Chương 273: Thanh Loan Nhất Minh

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lúc này đan sư của Liệt Thiên kiếm phái đột nhiên lấy ra một cái đan lô rõ ràng là chưa sử dụng qua bao nhiêu lần. Mọi người bấy giờ mới ý thức được, nếu như Liệt Thiên kiếm phái có đan sư nắm trong tay thượng giai đan lô, thì như vậy trong tay đệ tử các đại phái khác nhất định cũng phải có. Mọi người hướng về phía Chu Sấm, Ninh Thế Trạch, … ngước nhìn. Quả nhiên là thấy bốn người đối với vị đan sư tên Tạo Y của Liệt Thiên kiếm phái ném ra cái thượng cấp luyện đan lô không chút bất ngờ nào.

Lục Bình ở trong lòng thoáng lên một ý niệm, nhất thời chợt hiểu ra. Nếu nói chiến đan này sau này còn dẫn ra chuyện thị phi gì, thì chính là chuyện nó ngẫu nhiên bị một vị kiếm tu nắm bắt được và phát huy tác dụng. Sau khi biết được đan phương này, vị thiên tài kiếm tu ấy không ngờ lại từ trong chiến đan nhận được sự dẫn dắt, ngộ ra được một phương thức truyền thừa hoàn toàn mới của kiếm tu. Đó chính là Kiếm Hoàn chi thuật.

Cái gọi là Kiếm Hoàn chi thuật chính là một vị kiếm tu đem sở học mà bản thân cảm thấy kiêu ngạo nhất phong tồn vào trong một viên kiếm hoàn, thưởng tứ cấp cho đệ tử của mình. Rồi thông qua viên kiếm hoàn này, đệ tử chẳng những có thể tùy thời tùy khắc cảm nhận được tu luyện cảnh giới của sư phụ, mà còn có thể ở trong thời khắc quan trọng, sử dụng kiếm hoàn để ngự địch chế thắng.

Trong một số kiếm phái, kiếm hoàn truyền thừa thậm chí là thay thế luôn hiệu dụng của dung huyết đan giúp cho kiếm tu tiến giai lên dung huyết kỳ. Nó còn có thể trở thành bản mệnh pháp khí, theo thực lực của bản thân kiếm tu mà tăng trưởng.

Trong Liệt Thiên kiếm phái tự nhiên có loại phương thức truyền thừa bằng kiếm hoàn. Có lẽ vị đan sư này chính là người được hưởng lợi từ trong phương thức truyền thừa trên. Do đó khi các vị đan sư khác có vẻ xa lạ với chiến đan, thì vị Mai Tạo Y đan sư của Liệt Thiên kiếm phái không lộ ra chút khó khăn nào.

Trong lúc này, tiếng kinh hồn thật thấp truyền tới liên tiếp. Lục Bình giương mắt nhìn, phát hiện Bắc Minh Thủy Tinh cung, Thủy Phù các cùng Phong Lôi đảo đan sư cũng đua nhau bắt tay luyện chế tồn ý chiến đan. Bốn người này không người nào ngoại lệ, toàn bộ lấy ra thượng cấp luyện đan lô, cho nên mới khiến cho mọi người kêu lên kinh hãi như vậy.

Các đan sư bắt đầu ra tay luyện chế chiến đan càng ngày càng nhiều. Lục Bình đem đan phương tinh tế hồi tưởng lại một lần, phát hiện không có gì sai sót nữa, mới từ trong linh thú đại lấy ra Thanh Loan điểu. Thanh Loan điểu đang sống tù túng mang trong lòng không ít oán khí. Vừa ra ngoài, nó đã phát một tiếng kêu vui sướng, vang lên truyền xa khắp ở trong Càn Nguyên động thiên.

Lúc Bình có chút chuẩn bị không kịp. Thanh Loan điểu đã đập cánh nhảy lên đầu vai của hắn, rướn cổ cao ca. Lục Bình phản ứng lại, vội vàng ngăn Thanh Loan điều cất tiếng gáy, đồng thời thủ quyết đánh ra một cái, tạo thành cấm chế chuyên cách âm xuất hiện trong văn phòng. Thanh Loan điểu hơi bất mãn, lắc đầu, lúc này mới nhìn rõ tình huống bốn phía ở trong hư không, không ít đan sư đang tính toán đan phương cũng đua nhau hướng về phía Lục Bình trợn mắt nhìn.

Vào những thời điểm nghiên cứu tính toán đan phương này, kỵ nhất chính là bị quấy rầy. Bởi vì trong quá trình luyện đan, mỗi một chút thiếu sót sẽ tạo ra những tổn thất không thể vãn hồi. Vì vậy đan sư đối với chuyện nghiên cứu và sủy ma đan phương vô cùng quý trọng. Huống chi lần đan hội này vô cùng trọng yếu đối với đan sư có khát vọng tăng tiến thuật luyện đan của mình lên một tầng cao mới.

Lục Bình đem lò luyện đan trung cấp để xuống, sau đó quay đầu thương lượng điều gì đó với Thanh Loan điểu đang đứng ở trên vai hắn. Thanh Loan điểu lộ ra vẻ cực kỳ không tình nguyện. Nhưng không biết Lục Bình đã nói chuyện gì mà Thanh Loan điểu quay đầu tựa như đang tránh qua một bên, rồi đột nhiên nó cao hứng vô cùng, đập đập cánh, há mồm phun ra một hỏa tuyến màu xanh ở trong luyện đan lô co rút thành từng vòng.

Ngọn lửa màu xanh nhảy lên từng cỗ nhiệt khí đem văn phòng của Lục Bình thổi phập phùng không chừng. Thanh Loan điểu xuất hiện, khiến cho Lạc Giang Thụy cùng mọi người quan chú đến Lục Bình, biết rằng ở giai đoạn luyện chế Đoạn Tục đan cuối cùng ở vòng hai Lục Bình có sử dụng ngọn lửa màu xanh chính là từ đâu.

Sắc mặt của Lạc Giang Thụy hơi kém đi, cũng – không phải là vì Thanh Loan điểu ở trên vai của Lục Bình, mà là vì chiến đan. Lão đối với thuật luyện đan của mình rất là tự tin, nhưng chiến đan khảo nghiệm không chỉ là thuật luyện đan, mà còn là thực lực của bản thân luyện đan sư nữa. Trong khi thực lực của lão không còn hy vọng đột phá đoán đan kỳ. Một nguyên nhân trọng yếu chính là lúc còn trẻ lão quá mức túy tâm vào việc theo đuổi gia tăng thuật luyện đan, mà quên đi nâng cao tu vi của tự thân, khiến cho căn cơ của lão ta tổn hao không ít.

Lục Bình cũng không ý thức được tiếng kêu của Thanh Loan điểu gây ra sự chú ý của người khác như thế nào. Đang khi ấy, Hồng Diệp lão tổ mật đàm cùng Diễm Vô Cữu chợt dừng lại, quay đầu nhìn về phía Lục Bình một cái, đúng vào dịp thấy Thanh Loan điểu đang đứng ở trên vai cùng Lục Bình thương lượng. Sau đó, Thanh Loan điểu cao hứng phun ra thanh loan hỏa trợ giúp Lục Bình luyện chế chiến đan.

Hồng Diệp lão tổ phảng phất biết điều gì đó tùy ý nói:

– Tên tiểu tử này đối với linh sủng của nhà mình không tệ. Hắn cũng chưa hề sử dụng cấm chế gì trên người con chim nhỏ này.

Hiển nhiên Lục Bình thi triển cách âm cấm chế không thể nào ngăn trở Hồng Diệp lão tổ cùng Diễm Vô Cữu dò xét. Một người và một chim đối thoại như thế nào bị hai người này nghe rõ hết. Diêm Vô Cửu mỉm cười, nói:

– Lão tổ yên tâm! Trong yêu tộc cũng không thiếu linh sủng là nhân loại tu sĩ. Con chim nhỏ này tuy là đồng tộc của ta, nhưng mà chủ nhân của nó hiển nhiên là đối với nó vô cùng chiếu cố, không cưỡng bách thi triển cấm chế ác độc gì. Vô Cữu còn không đến nỗi gây phiền toái cho một tên tiểu tử như vậy. Ngược lại lão tổ sao lại có lòng rãnh rỗi mà nói đến chuyện của tên dung huyết tiểu tu này?

Hồng Diệp lão tổ “ha ha” cười, đáp:

– Ai chẳng biết Vô Cửu người ngày thường rất hay bao che hồ đoản. Nhưng mà tên tiểu tử này thuật luyện đan coi như cũng chắc chắn lọt vào hàng 16 tên đứng đầu, chiếm được một vị trí tiến vào trong Tử Nguyệt động thiên cũng không quá khó khăn gì. Nếu để cho Diễm Vô Cửu ngươi giết lấy thì không phải là đáng tiếc lắm sao?!

Diễm Vô Cữu “À” một tiếng, nói:

– Xem ra lời đồn đãi không tệ. Tử Nguyệt động thiên của Bắc Minh quả nhiên là đã đến lằn ranh tan vỡ rồi.

Hồng Diệp lão tổ có vẻ bất đắc dĩ gật đầu một cái, nói:

– Tử Nguyệt động thiên là một trong động thiên pháp bảo thành tựu sớm nhất của Bắc Minh. Bên trong động có giữ không ít truyền thừa lịch sử rất xa xưa của Bắc Minh. Hiện giờ tuổi thọ của pháp bảo đã đến, bọn ta tuy đem tuyệt đại đa số truyền thừa ở trong đó di dời đến một động thiên khác, nhưng còn phần nhỏ truyền thừa do pháp bảo tan vỡ quá mức đột ngột mà thất thủ ở trong đó. Hiện giờ mấy vị sư huynh hết sức duy trì, chỉ có thể cho dung huyết kỳ tu sĩ tiến vào bên trong mà thôi.

Diễm Vô Cữu suy tư chốc lát, hỏi:

– Chẳng lẽ Tử Nguyệt động thiên chính là nơi truyền thừa của Bắc Minh đan sư hay sao? Không ngờ lại chỉ có thể cho dung huyết kỳ đan sư đi vào trong đó.

Hồng Diệp lão tổ gật đầu, bất đắc dĩ nói:

– Đúng vậy! Nếu không thì còn cần gì sử dụng cái tràng diện lớn như thế này hấp dẫn đan sư ưu tú dung huyết kỳ của Đông Hải tới đây. Bắc Minh ta chẳng lẽ còn thiếu đoán đan kỳ tu sĩ có thực lực, cần gì dung huyết kỳ tu sĩ ưu tú làm chi?

Diễm Vô Cữu từ ở chỗ Hồng Diệp lão tổ biết được không ít chuyện bí mật còn chưa tường tận hết, thì đã nghe lão tổ cười, nói:

– Con chim nhỏ này chẳng lẽ là có chút đặc thù, cứ bị người dò xét mãi như vậy sao?

Diễm Vô Cữu cười khổ một tiếng, nói:

– Đã biết là lấy được một chút tin tức từ lão tổ ông quả thật là không dễ dàng.