Chương 1272: Ma la nghịch tập (tiếp 5)

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Phi Vân các, lại là một nhà đại hình môn phái rất có danh vọng.

– Xuất Vân đạo hữu nói thật có lý!

Hàn Vô Nhai vỗ tay một cái, nói:

– Chân Linh phái ngươi không ngăn được ma la đại quân nghịch tập là chuyện nhỏ. Nếu bị ma la đại quân khai ích một lổ hổng trên vòng vây mà tu sĩ của các phái thật vất vả thành lập, vậy cho dù không phải do quý phái, đến lúc đó xem ra quý phái cũng không có năng lực chịu đựng thiên hạ tu luyện giới thanh thảo chứ?

– Nếu là các ngươi thả Hoắc sư đệ ra, lại đem nơi đây nhường lại giao cho Phi Vân các thủ hộ, ma la đại quân lần này nghịch tập tất nhiên không hề nói nữa. Hơn nữa Chân Linh phái các ngươi cũng không bị thương một binh một tốt, vì sao lại không làm?

Giữa hai người một xướng một họa cũng diễn dịch lâm ly tân trí một từ “Cưỡng từ đoạt lý”, cho dù là người có hàm dưỡng giống như Thiên Sơn lão tổ cũng bị hai người nói trợn mắt hốc mồm. Còn Lục Bình thì lại càng bị hai người dùng trò diễn thuyết hai mang như vậy giận đến mức bật cười.

Nụ cười giễu cợt trên mặt Lục Bình làm Phi Vân các Xuất Vân lão tổ không nhịn được, hỏi:

– Tiểu tử, ngươi cười cái gì? Đừng tưởng rằng mình đã từng chiến bại mấy vị đại tu sĩ thì không biết trời cao đất rộng. Thực lực trong đại tu sĩ cũng phân cao thấp, chẳng lẽ người cho rằng mình ở Trung Thổ tu luyện giới đã có thể hoành hành không kiêng kỵ sao?

Trong lúc mấy người nói chuyện, ma da đại quân đã từ Thanh Minh Giang lên bờ. Gần ba ngàn con ma la dưới sự dẫn dắt của ba đầu A Tu La dừng lại ngoài trăm trượng trước Chân Linh phái trú địa.

– Tiểu tử, đây chính là cơ hội cuối cùng của các ngươi rồi. Các ngươi lập tức thả Hoắc đạo hữu ra, Phi Vân các tu sĩ ta lập tức có thể vào Ngũ Hành đại trận tăng viện quý phái. Nếu không các ngươi chờ toàn quân tiêu diệt đi!

Xuất Vân lão tổ âm sầm trắc nói, chẳng qua là điều này một hồi lại thành hợp lực ngăn cản ma la đại quân, cũng quên lúc trước là muốn Chân Linh phái rút lui khỏi Ngũ Hành đại trận, Phi Vân các bọn họ sẽ một mình ngăn cản. Dĩ nhiên, vô luận loại nào, cuối cùng chỗ đóng quân này dĩ nhiên sẽ không thuộc về Chân Linh phái.

– Tới rồi!

Trên mặt của Lục Bình vẫn mang một nụ cười, những lời nói ra từ trong miệng cũng không người có thể nghe hiểu được.

– Cái gì tới? Tiểu tử ngươi rốt cuộc có ý gì? Nếu là không làm chủ được, gọi mấy lão gia ra đây!

Hàn Vô Nhai xem ra phải gấp gáp hơn với Xuất Vân lão tổ, dù sao sư đệ nhà mình vẫn trong tay của người ta. Nếu là Chân Linh phái không thủ được, Hoắc Vô Ngân sẽ mất mạng theo.

Lục Bình cười một tiếng ”ha ha” nhưng chưa hề trả lời, mà là quay đầu nhìn phía sau Chân Linh phái trú địa.

Hàn Vô Nhai cùng Xuất Vân lão tổ dường như có điều phát hiện, sắc mặt cũng thay đổi theo. Bọn họ cũng quay đầu nhìn về phương hướng giống Lục Bình. Riêng Thiên Sơn lão tổ chậm một ít, mang chút vẻ hồ nghi xoay người, chân trời đã xuất hiện mấy đạo độn quang như huỳnh hóa vậy.

– Tiểu tử, là trợ thủ người gọi tới sao?

Lục Bình cười mà không nói gì, Hàn Vô Nhai cũng hung tợn nói:

– Ta cũng muốn nhìn một chút ngươi gọi tới là nhân vật nào? Người nào dám ở trước mặt lão phu cứu viện bọn ngươi!

Hàn Vô Nhai vừa dứt lời, liền nghe chân trời truyền tới một tiếng cười to, hỏi:

– Lục huynh, Thiên Huyền thành từ biệt mấy chục năm, không biết Lục huynh còn nhớ huynh đệ bọn ta không?

Lục Bình vội vàng tiến lên đón, cười đáp: – Vân huynh nói như vậy khách khí rồi! Oh, Hạ Hầu huynh ngươi cũng tới. Chư vị không từ xa tiếp đón, mau mời mau mời!

Người tới chính là Vân Kiếm may mắn còn sống sót trong “Bôn Lôi Tam Kiếm” của Thiên Huyền Tông tu sĩ đời thứ ba.

Năm đó Lôi Kiếm cùng Điện Kiếm chết thảm, Lục Bình chỉ kịp cứu Vân Kiếm, hôm nay tu vi của hắn đã lên cấp pháp tướng kỳ.

Trong khi đó một vị tu sĩ khác người đeo trường kiếm đồng dạng là một người quen của Lục Bình, chính là Thiên Huyền tông đệ tứ đích truyền tu sĩ Phong Vân kiếm khách Hạ Hầu Vô Thương, hôm nay cũng là pháp tướng trung kỳ tu vi.

Hạ Hầu Vô Thương không giỏi ăn nói, nghe vậy chỉ là gật đầu một cái với Lục Bình, nói:

– Nghe nói ma la đại quân lai tập, cũng may chạy tới xem như không muộn.

Lục Bình cảm kích chắp tay, nói:

– Xin đa tạ!

Vân Kiếm ở một bên nói:

– Lục huynh khách khí như vậy, năm đó nếu không phải Lục huynh tương trợ, làm gì còn có mạng của bọn ta!

Lục Bình vội vàng từ chối một phen, Vân Kiếm lại phảng phất đột nhiên phát hiện ở đây có gì lạ, nhìn một chút về phía Hàn Vô Nhai treo đứng một bên bầu trời, ngạc nhiên hỏi:

– Ai nha, đây không phải là Hàn Vô Nhai Hàn tiền bồi sao, lão nhân gia ngài sao đứng chỗ này? Chẳng lẽ ngài cũng muốn viện thủ môn phái của Lục huynh đúng không?

Kẻ ngu đều có thể nhìn ra Lục Bình cùng Thiên Sơn lão tổ đang giằng co cùng hai người Hàn Vô Nhai, Xuất Vân lão tổ. Vân Kiếm nói như vậy bất quá chính là vì ghê tởm Hàn Vô Nhai mà thôi. Mặc dù Hàn Vô Nhai chính là đại tu sĩ, Vân Kiếm bất quá là Thiên Huyền Tông đích truyền đời thứ ba, nhưng hai nhà môn phái này sớm đã là tử địch. Dưới tình huống trước mắt, Hàn Vô Nhai kiên quyết không dám xuất thủ khiêu khích Thiên Huyền tông vào thời điểm ma la đại chiến chạm một cái lập tức bùng nổ.

Huống chi Thất Phiến lão tổ lúc này là một trong những người phát khởi tiêu trừ Cửu Huyền lâu. Hôm nay cùng đám người Tiêu Bạch Vũ đánh lửa nóng, Hàn Vô Nhai hiển nhiên sẽ không đi rước lấy vận xui này. Mà Vân Kiếm cũng nắm đúng ranh giới cuối cùng, lúc này mới dám tứ vô kiêng kỵ khiêu khích một pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ.

– Hừ!

Trong lòng của Hàn Vô Nhai giận dữ, nhưng dưới tình huống không nhúc nhích được tay, lão ta lại không bỏ thân phận cùng một tên đệ tử đời thứ ba đấu võ mồm, chỉ có thể phát tiết mạnh một phen từ trong lỗ mũi.

Hiện nay thực lực của Chân Linh phái trú địa mặc dù không yếu, Hạ Hầu Vô Thương chính là cường giả không kém gì Thiên Sơn lão tổ. Thực lực của Vân Kiếm cũng không phân cao thấp với hai người Lưu Thiên Viễn, Thiên Điền. Hai người đến Chân Linh phái mà nói có thể được cho là cường viện, toàn thể Chân Linh phái hiển nhiên mừng rỡ, mấu chốt nhất chính là hai người bọn họ đến trên danh nghĩa mặc dù có ân tình cứu mạng của Lục Bình năm đó, nhưng ai có thể bỏ quên Thiên Huyền tông sau lưng hai người?

Vô luận Thái Huyền tông còn có Phi Vân các, nếu bàn về cùng môn phái thực lực của mỗi người, so sánh với Thiên Huyền tông không thể nghi ngờ vẫn hơi kém hơn một bậc. Cho nên thời điểm thấy hai người Vân Kiếm chạy tới tiếp viện, Hàn Vô Nhai cũng không nói gì. Nhưng Xuất Vân lão tổ bên cạnh lại tỏ ra không bình tĩnh.

Phi Vân các mặc dù cũng là đại tông môn có thanh danh nổi tiếng Trung Thổ tu luyện giới, nhưng thực lực cũng bất quá là tương đương cùng Thái Huyền tông thôi, so với Thiên Huyền tông không thể nghi ngờ vẫn hơi kém hơn không ít.

Nhưng mà sau khi đón hai người Vân Kiếm vào trú địa, Lục Bình cũng không vì vậy trở về trong Ngũ Hành đại trận. Hắn cùng Thiên Sơn lão tổ vẫn treo đứng giữa không trung, chạm mặt về phương hướng lúc trước hai người Vân Kiếm tới.

Chẳng lẽ còn có người đến? Xuất Vân lão tổ trong lòng không khỏi giật mình.

Quả thật chính là sợ điều gì sẽ gặp điều đó, lại là hai đạo độn quang phá không tới. Chính là Hàn Vô Nhai lúc này trong lòng cũng phát giác không ổn, sắc mặt bắt đầu biến ảo không chừng.

– Vị này chính là Bắc Hải Thủy Kiếm Tiên Lục Thiên Bình đạo hữu danh chấn Trung Thổ gần đây đúng không?

Một đạo thanh âm yếu ớt truyền tới từ giữa không trung. Lục Bình trong lúc nhất thời ngược lại có chút sững sờ, hiển nhiên thanh âm này khiến cho hắn trong lúc nhất thời cảm thấy bất ngờ.

Ngược lại một bên Thiên Sơn lão tổ nghĩ tới điều gì, nhìn thấy khuôn mặt của Lục Bình kinh ngạc, vội vàng mở miệng hỏi:

– Không phải là Thiên Nguyệt tông đạo hữu đang tới sao? Chân Linh phái Thiên Sơn cùng sư điệt Lục Thiên Bình xin có lễ!

Một bên Lục Bình nhìn thấy Lưu Thiên Viễn trong trú địa phi độn vội vội vàng vàng tới nhất thời suy nghĩ minh bạch gì đó, trên mặt không khỏi thoáng qua một đạo thần sắc buồn cười, nhưng lập tức đổi lại khuôn mặt tươi cười, nói:

– Thì ra là Thiên Nguyệt tông sư tỷ đến, tại hạ chính là Lục Thiên Bình, không từ xa tiếp đón, không từ xa tiếp đón!

Hai cô gái cung trang giáng xuống độn quang dừng trước mặt Lục Bình cùng Thiên Sơn lão tổ. Một nữ tu tuổi lớn hơn, tu vi đã là pháp tướng trung kỳ, mang trên mặt vẻ mỉm cười, nhưng ánh mắt cùng một mảnh trong trẻo lạnh lùng, hiển nhiên là một người nội tâm cao ngạo. Lục Bình thậm chí có thể từ trên người của nàng cảm nhận được một loại khí tức người lạ chớ tiếp cận, đặc biệt là trong tầm mắt nhìn về phía Lưu Thiên Viễn đang phi độn đến bên cạnh thậm chí nhiều một ít không thích.

Tuy nhiên người nói chuyện lúc trước cũng không là phải nàng, mà là một vị nữ tu bên cạnh nàng tuổi nhìn qua nhỏ một chút. Vị nữ tu đó tuy không xinh đẹp tuyệt trần, nhưng cũng ôn uyển thanh tú, tu vi rõ ràng cũng là pháp tướng trung kỳ. Lục Bình xem ra, hai người này nếu là Thiên Nguyệt tông tu sĩ đời thứ ba, đó tất nhiên cũng là đích truyền tu sĩ danh liệt tiền mao.

Hai nữ tu hướng Thiên Sơn lão tổ hành lễ của vãn bối, lại cùng Lục Bình làm lễ ra mắt, quả thật chính là Thiên Nguyệt tông tu sĩ đời thứ ba.

Lúc này Lưu Thiên Viễn cũng chạy tới vội vội vàng vàng, thấy một vị nữ tu khác bên cạnh nữ tu ôn uyển thần sắc hơi sửng sờ, trên mặt hiện lên vẻ cục xúc không yên, lúc này mới nói:

– Thiền Nguyệt sư tỷ, Thiền Tương sư muội, không ngờ hai người các ngươi cũng tới!

Lục Bình nhìn thấy Lưu Thiên Viễn lúc tới sắc mặt hơi có vẻ lúng túng, mà sư muội gọi là Thiền Tượng cùng sắc mặt đỏ lên, hiển nhiên Lưu Thiên Viễn nói “đối tượng không ngờ” bất quá là vị Thiền Nguyệt sư tỷ hơi lớn tuổi thôi, không khỏi có chút buồn cười.

Quả nhiên, Thiền Nguyệt sư tỷ lạnh giọng nói:

– Ta chẳng qua là phụng mệnh tới thôi, Tương sư muội có thể tới xem ra người đã sớm biết được, không cần giả vờ làm như thế.

Một câu nói này khiến cho Lưu Thiền Viễn ngượng ngập vô cùng, một bên Lục Bình thấy vậy vội vàng nói:

– Hai vị sư tỷ tới không khác nào tuyết trung tống thán. Thiên Viễn sư huynh, người còn không mau mời hai vị sư tỷ vào trí địa nghỉ ngơi chốc lát.

Lưu Thiên Viễn chợt hiểu ra, vỗ đầu mình một cái, vội vàng nói:

– Mau mời mau mời!

Ba người cùng trở về trú địa, Lục Bình hướng bên cạnh Thiên Sơn lão tổ cười nói:

– Cũng phải chúc mừng sư thúc rồi!

Thiên Sơn lão tổ chưa hề thấy cao hứng biết bao nhiêu, mà chỉ nói:

– Hết thảy chính là thuận theo tự nhiên, có một số việc cưỡng cầu không được.

Một bên Hàn Vô Nhai cũng cười lạnh nói:

– Thủ đoạn không tệ, ngay cả “Thiên Nguyệt Tứ Thiền Quyên” đều câu dẫn tới, quý phái đệ tử có cái chiêu ăn bám này thật là cao minh!

Cho dù ai đều có thể nhìn ra giữa vị Thiền Tương sư muội của Thiên Nguyệt tông cùng Lưu Thiên Viễn có mờ ám. Chẳng qua là chênh lệch giữa hai người bây giờ rõ ràng. Lưu Thiền Viễn vô luận là tu vi còn thân phận địa vị đều xa không cách nào so sánh cùng vị Thiền Tương sư muội. Trước đó, Thiên Sơn lão tổ đổi với lần này cũng không lộ ra cao hứng ra sao, xem ra ông ta cũng nghĩ tới điểm này.

Nhưng mà Lục Bình cũng không lo lắng. Tư chất bản thân của Lưu Thiên Viễn cũng không kém, lại là một người chịu đi lên. Huống chi hắn còn từng dung luyện Pháp Tướng Chi Hồn do Thiên Khang lão tổ lưu lại, lên cấp pháp tướng trung kỳ là chuyện ván đã đóng thuyền. Cho dù ngày sau hắn tiến cấp pháp tướng hậu kỳ thành tựu đại tu sĩ vẫn là chuyện rất có khả năng.

Về phần thân phận địa vị của song phương cũng không phải là không thể đền bù. Chân Linh phái hiện giờ chỉ còn kém một bước cuối cùng bước vào đại hình tông môn bất quá cũng chỉ có một pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ thôi.

Sự trào phúng của Hàn Vô Nhai cũng không đặt trong lòng Lục Bình, ngược lại một bên Xuất Vân lão tổ cũng giữ vững trầm mặc. Bởi vì ông ta thấy Lục Bình cùng Thiên Sơn lão tổ lúc này vẫn treo đứng bầu trời bên ngoài trú địa, đó chẳng phải ý nghĩa là Chân Linh phái còn có hậu viện đến sao?

Trong lúc mơ hồ, Xuất Vân lão tổ dường như cảm thấy lần này Phi Vân các sợ là phải bị bêu xấu theo Thái Huyền tông rồi.

Quả không sai, sau khi hai vị đích truyền của Thiên Nguyệt tông đến không lâu, mấy đạo độn quang lại một lần nữa xuất hiện ở chân trời, giữa không trung lần nữa truyền tới một tiếng cười to, hỏi:

– Lục huynh, bọn ta tới đã muộn rồi sao?

Lục Bình khẽ mỉm cười đáp:

– Không muộn không muộn, vừa đúng lúc!

Độn quang rơi xuống, Tạ Thiên Dương, Tang Du, Tô Cẩm cùng với ba người Thanh Hồ, Thanh Lang, Thanh Hổ hiển lộ ra thân hình. Lần này Hàn Vô Nhai cùng với Xuất Vân hai vị lão tổ đã không những chấn kinh, mà là ngay cả bụng cũng quặn lên vì sợ.

Lục Bình nhìn thấy Tô Cẩm vội vàng nói:

– Không ngờ Tô huynh cũng tới!

Tô Cẩm cười nói:

– Ta ở môn phái trú địa ngây ngô nhàm chán, nghe Lục sự đệ nói Lục huynh người nơi này có khai màn chuyện vui, cho nên đặc biệt chạy tới xem ra cuối cùng, kính xin Lục huynh cùng quý phái tiền bối chớ trách tội Tô mỗ đường đột.

Thiên Sơn lão tổ ở một bên cười nói:

– Lần này chuyện của bản phái cũng làm phiền chư vị rồi! Thiên Sơn ở chỗ này cám ơn chư vị viện thủ.

Tô Cẩm, Tạ Thiên Dương cùng với Tang Du cũng không dám xưng, mà lúc này từ sau lưng Tang Du cũng nhanh chóng đi ra một nữ tử, cười duyên hỏi:

– Lục huynh còn nhớ ta không?

Lục Bình hơi hơi sửng sốt, thấy trên mặt Tang Du bên cạnh thoáng tỏ ra mất tự nhiên, lập tức nhớ lại năm đó ở Hà Nguyên chi địa Ngự Thú Linh tông nữ tu đó cùng hắn cùng nhìn trúng Lục Tiểu Hải, cười đáp:

– Đây không phải là Vũ Anh Lan cô nương sao? Không ngờ cô nương lần này cũng tới viện thủ, Lục mỗ vô cùng cảm kích!

Trước đó Lục Bình chẳng qua là sai ba người Thanh Hồ đi cầu viện Tạ Thiên Dương, Tang Du, không ngờ Thiên Nguyệt tông cùng với Thiên Huyền tông cũng sai phái môn hạ đệ tử tới. Tuy nhiên như vậy cũng tốt, ít nhất lần này ma la nghịch tập, dựa vào Chân Linh phái cùng với lực lượng viện thủ như vậy, càng nắm chắc sẽ bảo vệ trú địa không mất.

Tô Cẩm, Tạ Thiên Dương, Tang Du đều là giảo giảo giả trong lớp tu sĩ đời thứ ba, lại là Tử Dương Cung đích truyền cùng Ngự Thú Linh tông đi lại thiên hạ, ở tu luyện giới đều là hạng người có thân phận hiển hách. Vũ Anh Lan đó mặc dù tu vị hơi kém hơn nhưng cũng có pháp tướng sơ kỳ tu vị. Hơn nữa người này còn là độc nữ của Ngự Thú Linh tông đại tu sĩ Vũ Thiên Hành lão tổ một đời đi lại thiên hạ, thân phận cũng không giống bình thường. Ngoài ra, đám ba người Thanh Hồ cũng là hảo thủ trong lớp đồng cấp tu sĩ, lần này Chân Linh phái chống đỡ ma la nghịch tập có thể nói là thực lực đại tăng.

Mọi người một trận hàn huyên, Tạ Thiên Dương cũng thấy Hàn Vô Nhai cùng với Xuất Vân lão tổ bên cạnh có chút bất an. Hai người này đều hạng người có thanh danh hiển hách ở tu luyện giới, cho nên đám người Tạ Thiên Dương đương nhiên nhận biết.

– Hàn tiền bối cùng Xuất Vân tiền bối lần này cũng tới giúp môn phái của Lục huynh một cánh tay lực sao? Có hai vị tiền bối xuất thủ xem ra lần này bọn ta nắm chắc phòng thủ cũng gia tăng không ít!

Bất kể Tạ Thiên Dương là thật không biết nội tình hay cố ý nói như vậy, những lời nói này cũng khiến hai người không được tự nhiên.

Một bên Xuất Vân lão tố không chút nghĩ ngợi, vội vàng cười một tiếng ha ha, đáp:

– Lão phu chẳng qua là đi ngang qua, đi ngang qua thôi, thuận tiện hướng Chân Linh phái tiết lộ số lượng quy mô lần này ma la đại quân nghịch tập, trừ cái đó ra cũng không liên quan tới chuyện của họ. Có chư vị tu luyện giới hậu khởi chi tú tương trợ, xem ra lão phu cũng không nên nhiều chuyện. Lão phu còn có những chuyện khác, cũng phải rời đi, ừ, rời đi!

Xuất Vân lão tổ rời đi vội vội vàng vàng, khiến cho một bên Hàn Vô Nhai ứng phó không kịp, nhưng sư đệ nhà mình vẫn ở trên tay của người ta. Trước mặt những thánh địa đại phái đích truyền tu sĩ, Hàn Vô Nhai cũng không còn dùng khí uy hiếp Chân Linh phái, chỉ đành phải treo đứng giữa không trung, tiến cũng không được thối cũng không xong, quả là vô cùng ngượng ngập.

Xuất Vân lão tổ rời đi vội vàng cũng làm đám người Tạ Thiên Dương có chút mơ hồ, thấy ánh mắt hồ nghi của đám người Tạ Thiên Dương, Lục Bình khẽ cười một tiếng, nói:

– Nơi này không phải là chỗ nói chuyện, hay là các vị đến nơi đóng quân nghỉ ngơi chốc lát trước. Sau này chỉ sợ sẽ có một cuộc ác chiến, đến lúc đó còn cần chư vị xuất thủ tương trợ.

Tang Du ra đời Ngự Thú Linh tông, lại là đi lại thiên hạ, Ngự Thú Linh tông tu sĩ thích che giấu thân phận du lịch thiên hạ, cũng biết được rất nhiều chuyện bí mật của tu luyện giới. Hắn thấy Hàn Vô Nhai cùng với Xuất Vân lão tổ trước đó treo đứng bên ngoài Chân Linh phái trú địa tựa hồ đoán được gì đó, nghe Lục Bình nói, vì vậy cười nói:

– Lần này bọn ta nguyên vốn hướng về phía trận đánh lớn dữ dội này mới tới, khó được Lục huynh ngươi tự mình mở miệng cầu viện. Bọn ta hiển nhiên muốn đem ân tình này làm mười phần mới đúng!

Tô Cẩm cũng là người sành tâm lý, cười to nói:

– Phải nên như vậy phải nên như vậy! Lần này là cơ hội khó được, lấy thành tựu của Lục huynh ngày sau, sợ là cũng không còn cơ hội cho người thiếu ân tình!

Hàn Vô Nhai thấy Tử Dương cung, Ngự Thú Linh tông, Thiên Nguyệt tông, Thiên Huyền tông liên tiếp có môn hạ đệ tử đích truyền tới trợ giúp, hiển nhiên biết rõ hôm nay tất cả mưu đồ đã thất bại. Lúc này Hàn Vô Nhai đúng là hạ quyết tâm muốn rời khỏi, nhưng lão ta vẫn chậm hơn Xuất Vân lão tổ một bước.

Vào lúc Lục Bình đón các đường viện thủ vào nơi đóng quân lại cười híp mắt nhìn về phía lão ta. Hàn Vô Nhai xoay người muốn đi, không ngờ không gian quanh người đột nhiên trở nên đặc quánh lại, bên tai cũng vang lên một giọng nói, hỏi:

– Ngươi muốn đi đâu?

Trong lòng của Hàn Vô Nhai cả kinh, cả người trên dưới chân nguyên chấn động muốn tránh thoát trói buộc. Không ngờ lão ta hoàn toàn bất động, vừa động thì sự trói buộc quanh người càng chặc hơn, lần này cũng làm Hàn Vô Nhai càng thêm kinh hãi. Chẳng lẽ Chân Linh phái âm thầm còn cất giấu cao thủ không cho người ngoài biết, cuối cùng có thể vào lúc bất tri bất giác cầm cố lão ta một vị đại tu sĩ như vậy, cũng không phải là người bình thường có thể làm được tới như thế.

Một vị lão giả cầm trong tay một cây sáo bích ngọc đột ngột xuất hiện bên cạnh Hàn Vô Nhai. Lúc này, Lục Bình cười híp mắt vội vàng tiến lên bái kiến, nói:

– Không ngờ lão nhân gia ngài cũng tới.

Lão giả cười đáp:

– Thương thế trên người lão phu còn chưa chữa trị triệt để, tiểu tử ngươi trước đó đã bao rồi, lão phu muốn khỏi hẳn đương nhiên phải dựa vào trên người tiểu tử ngươi.

Hàn Vô Nhai một lòng sớm đã chìm đến đáy cốc. Người tới không là người khác, chính là Lâm Vũ lão tổ một trong mười ba vị Thuần Dương lão tổ lần này hiệu triệu thiên hạ tu luyện giới tề tụ Cửu Huyền lâu vây trừ ma la đại quân, đại diện Trung Thổ tán tu nhất phương thế lực.

Lục Bình cười nói:

– Lão tổ hãy yên tâm vãn bối trước đã thu thập được mười phần linh thảo luyện chế Thuần Dương Hóa Ứ đan, chỉ đợi tiền bối tới sẽ có thể bắt tay luyện chế.

Lâm Vũ lão tổ cười nói:

– Lão phu rất yên tâm, nếu là trước đó lão phu vẫn còn mấy phần nghi ngờ, nhưng mà điều này một lần cũng từ chỗ của Tiêu đạo hữu nghe nói danh tiếng của tiểu tử ngươi ở hải ngoại tu luyện giới. Ta không ngờ thuật luyện đan của tiểu tử ngươi đã có tài nghệ như thế, không ngờ lại có thể tương đương với Hỏa Loan nhất tộc luyện đan tông sư Diễm Vô Cửu có danh tiếng rất lớn ở Trung Thổ tu luyện giới.

Lục Bình khiêm tốn nói:

– Vãn bối có tài đức gì, làm sao dám tương đương cùng Diễm tiền bối.

Lâm Vũ lão tổ không dây dưa nhiều trên chuyện này, mà là xoay người nhìn một chút Hàn Vô Nhai bị ông ta cấm cố, nói:

– Lần này ma la nghịch tập không giống chuyện đùa, trên người lão phu có thương cũng không tiện xuất thủ nhiều. Nếu ngươi đã tới hãy ra một phần lực, dù sao trận chiến này có ngươi một vị đại tu sĩ như vậy trấn thủ, phân lượng này rõ ràng là không tầm thường.

Lời của Lâm Vũ lão tổ làm Hàn Vô Nhai khóc không ra nước mắt. Lần này Thái Huyền tông cho dù là tài, cái gì gọi là vừa mất phu nhân lại tổn binh, sư đệ nhà mình vẫn thủ sẵn trong tay người ta. Mình lần này lại lại rơi vào trong tay của Lâm Vũ lão tổ bị buộc vì Chân Linh phái hiệu lực, lúc này Thái Huyền tông tất nhiên trở thành trò cười của toàn bộ tu luyện giới.

Không biết sao người đang dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Tu vi của Lâm Vũ lão tổ trong Thuần Dương lão tổ cũng không coi là lợi hại, nhưng năm đó được thần thông bí thuật từ thượng cổ truyền thừa cũng không giống chuyện thường. Căn cơ của bộ truyền thừa đó hoàn toàn thành lập trên thần niệm tu vị của tu sĩ, Lâm Vũ lão tổ một thân thực lực có một nửa đều trên mặt này.

Đáng tiếc chính là Lâm Vũ lão tổ năm đó lấy được bộ truyền thừa sau khi đã là pháp tướng tu sĩ thần niệm tu vi của ông ta cơ hồ đã định hình, muốn trên cơ sở nguyên hữu có tăng tiến cũng cực kỳ khó khăn. Nhưng mặc dù như thế, Lâm Vũ lão tổ đã dựa vào một bộ bí thuật cuối cùng đã đẩy tu vi lên tới Thuần Dương kỳ.

Hôm nay, Lâm Vũ lão tổ lấy bộ bí thuật thần thông này đối phó cùng cấp Thuần Dương tu sĩ tuy nói lực chưa như mong đợi, nhưng nếu là đối phó một pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ cũng không khó.

Lâm Vũ lão tổ cấm cố Hàn Vô Nhai, đồng thời thi triển bí thuật đem thần niệm phong ấn nhưng chưa hề động chút nào chân nguyên của lão ta. Hàn Vô Nhai dưới trạng thái thanh tĩnh cũng hoảng sợ phát hiện mình căn bản không thể nào tiến hành bất kỳ thao túng với thân thể của mình, mà một cổ lực lượng thần niệm xa lạ lại khó có thể địch nổi xâm nhập thẳng vào trong trong tâm hạch không gian chớp mắt hàng phục pháp tướng của lão. Trong nháy mắt thân thể, tu vi, thần thông của Hàn Vô Nhai đã bị Lâm Vũ lão tổ sử dụng. Hàn Vô Nhai lúc này bất quá chính là một thứ khôi lỗi trung gian trong tay Lâm Vũ lão tổ mà thôi.

– Thần hồ kỳ kỹ nha!

Lục Bình nhìn thấy Hàn Vô Nhai đường đường đại tu sĩ nhưng giống như tượng gỗ chạy động chạy tây theo sự chỉ huy của Lâm Vũ lão tổ, trong miệng than thở, đồng thời đầu tóc và sống lưng đều lạnh toát cả lên.

Lâm Vũ lào tổ khẽ mỉm cười, nói:

– Lần này bất quá là thừa dịp chưa chuẩn bị thôi, muốn thao túng một vị đại tu sĩ cũng không phải một chuyện dễ dàng, cơ hội như thế cũng không thường gặp. Lấy tu vị của lão phu, nguyên vốn nhiều nhất cũng bất quá thao túng một vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ thôi, nhưng một Khôi Lôi pháp tướng trung kỳ, đối với lão phu mà nói thì có ích lợi gì?

Tuy nhiên Lục Bình lại không cho đó là phải, loại bí thuật thần thông này hiển nhiên không giống vật thường, sợ rằng Lâm Vũ lão tổ năm đó lấy được truyền thừa thật không đơn giản.

Lục Bình biểu lộ thèm thuồng ướt át bị Lâm Vũ lão tổ để trong mắt, ông ta khẽ mỉm cười, hỏi:

– Thế nào, muốn học sao?