Chương 1126: Trận tu truyền thừa

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Ừ, chính là như vậy!

Đặng Minh xoay người nhìn về phía di hài sau lưng, nói:

– Nói như thế, hai đạo trận pháp trải qua sự tu bổ làm mạnh mẽ hơn rất có thể xuất từ trong tay của cỗ di hài trước mắt này khi còn sống, nói cách khác ta có lẽ sẽ lấy được một món truyền thừa vô cùng tuyệt hảo.

Lúc đó cánh cửa của trận pháp bị khai mở đã chậm rãi di hợp lại, Lục Bình cười với Đặng Minh nói:

– Như vậy trước tiên chúc mừng ngươi, lần này liên tiếp phá hai đạo thứ tư, thứ năm tương đương với độ khó của đạo trận pháp thứ sáu, thứ bảy trong Không Minh di trận. Chỉ cần lúc này người nhìn chút thời gian suy nghĩ, tất nhiên có thể hiểu thấu tinh túy của hai tòa đại trận này, đến lúc đó tu luyện giới chỉ sợ sẽ lại có thêm một vị trận pháp sư cấp bậc tông sư nữa rồi.

Đặng Minh cười nói:

– Đây còn phải đa tạ tiền bối tương trợ, nếu không vãn bối làm gì sẽ có hy vọng lớn như vậy.

Đặng Minh vừa nói đã bắt đầu động thủ sửa sang lại di hài trước mặt.

Lục Bình ở một bên như nhận ra điều gì nói:

– Đúng vậy, nếu không có thế lực ở sau lưng chống đỡ, vô luận là luyện đan sư, luyện khí sư hoặc là các loại trận pháp sư, ở tu luyện giới cơ hồ đều là rơi vào cục diện mỗi khi cất bước đều cảm thấy khó khăn.

Đặng Minh sửa sang lại di hài, lấy được một khối da thú, một cái bàn toán lớn chừng bàn tay để trước người, sau đó cầm trong tay cái trữ vật pháp khí bên hông bắt đầu tra xét, đồng thời cười hỏi:

– Tiền bối cảm thấy hứng thú với vãn bối sao?

Lục Bình vội vàng lắc đầu đáp:

– Ta không hứng thú với ngươi, mà là môn phái của ta cảm thấy hứng thú với ngươi!

Đặng Minh sắc mặt vui mừng, từ bên trong trữ vật pháp khí lấy ra ba cái ngọc giản, đang cẩn thận tra xét từng cái, tựa hồ di hài này lưu lại trận pháp truyền thừa đều ghi lại trong ba cái ngọc giản này rồi.

Lục Bình nhìn thấy hắn như vậy không nói thêm gì nữa. Đặng Minh chỉ chốc lát sau mới rốt cục phản ứng kịp, cười cười áy náy với Lục Bình, lại lập tức hỏi ngược lại:

– Tiền bối có thể làm chủ không? Tiếp nạp trận pháp sư không rõ lai lịch giống như vãn bối?

Lục Bình cũng không chính diện trả lời câu hỏi của Đặng Minh, mà chỉ hỏi:

– Một chiếc bảo thuyền thì sao?

– Cái gì?

Đặng Minh thần sắc ngẩn ra, ngay sau đó lộ ra một chút vừa mong mỏi vừa mang vẻ hoài nghi, hỏi lại:

– Bảo thuyền sao?

Đặng Minh không cho là Lục Bình ở trong môn phái có quyền phát biểu tùy ý tiếp nạp một tên trận pháp đại sư xuất thân từ tán tu không rõ lai lịch như hắn. Dựa theo quá trình môn phái tầm thường tiếp nạp ngoại lai tu sĩ, nếu không thông qua khảo nghiệm mấy chục năm thậm chí trên trăm năm rồi mới công nhận, thì Đặng Minh sao có thể chờ được thời gian dài như vậy.

Thế nhưng Lục Bình lập tức dùng một chiếc bảo thuyền tới để đánh tan các loại phỏng đoán của Đặng Minh. Bảo thuyền đó là gì? Đó là điều cơ mật nhất trong số điều tuyệt đối cơ mật của một nhà môn phái. Nó là căn cứ lưu động trên biển của một nhà hải ngoại môn phái. Nó sánh ngang với các loại đệ nhất truyền thừa một địa, hộ phái đại phái, chủ linh mạch của một nhà môn phái, có thể nói là chỗ căn cơ của môn phái, sao có thể dễ dàng tiết lộ cho Đặng Minh như vậy?

Quyền phát biểu?

Nếu như Lục Bình không cố kỵ gì đi tiết lộ thông tin về bảo thuyền cho Đặng Minh, đây mới là câu trả lời có lực nhất đối với quyền phát biểu của hắn. Lục Bình căn bản cũng không quan tâm quyền phát biểu gì trong môn phái, hắn, có tư cách phá vỡ những quy định thông thường của môn phái!

Nhưng lúc này điều đầu tiên mà Đặng Minh nghĩ tới dĩ nhiên là dưới góc độ của một tên trận pháp sư khi nghĩ đến bảo thuyền. Đối với một tên trận pháp sư mà nói, thành tựu công nhận cho cả đời đơn giản chính là ba chuyện: thứ nhất, phá giải toàn bộ Không Minh di trận. Điều này không phải bất cứ người nào có thể thực hiện; thứ hai, giúp một nhà môn phái chủ trì cho việc thiết lập một tòa hộ phái đại trận; thứ ba, tham dự vào trong việc kiến tạo bảo thuyền được xưng là tập hợp điên phong của tu chân bách nghệ, và ở trong quá trình này đảm nhiệm một hạng công việc trọng yếu.

Tham dự vào trong việc kiến tạo bảo thuyền, Đặng Minh hiển nhiên biết rõ mình không cách nào làm được việc đảm đương một mặt, dù sao môn phái có thể bắt tay xây dựng bảo thuyền của nhà mình làm sao lại có thể không có trận pháp tông sư. Nhưng dù vậy, có thể tham dự vào trong việc kiến tạo một chiếc bảo thuyền, đối với một tên trận pháp sư mà nói cũng là cám dỗ khó có thể chối từ.

Nhưng hắn lập tức bị ý niệm thứ hai dâng lên là sợ hãi phá tan tiền cảnh tốt đẹp của ý nghĩ đầu tiên: Bí mật của bảo thuyền sao lại không chút do dự tiết lộ cho mình…?

Ánh mắt của Đặng Minh nhìn về phía Lục Bình, lại phát hiện hắn đang tản bộ khắp mọi nơi, đồng thời còn thỉnh thoảng quan sát gì đó tới trận pháp hộ bích bốn phía. Tuy nhiên lúc này Đặng Minh đã nhìn ra, Lục Bình dường như đang tìm kiếm cái gì đó. Mà vật tìm chỉ sợ cũng là thứ có liên quan cực lớn tới việc hắn căn bản không phải là trận pháp sư mà lại xông vào bên trong Không Minh di trận này.

Ánh mắt của Đặng Minh lóe lên hiển nhiên rơi vào trong mắt Lục Bình, nhưng bây giờ hắn cũng không tiện giải thích gì nữa. Bất kể nói thế nào, Đặng Minh có trận pháp thiên phú cùng với trận pháp thành tựu đều có đủ lý do khiến cho Lục Bình thưởng thức.

– Ngươi biết đó, ta hoàn toàn có thể đổi sang một trường hợp khác để mời ngươi!

Đặng Minh đương nhiên hiểu ý Lục Bình nói. Nơi đây là Không Minh di trận, thiên đường của trận pháp, sân của nhà mình. Nếu như nói xong, Đặng Minh cự tuyệt, hai người quả thật trở mặt, thì nhờ có Không Minh di trận có thể giúp cho Đặng Minh có chỗ dựa để chống lại một vị pháp tướng tu sĩ. Huống chi hai người bình thủy tương phùng, nếu như nói hiện giờ Đặng Minh không âm thầm đề phòng đối với Lục Bình, chính bản thân Đặng Minh cũng không tin. Do đó, cái thành ý của Lục Bình đã rõ.

Đặng Minh rốt cục nghiêm nghị đáp:

– Ta cần cân nhắc!

– Được!

Lục Bình đáp không chút do dự hay nghi hoặc gì, sau đó lại hỏi:

– Trong di hài có thu hoạch gì?

Đặng Minh hưng phấn giơ giơ cái bàn toán, da thú cùng với ba cái ngọc giản trong tay lên, đáp:

– Vị tiền bối này quả thật chính là một vị trận pháp tông sư, trong ba cái ngọc giản còn để lại trận pháp truyền thừa, bàn toán này là một loại phụ trợ pháp bảo chuyên dụng của trận tu. Ha ha, đã là pháp bảo cấp bậc dưỡng linh rồi. Nếu có món pháp bảo này ở nơi tay, lúc trước vào thời điểm tính toán những trận pháp tiết điểm, thời gian sử dụng tất nhiên sẽ rút ngắn đi thật nhiều. Còn tờ da thú này cũng là trận đồ của vị tiền bối ấy ghi lại sau khi tiến vào Không Minh di trận, nhìn từ trên thì vị tiền bối này từ ngoài vào tới trong đã phá giải đến đạo trận pháp thứ chín. Mẹ kiếp, đây chính là người đứng đầu trong trận pháp tông sư rồi, mà trận pháp để nghiên cứu hiểu thấu trong Không Minh di trận cũng có chừng hai mươi chín người.

Phía sau một con số “hai mươi chín” khiến cho ngữ điệu của Đặng Minh đột nhiên vút cao, hiển nhiên là thể hiện khó có thể tin được. Hắn ở Không Minh hải nghiên cứu hơn hai mươi năm, tính cho đầy đủ mới phá giải ba trận pháp hoàn chỉnh, sau đó nếu không có Lục Bình tương trợ, không thể phá vỡ được đạo trận pháp thứ tư, thứ năm. Mà đã như thế, nếu muốn hoàn toàn tìm hiểu phá vỡ hai đạo trận pháp, không phải hai ba năm chỉ sợ cũng không được, mà người ta lại đã tìm hiểu hai mươi chín trận pháp, đây là chênh lệch đến bực nào!

Chính vào lúc này, Lục Bình đột nhiên hỏi:

“Di” một tiếng,

– Sao màu sắc trên hộ bích của tầng trận pháp thứ năm lại đang thay đổi?

– Cái gì?

Đặng Minh rùng mình, từ trong sự vui sướng do đạt được trận pháp tránh thoát ra, khi xoay người nhìn thấy đạo trận pháp hộ tráo thứ năm nguyên vốn bị khai mở đang biến chuyển sang màu đỏ.

Đặng Minh sắc mặt cuồng biến, hét lớn:

– Hỏng rồi, có người ở bên ngoài mai phục chúng ta, thực lực trận pháp của người nọ trên ta xa!

Lời còn chưa dứt, trên trận pháp hộ bích đột nhiên ngưng tụ ra một quang mang to lớn, rồi sau đó một cổ quang diễm màu xanh phun ra từ trong quang mang, nhào tới trên người của Đặng Minh. Dưới ánh lửa che chắn, ba đạo nguyên khí chi thủ vô hình chóp tới mấy món bảo vật Đặng Minh đang cầm trong tay.