Chương 1081: Thủy lam chi uy

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Không xong rồi!

Bởi vì Sở Hải Bình khinh thường, đột nhiên gặp huyết ma ám toán, khiến cho đường lui mà năm người phòng thủ lập tức lộ ra sơ hở.

Mấy con ma la không sợ chết, đua nhau ào lên. Ở hai bên, Sở Hải Lăng cùng Sở Hải Khiếu liên thủ xuất thủ tương trợ. Sở Hải Thận bay tới trước người Sở Hải Bình muốn đánh thức hắn, nhưng căn bản không thể thành công.

Mắt thấy ma la đại quân sắp từ hai bên cắt đứt sự liên lạc của năm người ở phía sau cùng mấy vị lão tổ trước mặt, Sở Hải Thận không khỏi khẩn trương.

Vào lúc này lại nghe Lục Bình hét lớn một tiếng, nói:

– Ta tới đây!

Vừa dứt lời, Lục Bình đã xuất hiện trước người của Sở Hải Bình, ngón tay duỗi một cái, trong tiếng kinh hô của Sở Hải Thận, điểm tới trên đầu của Sở Hải Bình.

Hết thẩy giao phong trên thần niệm, thường thường chỉ có thể dựa vào tu sĩ tự thân để chống đỡ, người bên cạnh rất khó tra được gần tay, một người cầm bóp không xong lại bận rộn thành hai người. Đây cũng là duyên cớ Sở Hải Thận khi thấy Lục Bình không chút nghĩ ngợi chỉ điểm một chút lên cái trán của Sở Hải Bình sợ đến kêu lên thành tiếng.

Một đóa hỏa diễm vô hình trong nháy mắt xâm nhập vào thần niệm của Sở Hải Bình, một đoàn thần niệm giống như bị đóng băng vậy rúc thật chặc vào một chỗ bị hỏa diễm đốt nhẹ nhàng. Toàn bộ thần niệm phảng phất trong lúc bất chợt bị kích thích, lập tức hòa tan khai rộng ra, mà một đóa hỏa diễm vô hình đó cũng đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa.

Lục Bình sau khi chỉ điểm ra ngay sau đó liền thu hồi. Sở Hải Bình hét thảm quát to một tiếng. Bộ lông trong nháy mắt dựng thẳng, cái trán sau lưng trong phút chốc bị mồ hôi lạnh thấm ướt, đưa tay muốn đánh về trước, lại bị Sở Hải Thận một bên ngăn lại, hét lớn:

– Bình ca, tỉnh tỉnh!

Ánh mắt thất thần của Sở Hải Bình rốt cục khôi phục một ít thần thái, Sở Hải Thận mừng rỡ, hỏi:
– Bình ca, ngươi sao rồi?

Sở Hải Bình vừa nhìn trước mặt, Sở Hải Lãng, Sở Hải Khiếu cùng với Lục Bình ba người liên thủ ở mặt trước chặn lại ma la truy tập, vội vàng nén chịu Bích Lân Hồn Hỏa đốt trong đầu óc bị đau nhức giống như phiên giang đảo hải vậy, khàn giọng đáp:

– Ta không sao!

Sở Hải Bình dùng tay chỉ liên đạn, vài sợi tơ tuyến trong suốt từ trong ngón tay phát ra, đánh chết mấy đầu ma la xông qua ba người phong tỏa, quát to:

– Lui về phía sau, không nên bị ma la cắt đứt liên lạc cùng lục tổ phụ bọn họ!

Đám ba người Lục Bình thấy Sở Hải Bình mặc dù sắc mặt tái nhợt, nhưng thực lực cũng không bị tổn thương bao nhiêu, lập tức bắt đầu chậm rãi lui về phía sau. Năm người lần nữa giữ vững nhất trí, đuổi kịp đám người Sở Phúc Vũ ngoài trăm trượng, lần nữa giữ vững châm hình hoàn thiện.

Vào lúc này, huyết ma đó núp trong bầy ma la xuất hiện lần nữa, trong tay khánh thanh lại vang lên.

Tuy nhiên lần này, Sở Hải Bình sớm đã có chuẩn bị, từng đạo một ty tuyến cuốn ngược mà quay về, bao lấy người hắn, chặn lại huyết ma phệ hồn thần thông.

Huyết ma thấy vậy, ngọc thạch trạng bạn sinh linh bảo cầm trong tay chỉ hướng Sở Hải Bình ở xa xa, tựa hồ muốn thi triển uy năng gì mạnh hơn thần thông.

Sở Hải Bình như rừng đại địch, lại đột nhiên nhìn bạn sinh linh bảo của huyết ma mới vừa đưa ra, nhưng đầu của nó cũng đột nhiên chia lìa cùng cổ, lăn lộn bay đi về phía bầu trời.

Sở Hải Bình sửng sốt, nhìn phía sau bầy ma la, cũng không có viện binh đuổi theo, nhìn chung quanh một chút, bốn người khác đang ra sức chặn ma la đuổi theo, mà ở phía sau của mình, năm người Sở Phúc Vũ lão tổ vẫn ra sức về phía trước. Ai mới vừa ra tay, sao có thể cắt lấy sinh mệnh của một con huyết ma một cách quỷ dị như thế?

Sở Hải Thận ở một bên thấy Sở Hải Bình ngớ ngẩn đầu óc, lần nữa phần thân trước mắt đại chiến, không nhịn được nói:

– Bình ca đừng nhìn, đó là Vô Hình kiếm của Lục huynh!

Thế công trong tay của Sở Hải Bình gia tăng mấy phần, đồng thời hướng Lục Bình nói:

– Lục huynh, đa tạ ngươi!

Lục Bình song phi kiếm giống như sóng lớn lớp sau đây lớp trước, thế công giống như nước cháo vậy không thấy dừng lại chút nào, ngăn ma la đại quân không tiến thêm được mười mấy trượng về trước, nghe Sở Hải Bình nói cám ơn, Lục Bình chẳng qua là cười đáp:

– Việc phải làm thôi!

Năm người vừa đánh vừa lui, trong lúc mấy lần có huyết ma la tiến lên đánh lén, lại đều bị năm người hợp lực đánh lui.

Chỗ địa phương mười mấy trượng phía trước, đám năm người Sở Phúc Vũ lão tổ liên thủ vẫn đẩy tới về trước, nhưng tốc độ đã chậm xuống rất nhiều. Trước năm người đã xuất hiện qua hơn mười đầu huyết ma la, Ngọc Tu La cũng xuất hiện qua mấy đầu, trong đó một lần còn có ba đầu Ngọc Tu La liên thủ ngăn trở, cuối cùng năm người Sở Phúc Vũ lão tổ liên thủ mới công phá ngăn trở, nếu không mười người bây giờ sợ rằng đã hoàn toàn lâm vào trùng vây rồi.

Chính là bởi vì có đám năm người Sở Phúc Vũ lão tổ chiến đấu mạnh mẽ với đại đa số ma la gặp ở phía trước, năm người Lục Bình lúc này mới ở phía sau một mực chưa từng gặp lực lượng tập nhiều quá lớn.

Đang lúc mọi người ổn bước về phía trước, một đạo tiếng gào chát chúa từ xa đến gần. Một thanh trường đao giống như lưỡi hái vậy đã chém về phía Sở Phúc Vũ lão tổ còn sớm hơn tiếng huýt gió.

– A Tu La!

Sở Phúc Vũ lão tổ nổi giận gầm lên một tiếng, sau lưng mây nước màu lam chưng đãng, một con độc giác ưng trảo giao quanh quẩn tung hoành từ trong thủy vân. Một thanh trường đao hẹp dài năm thước sáp nhập vào trên độc giác của pháp tướng. Pháp tướng gào to một tiếng, lao ra từ trong khánh vân màu lam, giao kích một tiếng cùng lưỡi hái linh bảo kia. Toàn bộ phạm vi bên trong diện tích mấy trăm trượng của bầu trời một cái thất thanh, toàn bộ thiên địa còn dư lại tiếng nổ của hai món linh bảo.

Thần niệm của Sở Hải Bình mới vừa bị thương nặng, lần này một tiếng vang thật lớn càng thêm chấn động thần niệm của hắn, không nhịn được há mồm phát ra đau kêu, nhưng không một chút xíu tiếng vang truyền tới.

Sở Phúc Vũ pháp tướng cũng quay về phía sau, kể cả thân thể của ông ta cũng lui mạnh về phía sau. Bốn vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ hai bên muốn tiến lên tương trợ, lại từ trái phải hai cánh mỗi người nhảy ra một con Ngọc Tu La, đánh tới bọn họ.

Lúc này Lục Bình cùng Sở Hải Khiếu đột nhiên đồng thời tuôn ra về phía sau từ trong năm người. Đám người Sở Hải Thận còn có chút không rõ, nhìn một con Ngọc Tu La mang theo hai đầu Huyết Tu La đột nhiên tuôn ra từ trong ma la đại quân truy tập, rồi lại gặp gỡ cùng Sở Hải Khiếu và Lục Bình đột nhiên bạo khởi giữa không trung, song phương lại là một cuộc loạn chiến.

Sở Hải Khiếu quát to một tiếng, nói:

– Ngọc Tu La giao cho ta, còn dư lại hai đầu nhanh chóng giải quyết!

Bích Tiểu kiếm trong tay hóa thành quang xà đầy trời, rồi sau đó tạo thành một đạo nguyệt luân to lớn trước mặt, rõ ràng chính là Bích Hải linh xà nhất tộc truyền thừa ”Hải Thượng Sinh Minh Nguyệt” vô thượng kiếm thuật thần thông.

Lục Bình thần sắc nghiêm nghị, trong tay song phi kiếm hợp bích, chỉ một kiếm đánh bay một con Huyết Tu La trong đó. Khi Lục Bình muốn toàn lực xuất thủ giải quyết một con Huyết Tu La còn dư lại, thần sắc của hắn khẽ biến, đột nhiên vừa lui về phía sau, đồng thời một đạo tường vẫn bốc lên từ chỗ hắn đứng yên lúc trước, ngay sau đó lập tức tản ra.

Trong bầy ma la, thân ảnh của hai đầu tu ma chợt lóe rồi biến mất, Lục Bình trong lòng cả kinh:

– Hai đầu huyết ma!

Là thời gian một tích tắc đó, đầu Huyết Tu La bị Lục Bình đánh bay đã lần nữa đứng sóng vai cùng một đầu Huyết Tu La khác. Cùng lúc đó, lại có hai đầu Huyết Tu La tuôn ra từ trong bầy ma la, cùng ba người Sở Hải Thận, Sở Hải Bình, Sở Hải Lăng giảo sát chung một chỗ.

Ý khí ngoan lệ trong lòng Lục Bình nhất thời sản sinh, một cái chuông lớn ba thước bay lên trời từ đỉnh đầu. Lục Hải nhảy ra từ trong hư không ở một bên nhảy ra, lấy hết khí lực đem đồng chùy cầm trong tay gõ một cái lên chuông lớn!

Đương!

Mặt ngoài của đại chuông ba thước nhất thời không dứt vang tiếng vỡ ra đầy rẫy. Âm lãng vô hình đánh vào bốn phía, toàn bộ thân thể của đại ma la trong bầy ma la ngẩn ra, tại chỗ có con thực lực không đủ ngất xỉu vẫn lạc trên mặt biển.

Lục Bình tung người lên, chân đạp tường vân màu vàng, trong tay song phi kiếm quanh quẩn lẫn nhau giữa không trung. Từng đạo một kiếm quang tách ra từ trên thân kiếm, hai hóa bốn, bốn hóa tám, biến chuyển hóa thành một trăm hai mươi chín ngàn sáu trăm đạo kiếm quang, xoay tròn giữa không trung tạo thành một kiếm thuật tuyền qua thật lớn. Nó thừa dịp trong phút chốc thời gian bị Thương Hải chuông bắt chước chế chấn nhiếp, nhất cử xâm nhập trong ma la đại quân.

Hai đầu huyết ma kia núp trong bầy ma la thi triển thần thông muốn giải trừ ma la chung quanh bị Thương Hải chuông chấn nhiếp. Nhưng không ngờ kiếm quang tuyền qua nhân cơ hội quấn vào một con huyết ma trong đó, không đợi nó có điều ngăn cản, kể cả bạn sinh linh bảo cùng khuấy thành tan tành.

Một đầu huyết ma khác tránh thoát ”Hải Nạp Bách Xuyên kiếm quyết” giảo sát, trong tay bạn sinh linh bảo sáng lên một đạo linh quang, quanh mình ma la không bị cuốn vào kiểm quang tuyền qua nhất thời thanh tĩnh tránh né bốn phía.

Hai đầu Huyết Tu La kia thấy vậy vội vàng đánh tới Lục Bình, muốn ngăn cản loại kiếm thuật thần thông kinh người này của hắn, lại thấy hắn đưa tay đẩy về phía hai đầu Huyết Tu La. Trong nước biển mười mấy trượng bên dưới nhất thời dâng lên từng đạo một cột nước, quấn quanh đi trên người của hai con tu la.

Hai con tu la dĩ nhiên không sợ hãi, mỗi người thi triển ra thiên phú thần thông. Những thứ cột nước này chưa đến được trước người bọn họ liền hóa thành từng chiến thủy nhận, thủy xà phản công tới Lục Bình.

Không ngờ vào lúc này, một người cao chừng một thước đột nhiên phá vỡ hơi nước xuất hiện trước người một con Huyết Tu La trong đó. Một thanh mộc kiếm nắm tục trong tay thoát thân ra, đâm vào cổ họng một con tu la trong đó.

Huyết Tu La thoáng tránh qua, trong tay bạn sinh linh bảo vung lên, chỗ ngực của Lục Bình nổi lên một đạo ánh sáng màu trắng. Một tiếng rắc rắc, một viên cực phẩm linh thạch hoàn hảo nhất thời bể tan tành, tạo thành một đạo linh khí quang thuận trước người của Lục Bình. Lục Bình đã được một kích vội vàng của Huyết Tu La này, nhưng cả người hắn vẫn bị đánh bay.

Nhưng điều này cũng đã đủ, khoảnh khắc Lục Bình bị đánh giết, trước ngực Huyết Tu La đột nhiên phá vỡ một lỗ thủng thông suốt. Huyết Tu La cúi đầu nhìn đạo vết thương đột ngột nơi ngực, trong miệng vang lên ”lạc lạc”, từ miệng vết thương, toàn bộ thân thể đã bắt đầu chậm rãi tan rã.

Một đầu Huyết Tu La khác đã sớm bị loại thủ đoạn thần xuất quỷ một này của Lục Bình hù dọa. Sau khi nó tập nhiều phá vỡ Lục Bình khống thủy thần thông, cũng không quay đầu lại mà bỏ chạy về phía sau.

Thủ đoạn của Lục Bình chẳng những hù dọa ma la chạy theo truy tập sau lưng, chính là đám người Sở Hải Thận cũng bị chấn động không nói ra lời. Nếu không phải trước mắt còn có đại địch đeo bám, sợ rằng từng người một đã sớm mang ánh mắt nhìn quái vật nhìn Lục Bình.

Song phi kiếm không đợi thu hồi, kiếm khí tràn đầy trời đã bắt đầu tán loạn lợi dụng song phi kiếm làm trung tâm hợp thành hai đầu kiếm quang quái giao, phóng tới Ngọc Tu La đang tranh đấu cùng Sở Hải Khiếu như hỏa như đồ.

Ngọc Tu La đó mặc dù đại chiến cùng Sở Hải Khiếu, nhưng tình cảnh quanh mình hiển nhiên để trong mắt. Nó mắt thấy nhân tộc sát tinh này muốn cùng đối thủ của mình trước sau giáp công, nhất thời lưỡng bại câu thương đem bạn sinh linh bảo vô đầu che mặt đánh tới Sở Hải Khiếu, ép Sở Hải Khiếu không thể không tạm thời chọn lựa thủ thế. Mà Ngọc Tu La là nhân cơ hội thoát khỏi Sở Hải Khiếu đeo bám, lúc thi triển không gian thần thông xuất hiện lần nữa đã ở bên ngoài hơn trăm trượng.

Lúc Ngọc Tu La đó lại lần thi triển không gian thần thông, cũng đột nhiên phát ra một tiếng quái khiếu, rồi sau đó cũng không quản chỗ lỗ thủng bị xuyên qua ở bắp đùi, một đầu ghim vào trong không gian môn hộ biến mất trong thần niệm của mọi người. Mà lần này đám người Sở Hải Bình cũng thấy rõ ràng rồi, một thanh phi kiếm màu thủy lam xuất hiện chỗ Ngọc Tu La mới vừa bị thương, rồi sau đó chợt lóe rồi biến mất, một bên Lục Bình làm một động tác đưa tay nhận lấy.

Sở Phúc Vũ mặc dù cầm trong tay Nhị kiếp linh bảo độc giác trường đao, hơn nữa vừa lên tới liền cho gọi ra pháp tướng cùng A Tu La nhận chiến, nhưng dưới một kích, Sở Phúc Vũ lão tổ còn suýt nữa bị đánh bay ra bên ngoài trận hình mọi người bày ra.

Hai đầu Ngọc Tu La xuất hiện mặc dù kiềm chế hai cánh trái phải, nhưng hai trung kỳ tu sĩ trong đó còn cố gắng thoát khỏi đi ra, muốn tiến lên tương trợ Sở Phúc Vũ lão tổ ngăn cản A Tu La tấn công. Tuy nhiên không đợi hai người tiến lên, từ trong bầy ma la lần nữa thoát ra hai đầu huyết ma muốn lên trước tương trợ hai đầu Ngọc Tu La đó.

Hai vị trung kỳ tu sĩ trong phút chốc có chút do dự, không biết rốt cuộc là tiến lên tương trợ Sở Phúc Vũ lão tổ, hay là quay đầu lại ngăn cản hai đầu huyết ma trợ công.

Chính vào lúc này, Sở Hải Bình, Sở Hải Thận cùng với Sở Hải Lãng ba người đột nhiên chạy trốn đi lên, ba người xuất thủ chặn lại hai đầu huyết ma.

Trong đó một vị pháp tướng tu sĩ giận dữ, hét:

– Sao các ngươi tới đây? Hãy thủ phía sau đi!

Sở Hải Thần chợt lách người trốn vào trong tinh tuyến tơ võng của Sở Hải Bình nổ tung ra, tránh khỏi một lần đánh lén của huyết ma. Trong tay hắn một thanh phi thương quét ngang, bức lui huyết ma đi mấy trượng, rồi sau đó hướng vào vị pháp tướng tu sĩ này nói:

– Thật thúc, phía sau bị chúng ta đánh lùi rồi, có hai người đó xem chừng sẽ không vấn đề!

Ba người đột nhiên xuất hiện trên thực tế là cũng giải được sự nguy cấp đến tận mày của hai vị trung kỳ tu sĩ này. Hai người vội vàng nhìn ra ngoài phía sau mười mấy trượng, chỉ thấy Sở Hải Khiếu cùng với Lục Bình liên thủ, ma la đại quân không ngờ lại hoàn toàn rơi bên ngoài hơn trăm trượng phía sau bọn họ không dám tiến lên.

Hai người không rãnh suy tư nguyên nhân, chỗ của Sở Phúc Vũ lão tổ đại chiến cùng A Tu La mặc dù tạm thời còn có thể giằng co, nhưng thời gian dài tất nhiên sẽ rơi vào hạ phong. Huống chi bọn họ bây giờ xâm nhập ma la đại quân trùng vây, chỉ có thể nhanh vào nhanh ra, không thể có chút dừng lại giằng co. Nếu không một khi bị đại quân đoàn đoàn vây quanh, mười người coi như đều là pháp tướng đại tu sĩ cũng tuyệt khó khăn rời đi.

Hai vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ gia nhập, khiến cho toàn bộ cục diện nhanh chóng chuyển biến tốt. Ba người Sở Phúc Vũ lão tổ liên thủ mặc dù không cách nào chiến thắng đầu A Tu La đó, nhưng A Tu La cũng không dám tùy tiện tiến lên ngăn trở bọn họ đột tiến nữa.

Chính vào lúc này, ma la đại quân bên ngoài mấy dặm phía trước đột nhiên một trận hỗn loạn. Ánh mắt của Sở Phúc Vũ lão tổ ngưng trọng, lớn tiếng nói:

– Nơi đó, đi!