Chương 1121: Không Minh chi hải

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Thì ra là Tử Dương cung Tô huynh, Trường Sinh xin đa tạ!

Mộc Trường Sinh đương nhiên nhận biết vị Hàn Băng Cẩm kiếm trong Tử Dương cung Lục Đại thần kiếm, trong lòng tuy nói hơi cảm thấy kinh ngạc, nhưng cũng mừng rỡ. Tuy nhiên điều khiến cho hắn cảm thấy kỳ quái chính là vị kiếm tu cao thủ đi cùng với Tô Cẩm lại đem một con Ngọc Tu La cuốn vào trong kiếm quang của phi kiếm.

Sau khi Tử Dương cung bị Tiêu Bạch Vũ đánh vỡ mặt sau đó ẩn mình càng ngày càng sâu, không biết từ lúc nào lại có thêm một vị kiếm tu cao thủ có thể so với Lục Đại thần kiếm, hơn nữa nhìn dáng vẻ hiện nay vẫn chỉ là pháp tướng sơ kỳ tu vị thôi!

– Bớt nói nhảm đi, trước tiên hãy đuổi những thứ ma la đó rồi bàn chuyện cũ cũng không muộn. Nếu không đến lúc đó chúng tới càng nhiều, chúng ta bị vùi lấp vào theo luôn!

Tử Dương cung cùng Ngũ Hành tông đều là Ngũ Đại Thánh Địa. Tô Cẩm cùng Mộc Trường Sinh cũng có địa vị tương đương, hiển nhiên sẽ không khách khí gì với hắn, huống chi bây giờ cũng không phải lúc khách khí.

Ba người liên thủ đủ để ngăn cản năm con Ngọc Ma La, hai con Bá quy phòng ngự mạnh mẽ chống chịu mấy con Huyết Ma La tấn công cũng không cần phải nói ở đây.

Năm người chém giết chốc lát, rốt cục xông ra khỏi trùng vây. Có hai con Bá quy dẫn đường, họ nhanh chóng xông vào bên ngoài sương mù ngũ sắc.

Đoạn đường đi lại không đụng phải một con Huyết Ma La nào nữa. Cho đến khi sương mù phiếu tán, ánh nắng treo cao lần nữa, mọi người trở lại mặt biển Nam Hải sóng biếc vô ngần, thật là làm cho người ta tặc lưỡi lấy làm lạ.

– Đây thật lạ a!

Tô Cẩm không mặn không nhạt nói:

– Nguyên vốn bọn ta ở đoạn đường này không gặp phải một con ma la nào, chẳng lẽ ma la đều đi về phía Mộc huynh sao? Nhưng nhìn dáng dấp cũng không giống như vậy, ma la bên trong ngũ hành mê vụ coi như ít hơn nữa, cũng không đến nổi chỉ có mấy con Ngọc Ma La chứ!?

Trên mặt của Mộc Trường Sinh cũng thoáng qua một tia nghi ngờ, tùy tiện nói:

– Tô huynh nói đùa, Trường Sinh lần này có thể bình yên thối lui ra khỏi sương mù ngũ sắc còn phải nhờ Tổ huynh cùng với vị nhân huynh này, còn có vị Hạng huynh tương trợ. Đúng rồi, vẫn chưa thỉnh giáo hai vị tôn tính đại danh, tại hạ Ngũ Hành tông Mộc Hành nhất mạch Mộc Trường Sinh.

Lục Bình vẫn bất động thanh sắc, cười nói:

– Không dám nhận, vị Quy huynh mà chúng ta mới chính là Hạng Tây Bình Hạng huynh, tại hạ Bắc Hải Lục Thiên Bình!

– A nha!

Mộc Trường Sinh giật mình, nói:

– Thì ra là Bắc Hải Lục huynh, sớm nghe nói Bắc Hải xuất hiện một vị Thủy Kiếm Tiên, chính là kiếm tu nổi danh hách hách trong tu sĩ cùng lứa của bọn ta. Hôm nay vừa gặp quả thật danh bất hư truyền, khó trách Tử Dương cung Tạ huynh cùng với Ngự Thú Linh tông Tang huynh sùng bái Lục huynh ngươi tới vậy!

Lục Bình cười nhạt nói:

– Mộc huynh quá khen!

– Được rồi, được rồi! Bớt nói nhảm đi!

Tô Cẩm không nhịn được cắt đứt lời khen ngợi lẫn nhau của hai người, nói:

– Ngũ hành Quy tàng đã bị ẩn vào hư không, sương mù ngũ sắc này không lâu chỉ sợ cũng phải tản đi, đến lúc đó ma la đại quân hội tụ bên trong tất nhiên sẽ càn quét Nam Hải tu luyện giới. Chúng ta ở chỗ này cũng không thể dừng lại lâu. Tô mỗ ta muốn trở về Trung Thổ rồi. Lục huynh, huynh dự tính gì, có nguyện ý đến Tử Dương cung ở thử một khoảng thời gian hay không?

Lục Bình cười lắc đầu đáp:

– Lúc trước đã nói với Tô huynh, tại hạ muốn đi Không Minh hải một chuyến!

Tô Cẩm vỗ vỗ cái trán, nói:

– Đúng đúng đúng, xem trí nhớ của ta này, như vậy chúng ta chia ra. Ngày sau Lục huynh đến Trung Thổ cũng đừng quên đến Tử Dương cung làm khách, huynh không phải chỉ có một hảo hữu là tiểu Lục tử thôi đâu!

Dứt lời, không chờ Lục Bình nói gì, độn quang dưới chân chợt lóe, thân hình của Tô Cẩm đã đến ngoài mấy chục dặm, sau khi thoáng qua lần nữa, người đã biến mất ở chân trời.

Khi đó Mộc Trường Sinh cười nói:

– Tại hạ cũng muốn trở về Trung Thổ, Lục huynh hôm nay có tình tương trợ, ngày sau phàm có điều gì cần, hãy tới Ngũ Hành tông, Mộc mỗ tất nhiên hết sức tương trợ.

Dứt lời, cùng Bá quy dưới chân nói chuyện với nhau đối câu, chắp tay về phía Lục Bình, người cũng phi độn đi.

Hạng Tây Bình và một con Bá quy đến cùng Mộc Trường Sinh đó tựa hồ cũng không quá quen thuộc. Hai bên chẳng qua là trao đổi mấy câu ngắn ngủi, con Bá quy lập tức rời đi.

Lục Bình cười hỏi:

– Hạng huynh, huynh mệt nhọc muốn tìm chỗ ngủ một phen đúng không?

Hạng Tây Bình cười đáp:

– Bây giờ ta làm gì dám ngủ, nếu lúc ngủ lôi kiếp giáng xuống chẳng phải là phải bị đánh thành Ô Quy chín nhừ hay sao. Đúng lúc là lão Hạng ta cũng muốn đến Không Minh hải phụ cận tìm một vị tiền bối. Đồng thời cũng phải ở nơi đó vượt qua lần đầu tiên lôi kiếp. Như vậy ta và người cũng coi là cùng đường, lần nữa lại đi cùng đường với người!

Không Minh hải bởi vì Không Minh phái mà danh dương tu luyện giới!

Không Minh hải nói là một dãy hải vực, thật ra chính là một dãy san hô đá ngầm vòng quanh, diện tích không tới ngàn dặm, so với hồ lớn thì không rộng hơn bao nhiêu.

Nhưng mà một dãy hải vực này kể từ sau khi bị Không Minh phái chọn làm đất lập phái, Không Minh phái lịch đại trận pháp sư, trận pháp đại sư, trận pháp tông sư không ngừng thành lập trận pháp mới, tu bổ trận pháp cũ, cải thiện trận pháp có uy lực không đủ cường đại, khiến cho trận pháp trong một dãy hải vực này hợp với trận pháp, trận pháp bao lấy trận pháp. Mấy ngàn năm qua tầng tầng tích lũy, tầng tầng tương ứng, khắp nơi đều là dấu vết của trận pháp.

Cho dù năm đó hải ngoại các phái liên thủ tiêu trừ Không Minh phái, tiêu diệt sạch sẽ hết thảy Không Minh phái, nhưng mà trận pháp trải rộng toàn bộ Không Minh hải mãi không thể hoàn toàn diệt trừ. Bởi vì các đại môn phái ban đầu vì tấn công Không Minh phái, lấy thủ đoạn cường công đột phá Không Minh đại trận, khiến cho toàn bộ đại trận hoàn toàn hỏng mất, sau đó ngược lại liên kết hòa cùng nhau, muốn diệt trừ cũng khó khăn càng thêm khó khăn hơn.

Thật ra thì không phải là hải ngoại các đại môn phái không làm được, mà là cái giá phải trả quá lớn. Họ muốn hoàn thành hạng công việc này chẳng những cần tập trung trận pháp đại sư, tông sư của hải ngoại các đại môn phái, hơn nữa còn phải hao phí mấy chục năm thậm chí mấy trăm năm mới có thể đem hài cốt của trận pháp trong một dãy hải vực này phân rõ hoặc tìm cho được. Huống chi những trận pháp này đều là tập hợp tài trí của Không Minh phái trận pháp sư mấy ngàn năm tạo thành, có thể nói là trận tu cao nhất của toàn bộ tu luyện giới, không một trận pháp sư nào nguyện ý phá bỏ đi một mảnh tiêu bản trận pháp sống sờ sờ như thế.

Đối với trận pháp sư mà nói, Không Minh hải chính là thánh địa của bọn họ!

Vì vậy, mấy ngàn năm qua sau khi Khổng Minh phái bị diệt phái, không ngừng có trận tu từ Nam Hải, Đông Hải, Trung Thổ cùng các nơi chạy tới, để có thể nghiên cứu hài cốt của trận pháp do Không Minh phái còn để lại, ấn chứng những gì mình đã học.

Nhưng mà những trận pháp này cuối cùng theo thời gian trôi qua cũng dần dần mất đi tác dụng. Sau đó cũng không biết bắt đầu từ vị trận pháp sư nào, trong lúc nghiên cứu những thứ trận pháp hài cốt này cũng bắt đầu dần dần duy trì lại những di tích của trận pháp mà y có thể phân tích hiểu biết được, hy vọng có thể khiến cho trận pháp hài cốt này vĩnh cửu tồn tại. Không ngờ loại hành vi đó nhận được rất nhiều trận pháp sư tán đồng và làm theo.

Sau đó cũng không biết bắt đầu từ vị trận pháp sư nào, sau khi rời khỏi Không Minh hải, thường thường sẽ lưu lại trên hài cốt của những thứ trận pháp ấy một tòa trận pháp mà mình đắc ý. Chuyện này cũng dần dần trở thành tập tục. Sau đó, mấy ngàn năm qua, Không Minh hải trận pháp liên hoàn tương ứng, chẳng những không yêu bớt theo thời gian, ngược lại trở nên càng lúc càng sâm nghiêm khó dò hơn.

Lục Bình đứng bên ngoài biển san hô, dần dần đem độ cao trôi lơ lửng không ngừng lên cao. Từ chỗ cực cao hắn nhìn diện tích ngàn dặm của Không Minh hải, toàn bộ đều bị các loại trận pháp bao phủ. Dưới ánh mặt trời chiếu diệu lóe ra ánh sáng sắc thái riêng, che giấu toàn bộ Không Minh hải trong một tầng sắc thái mê huyễn.

Tuy rằng Lục Bình chưa từng thấy qua môn phái trú địa của Thủy Tinh cung, nhưng lúc này đối với hắn mà nói, cảnh tượng quang quái lục ly trước mắt giống như là một tòa Thủy Tinh cũng thật to vậy.

Lục Bình cũng không vội vã tiến vào trong Không Minh hải, mà ở bên ngoài tìm một nơi trong san hô đá ngầm, bắt đầu bế quan.

Lục Bình hiển nhiên không phải đến đây để tu luyện. Lúc này tu vi của hắn đã đạt đến cực hạn của pháp tướng sơ kỳ, một khi tu luyện, rất có thể dẫn tới lôi kiếp lần đầu tiên.

Bây giờ Lục Bình dĩ nhiên nên vì tiến vào Không Minh hải mà cố hết sức chuẩn bị. Mặc dù hắn cũng không tinh nghiên trận pháp, nhưng đạo lữ của hắn chính là nhân vật cấp bậc trận pháp đại sư xếp hàng thứ hai của Chân Linh phái hiện nay, dưới con mắt ít nhiều gì cũng có chút hiểu biết liên quan với trận pháp.

Dĩ nhiên, chỉ dựa vào như vậy Lục Bình hoàn toàn không có tư cách tiến vào Không Minh hải. Chỗ Lục Bình chân chính ỷ lại bất quá là hắn ở trong Nguyên Linh đảo linh thạch quáng mạch phát hiện tám viên Không Minh Chi Tinh ở bên trong Không Ngộ di tàng. Tám viên Không Minh Chi Tinh mới là chìa khóa chân chính ra vào Không Minh mê trận.

Mà vào lúc phát hiện tám viên Không Minh Chi Tinh, còn có một cái ngọc giản. Ghi chép trong cái ngọc giản này không phải là Không Minh phái trận pháp truyền thừa, nhưng lại giải thích vô cùng rõ ràng phương thức sử dụng Không Minh Chi Tinh cùng với phương thức ra vào Không Minh bí trận.

Tuy nhiên, những ghi chép này bất quá đều là tình huống mấy ngàn năm trước khi Không Minh phái diệt vong. Hiện nay bí trận sớm đã bị sụp đổ, gắn chặt với nhau, Không Minh Chi Tinh có thể có tác dụng hay không còn chưa biết. Huống chi bên ngoài hài cốt của bí trận còn có thật nhiều trận pháp di tích trước giờ do trận pháp sư nghiên cứu bí trận lưu lại. Muốn chân chính đến gần bí trận, điều đầu tiên Lục Bình phải làm chính là đột phá những thứ trận pháp di tích của trận pháp sư sau đó lưu lại.

Dĩ nhiên, Lục Bình cũng không chỉ có những thủ đoạn này, hắn sở dĩ bế quan thật ra vì hai chuyện. Thứ nhất chính là đem ”Tam Thanh Chân Đồng” hoàn toàn ngưng luyện hoàn thành. Có chín loại kỳ thủy tề tụ, lấy ” Ngọc thanh tinh mục dịch” làm chủ thể, cấu trúc chân chính đại thần thông đồng thuật.

Tuy nói như thế vận không giống như Viên đạo nhân năm đó, một đôi mắt thần có thể làm được tới mức biết được vạn vật, nhưng ít ra rất nhiều sơ hở của trận pháp sẽ hiển lộ ra trước ánh mắt có vận dụng Tam Thanh Chân Đồng.

Chuyện thứ hai chính là chế phù, luyện chế Phá Cấm Phù!

Mặc dù Lục Bình có thiên phú rất bình thường trên con đường chế phù, nhưng sau khi hắn trở thành tu sĩ, thứ tu chân kỹ thuật mà hắn nắm bắt sớm nhất này sau thời gian gần hai trăm năm đã theo tu vi tăng trưởng của Lục Bình tiến lên một cảnh giới nhất định mới. Ít nhất, đối với Thiên Tuyết lão tổ, lúc này Lục Bình có thể miễn cưỡng được coi là một chế phù đại sư rồi.

Những năm gần đây, Lục Bình trên một đường chế phù đều dồn toàn bộ tâm lực trên Phá Cấm Phù. Đặc biệt là sau khi hắn lên cấp pháp tướng kỳ, dựa vào tu vi thúc đẩy cùng với tích lũy hùng hậu về mặt thần niệm, hắn đã có thể thành công chế thành Ngũ Sắc Phá Cấm Phù.

Nhưng những lá phù này dù sao cũng cực kỳ trân quý, không chỉ luyện chế với độ khó cực cao, mà tiền vốn của những thứ phù cực kỳ đắt đỏ. Số lượng của Ngũ Sắc Phá Cấm Phù tích lũy trong tay hắn hiện giờ cũng không phải là nhiều.

Lần trước khi trở về Bắc Hải, Lục Bình tìm biện pháp từ trong tay Thiên Tuyết lão tổ lần nữa lấy được hai tờ Thất Sắc Phá Cấm Phù. Tuy nhiên, hắn cũng phải để cho Thiên Tuyết lão tổ bóc lột hết một khoản lớn, trả cái giá cực kỳ cao.

Sau đó Lục Bình muốn đi Chế Phù các tìm Huyền Câu chân nhận đổi lấy một ít Ngũ Sắc Phá Cấm Phù, không ngờ bị đóng cửa chối từ. Đạo lý của Huyền Câu chân nhân rất vững: Nếu như bây giờ Lục Bình đã là chế phù đại sự, tại sao không tự mình luyện chế Ngũ Sắc Phá Cấm Phù. Nếu cần cao cấp phù chỉ, Chế Phù các cũng có thể cung cấp một số. Dĩ nhiên, Lục Bình vẫn phải dùng bảo vật để đổi.

Thật ra thì khoảng thời gian này Lục Bình đều có tu luyện “Tam Thanh Chân Đồng”. Vì vậy, sau khi bế quan ba tháng, Lục Bình đã hoàn toàn đem hạng thần thông này dùng hội quán thông, thời điểm toàn lực thi triển hạng thần thông này, thậm chí hắn loáng thoáng nhìn thấy hướng đi của địa mạch đáy biển.

Tuy nhiên Lục Bình cũng không phải là Tầm quáng sư, chỉ có thể vào thời điểm đến rất gần địa mạch mới có thể nhìn thấy một ít thứ lờ mờ không rõ. Nếu đổi thành Huyền Vi chân nhân hoặc là Huyền Thần chân nhận được hạng thần thông này, có lẽ đối với con đường tầm quáng sư cùng với trận pháp sư của hai người sẽ tiến xa hơn.

Cao cấp phù chỉ luyện chế cũng không dễ dàng, cho nên Lục Bình mặc dù nguyện ý bỏ ra nhiều thứ để trao đổi nhiều hơn, nhưng cuối cùng Huyền Câu chân nhân cũng không thể cung cấp đủ số lượng cao cấp phù chỉ như vậy cho hắn. Bất đắc dĩ, Lục Bình chỉ đành phải thông qua những cách khác lấy được một ít, chẳng qua là có còn hơn không mà thôi.

Sau khi dùng luyện hoàn thành Tam Thanh Chân Đồng, có lẽ cũng bởi vì duyên cớ mắt nhìn rõ hơn, chế phù thuật của Lục Bình dường như cũng tiến bộ theo. Mặc dù tiến bộ không quá rõ ràng, nhưng cũng đủ cho Lục Bình mừng rỡ.

Trên thực tế, sau khi sắp sử dụng xong hết những thứ phù chỉ, tỷ lệ thành công của Ngũ Sắc Phá Cấm Phù thật sự có chút đề thăng. Điều này khiến cho Lục Bình quyết định đem mười từ cao cấp phù chỉ cuối cùng dùng thử luyện chế Lục Sắc Phá Cấm Phù một phen.

Tích lý ba lạp!

Theo một tờ phù chỉ cuối cùng vỡ vụn trong quá trình chế tạo phù lục, Lục Bình ủ rũ. Hắn nghĩ tới năm đó Thiên Tuyết cứng rắn dựa vào truyền thừa không đầy đủ đem luyện ở chế Phá Cấm Phù một đường đẩy lên tới ngũ sắc. Thiên phú trên chế phù thuật quả thực là cao tới bực nào! Cho dù như Huyền Câu chân nhân, tu vi mặc dù hoàn toàn không cách nào đạt được tới cấp bậc pháp tướng, nhưng hôm nay luyện chế Lục Sắc Phá Cấm Phù cũng đã giữ một tỷ lệ thành công tương đối ổn định. So sánh với hai vị đó, Lục Bình thiên phú trên chế phù thuật xem ra là thật sự không dám lộ ra!

Nhìn trận pháp trước mắt, hai mắt của Lục Bình lộ ra vẻ thâm thúy dị thường. Ngay sau đó Lục Bình một đường bước đi những bước dài ngắn không đồng nhất, tiết tấu bước chân bất đồng, truyền thẳng mà qua, không dẫn động trận pháp rung chuyển chút nào. Hắn đã dựa vào Tam Thanh Chân Đồng phát giác sơ hở của trận pháp, liên tiếp xuyên qua ba tầng trận pháp phía ngoài nhất của Không Minh Hải.

Điều này khiến cho lòng tin của Lục Bình đối với Tam Thanh Chân Đồng càng lúc càng dày hơn.

Mấy ngày kế tiếp, Lục Bình tuy rằng có lúc không cách nào suy ra sơ hở của trận pháp, nhưng cũng có thể tìm được những chi tiết yếu kém của nó. Dựa vào thực lực tự thân của Lục Bình, cho dù có xông vào đại cũng liên tiếp phá hết năm cho trận pháp, đi sâu vào thêm mười dặm.

Lúc này, Lục Bình rốt cục ý thức được một chút không ổn, có lẽ mình có chút quá mức khinh thường rồi.

Quả nhiên, sau chừng hai ngày quan sát một chỗ đại trận ngăn cản trước mặt, Lục Bình rốt cục bước đi tới một chỗ sơ hở mà mình cho là thỏa đáng nhất.

Thời điểm Lục Bình mới vừa bước vào chỗ sơ hở đó, một tiếng tiếng cười quái dị nhất thời truyền tới, nói:

– Ha ha ha ha, quả thật là một tay mơ a!