Chương 1177: Vân Thiên Lão Tổ

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Một ngày nọ, hạ du của Thanh Minh Giang có một người trung niên tu sĩ chân đạp một đầu thủy mãng khổng lồ ngược dòng trên xuống, đi tới phạm vi vài dặm đó, trước mặt sương mù tràn ngập hơn phân nửa đường lưu thủy của Thanh Minh Giang.

Vào lúc này, trong chỗ sâu sương mù đằng kia đột nhiên truyền đến thanh âm nổ vang đinh tại nhức óc, lại giống như một ngụm nước sôi trong cái bát cuồn cuộn bốc lên vậy.

Sương mù tràn ngập trên mặt lập tức cũng sôi trào kịch liệt theo. Hai năm qua không ít cấp thấp tu sĩ trốn trong sương mù tu luyện ào ào kinh hô nhanh chóng phi độn đi ra phía ngoài từ trong sương mù, lại chứng kiến sương mù tràn ngập hai năm trên mặt sông đang cấp tốc thu rụt lại.

Trung niên tu sĩ hơi sững sờ, lập tức cười một tiếng, nói:

– Đúng dịp rồi!

Theo sương mù thu co lại, trung niên tu sĩ nhàn nhã dạo chơi đi về phía sương mù thu co lại.

Đợi tới thời điểm đoàn sương mù thu nhỏ lại đến ba mươi trượng, trung niên tu sĩ rốt cục dừng bước, mà lúc này sương mù quay cuồng càng lúc càng kịch liệt. Tiếng vang “ùng ục ục, ùng ục ục” cơ hồ đều có thể nhao nhao lật trời, thậm chí trung niên tu sĩ có thể cảm giác được tựa hồ có một cỗ sóng nhiệt đập vào mặt vậy.

Trung niên tu sĩ hơi sững sờ, lập tức phát giác được thực sự không phải là có sóng nhiệt gì đánh tới, mà do thần hồn của mình trong nháy mắt này xuất hiện ảo giác, hoặc căn bản chính là thật sự cảm giác. Cỗ sóng nhiệt kia nguyên vốn đang đi đến thần hồn của tu sĩ nọ.

– Doanh Thiên Phái Phí Phản Doanh Thiên Kiếm Quyết, quả thật có chỗ độc đáo!

Trung niên tu sĩ gật đầu khen.

Vào lúc này, sương mù rốt cục thu co lại hầu như không còn, cuối cùng thu liễm biến mất không thấy gì nữa trong cơ thể của một gã tu sĩ trẻ tuổi. Dưới chân của hắn, một con huyền quy cực lớn đang lẳng lặng phiếu phù trên Thanh Minh Giang, phía sau hắn, chính là ba gã thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi đứng vững.

Tu sĩ trẻ tuổi nọ dĩ nhiên là Lục Bình, mà đứng phía sau hắn dĩ nhiên là Tam linh.

Trung niên tu sĩ mỉm cười ra hiệu với Lục Bình, rồi sau đó nhìn nhìn Tam linh sau lưng hắn, sắc mặt lộ ra vẻ hài lòng, sau đó nhưng lại đem ánh mắt nhìn về phía huyền quy không lồ dưới chân Lục Bình, kinh ngạc nói:

– Bá Quy huyết mạch, các hạ quả nhiên làm cho người ta càng ngày càng kinh ngạc!

Lục Bình tựa hồ đã nhận ra trung niên tu sĩ đến lâu rồi, nghe vậy nhếch miệng mỉm cười, đáp:

– Các hạ từ Đông Hải đến là vì Tam linh đúng không?

Trung niên tu sĩ kinh ngạc liếc Lục Bình và những kẻ đi theo như tùy tòng. Phải biết rằng tu vị của trung niên tu sĩ trên hắn xa, ông ta tự tin cho dù là Tam linh sau lưng Lục Bình cũng không thể phát hiện thân phận đồng tộc của ông ta, nhưng mà lại bị Lục Bình nhìn thấu. Điều này khiến cho trung niên tu sĩ thu hồi một tia khinh thị, sắc mặt có vẻ trịnh trọng rất nhiều, cười ”ha ha” đáp:

– Tại hạ Bích Hải linh xà phong xà nhất tộc Sở Vân Thiên, bái kiến Lục đạo hữu.

Hiển nhiên Lục Bình nhiên cũng không dám chậm trễ, cũng hành lễ, hỏi:

– Bắc Hải Lục Thiên Bình bái kiến tiền bối, không biết tiền bối vì chuyện của Tam linh mà đến đúng không?

Sở Vân Thiên cười, đáp:

– Lục tiểu hữu làm ra động tĩnh lớn như vậy ở Trung Thổ, chính là Bích Hải linh xà nhất tộc ta tại Đông Hải cũng đã nghe được tin tức. Hải Khiếu, Hải Lan hai người họ dĩ nhiên cũng không dám giấu diếm sự tình người có Bích Hải linh xà nhất tộc ta đi theo, vì vậy nên Sở mỗ đến Trung Thổ một chuyển.

Lục Bình nhẹ gật đầu, hắn xúc động linh cơ trên Thanh Minh Giang, vì bắt lấy cơ hội này trôi qua tức thì, đành phải bế quan ngay chỗ sương mù che đại giang này. Vì hắn muốn trong lúc bế quan không bị quấy rầy, nên mới triệu hoán Tam linh đi ra hộ pháp. Lúc ấy hắn cũng đã biết được thân phận của Tam linh chỉ sợ không cách nào bảo trì nữa, vì vậy cũng sớm có chuẩn bị đối với người tới của Bích Hải linh xà nhất tộc lúc này.

Về phần Bích Hải linh xà nhất tộc từ trước đến nay là một chủng tộc cực kỳ coi trọng đối với tộc nhân nhà mình, đột nhiên từ Trung Thổ truyền đến tin tức nói có người của Bích Hải linh xà nhất tộc đại thần thông trên Thanh Minh Giang sương mù che đại giang, bế quan tại chỗ, hiển nhiên đưa tới Bích Hải linh xà nhất tộc cực đoan kinh ngạc cùng coi trọng.

Khi nào có bản tộc tu sĩ đi Trung Thổ, là ai khinh suất đến trên Thanh Minh Giang bế quan như vậy, thủ hạ còn dẫn theo ba gã hậu bối đệ tử. Thậm chí xem xét từ tin tức truyền ra, ba hậu bối đệ tử đó rõ ràng theo thứ tự là một đầu phong xà, một đầu thủy xà cùng một đầu băng xà, rõ ràng là ba bộ lạc cường đại nhất của Bích Hải linh xà nhất tộc.

Sở Vân Thiên lần này đến Trung Thổ chính là vì muốn điều tra rõ ràng chuyện này. Nếu quả nhiên có bản tộc tu sĩ bên ngoài tu hành, dĩ nhiên Sở Vân Thiên phải trợ hắn giúp một tay, làm hộ pháp thủ hộ cho hắn, đồng thời bảo vệ ba vãn bối đệ tử; nếu là có người giả mạo, hay hoặc giả là có người bắt người cướp hậu bối đệ tử của Bích Hải linh xà nhất tộc, như vậy nhiệm vụ đến đây lần này của Sở Vân Thiên dĩ nhiên là thành thủ đoạn phích lịch.

Không ngờ trước giơ Sở Vân Thiên lên đường, Sở Hải Khiếu nhân tài kiệt xuất trong đệ tử đời thứ ba, Sở Hải Thận đường huynh đệ, cùng với Sở Hải Lan đệ tử xuất thân Hỏa Xà nhất tộc làm cho người kinh ngạc cùng nhau đến. Họ đem sự tình của Lục Bình báo cáo với Bích Hải linh xà nhất tộc trưởng bối. Đồng thời họ còn ấn định Lục Bình cũng không cấm cố thần niệm cùng thân phận tùy tùng của Tam linh, cùng với tình cảm sau lưng giữa Tam linh cùng Lục Bình.

Có ba người Sở Hải Khiếu nói rõ, thân phận Tam linh đích truyền huyết duệ không tiếp tục hoài nghi, nhưng đồng thời Bích Hải linh xà nhất tộc cũng dần dần chia làm hai phái. Một phái hiển nhiên là muốn mang Tam linh về trong tộc, Bích Hải linh xà nhất tộc huyết mạch làm sao có thể lưu lạc ra ngoài. Về phần Lục Thiên Bình đó, mặc dù không đến mức giết diệt như vậy, nhưng cần trừng phạt một chút.

Mà một phái tu sĩ khác cũng bởi vì bọn người Sở Hải Khiếu khăng khăng thân phận tùy tùng của Tam linh mà có chút do dự, bởi vì trong Bích Hải linh xà nhất tộc là cho phép tộc nhân trở thành tùy tùng của đại thần thông tu sĩ.

Bích Hải linh xà nhất tộc chưa bao giờ là một nhà chủng tộc cố từ phong bế. Bọn họ hiểu được đạo lý lấy thừa bù thiếu, cho dù bọn họ tử xem mình có thiên hạ nhất đẳng huyết mạch truyền thừa, nhưng hy vọng tộc nhân có thể theo bên ngoài trên thân người học được nhiều thứ hơn dùng để xúc tiến tiến bộ nhà mình. Nếu không năm đó Bích Hải linh xà nhất tộc cũng không đem Nguyên Thủy Cự Ngạc không ai bì nổi từ Đông Hải chạy tới Bắc Hải tu luyện giới hoang vu.

Chỉ là tu sĩ xuất thân một nhà Bắc Hải tu luyện giới cỡ trung hình môn phái, dù thế nào cũng không liên quan gì đến bậc đại thần thông. Cho dù có bọn người Sở Hải Khiếu lần nữa khẳng định nói Lục Thiên Bình đến như thế nào, nhưng bất quá hôm nay, tối đa hắn chỉ là một gã pháp tướng trung kỳ tiểu tu như Sở Hải Khiếu mà thôi, nhiều nhất cũng chỉ có thể xem như ngày sau là đại thần thông, nhưng bây giờ hoàn toàn không đủ tư cách.

Thời điểm hai phái giằng co, nhưng có ba vị Bích Hải linh xà nhất tộc đại tu sĩ trưởng lão đứng dậy nói không ngại chờ một chút, nhìn một cái.

Chờ một chút Lục Thiên Bình tương lai rốt cuộc có thể đạt tới trình độ hạng nào. Dù sao Sở Hải Khiếu đã đem Bích Hải linh xà bộ phận bí thuật truyền thừa giao cho Tam linh, như thế trước khi Tam Linh tiến cấp pháp tướng trung kỳ thật cũng không chậm trễ phát triển.

Nhìn một cái là không ngại phái ra một vị trưởng lão suy tính một phen, nhìn thực lực nhân phẩm của người đó, tương lai phải chăng có thể đạt tới trình độ đủ cao. Dù sao Tam linh cùng này Lục Thiên Bình tình như phụ tử, như vậy sao có thể mạnh mẽ mang Tam linh về, chỉ sợ cũng phải hoàn toàn ngược lại.

Ba vị đại tu sĩ trưởng lão không phải người khác, chính là nhất đại trưởng lão Sở Phúc Vũ, Sở Thiên Nhai cùng với nhị đại trưởng lão Sở Thiên Vũ từng trong Huyễn Linh Ngũ Đảo đại chiến đã được Lục Bình trợ giúp qua. Ba người này đều có tiếng nói trong Bích Hải linh xà nhất tộc, ý kiến của bọn họ cuối cùng nhất nhận được mọi người đồng ý, liền nhất trí phái Sở Vân Thiên đi ra, một đường đi đến Thanh Minh Giang.

Sở Vân Thiên thấy Tam linh nhìn về phía mình, cười hỏi:

– Các ngươi cuối cùng là Bích Hải linh xà nhất tộc huyết mạch, chủng tộc đúng là vẫn phải về. Thế nào, các ngươi có bằng lòng cùng lão phu quay về Đông Hải hay không?

Tam linh không chút do dự, nhất trí lắc đầu cự tuyệt.

Sở Vân Thiên thực sự không nói một tiếng với Lục Bình.

Nhưng mà Lục Bình nhìn thấy Sở Vân Thiên dáng tươi cười như vậy lập tức lại thay đổi sắc mặt, quanh người hất lên về phía sau khai mở cửa Hoàng Kim ốc thu Tam linh vào trong đó, rồi sau đó không lùi mà tiến tới, đồng thời đưa tay đẩy về phía sau!

Khò khè !

Sau lưng Lục Bình không biết lúc nào xuất hiện ba cái đuôi. Đuôi rắn cuộn rút hiển nhiên là đi về phía sau lưng Tam linh lúc trước, cũng bị Lục Bình phát giác trước nên thu Tam linh vào rồi.

Khích lệ không đến, này là muốn cứng rắn đoạt lấy!

Lục Bình một đường về phía trước, ngăn lại một kích đánh lén của Sở Vân Thiên nhưng tựa hồ cũng không ngoài ông ta dự kiến, hơn nữa lại càng rơi vào trong bẫy rập ông ta đã sớm bố trí.

Trên thực tế thời điểm một vị đại tu sĩ đột nhiên chọn dùng phương thức đánh lén công kích Lục Bình, hắn cũng đã biết được kế tiếp tất nhiên sẽ giống như cuồng phong bạo vũ liên kích, đối phương không muốn cho Lục Bình cơ hội thở dốc lần nữa.

Sở Vân Thiên rõ ràng là dùng một loại thân phận ngang hàng đối thủ để đối đãi Lục Bình, mà thực sự không phải là dùng một loại thái độ của pháp tướng đại tu đối với một gã pháp tướng trung kỳ hậu sinh vãn bối như vậy.

Lại chứng kiến Sở Vân Thiên há miệng đột nhiên phun ra một ngụm mây đen, lại hóa thành đám gió đen cuồn cuộn đi về phía trước mặt Lục Bình không thể không nhào đầu về phía trước.

Đám gió đen như lưỡi kiếm chà xát cốt chi, mây đen chính là hủ cốt chi độc, hai người tương hợp lăn lăn lộn lộn đem đến Lục Bình không kịp trốn tránh lâm vào trong đó.

Trên mặt Sở Vân Thiên lộ vẻ thất vọng, mặc dù đối phương chỉ là pháp tướng trung kỳ tu sĩ, có thể coi là Bích Hải linh xà nhất tộc không nhìn trong thực lực hôm nay của Lục Bình chưa trở thành đại thần thông. Nếu như thực lực bản thân của hắn trong đồng bậc tu sĩ không có chỗ độc đáo, Bích Hải linh xà làm sao dám đem chủng tộc vãn bối nhà mình phó thác cho hắn!

Sở Vân Thiên rất rõ ràng, mặc dù ông ta là pháp tướng hậu kỳ tu vi đại tu sĩ, nhưng Sở Hải Khiếu đồng dạng cũng là pháp tướng trung kỳ tu sĩ, mà Sở Hải Khiếu lại có thể đơn giản phá khai một chiêu này của Sở Vân Thiên.

Cho dù Sở Hải Khiếu lần nữa công bố thực lực của Lục Thiên Bình không dưới hắn, nhưng Sở Vân Thiên ít nhiều vẫn có chút hoài nghi, từ cái chỗ cằn cỗi kiệt quệ đi, ưu tú một ít cũng đã đành, làm sao có thể so ra mà vượt qua người đứng nhất của đời thứ ba trong Bích Hải linh xà nhất tộc chứ? Sở Hải Khiếu tiểu tử này xem ra trọng tình trọng nghĩa, tám phần là nói tốt khuyếch đại giúp đỡ tiểu tử này rồi.

Tuy nhiên một đạo thần thông đó đúng thật cũng không cần người hoàn toàn phá giải như đường điệt Hải Khiếu, chỉ cần có thể kiên trì dự tính vượt qua kiểm tra dưới uy năng của thần thông là đủ rồi.

Sở Vân Thiên âm thầm nghĩ tới.

Nhưng mà một cái ý niệm trong đầu này của Sở Vân Thiên chưa hoàn toàn hiện lên, đám gió đen đằng kia cùng Sở Vân Thiên ở giữa không gian đột nhiên lại đâm ra một thanh phi kiếm, phi kiếm màu u lam.

Bởi vì có đám gió đen cuốn mây phía trước, Sở Vân Thiên thật cũng không cần tế lên phòng thủ pháp bảo, muốn cấu thành uy hiếp với hắn, trước tiên tạm phá giải hoặc là kiên trì từ dưới đạo thần thông trước mắt rồi nói sau.

Nhưng mà vừa khéo lại đột ngột có một thanh phi kiếm đột nhiên lên đến trước hai người như vậy, Sở Vân Thiên chỉ kịp đem hộ thân thần thông thi triển ra trước ngực, từng tầng một dùng để ngăn cản hộ thân cương khí một đạo đón lấy một đạo tan tành.