Chương 978: Sinh cầm hoạt tróc

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tên Thương Hải tông tu sĩ này tựa hồ đối với các loại quáng mạch cũng có nghiên cứu, nghe vậy chỉ đành phải nói:

– Đệ tử mới vừa tra xét quáng mạch, cái quáng mạch này Chân Linh phái chọn lựa khám phá là phá hư tính, tựa hồ Chân Linh phái cũng cực kỳ nóng nảy, bên trong ước chừng một nửa quáng mạch đã bị Chân Linh phái sắc quật không còn!

– Cái gì?

Hà Hi Vân lão tổ nhướng mày, lập tức liền đoán được kết quả không tốt gì, vội vàng nói:

– Những thứ Chân Linh phái tu sĩ bị giết đây, nhưng có vấn đề gì không?

Quả nhiên, tên Thương Hải tông tu sĩ này nói:

– Đệ tử đang muốn bẩm báo, tựa hồ lần này Chân Linh phải dùng tu sĩ để sắc quạt quáng mạch đa số là Chân Linh phái thuộc hạ chi nhánh thế lực. Hơn nữa còn lấy hai người thế lực môn hạ đệ tử làm bản phái thống phong báo tin chiếm đa số!

– Không xong, rút lui, gọi môn hạ đệ tử hướng ra phía ngoài cảnh giới, một khi phát hiện có Chân Linh phái tu sĩ mai phục, lập tức thông báo lão phu!

Hà Hi Vân mặc dù nghĩ tới khả năng một vòng bộ này là Chân Linh phái, nhưng lão ta lập tức nghĩ tới Chân Linh phái mười bốn vị pháp tướng tu sĩ đã có ba vị đi Đông Hải, bốn vị đi Hàn Băng đảo, còn dư lại Thiên Thành trấn thủ Hoàng Ly đảo, Thiên Cầm, Thiên Phong nghe nói triển chuyển Đông Hải đi Trung Thổ, đã mấy năm không tin tức. Trên Thiên Linh sơn chỉ có bốn người Thiên Tượng, Thiên Lô, Thiên Giang, Thiên Thuật. Thiên Tượng quả quyết không thể nào xuất thủ, như vậy còn dư lại ba người vô luận là người nào, Hà Hi Vân tự nghĩ cũng không sợ hãi. Cho nên cho dù là Chân Linh phái âm thầm còn có mai phục, lão ta cũng không khiến cho môn hạ đệ tử rút lui, mà là phân phó tăng nhanh sắc quật quáng mạch còn thừa lại.

Nhưng Hà Hi Vân lão tổ vừa dứt lời, liền nghe được trong bầu trời đột nhiên nhớ lại một trận ”cười khẽ”, một đạo thanh âm nhàn nhạt truyền tới:

– Hà tiền bối không cần phải người cảnh giới rồi, bản phái chỉ tới một người vãn bối!

Hà Hi Vân nhìn người từ trong một mảnh đám mây của bầu trời chậm rãi ra, không khỏi trợn to hai mắt, kinh hãi quát nói:

– Lục Thiên Bình, tại sao có thể là ngươi? Ngươi không phải là đã đi Đông Hải rồi sao?

Ngay sau đó Hà Hi Vân liền biết mình hỏi một vấn đề ngu xuẩn, rất rõ ràng đây là kế giương đông kích tây của Chân Linh phái. Thượng Hải tông tự cho coi là không bỏ sót sách, muốn thừa dịp Chân Linh phái không rãnh giữ hắn chỉ kế ở Bắc Hải nhất cử chiếm được thượng phong, nhưng không muốn đã sớm rơi vào trong nghiên cứu của người ta mà không tự biết.

Cái tiểu hình chi mạch này nguyên vốn chính là Chân Linh phái đang bí mật sắc quật. Thượng Hải tông cũng chính là nhìn trúng điểm này mới nhúng tay đánh lén, dù sao chuyện sau đó chỉ cần đẩy hai năm sáu, Chân Linh phái cũng chỉ có thể ăn vận ách thua thiệt này. Nếu không một khi Chân Linh phái đại trương kỳ cổ trả thù, chẳng những được không chỉ Bắc Hải các phái ủng hộ hưởng ứng, ngược lại sẽ bởi vì ăn một mình mà gặp phải khiển trách. Chớ quên ban đầu lúc Thương Hải tông cùng Huyền Linh phái cố gắng độc chiếm trung bình hỗn hợp quáng mạch, chính là Chân Linh phải chọn đầu dẫn đội Bắc Hải các phái làm hỏng chuyện tốt của hai phái.

Chỉ khi nào bị người ta bắt tại chỗ, tính chất của vấn đề này coi như lại không giống nhau!

Hà Hi Vân thấy quả thật chỉ có Lục Bình một người đến, trong lòng trước tiên theo nửa khẩu khí, liền nói ngay:

– Cho nên Thương Hải tông đệ tử thối lui ra cái hải vực này, lui về môn phái, người trái lệnh chém!

Nếu mọi người đều hắc ăn hắc, coi như Lục Thiên Bình buông tha da mặt của pháp tướng tu sĩ đại khai sát giới, Thượng Hải tông bị bắt tại chỗ cũng chỉ có thể cắn răng nhịn rồi.

Lục Bình một bước đạp đến gần trước Hà Hi Vân, nói:

– Hà tiền bối cần gì khẩn trương như vậy, tại hạ còn không đến nỗi xuất thủ đối với những thứ đoán đan, dung huyết đệ tử này của quý phái.

Sắc mặt của Hà Hi Vân buông lỏng, ngay sau đó lại là cả kinh, cảnh giác nói:

– Người có ý gì?

Chỉ thấy Lục Thiên Bình cười một tiếng ”ha ha”, nói:

– Dĩ nhiên là sẽ xuất thủ đối với tiền bối ngài rồi!

Hà Hi Vân sắc mặt tái biến. Lão ta ban đầu chính mắt thấy bản thân Trương Hi Di thua trong tay của Lục Bình như thế nào, thanh danh quét sân, nhưng lão ta ngay sau đó lại là buông lỏng, nói:

– Lão phu tự nhận không phải là đối thủ của ngươi, nhưng lão phu lần nữa chạy trốn cũng không tin ngươi có thể đuổi theo kịp, coi như ngươi có thể đuổi theo kịp, chẳng lẽ còn muốn giết lão phu hay sao?

Lục Bình cũng không đáp lời, một đôi Tế Thủy Trường Lưu kiếm đã vòng quanh người của hắn.

Mỗi một Thương Hải tông tu sĩ thấy Tế Thủy Trường Lưu kiếm trên người của Lục Bình cũng không khỏi trên mặt khó coi muốn chết, huống chi lại lời đồn đãi càng thêm nói Thương Hải tông lão tổ lưu lại Quải vân phàm trong ba món linh bảo ở trên người của người này. Hơn nữa hiện nay Thương Hải chuông trong tay Hạng Lâu lão tổ cũng đã đưa về Chân Linh phái môn hạ. Năm đó di trạch của Thương Hải lão tổ lại có hơn phân nửa đã rơi vào trong tay của Chân Linh phái, vậy làm sao có thể khiến cho bất kỳ một tên Thương Hải tông tu sĩ nào cam tâm!

Nhớ tới Hạng Lâu lão tổ, Hà Hi Vân trong lòng không khỏi xem ra, người mới là người thật sự thay thế Lục Thiên Bình đi Đông Hải hay sao?

Nhưng lúc này coi như trong lòng lão ta suy nghĩ rõ ràng, nhưng còn có tác dụng gì.

Hà Hi Vân trong bụng hung ác, cũng bất chấp thân của mình là thân phận tiền bối tu sĩ, bất quá cùng Lục Bình một chiêu cũng không, lão ta quay người lại cùng những đệ tử khác của môn hạ chạy trốn như vậy!

Lần này lại là ít nhiều có chút ngoài ý liệu của Lục Bình. Người này ngược cũng lấy được nhưng bỏ xuống cũng được, đường đường pháp tướng kỳ tiền bối, cũng không sợ làm chuyện nực cười cho Thương Hải tông đệ tử lúc này đang khắp mọi nơi chạy trốn, thậm chí ngay cả dũng khí cùng Lục Bình qua một chiêu đều không.

Nhưng mà, lúc này người còn có thể thoát được đi làm gì!

Lục Bình một bước đập phá không gian, lúc xuất hiện lần nữa đã đến ra ngoài ba mươi dặm. Lúc này Hà Hi Vân lão tổ lại vội vàng như chó nhà có tang độn trốn tới ra ngoài ba mươi dặm, lại xa xa thấy Lục Bình đang phía trước cười khanh khách nhìn lão ta, nhất thời cũng hít một hơi khí lạnh, không tự chủ được nói:

– Ngươi sao lại chạy đến trước mặt của lão phu, điều này như thế nào có thể?

Lục Bình cười nói:

– Ta nói rồi, tiền bối hôm nay là không chạy thoát!

– Vậy cũng chưa chắc!

Hà Hi Vân đưa tay rạch một cái, khe hở của một đạo không gian xuất hiện, cả người liền nhảy đi vào.

Lục Bình không vội không hoảng hốt đứng ở bên cạnh nhìn trên mặt biển nơi xa. Ngoài mười dặm trên mặt biển, Hà Hi Vân lão tổ một bước bước ra, rồi sau đó vòng vo một phương hướng lần nữa rạch ra không gian.

Lục Bình khẽ mỉm cười, thân thể thẳng biến mất không thấy. Ngoài hai mươi dặm, Hà Hi Vân mới vừa từ trong không gian bước ra, liền đột nhiên cảm giác được một cổ chấn động kỳ dị như sóng nhỏ vậy xông tới mặt.

Hà Hi Vân ngẩng đầu nhìn lại nhất thời giống như thấy quỷ vậy. Lục Bình đã lần nữa đúng cách đó không xa phía trước lão ta. Mà một cổ ba động này đến đối với tự thân Hà Hi Vân cũng không nguy hiểm quá lớn, nhưng lão ta cũng không dám thi triển không gian thần thông nữa. Bởi vì dưới cổ ba động này, không gian bốn phía toàn bộ trở nên không ổn định nổi lên, lúc này Hà Hi Vân nếu là thị triển không gian thần thông lần nữa, có thể cũng không ra được nữa.

Lục Bình cười một tiếng ”ha ha”, trong tay một đôi phi kiếm nhất thời tách ra, chia ra từ hai bên đâm tới Hà Hi Vân.

Hà Hi Vân biết hôm nay mình sợ là trong tay của Lục Thiên Bình không trốn thoát được rồi, suy nghĩ một chút về Vương Hi Thanh sư huynh sau khi bị hắn đả thương mất đi cơ hội lên cấp pháp tướng trung kỳ, trạng thái chán chường, Hà Hi Vân nhất thời nổi lên lòng liều mạng, trong tay đột nhiên sinh ra một thanh nguyệt nha sạn. Nguyệt nha sạn rời tay bay ra, đụng vỡ hết Tế Thủy kiếm từ bên trái mà đến, rồi sau đó ở giữa không trung một mình bay xong, không muốn lại bay ngược đi về phía cổ của Lục Bình.

Lục Bình cố ý rèn luyện kiếm thuật tự thân, nhưng cũng không sử dụng những pháp thuật pháp bảo khác nữa, càng không thi triển bất kỳ thần thông bí thuật, trực tiếp Ngự sử một đôi phi kiếm phiên phiên cổn cồn cùng Hà Hi Vận đấu.

Kể từ khi Lục Bình tinh nghiên kiếm thuật, tiến chi mà từ trong thành tựu từng đạo một thần thông kiếm thuật uy năng, đối với chiêu thức của kiếm thuật bản thân cũng ngày càng trở nên coi thường rồi. Lấy cảnh giới của hắn, bất kỳ chiêu thức ngự kiếm trong mắt của hắn đều sơ hở trăm chỗ. Đặc biệt là sau khi thành tựu Hải Nạp Bách Xuyên vô thượng thần thông kiếm thuật, Lục Bình thậm chí có một loại cảm giác thiên hạ Ngự sử thuật thù đổ đông quy. Tựa hồ tất cả Ngự Kiếm thuật của thiên hạ trong tay của hắn cũng có thể tùy tâm sở dục thi triển ra, thậm chí có thể làm được nhập vị ba phần.

Mà Hà Hi Vân cảm thụ lại tự bất đồng, cùng Lục Bình đấu kiếm, mặc dù Lục Bình thi triển đều một ít chiêu thức tín thủ niệm lai, nhưng những chiêu thức này cho lão ta cảm giác như phảng phất là ở thời cơ nhất khác đương thi triển ra nhất kháp đương nhất kiếm. Hà Hi Vân cảm giác mình lại bị đặt vào trong một ao nước to lớn. Nước dưới chân từ từ dâng lên, từ từ che mất trên chân của mình, bắp đùi, eo, lồng ngực, cuối cùng đến cổ, hơn nữa vẫn tiếp tục đề thăng, mà vừa khéo mình cũng có một loại cảm giác không thể ra sức.

Loại cảm giác chết chìm này như vậy có thể ép Hà Hi Vân nổi điên, nhớ ngày đó cuộc chiến giữa Lục Bình cùng Trương Hi Di, lấy thực lực của hắn lúc ấy biểu hiện ra, hoàn toàn có thể đánh bại mình thật sớm. Nhưng Lục Bình lại vừa khéo dùng loại kiếm thuật căn bản bất nhập lưu này tới cùng mình đối chiến.

Hà Hi Vân nhận định xong Lục Bình đây là đang trêu cợt cho lão ta, trong lòng phẫn muộn, hai mắt giống như phun lửa, la mắng:

– Lục Thiên Bình, lấy ra khí độ pháp tướng tu sĩ của ngươi đi, tự dưng chiết nhục với người đây coi là cái gì? Lão phu tình nguyện vẫn lạc vào tay của ngươi cũng không nguyên bị đại nhục này!

Dứt lời, Hà Hi Vân giống như phong hổ, đánh tới Lục Bình, cũng không để ý tới Lục Bình công kích nữa muốn cùng hắn liều mạng.

Lục Bình nguyên vốn đang đắm chìm trong cảm ngộ đối với những cơ sở Ngự Kiếm thuật này, hắn cảm giác tựa hồ mỗi một kiếm của mình tuôn ra đều để lại một giọt nước trên trời. Một giọt nước này tiếp theo một giọt hội hợp chung một chỗ, cuối cùng cũng nối thành một mảnh sâu rộng, có thể tạo thành một loại thần thông hoàn toàn mới, chính là loại thần thông cơ sở thứ ba ”Nịch Thủy kiếm quyết” trong Phí Phản Doanh Thiên kiếm thuật thần thông.

Theo ”Nịch Thủy kiếm quyết thành hình”, trong tâm hạch không gian tràn ngập trong đám mây màu tím bốn phía của Long chi pháp tướng, một đạo thần thông phụ lục kỳ dị lần nữa thành hình, bắt đầu vây quanh Long chi pháp tướng như ẩn như hiện trong đan hà.

Lục Bình cười dài một tiếng, nói: – Cũng tốt, bên thành toàn tiền bối ngài!

Hà Hi Vân như rừng đại địch, sau lưng đã bốc lên một đạo sáng mờ. Đây là điểm trước khi cho gọi pháp tướng, nhưng không muốn sau ót đột nhiên chưởng phong bén nhọn, muốn tránh nữa đã quá muộn.

Hà Hi Vân quát to một tiếng, nói:

– Hèn hạ!

Sau ót đau nhức truyền tới, Hà Hi Vân trước khi mất đi ý thức ý niệm cuối cùng của một người cũng: rốt cuộc là người nào đánh lén sau lưng!

Lục Bình sau khi bắt sống Hà Hi Vân, bốn phía trên mặt biển cũng đột nhiên vang lên tiếng nổ đấu pháp. Đây là Chân Linh phái tu sĩ phía bên ngoài chạm tay tiễu trừ cùng giải tán Thương Hải tông tu sĩ.

– Đáng tiếc là cơ cảnh của Hà Hi Vân, trước đó đoán được có thể nghiệm có mai phục, nếu không lần này tiễu trừ sẽ thuận lợi rất nhiều.

Chẳng qua là chỉ chốc lát, Chung Kiếm cùng Mã Ngọc liên hệ tới, Lục Bình cười đối với Mã Ngọc nói:

– Vốn định lần này có Chung Kiếm sư huynh đái đội tới là được, đứa cháu nhỏ của ta vừa mới sinh được trăm ngày, chính là thời điểm không thể rời bỏ tẩu tẩu.

Sau khi Mã Ngọc làm mẫu thân, trên người có một phen vận vị thành thục khác, nghe vậy cười nói:

– Thủy Kiếm Tiên đệ lên tiếng, Chân Linh phái đệ tử đời thứ ba ai dám không cho đệ mặt mũi này!

Lục Bình cười một tiếng ”ha ha”, liền nghe Chung Kiếm nói đến tình huống lần này tiễu trừ, nói:

– Bởi vì sao Hi Vân có điều đề phòng trước, lần này cũng khiến cho bọn họ chạy một nửa, còn dư lại một nửa mà cũng chỉ bắt giữ xong mười mấy người, người còn dư lại trong đấu pháp đều bị giết!

Lục Bình gật đầu một cái, nói:

– Quá trình đấu pháp chết khó tránh khỏi, bản phái đệ tử thương vong như thế nào?

Chung Kiếm nói:

– Mấy tên dung huyết kỳ đệ tử đời thứ tư vẫn lạc, mười mấy người trên người có thương, bao gồm bốn năm đoán đan kỳ tu sĩ.

Lục Bình từ trong trữ vật pháp khí lấy ra mười mấy cái bình ngọc, nói:

– Bên trong là ta luyện chế một ít đan dược chữa thương, làm phiền sư huynh phân phát cho bọn họ một cái!

Chung Kiếm cười nhận lấy bình ngọc, nói:

– Cũng không biết bọn họ biết được đây là đan dược đệ luyện chế còn có ăn được hay không!

Lúc này Chung Kiếm đột nhiên nhớ ra cái gì đó, vẫy vẫy tay về phía sau người. Một tên đoán đan sơ kỳ tu sĩ bị mang đi lên theo.

Chung Kiếm thấy Lục Bình biểu lộ hỏi thăm, liền giải thích:

– Người này tu vi mặc dù không cao, nhưng lại tựa hồ như thân phận trong tu sĩ lần này Thương Hải tông đánh lén quáng mạch của bản phái không thấp. Lúc ấy thời điểm ta phát hiện hắn đang được mấy tên Thương Hải tông đoán đan tu sĩ che chở trốn ra bên ngoài. Ta với Mã sư tỷ của đệ liên thủ giết giải tán bọn họ, bắt sống người này. Lúc này mới phát hiện người này tựa hồ cùng như Huyền Vi sư huynh vậy, đều một gã tầm quáng sư.

– Hả?

Lục Bình nhìn tên đoán đan sơ kỳ tu sĩ hôn mê này một chút, nói:

– Đây cũng có thể lấy ra để làm bộ làm điều.

Cùng lúc đó, ở Bắc Hải đông Nam Hải vực, ba tên tu sĩ ở một đại hải vực này thuân tuần.

– Ngô sư huynh, hai tên tu sĩ đến từ Trung Thổ thật đúng có thể là hung thủ sát hại Côn Ngọc sư thúc sao?

Ngô Thế Hoàn gật đầu một cái, nói:

– Bắc Hải đoạn thời gian gần nhất này tựa hồ thái không bình tĩnh, từ chỗ của Huyền Linh phái có được tin tức nhìn như tựa hồ có không ít ngoại lai thế lực muốn tham gia Bắc Hải. Côn Ngọc sư thúc bị hại không lâu, hai tên tu sĩ Trung Thổ này liền xuất hiện
một đại hải vực này. Hơn nữa còn có Tứ Hải bang chủ đi cùng, còn động thủ đánh chết mấy tên Huyền Linh phái đệ tử cùng với ám tham của các phái khác. Nhìn trên thời gian, hai người tu sĩ từ Trung Thổ tới này tựa hồ hiềm nghi lớn nhất.