Chương 647: Cấm Cố chi quang

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Một khi có gương này, Trường Hà lão tổ tự tin mình lên cấp pháp tướng trung kỳ nắm chặt lại lớn mấy phần, một bước lui vạn bước tới. Mặc dù Trường Hà lão tổ như cũ là pháp tướng sơ kỳ tu vi, dựa vào cảnh uy năng này, Trường Hà lão tổ cũng tự tin có thể áp phục hai người Ngũ Cát cùng Vũ Thường.

Nghĩ đến điều này, ánh mắt của Trường Hà lão tổ lại nhiệt thiết mấy phần, kình lực trong thủ chưởng xuất ra hiên nhiên lại đề thằng mấy phần.

Phốc, Trường Hà lão tổ cảm giác được bàn tay bổ trúng thứ gì, nhưng hắn tưởng tượng trong gân cốt đoạn chiết, tràng diện máu tươi cuồng phun cũng không xuất hiện, lúc ngang đầu nhìn lại, thấy một trung niên tu sĩ mặt mang mặt nạ như vỏ cây khô chẳng biết lúc nào đã thu tay về, đối mặt toàn lực một kích của Trường Hà lão tổ không ngờ lại vững vàng tiếp nhận mà không hề hấn gì.

Chỉ lộ ra trong ánh mắt của đôi mắt trung niên tu sĩ không ngờ lại lộ ra biểu lộ ngoạn vị nhè nhẹ. Trường Hà lão tổ trong lòng biết không ổn, rút người ra muốn lui về phía sau, không ngờ hai tay căng thẳng, cũng không từ cùng người trước mặt thoát khỏi trạng thái đối chưởng, bàn tay của mình phảng phất lập tức dính vào chương trên tay của đối phương.

Hai tiếng tiếng kinh hộ đồng thời vang lên:

– Doanh Hư bảo kính!

Lúc Trường Hà lão tổ ngẩng đầu nhìn lại, linh quang yêu kiều giữa một mặt gương đồng chẳng biết lúc nào đã trôi lơ lửng ở đỉnh đầu trước mặt tu sĩ. Sắc mặt của Trường Hà lão tổ trong nháy mắt trở nên trắng bệch.

Khương Thiên Lâm lão tổ năm đó vì sao được gọi là đệ nhất nhân trong Bắc Hải tu luyện giới Nhị đại đệ tử?

Lục Bình trước đó bất quá chính là từ trong miệng của chư vị sư tỷ biết được, liên quan tới Khương Thiên Lâm lão tổ trước khi lên cấp pháp tướng kỳ làm xuống một ít sự tình chấn động Bắc Hải tu luyện giới.

Nhưng hắn tận mắt nhìn thấy cũng chỉ có Khương Thiên Lâm lão tổ tự thân tu vi tuyệt trần trong Nhị đại đệ tử. Năm đó mặc dù cũng từng tham dự qua Chân Linh phái cùng Huyền Linh phái đại chiến, nhưng khi đó Lục Bình còn là một dung huyết sơ kỳ tiêu tu sĩ, làm gì có thể thấy phong tư của Khương Huyền Lâm chân nhân lúc ấy.

Nhưng hiện nay Lục Bình lại là chân chính cảm nhận được, đồng dạng là pháp tướng sơ kỳ tu sĩ, thậm chí Doanh Hà phái Trường Hà lão tổ tu vi còn đạt tới pháp tướng sơ kỳ điên phong, nhưng Khương Thiên Lâm lão tổ không ngờ lại có thể làm được lấy một địch ba mà không rơi xuống hạ phong.

Nghe sau lưng truyền tới tiếng nổ càng ngày càng kinh thiên động địa, Lục Bình hận mình không được quay người trở về cũng tham dự trong đó. Tuy nhiên hắn bây giờ biết mình còn chưa có tư cách tham dự đến trong pháp tướng kỳ tu sĩ đánh cuộc.

Đang lúc này, sau lưng đột nhiên truyền tới hai tiếng kêu lên:

– Doanh Hư bảo kính!

Lục Bình trong lòng chợt động, hắn nhận biết hai đạo thanh âm này chính là của hai tên pháp tướng tu sĩ mới vừa lại sau. Bây giờ nghe trong tiếng kinh hồ của đối phương để lộ ra vẻ sợ hãi, hiên nhiên Doanh Hư bảo kính này có lẽ chính là một mặt gương đồng kia mà Khương Thiên Lâm lão tổ mới vừa thu lấy rồi.

Trường Hà lão tổ thấy mặt gương kia trôi lơ lửng trên đỉnh đầu Khương Thiên Lâm lão tổ nhất thời bị dọa sợ đến can đảm câu liệt, nhưng không đợi hắn toàn lực tránh thoát bàn tay của Khương Thiên Lâm lão tổ hấp phụ, Doanh Hư bảo kính đột nhiên bắn ra một đạo ánh sáng gắn vào trên thân thể của Trường Hà lão tổ.

Trường Hà lão tổ nhất thời đứng ngẩn ở không trung, tựa hồ cả người cũng đã bị giam cầm, cả người trên dưới trừ ánh mắt ra đã không cách nào có chút động tác.

Khương Thiên Lâm lão tổ lạnh lùng cười một tiếng, song chưởng nắm chặt thành trảo, từ xa xa chụp bắt một đạo hư trảo về phía ngực của Trường Hà lão tổ. Một cổ chân nguyên đã sớm theo song chưởng của Khương Thiên Lâm lão tổ chụp ở giữa không trung tạo thành một nguyên khí cự trảo. Cự trảo chộp tới ngực của Trường Hà lão tổ, một khi chụp trúng, tâm hạch không gian của Trường Hà lão tổ tất nhiên sẽ bị phế bỏ.

– Lớn mật!

– Dừng tay!

Vũ Thường lão tổ, Ngũ Cát lão tổ cùng với Trường Hà lão tổ, ba người trong ngày thường bởi vì môn phái của mỗi người tuy nói có rất nhiều ma sát xung đột, nhưng dù sao cũng môi hở răng lạnh, nào dám để cho Trường Hà lão tổ vì vậy bỏ mình.

Hai người lần này toàn lực xuất thủ, lại một lần nữa công kích tới Khương Thiên Lâm lão tổ, chủ ý đánh chính là vị Ngụy cứu Triệu.

Khương Thiên Lâm lão tổ tuy nói thực lực mạnh mẽ, nhưng cũng không đến mức đón đỡ công kích của hai tên pháp tướng kỳ tu sĩ tu vi cùng mình tương đương, bất đắc dĩ chỉ đành phải trước cầu xin bảo vệ tự thân.

Khương Thiên Lâm lão tổ đem song chưởng về phía trước một đưa, thân thể cũng đã trước sau thối lui, mất đi Khương Thiên Lâm lão tổ ủng hộ chân nguyên chi trảo tuy nói uy lực đại hàng, nhưng theo một đưa lực kia của Khương Thiên Lâm lão tổ, vẫn như cũ bắt trước ngực Trường Hà lão tổ.

Đang lúc này, bị Doanh Hư bảo kính cấm cố Trường Hà lão tổ đột nhiên hai mắt trợn tròn, cuồn cuộn mồ hôi hột từ trên trán xẹt qua, lay động căm đột nhiên khai mở phát ra một tiếng gầm lên. Trường Hà lão tố rốt cục tránh thoát Doanh Hư bảo kính giam cầm, đồng thời thân thể hết sức tránh qua một bên, cố gắng né tránh Khương Thiên Lâm lão tổ công kích.

Nhưng giữa điện quang thạch hỏa, Trường Hà lão tổ cũng chỉ chẳng qua là tránh khỏi yếu hại trước ngực, móng nhọn vẫn như cũ chộp vào chỗ phải của Trường Hà lão tổ. Hộ thân cương khí phụ trứ mặt ngoài thân thể bị bắt phá dễ dàng, xương sườn bên trái lập tức gây hại cây, đồng thời một cổ ám kình trực thấu nội phúc. Một ngụm máu tươi của Trường Hà lão tổ cũng không nhịn được nữa, cuối cùng từ khóe miệng dật đi ra.

Điểm thưởng thế này đối với Trường Hà lão tổ mà nói mặc dù không coi là cái gì, nhưng đáy lòng cũng vạn phần kiêng kỵ với Khương Thiên Lâm lão tổ trước mặt.

Khương Thiên Lâm lão tổ thấy Trường Hà lão tổ tránh thoát Doanh Hư bảo kính giam cầm, thầm nói một tiếng đáng tiếc. Nếu không phải mặt bảo kính này chẳng qua là bị mình luyện hóa vội vàng, lực cầm cố này phát huy ba bốn tầng trong mười tầng, nếu không mới vừa như thế nào có thể bị Trường Hà lão tổ dễ dàng tránh khỏi như vậy.

Lúc này Khương Thiên Lâm lão tổ trì trệ ba tên pháp tướng kỳ tu sĩ của đối phương đã đạt được mục đích. Đỉnh đầu Doanh Hư bảo cấm đột nhiên chuyển một cái, hướng mỗi người Vũ Thường lão tổ cùng Ngũ Cát lão tổ bắn ra một đạo ánh sáng.

Cảnh Trường Hà lão tổ mới vừa gặp khiến cho hai người như chim sợ ná, vội vàng nghiêng người tránh khỏi, lại thấy Khương Thiên Lâm lão tổ nhân cơ hội này nhảy ra chiến đoàn của ba người. Trong tiếng cười dài, Khương Thiên Lâm lão tổ nghênh ngang mà đi, chỉ để lại mỗi người của đám ba người Trường Hà lão tổ kiêng kỵ, cũng không dám đuổi về phía trước.

Hồi lâu, Trường Hà lão tổ mới thở dài nói:

– Người này rốt cuộc là người nào? Tu vi bất quá tương đương cùng bọn ta, nhưng thực lực này, thực lực này không ngờ lại có thể lấy một địch ba mà không rơi xuống hạ phong!

Hai mắt của Vũ Thường lão tố có chút thất thần, lẩm bẩm tự nhủ:

– Người này tất nhiên là Trung Thổ những đại môn phái pháp tướng kỳ tu sĩ, thậm chí là cự hình môn phái tu sĩ cũng nói không chừng, nếu không có thể có thực lực mạnh mẽ như vậy, đúng rồi, tất nhiên là mấy nhà cự hình môn phái tu sĩ kia.

Trường Hà lão tổ gật đầu một cái, im lặng không nói gì, nhưng trong tai lại nghe được tiếng cười lạnh của Ngũ Cát lão tổ nói rằng:

– Trường Hà huynh, chẳng qua là không biết Doanh Hư bảo kính kia khi nào thành tiền bối chi vật của Doanh Hà phái ngươi, chuyện này bọn ta cũng muốn thỉnh giáo?

Lúc này Vũ Thường lão tổ cũng phản ứng kịp, âm dương quái khí tiếp lời nói:

– Ngũ Cát huynh nói chính phải. Doanh Hà bảo kính kia chính là một món dị bảo của Doanh Thiên phái năm đó, tương truyền mặt bảo kính này nguyên vốn là một món động thiên pháp bảo, chỉ khi nào không hề có Doanh Thiên phái tu sĩ muốn đi vào trong đó, sẽ phải bị mặt kiếng phát ra một đạo ánh sáng đánh trúng, sau đó liền bị cấm cố không cách nào nhúc nhích. Trường Hà huynh xem ra đã sớm biết được bảo vật kia là vật gì, lại biến ra lý do hoang đường như thế. Trường Hà huynh chẳng lẽ cho hai người bọn ta là đứa trẻ ba tuổi sao?

Trường Hà lão tổ từ trong ngực móc ra một cái bình ngọc, sau đó từ trong đổ ra một viên đan dược, rồi sau đó thận trọng để vào trong miệng, lúc trước bởi vì bị thương sắc mặt nhất thời tốt hơn nhiều.

Ngũ Cát lão tổ thấy Trường Hà lão tổ đối mặt hai người trách móc vẫn như cũ không nhanh không chậm như vậy, trên mặt nhất thời giận dữ, lại nghe Trường Hà lão tổ mở miệng nói:

– Hai vị không cần như vậy, nếu là hai vị lúc ấy đổi lại là lão phu, lại sẽ làm gì? Chuyện này chỉ sợ cũng không cân lão phu nói thêm cái gì đi?

Ngũ Cát lão tổ hừ lạnh một tiếng không nói thêm gì nữa. Vũ Thường lão tổ còn lại là cười “hắc hắc” một tiếng, hiển nhiên hai người đều chấp nhận lời của Trường Hà lão tố.

Trường Hà lão tổ thấy hai người không đeo bám chuyện này nữa, vì vậy lại nói:

– Chẳng qua là chuyện hôm nay hiển nhiên lộ ra quỷ dị, thật ra thì trước một ngày, lão phu lại phát hiện tung tích một tên đồng dạng là pháp tướng sơ kỳ tu sĩ. Chẳng qua là người nọ cảnh giác dị thường, sau khi thoáng cảm thấy không ổn, nhanh chóng thoát khỏi lão phu truy tung. Hôm nay người tuy nói cùng người ngày hôm trước cũng không phải là cùng một người, những dãy núi Doanh Thiên yên lặng hơn ngàn năm không có pháp tướng tu sĩ ra, bây giờ vừa xuất hiện chính là hai người, chư vị chẳng lẽ không cảm thấy kỳ quái sao?

Vũ Thường lão tổ mặt liền biến sắc, nói:

– Chẳng lẽ nói Doanh Thiên phái còn có loại truyền thừa núp trong dãy núi, cho tới bây giờ cũng không bị người phát giác, mà bây giờ hiển nhiên lại có người tìm được đầu mối?

Trường Hà lão tổ gật đầu một cái, lại nghe Ngũ Cát lão tổ cũng nói:

– Hôm qua ta cũng từng phát hiện tung tích một tên pháp tướng tu sĩ ra vào trong dãy núi!

Trường Hà lão tổ thần sắc trở nên ngưng trọng, nghiêng đầu hướng Ngũ Cát lão tổ nói:

– Thật đúng là vậy sao?

Trường Hà lão tổ thấy Ngũ Cát lão tổ đang muốn phát tác, vì vậy sửa lời nói:

– Nếu thật đúng là như vậy, sợ rằng lần này dãy núi Doanh Thiên lại muốn náo nhiệt rồi.

Vũ Thường lão tổ trầm ngâm nói:

– Như vậy những người này là tại sao đến, nếu nói là bí cảnh gì đó, người nọ mới vừa lấy được Doanh Hư bảo kính, bản thân mặt báo cấm này thật ra thì chính là một tòa động phủ bí cảnh. Chẳng lẽ những người này lập tức lại có đầu mối mấy tòa bí cảnh hay sao, Doanh Thiên phải làm gì còn có rất nhiều bí cảnh truyền lưu kia.

– Còn có thể là vì cái gì?

Lời kế tiếp của Trường Hà lão tổ tựa hồ cũng bị hai vị lão tổ khác đoán được:

– Chỉ có thể là Doanh Thiên đạo tràng!

Doanh Thiên đạo tràng bị chính miệng Trường Hà lão tổ nói ra, trên mặt của ba người đều lóe ra một cổ vẻ tham lam.

– Dãy núi Doanh Thiên này là Tam gia ta tổng cộng có được. Tam gia chúng ta mới là người kế thừa chân chính của Doanh Thiên phái. Doanh Thiên đạo tràng kia xem ra từ Tam gia ta thừa kế mới đúng!

Trường Hà lão tổ vừa nói, vừa cầm ánh mắt quan sát hai người trước mắt, nhìn về tham lam cuồng nhiệt trong ánh mắt của hai người, khóe miệng của Trường Hà lão tổ một nụ cười giễu cợt chợt lóe rồi biến mất.

Lục Bình ở một chỗ đất vắng vẻ chờ Khương Thiên Lâm lão tổ, thấy Khương Thiên Lâm lão tổ một thân dễ dàng, Lục Bình không khỏi có chút hâm mộ nói:

– Sư bá, lão nhân gia ngài lấy một địch ba sao?

Khương Thiên Lâm lão tổ cười nói:

– Lấy một địch ba có cái gì tốt khoe khoang. Ta lại nghe nói người đã từng trong cùng cấp tu sĩ đấu pháp thậm chí lấy một địch năm, lấy một địch bảy!

Lục Bình cười “hắc hắc” một tiếng, nói:

– Kia không giống nhau, ngài đây chính là lấy pháp tướng kỳ tu vi lấy một địch ba, có thể thành tựu pháp tướng tu sĩ, người nào không phải là người kinh tài tuyệt diễm. Điều này cần phải so với sự điệt ta cùng những thứ kia căn cơ bất ổn, lúc tu sĩ đấu pháp mượn ngoại lực đề thăng tu vi tu độ khó phải lớn hơn nhiều lắm.

Khương Thiên Lâm lão tổ cười “Ha ha” một tiếng, đưa tay đem một mặt gương đưa cho hắn, nói:

– Lần này cũng may là người tìm được mặt Doanh Hư bảo kính này. Đây chính là một mặt dưỡng linh cấp bậc động thiên pháp bảo, hơn nữa mặt bảo kính này còn tự mang theo một loại thần thông, có thể phát ra một đạo ánh sáng đem đối thủ cấm cố trong đó, là một món bảo bối không thể có nhiều.

– Cái này, này lại là một món Dưỡng linh cấp bậc động thiện pháp bảo sao?

Lục Bình kinh ngạc nhìn bảo kính trong tay. Mặt kiếng điểm phô đang đắp một tầng hòa hợp khí, tay phía trên phất một cái, hòa hợp khí tản ra. Lúc trước Lục Bình trong tòa động thiên này thấy hồ nhỏ, ngọn núi, bị cấm chế bao trùm cung điện đỉnh núi, cùng với vùng quê tràn đầy linh thảo sinh trưởng khắp nơi, nhất thời nhất mạc mạc thoáng hiện mặt ngoài gương đồng.

– Nhưng ta xem món động thiên trong món pháp bảo này cũng không lộ ra rộng rãi như thế nào, cùng so sánh với Ngọc Quật động thiên đứng hàng thứ hai động thiện pháp bảo của bản phái cũng phải kém xa.

Khương Thiên Lâm lão tổ cười nói:

– Động thiện pháp bảo cũng không phải là cấp bậc càng cao, kích thước của động thiên càng lớn, phẩm chất của động thiên pháp bảo xem trọng là không gian vững chắc của động thiên. Thật ra thì bản phái thứ nhất Truyền Thừa chi địa Chân Linh động thiên kích thước cũng so ra kém Ngọc Quật động thiên. Doanh Hư bảo kính này trên bản chất là một món công kích cùng động thiên đồng thời cũng tồn là pháp bảo, cũng khó tránh khỏi muốn ảnh hưởng kích thước lớn nhỏ của động thiên…

Hai người bởi vì không hề đưa tới những người khác cảnh giác nữa, trong dãy núi vòng một vòng thật là lớn, rồi mới từ trong sống Doanh lần nữa lên về trong động phủ nham thạch.