Chương 1426: Cưỡng từ đoạt lý

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Phải nói tư chất của Xích Luyện Anh, đây tuyệt đối là cực cao. Ít nhất đối với Lục Bình mà nói, tư chất tự thân của Xích Luyện Anh cũng không dưới Lưu Thiên Viễn, thậm chí so với Ân Thiên Sở cũng không hề nhường nhịn gì.

Sở dĩ Xích Luyện Anh hôm nay tu vị phải rơi phía sau hai người, thứ nhất là bởi vì năm đó Xích Luyện Anh bị người ta làm trọng thương sưu hồn, cả người mất đi ký ức vốn có. Sau đó nàng được Mai Thiên Cầm cứu ra chứa chấp, tu vi của Xích Luyện Anh mặc dù vẫn còn, nhưng cả người cũng u mê, lúc tu luyện chỉ có thể lần nữa bắt đầu. Cứ như vậy dĩ nhiên trì hoãn tiến trình tu luyện của nàng.

Một nguyên nhân khác cũng do trong lòng của Xích Luyện Anh thủy chung vẫn tồn tại một cục tức, hoặc nói là một tấm kết!

Điểm này có lẽ ngay cả chính nàng đều không ý thức được, thế nhưng Lục Bình cũng biết. Chính là bởi vì duyên cớ một cổ tức giận này, khiến cho tu vi của nàng thời điểm khoảng cách pháp tướng điên phong chỉ còn sót một bước cuối cùng, nhưng mãi không thể khám phá một đạo quan tạp cuối cùng đó.

Nếu như không thể bước ra bước này, nàng ở sơ kỳ tu vi liền không thể viên mãn, muốn lên cấp pháp tướng trung kỳ càng thêm khó khăn nặng nề. Nếu mạnh mẽ cho gọi lôi kiếp, thậm chí có thể khiến nàng cuối cùng thất bại trong gang tấc.

Lục Bình tuy rằng không thể hoàn toàn hiểu hết nội tâm của Xích Luyện Anh, nhưng hắn cũng có thể đoán hết tám chín phần mười. Đây là tâm kết của bản thân nàng, Lục Bình không cách nào giúp nàng giải tỏa. Nhưng Lục Bình có thể chọn một con đường khác, khiến cho nàng tạm thời quên mất những thứ làm trở ngại nàng.

Đây cũng là nguyên nhân thực sự Lục Bình lần này muốn dẫn nàng đi ra ngoài Trung Thổ du lịch. Hắn hy vọng đi chung đường gặp gỡ có thể hóa giải đắn đo cùng mâu thuẫn trong nội tâm của Xích Luyện Anh, hoặc là nói khiến cho nàng đem sự chú ý của mình dời đi đến trên những chuyện khác.

Lục Bình thành công làm được, nhưng không ngờ sẽ là loại trạng huống trước mắt này. Xích Luyện Anh giả trang heo ăn con cọp ăn được vui vẻ dị thường, có Lục Bình cũng không sợ đối phương tìm tới cửa. Bất kể nói thế nào, đi đường vòng dù sao cũng tốt hơn nhiều so với thúc thủ vô sách.

Trong sơn cốc một chỗ cây xanh bóng rợp, đỉnh đầu Xích Luyện Anh lơ lửng một cái tửu đỉnh đồng xanh thật to. Một đoàn sương mù màu lam tán dật ra từ trong đỉnh đoàn đoàn vây quanh Xích Luyện Anh đang tu luyện, rồi sau đó vận chuyển theo chân nguyên trong cơ thể Xích Luyện Anh. Những sương mù này chậm chạp cũng liên tục không ngừng co rúc lại rót vào trong cơ thể nàng.

Lục Bình vì nàng hộ pháp ở sơn cốc nơi xa cảm thụ khí tức không ngừng kéo lên quanh thân Xích Luyện Anh rốt cục có thể yên lòng, Xích Luyện Anh tích lũy đã đủ rồi, có thể hoàn toàn chạm tới pháp tướng sơ kỳ điên phong, đưa tới lôi kiếp hưởng ứng cũng chỉ là kém bước cuối cùng này mà thôi.

Hôm nay Xích Luyện Anh tâm kết dù chưa khai giải, nhưng nội tâm cũng không nặng nề giống như trước nữa. Hơn nữa Lục Bình nửa năm qua này làm bạn nàng du lịch Trung Thổ, biết được lòng dạ nếu so với trước kia phát triển không ít, tu vi đề thăng cũng là chuyện vốn có.

Cho đến khi hư không đỉnh đầu Xích Luyện Anh một trận rung chuyển, Lục Bình bấy giờ mới đột nhiên đứng dậy đi tới trong sơn cốc. Đồng thời khí thế quanh thân lập tức bao phủ toàn bộ sơn cốc cũng giống như hơi nước chậm rãi đề thăng, tùy thời cũng có thể nhất cử bao phủ Xích Luyện Anh đang đắm chìm trong tu luyện, cắt đứt sự tu luyện của nàng.

Vừa lúc đó, Xích Luyện Anh đột nhiên giương đôi mắt, hướng về phía Lục Bình yên nhiên cười một tiếng, nói:

– Yên tâm, ta nhớ lời của huynh nói, sẽ không nhanh đưa tới lôi kiếp như vậy.

Sau khi ngừng lại một chút, Xích Luyện Anh nhẹ giọng nói:

– Cám ơn huynh!

Lấy Xích Luyện Anh băng tuyết thông minh, thật ra thì sau khi tu vi của nàng đột phá tới pháp tướng điên phong cũng đã hiểu dụng ý của Lục Bình theo nàng du lịch Trung Thổ.

Lục Bình thở phào nhẹ nhõm, nói:

– Ta chỉ muốn để cho nàng trước tiên nhìn một chút tình cảnh lôi kiếp phủ xuống, có một tâm tư chuẩn bị cũng tốt. Tuy nhiên không nên bởi vì uy lực mạnh mẽ của lôi kiếp khiến cho áp lực của nàng càng lớn!

Lục Bình đưa tay, Linh Lung Tửu Đỉnh trước đó trôi ở đỉnh đầu Xích Luyện Anh chậm rãi rơi xuống trong tay của hắn.

Linh Lung sớm đã vào lúc Xích Luyện Anh kết thúc tu luyện liền bái dọc theo bên tửu đỉnh nghe hai người nói chuyện, nhưng sau khi nghe được ngôn ngữ của Lục Bình, nhất thời rất bất mãn nói:

– Lôi kiếp của Linh Lung cho đạo lữ nhà mình thưởng thức, Linh Lung muốn nghênh đón lôi kiếp lần thứ hai, cũng không nên dọa sợ vị tỷ tỷ này chứ!

Lục Bình cười cười vỗ vào trong tửu định của Linh Lung, mắng:

– Tên tiểu quỷ nhà ngươi, trời sinh ra vốn ngươi thông minh lanh lợi, tích lũy nhiều năm như vậy, chẳng qua là năm đó chặn lấy nửa cái Thanh Minh giang thủy mạch những năm gần đây người lại được bao nhiêu lợi ích, còn có Thuần Dương Chi Khí bổn nguyên tinh hoa cũng để cho ngươi thôn phệ không ít. Nếu như vậy còn độ không qua lôi kiếp lần thứ hai, ta dứt khoát đập ngươi biến thành phá đông lạn thiết cho coi.

Linh Lung thận trọng ở lằn ranh tửu đỉnh chỉ lộ ra hai mắt của mình, thấp giọng nói:

– Nếu không độ được lôi kiếp dĩ nhiên là thành phá đồng lạn thiết, làm gì còn dùng tới ngài đập tôi!

Lục Bình giả bộ nổi giận hỏi:

– Ngươi nói gì?

Linh Lung yểu điệu nói:

– Tôi muốn Bát Cảnh lâu, tôi muốn trở thành Thuần Dương linh bảo như Càn Khôn Tửu Đỉnh!

Lục Bình thở dài một cái, nói:

– Càn Khôn Tửu Đỉnh điều không thiên hạ linh mạch, nếu ngươi muốn đi con đường đó, Nhị kiếp linh bảo cũng đứng đầu, điểm này ngươi đã từng chính tai nghe bổn phái Thiên Luyện nói qua. Phẩm chất tự thân của ngươi quyết định nếu muốn lưu lại tự thân lên cấp Thuần Dương, thì không nên nghĩ đến mọi mặt đều chú ý đến giống như Càn Khôn Tửu Đỉnh như vậy, mà chỉ có thể lựa chọn trong đó một con đường đi tới. Ngươi muốn trở thành Nhị kiếp linh bảo hoàn toàn giống với Càn Khôn Tửu Đỉnh, hay là chỉ có bộ phận chức năng của Càn Khôn Tửu Đỉnh, nhưng lại có thể cất giữ hy vọng ngày sau lên cấp Thuần Dương, tự mình lựa chọn đi!

Linh Lung nhất thời buồn buồn không vui, không một linh bảo bắt chước chế theo Càn Khôn Tửu Đỉnh không muốn trở thành Khai Thiên Thần Khí giống như Càn Khôn Tửu Đỉnh như vậy. Nhưng nàng cũng biết hy vọng như vậy cơ hồ có thể mong manh đến mức khiến cho người ta tuyệt vọng. Nếu bỏ qua bộ phận chức năng, đi một lộ tuyến chuyên tinh ngược lại sẽ tập trung tất cả ưu thế của Linh Lung cất giữ một phần khả năng lên cấp Thuần Dương.

– Được rồi, ngài là chủ nhân, do ngài quyết định là được!

Kiếp vận đen nhánh như mực bao phủ ở bầu trời sơn cốc. Lôi quang màu xanh tím một đạo tiếp theo một đạo sau khi chiếu sáng sắc mặt hơi mang vẻ tái nhợt của Xích Luyện Anh thì rơi xuống trong sơn cốc.

Cảm thụ lực đạo trên cánh tay bị Xích Luyện Anh càng bắt càng chặt, Lục Bình nhẹ giọng cười một tiếng, an ủi:

– Yên tâm, đây dù sao cũng là lôi kiếp lần thứ hai của Linh Lung, uy lực lớn một chút nếu so với lần đầu tiên lôi kiếp tương lai nàng muốn cho gọi.

Xích Luyện Anh hừ lạnh một tiếng nói:

– Ta chẳng qua là lo lắng cho Linh Lung thôi!

Tuy nhiên Lục Bình vẫn cảm giác được lực đạo trên cánh tay giảm bớt rất nhiều, cười nói:

– Yên tâm, linh bảo trong tay ta mặc dù có mấy món, nhưng Nhị kiếp linh bảo cũng chỉ có hai món thôi. Ta sẽ không dễ dàng để cho Linh Lung mạo hiểm. Huống chi Linh Lung sớm đã hơn trăm năm trước có thực lực lên cấp Nhị kiếp linh bảo, sở dĩ trì hoãn đến bây giờ, chính là một mực đang do dự có muốn cho nàng cùng Bát Cảnh lâu dung hợp hay không? Hơn nữa những năm gần đây Linh Lung tích lũy tài lực đủ hùng hậu, không ngoài ý muốn lần này lôi kiếp đương nhiên là hữu kinh vô hiểm.

Trong lúc nói chuyện, đạo lôi kiếp thứ tám giống như cột nước nghiêng trời rót xuống đập rơi trong sơn cốc.

Ầm! Đùng!

Liên tiếp hai tiếng nổ truyền tới. Hai người mặc dù đã cách sơn cốc khoảng cách đủ xa, tuy nhiên có thể cảm giác được rõ rệt đất dưới chân truyền tới chấn động.

Trên mặt của Lục Bình dâng lên một đạo ngưng trọng, đạo lôi kiếp thứ tám trước đó hiển nhiên làm Linh Lung bị thương không nhẹ. Bản thể trôi giữa không trung lúc này xem ra đã bị lực lôi kiếp đập rơi vào mặt đất.

Tuy nhiên theo sát lại là một đạo tiếng trầm muộn ông ông truyền tới từ đất của sơn cốc. Thần sắc của Lục Bình hơi chậm, biết được một đạo lôi kiếp mới vừa đó cũng không tạo thành tổn thương quá lớn cho Linh Lung bản thể.

Kiếp vân trong bầu trời đột nhiên kịch liệt động đãng như ở vùi lấp co rúc lại. Tiếp theo một đạo kiếp lôi cuối cùng cơ hồ toàn bộ lực của kiếp vận xuyên thấu qua hư không trực tiếp rơi vào trong sơn cốc.

Một tiếng vang ầm thật lớn, trong phạm vi diện tích mấy dặm đất rừng núi chuyển. Vô số cự thạch lăn xuống trên sườn núi từ bốn phía Sơn cốc. Một chỗ ngọn đồi hơi có vẻ cao hẹp càng thêm trực tiếp đổ sụp tạo thành một đạo đoạn nhai cao hơn mười trượng.

– Đi, đi qua nhìn một chút!

Hai người mới vừa đuổi gần tới sơn cốc, Lục Bình khẽ cau mày.

Xích Luyện Anh một bên để trong mắt thần sắc của Lục Bình, lo lắng nói:

– Thế nào, Linh Lung xảy ra vấn để gì? Thần sắc của Lục Binh bình tĩnh, đáp:

– Không có gì, chỉ là nơi này có một ít người không có mắt thôi.

Trong sơn cốc, Linh Lung Tửu Đỉnh lật trên đất, tuy nhiên ánh sáng mông muội lóe lên từ quanh thân xem ra hiển nhiên cũng không đại dạng. Linh Lung bò ra từ miệng đỉnh bộ dáng coi như thê thảm nhiều, cả người trên dưới tuôn ra khói xanh không nói, tóc thậm chí nổ dựng đứng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn mà đen nhánh, phảng phất mới vừa từ trong đống than đi ra một nửa.

Xích Luyện Anh cười “ha ha”, đi lên phía trước muốn lau cho cô nàng một cái, tuy nhiên chú ý tới lúc này Linh Lung không ngờ lại có thể rời khỏi tửu đỉnh bản thể mà tồn tại. Trước khi lên cấp Nhị kiếp linh bảo, Linh Lung ít có thời điểm rời đi bản thể, hiển nhiên lôi kiếp khiến cho Linh Lung lệ thuộc vào bản thể đang rớt xuống.

Ngay vào lúc Xích Luyện Anh mới vừa đi tới gần trước Linh Lung, một tiếng quát ngắn đột nhiên truyền tới từ phía sau hai người:

– Dừng tay!

Xích Luyện Anh thần sắc biến đổi, đột nhiên xoay người lại nhìn, liền thấy sơn cốc mấy đạo độn quang rơi xuống. Một người đầu tiên hai mắt lóe ra vẻ tham lam chăm chú nhìn chăm chăm Linh Lung Tửu Đỉnh trong sơn cốc, nói.

– Đây là chí bảo của Lưu Vân các ta, bọn ngươi mau thối lui!

Xích Luyện Anh sửng sốt, lại thấy Lục Bình đứng một bên không nói một lời, vì vậy buồn cười nói:
– Chuyện nực cười, đây là linh bảo của bọn ta ở chỗ này độ kiếp thành công, cớ gì thành vật của Lưu Vân các ngươi?

Lục Bình theo Xích Luyện Anh du lịch Trung Thổ, trước đó càng thêm theo nàng du ngoạn hồ nháo, tu vi cùng một mực che giấu đến dung huyết kỳ mà chưa từng sửa đổi, hiển nhiên sẽ không đưa tới sự chú ý của đối phương. Ngược lại Xích Luyện Anh mới vừa đem tu vi đẩy lên tới pháp tướng sơ kỳ điên phong, một thân pháp tướng khí tức mênh mông, hấp dẫn chú ý của mọi người.

Người nói chuyện đầu tiên lý trực khí tráng nói:

– Nhất phái hồ ngon, đây là Nhị kiếp linh bảo, ngươi chỉ là một pháp tướng sơ kỳ tiểu tu làm sao có thể có được? Linh bảo này rõ ràng ở chỗ này xuất thổ, nghênh đón lôi kiếp lần thứ hai. Nơi đây chính là Lưu Vân các sở hạt của ta, bảo vật xuất thổ đương nhiên cũng thuộc về Lưu Vân các ta sở hữu.

Thời gian Xích Luyện Anh du lịch không ngắn, hiển nhiên hiểu được Lưu Vân các chính là đại hình tông môn nổi danh Trung Thổ, nhưng không ngờ đối phương sẽ cưỡng từ đoạt lý như vậy. Tuy nhiên nàng thấy trước mắt Linh Lung mới vừa vượt qua lôi kiếp, Xích Luyện Anh cũng hiểu mấy người này quyết tâm cố gắng cường chiếm bảo vật, nhưng đối phương mặc dù người đông thế mạnh, Xích Luyện Anh cũng không sợ hãi.