ phù lục đó, hai vị khai thiên đạo nhân liên thủ tách ra hai vị Bằng đạo nhân cùng Loan đạo nhân từ trong kịch chiến, nhưng mà trọng yếu hơn chính là tiêu thị hết một ít không gian bể tan tành trong Phong Bạo Dương.

Mặc dù cuối cùng Hóa Thủy Phù không thể hoàn toàn bình phục Phong Bạo Dương nhưng cũng khiến cho Phong Bạo Dương không khuếch tán cho tới ảnh hưởng đến sự an nguy của thiên địa mới thành lập nữa. Đồng thời còn làm cho trên Phong Bạo Dương xuất hiện một ít lối đi, khiến cho Trung Thổ cùng hải ngoại tu luyện giới ngày sau có thể thông qua bảo thuyền tiến hành lui tới.

Phong Bạo Dương nguyên vốn chính là chiến trường di tích do Bằng đạo nhân cùng Giao đạo nhân hai người đại chiến lưu lại. Nơi đó làm sao thường không phải là di tích tinh thần ý chí bính sát của hai vị lão tổ, so sánh với thủy mạch của Thanh Minh Giang cùng thủy mạch của Ngọc Lan Hà không dung hợp với nhau, sự tạo thành Phong Bạo Dương không thể nghi ngờ càng là sự biểu hiện cho ý chí so đấu của hai vị khai thiên lão tố đó.

Nếu Hóa Thủy Phù có thể ức chế Phong Bạo Dương khuếch tán, hơn nữa vẫn có thể bình phục Phong Bạo Dương rung chuyển, khai ích ra rất nhiều lối đi kể cả Trung Thổ cùng hải ngoại tu luyện giới. Như vậy đương nhiên cũng có năng lực có thể đem thủy mạch của Thanh Minh Giang cùng Ngọc Lan Hà dung hợp làm một.

Ban đầu, tổ sư Đoạn Thủy lão tổ của Ngũ Hành tông Đoạn Thủy nhất mạch, chính là đã từng lấy được nửa bức tàn đồ có liên quan Hóa Thủy Phù do Loan đạo nhân ban đầu lưu lại, lúc này mới đột phát kỳ tưởng. Ông ta dựa vào nửa bức tàn đồ đó chế thành linh bảo Lưỡng Đoạn, nguyên vốn nghiên cứu lấy món linh bảo này làm một loại thủ đoạn đền bù Đoạn Thủy nhất mạch tiên thiên thiếu sót.

Chẳng qua là ban đầu, Ngũ Hành tông mặc dù đã được xác lập xong vị trí của thánh địa trong tu luyện giới, nhưng cũng không có quy mô thanh thế của Ngũ Hành tông như hôm nay. Tiên thiên thiếu sót của Đoạn Thủy nhất mạch mặc dù đã được Đoạn Thủy lão tổ phát hiện, nhưng lúc đó Đoạn Thủy lão tổ xem ra cũng không đến mức ảnh hưởng toàn bộ tông môn hưng suy. Đây cũng là duyên cớ Đoạn Thủy lão tổ không tiến hành bù đắp trước tiên.

Huống chi Đoạn Thủy lão tổ mặc dù được nửa bức Hóa Thủy Phù, nhưng mãi không thể từ trong nửa bức Hóa Thủy Phù suy nghĩ ra toàn bộ phương thức luyện chế Hóa Thủy Phù. Bất đắc dĩ ông ta mới đưa nửa tờ Hóa Thủy Phù dung nhập vào trong linh bảo Lưỡng Đoạn, điều này cũng khiến cho Ngũ Hành tông sau khi bị mất linh bảo Lưỡng Đoạn, liền mất đi này nửa bức Hóa Thủy Phù truyền thừa.

Trong khi đó, nửa bức Hóa Thủy Phù khác truyền thuyết trên tay của Thiền đạo nhân, ban đầu cũng từng có người theo đuổi hướng Thiền đạo nhân cầu xin lấy Hóa Thủy Phù truyền thừa, không biết sao Thiền Đạo Nhân không biết do duyên cớ gì chưa hề đáp ứng, vì vậy Hóa Thủy Phù truyền thừa lập tức không còn nghe nữa.

Mà lúc này Viên Phá Không đột nhiên nghe Ngũ Hành tông lại có có thể lấy được Hóa Thủy Phù truyền thừa, hiển nhiên cảm giác vô cùng khó hiểu và bất ngờ. Đây chính là hoàn toàn không phù hợp với thứ mà tu luyện giới truyền lưu về việc có liên quan tới Thiền đạo nhân không hề lưu lại Hóa Thủy Phù truyền thừa.

Mà mặc dù Hóa Thủy Phù truyền thuyết là Loan đạo nhân cùng Thiền đạo nhân liên thủ mà chế ra, nhưng bởi vì nửa bức Hóa Thủy Phù truyền thừa của Ngũ Hành tông chính là có được từ tay của Loan đạo nhân. Hơn nữa, Loan đạo nhân tựa hồ dường như cũng rất có liên hệ cùng một bộ Phá Cấm Phù truyền thừa đầy đủ, vì vậy tu luyện giới có truyền thuyết Loan đạo nhân đồng dạng là tị tổ của chế phù thuật.

Lục Bình vào thời điểm quay người chạm mặt Ngũ Hành tông tu sĩ đuổi theo, thần niệm hiển nhiên nhanh chóng đảo qua sau lưng, Tiêu Bạch Vũ đó rõ ràng đứng ở nơi đó. Nhưng thần niệm của Lục Bình lại không cảm giác chút nào được khí tức trên người của ông ta.

Trong lòng Lục Bình cả kinh, không tự chủ lại liếc mắt nhìn về phía sau lại thấy Tiêu Bạch Vũ rõ ràng là ở chỗ đó cười hì hì nhìn mình. Điều này làm cho Lục Bình chịu đả kích dù luôn luôn rất tự tin đối với tu vị thần niệm tự thân.

Nhưng sau khi Lục Bình giao thủ cùng hai vị Ngũ Hành tông đại tu sĩ trước mắt, mỗi khi hắn nhanh chóng vọt lên rõ ràng có thể bên ngoài mười dặm thấy rõ ràng thân hình của Tiêu Bạch Vũ đứng ở nơi đó. Nhưng hai tên Ngũ Hành tông đại tu sĩ cứ giao thủ cùng hắn lại thủy chung đều không từng thấy Tiêu Bạch Vũ xuất hiện. Điều này khiến cho trong lòng của Lục Bình đối với chút thủ đoạn của Thuần Dương lão tổ càng thêm kinh vị thiện nhân.

Sở dĩ Lục Bình thà quay người đi đối phó Ngũ Hành tông hai vị pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ đuổi theo, cũng không bị Tiêu Bạch Vũ lấy loại thủ đoạn bức bách đó đi gia nhập bọn họ, trừ không muốn tiếp nhận loại phương thức mang uy hiếp ra, một chút quan trọng hơn chính là trong hơn mười năm bế quan ở đây, Lục Bình thật có tự tin rất lớn đối với sự tăng trưởng thực lực tự thân.

Vì vậy, khi Lục Bình xoay người đối mặt hai tên Ngũ Hành tông đại tu sĩ vây công, cũng không chọn lựa thủ đoạn phòng thủ hoặc là tránh né, mà là đem một song phi kiếm hóa thành một đạo thiên hà, chính diện chảy ào ào đi về phía hai vị đại tu sĩ. Hắn muốn đường đường chánh chánh phá vòng vây từ trong tay của hai vị đại tu sĩ đó!

Lục Bình bế quan mười năm trong thủy mạch của Thanh Minh Giang, đề thăng không chỉ là tu vi của hắn, còn có ”Đại Giang Đông Khí Kiếm Quyết”!

Nhìn Lục Bình xông tới mặt lại có thể dám đem thần thông chia ra làm hai đánh tới hai người, trên mặt hai vị Ngũ Hành tông đại tu sĩ không hẹn mà cùng treo nụ cười khinh miệt: người trẻ tuổi này thật là to gan, coi như đã từng có trải qua đánh bại đại tu sĩ, có thể tưởng tượng muốn lấy một đánh hai, thủ đoạn này cũng quá mức lớn lối chút rồi!

Hai vị đại tu sĩ đồng thời hét lớn quyết định chủ ý muốn tên tu sĩ trẻ tuổi trước mắt phải đẹp mắt. Một người phất tay bổ một cái, pháp bảo trong tay nhất thời bổ ra từ trong thiên hà mãnh liệt mà đến; còn một vị khác cũng vẫn không nhúc nhích, sau lưng dâng lên nữa ngọn núi cao, giống như xanh thiên cự trụ đứng sững trong kiếm quang thiên hà, mặc cho kiếm lãng phập phồng đánh vào, nhưng thủy chung đều không từng dao động chút nào.

Nhưng mà hai vị đại tu sĩ đúng là vẫn cảm thấy kinh hãi. Bọn họ vốn còn nghĩ sau khi phá trừ một kích phách lối của Lục Bình lập tức đầu nhập phản công, làm cho hắn đâm đầu thống kích. Nhưng mà hai đạo thiên hà mặc dù cùng bị hai người hóa giải, lực trùng kích mạnh mẽ tích chứa trong kiếm quang thiên hà cũng làm hai vị đại tu sĩ không dư lực phát khởi phản công về phía Lục Bình nữa, có thể vẫn ngăn trước mặt hắn đã rất tốt rồi.

Thế nhưng thủ đoạn của Lục Bình từ trước đến giờ đều không phải là một kích lực, thường thường sau chỗ này đều sẽ mang theo thủ đoạn liên miên không dứt sau đó, lần này cũng không ngoại lệ!