Chương 535: Vũ Văn suy đoán

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Vũ Văn Phi Tường rất rõ ràng, bản mệnh pháp bảo của mình cũng không đánh trúng thanh phi kiếm màu vàng này, mà là thanh phi kiếm này ở vào lúc đồng cổ lôi quang của nổ vang nổ tung, đã chủ động rút lui trước. Nhưng theo sát sau đó, Thượng Quan Hạo liền bị người cố ý đánh chết. Hết thảy mọi chuyện nhìn qua phảng phất là cố ý sắp xếp đâu ra đó vậy, phi kiếm màu vàng hấp dân sự chú ý của hắn, để cho lam sắc phi kiếm nhân cơ hội đó tập sát Thượng Quan Hạo.

Vũ Văn Phi Tường chợt hiểu ra, phi kiếm màu vàng kia có lẽ ngay từ đầu liền là hướng về phía Thượng Quan Hạo, trước đó chẳng qua là một mực làm mê hoặc hắn mà thôi.

Tại sao muốn giết Thượng Quan Hạo? Chẳng lẽ ta đường đường là Vũ Văn thế gia thiên tử kiêu tử còn không bằng một kẻ cửa nát nhà tan, chỉ có thể theo mình làm người hầu bạn, lạc phách tu sĩ hay sao?

Hay hoặc giả là trên người Thượng Quan Hạo nguyên bản ẩn tàng bí mật gì đó, khiến cho người ta không tiếc mạo hiểm đắc tội Vũ Văn thế gia, cũng muốn đem hắn đánh chết đi!

Vũ Văn Phi Tường nguyên bản là Vũ Văn thế gia thiên tài tu sĩ, trí tuệ tài tình dĩ nhiên là cực cao, chẳng qua là nhìn thấy Thượng Quan Hạo bị giết rồi trải qua sát na liền nghĩ tới mọi điều như vậy.

Nhưng lúc này nguy cơ của hắn lại cũng chưa giải trừ. Trong lúc Vũ Văn Phi Tường bị mọi người công kích bức bách vào tuyệt lộ, chỉ có thể lựa chọn liều mình phẫn hận phản kích kiếm quang màu vàng, thì công kích của những người khác lúc này cũng đã hướng trên người của Vũ Văn Phi Tường đánh xuống.

– Ngươi dám!

Hư không đã bị quả đấm lôi quang đánh nát bấy rách nát lung lay không chịu nổi, theo một tiếng rống giận này, một đoàn lôi quang màu vàng tràn ngập toàn bộ môn hộ, theo từng tiếng tiếng vỡ vụn dồn dập kéo tới. Một tiếng ré quát kinh thiên truyền tới, một con chim to lóe ra điện quang màu vàng nằm giữa hư ảo cùng chân thật nhất cử đụng nát hư không hiện đầy tiếng vỡ đó. Không gian vỡ vụn bị hai cánh của đại điều phất một cái, đua nhau hướng sau lưng Vũ Văn Phi Tường bay tới.

– Pháp tướng! – Lôi bằng pháp tướng!

Tu sĩ bốn phía ẩn trong độc vụ màu xám tro rối rít kêu lên, vội vàng thu hồi pháp bảo của mỗi người xoay người bỏ chạy. Nhưng vẫn có mấy món pháp bảo bị mảnh vụn không gian bay tới chém nát. Kẻ may mắn chẳng qua là pháp bảo bị tổn thương liên lụy tự thân tu sĩ, nghiêm trọng hơn thì bị mảnh vụn không gian hoàn toàn đem pháp bảo hủy tổn. Ngẫu nhiên gặp phải bốn mệnh pháp bảo, ngay cả bản thân tu sĩ cũng cả người bị thương nặng.

Một tên trung niên tu sĩ tuổi chừng bốn mươi cúi đầu từ giữa môn hộ đen nhánh trong không trung đi ra. Phía sau môn hộ một trận hoảng động, lại lần nữa khôi phục dáng vẻ lúc trước. Đạo phù lục bị xé ra tạo thành môn hộ đó cũng hoàn toàn bị thiêu đốt ra tro.

Lôi bằng giang ra hai cánh chừng một trường ở trên trời lượn người quanh quẩn một vòng, ré dài một tiếng, liền bay đến trên đỉnh đầu trung niên tu sĩ, rồi biến mất không thấy đâu.

Trung niên tu sĩ nhìn độn quang bị độc vụ che giấu, khóe miệng lạnh lùng cười một tiếng, nói:

– Trốn? Bây giờ bọn người nhất định phải vì xúc phạm uy nghiêm của Vũ Văn thể gia ta mà trả một cái giá thật lớn.

Một tên đoán đan hậu kỳ tu sĩ bởi vì lúc trước pháp bảo bị hủy mà bị thương, bỏ chạy với thân hình hơi chậm một chút, trung niên tu sĩ đưa tay hướng đỉnh đầu tên tu sĩ này chỉ một cái, nhẹ giọng quát lên:

– Roi!

Một đạo kim sắc lôi quang lặng yên không tiếng động chiếu xuống, đoán đan hậu kỳ tu sĩ chưa kịp phát ra kêu thảm, liền biến thành một đoàn bụi bậm.

Trung niên tu sĩ đưa tay lần nữa bắn ra hai luồng lôi quang, trong độc vụ lần nữa truyền tới hai tiếng kêu thảm thiết. Chỉ trong nháy mắt, ba tên đoán đan hậu kỳ tu sĩ vẫn lạc, khiến cho tu sĩ chung quanh càng thêm đảm hàn, liều mạng hướng chỗ sâu trong độc vụ độn đi.

– Phong thúc!

Sau khi trung niên tu sĩ xuất hiện, vẻ mặt Vũ Văn Phi Tường liền lộ ra vẻ ung dung trở lại, mặc dù bởi vì chân nguyên đại hao tốn, người bị thương nặng, những sắc mặt của Vũ Văn Phi Tường nhìn qua trăng bệch vô cùng.

Vũ Văn Phi Tường đem trữ vật pháp khí trên thị thể Thượng Quan Hạo cầm ở trong tay, bên trong còn có địa cấp thượng phẩm “Tĩnh dịch tiên”, nguyên bản Vũ Văn Phi Tường vì Thượng Quan Hạo mà đổi lấy linh vật, bây giờ Thượng Quan Hạo chết yểu, Vũ Văn Phi Tường cùng Lỗ gia giao dịch liền cũng mất đi ý nghĩa.

Chẳng qua là tu sĩ đánh chết Thượng Quan Hạo cũng không tranh đoạt trữ vật pháp khí trên người của hắn. Đây cũng là điều Vũ Văn Phi Tường càng khẳng định kiếm quang màu vàng cùng bóng kiếm màu xanh nhạt kia nhất định là hướng về phía bản thân Thượng Quan Hạo, mà không phải như những tu sĩ khác là vì bảo vật trên người của hai người.

Trung niên tu sĩ cũng không đáp lại, mà là phất tay từ không trung tiếp dẫn hai đạo lôi quang đánh xuống, hướng hai tên tu sĩ độn trốn nơi xa đánh tới.

Lần này lại bởi vì khoảng cách quá xa, độc vụ đối với pháp thuật uy năng của trung niên tu sĩ có ảnh hưởng làm suy yếu rất lợi hại, hơn nữa hai vị đoán đan hậu kỳ tu sĩ kia độn trốn cũng không phải là người yếu, mặc dù bị hai đạo lôi quang sét đánh cho trọng thương, lại không vì vậy mà vẫn lạc.

Trung niên tu sĩ thấy tất cả mọi người đã chạy trốn, nguyên bản muốn đuổi theo chém chết mấy người nữa, để phát tiết cái lửa giận trong lòng, nhưng khi thấy Vũ Văn Phi Tường bị thương nghiêm trọng, nếu mình rời đi một khi có người lần nữa hướng hắn xuất thủ, thì Vũ Văn Phi Tường hẳn là phải chết không thể nghi ngờ. Vì vậy trung niên tu sĩ hừ lên một tiếng, lúc này mới xoay người lại, nhìn Vũ Văn Phi Tường một chút, nói:

– Sao lại bất trí như thế, đem mình lâm vào trong nguy cục như vậy? Khu vực trung ương này, hải ngoại các phái tranh đoạt đã lâm vào tình thế bạch nhiệt hóa, lúc này chính là thời khắc mấu chốt, lại bị người đầu tiên là truyền âm pháp kiếm, sau đó dứt khoát chính là truyền tống phù chơi đùa thành như vậy. Nếu là bởi vì người mà khiến cho thu hoạch của gia tộc lần này giảm bớt đi nhiều, trở về Trung Thổ sau, không sợ trong gia tộc có người nhân cơ hội đó đối với người chèn ép hay sao?

Vũ Văn Phi Tường trong ánh mắt nhanh chóng lộ ra một tia hàn quang, đem chuyện đã xảy ra lúc trước kể qua một lần, lúc này mới cung kính nói:

– Đa tạ Phong thúc nhắc nhở, lần này cũng là do tiểu điệt thác đại lỗ mãng, hải ngoại tu luyện giới này cũng không so được với trung thổ, bất quá ngày khác Phi Tường tất nhiên khiến cho uy danh của Vũ Văn thế gia ta truyền bá tới hải ngoại tu luyện giới nơi này.

Trung niên tu sĩ mặt không vẻ gì gật đầu một cái, hỏi:

– Liên quan tới tu sĩ kia giết chết bạn ngươi có đầu mối gì không?

Vũ Văn Phi Tường lắc đầu, nói:

– Những kẻ này dị thường xảo trá, một người chính diện cường công, một người âm thầm tập sát, hơn nữa tiểu điệt lúc ấy bị người đeo bám không rãnh việc khác, cũng không tìm được đầu mối gì, bất quá kẻ kia sử dụng phi kiếm màu vàng, kiếm thuật không kém, liên tiếp xuất kiếm ba lần, mỗi một lần kiếm thuật phong cách đều không giống nhau, hiển nhiên là cố ý che giấu kiếm thuật phong cách của mình. Nhưng mỗi một loại kiếm thuật uy lực đều không ở dưới tiêu thân thông kiếm thuật, hơn nữa trên người của hai người này tựa hồ có cái gì đó có thể tránh né thần niệm dò xét, tiêu điệt cũng một mực không nằm bắt được phương vị của hai người núp ở trong độc vụ.

– Đó chính là duyên cớ người bạn kia của ngươi. Thượng Quan gia tộc năm đó phụng gia tộc chi mệnh ẩn giấu ở Đông hải giám thị hải ngoại tu luyện giới, là gia tộc bố cục ở hải ngoại một con cờ. Cũng không ngờ Thượng Quan gia tộc lại chọc vào Bích Hải linh xà mà bị diệt tộc, toàn bộ Thượng Quan gia tộc gần ngàn năm truyền thừa bị hủy trong chốc lát. Có lẽ trừ Bích Hải linh xà, Thượng Quan gia tộc còn chọc tới cái thể lực gì nữa cũng chưa biết chừng.

Vũ Văn Phi Tường nghe đến Bích Hải linh xa, sắc mặt như có điều suy nghĩ, trung niên tu sĩ nhìn thấy trong mắt không khỏi lên tiếng hỏi:

– Ngươi là nghĩ tới điều gì?

– Thượng Quan Hạo năm đó từng cùng tiểu điệt nói đến, rằng hắn đã từng ở trong Bắc Minh chọc phải một luyện đan sư. Lúc ấy luyện đan sư kia tu vi vẫn còn ở dưới hắn, nhưng hắn cũng ở trong tay của luyện đan sư kia bị thua thiệt nhiều. Đối với lần ấy một mực nhớ mãi không thôi, thậm chí có thể nói là oán niệm khá sâu.

Trung niên tu sĩ gật đầu một cái, nói:

– Luyện đan sư thực lực ở trong cùng cấp tu sĩ phần lớn yếu đuối, nhưng cũng có ngoại lệ, huống chi trong tay luyện đan sư thường không thiếu kỳ dị thủ đoạn, là một đặc thù quần thể nổi danh khó dây vào trong tu luyện giới. Ở dưới tay luyện đan sư thua thiệt cũng không coi là cái gì. Giống như ở nơi Vẫn Lạc đại quần đảo này, luyện đan sư chính là như cá gặp nước vậy. Cùng luyện đan sư kết thì đúng là bất trí.

Ngươi hoài nghi kẻ tập sát Thượng Quan Hạo chính là tên kia đan sự năm đó hoặc là bị tên đan sư kia chỉ điểm? Bất quá ngươi có biết hắn là bởi vì sao mà cùng người nọ kết thì không?

Vũ Văn Phi Tường lắc đầu, nói:

– Cái này thì tiểu điệt cũng không biết, Thượng Quan Hạo vẫn đối với chuyện này che giấu rất sâu, tiểu điệt thậm chí một mực hoài nghi Thượng Quan gia tộc mặc dù bị Bích Hải linh và diệt tộc, có lẽ cùng tên kia đan sư có liên quan cũng nói không chừng.

Trung niên tu sĩ “Nga” liễu một tiếng, nói:

– Năm đó Bích Hải linh và diệt Thượng Quan nhất tộc, sau khi xảy ra chuyện đó, tuyên bố lý do chính là Thượng Quan nhất tộc bắt và nuôi dưỡng Bích Hải linh xa. Mà Thượng Quan Hạo một mực phủ nhận chuyện này. Nếu thật đúng là như người suy đoán như vậy, chẳng lẽ nói Bích Hải linh xà là do tên đan sư kia bắt, sau đó giá họa cho Thượng Quan gia tộc?

Lục Bình cũng không biết thân phận mình thiếu chút nữa liền bị Vũ Văn Phi Tường cùng trung niên pháp tướng tu sĩ kia đoán được. Chỉ là bởi vì Thượng Quan gia tộc làm con cờ của Vũ Văn gia tộc bố trí ở hải ngoại, nhưng bởi vì Thượng Quan Hạo năm đó bởi vì đánh lén Lục Bình rồi khám phá ra chân tướng của Tam Linh chưa hóa hình, từ đó chọc cho Bích Hải linh xà tới diệt tộc. Thượng Quan Hạo không dám đem trách nhiệm gia tộc bị tiêu diệt cõng ở trên người mình, cho nên một mực không dám đem chuyện này báo lên cho Vũ Văn gia tộc. Nếu không chỉ bằng vào chuyện trong tay Lục Bình có Bích Hải linh xa, dưới thực lực cường đại của Vũ Văn thế gia, liền không biết sẽ bị làm ra bao nhiêu chuyện thị phi đến với hắn.

Trên thực tế Lục Bình cũng căn bản không có lòng dạ nào nghĩ tới những chuyện này, bởi vì lúc này hắn đang lọt vào tình thế cực kỳ nguy hiểm. Lục Bình lúc này người bị thương nặng, cũng không so với Vũ Văn Phi Tường tốt hơn bao nhiêu.

Mặc dù Lục Bình đã sớm đánh giá cao thực lực của Vũ Văn Phi Tường, nhưng chân chính cùng Vũ Văn Phi Tường giao thủ, Lục Bình lúc này mới phát hiện thực lực chân thật của Vũ Văn Phi Tường vẫn còn ở trên sự suy đoán của hắn.

Lục Bình trước sau ra bốn kiếm, đệ nhất kiếm dẫn phát tham niệm của mọi người, bắt đầu hợp nhau tấn công đối với Vũ Văn Phi Tường. Nhưng Lục Bình bản thân lại bị Vũ Văn Phi Tường một đạo sét đánh suýt nữa đem Kim Lân kiếm chấn mất đi sự khống chế. Kiếm thứ hai đem Vũ Văn Phi Tường sắp phá vòng vây ép trở về vòng vây của chúng tu. Nếu không phải Vũ Văn Phi Tường mạo hiểm ở Vẫn Lạc đại quần đảo hiểm địa bực này kích thích liễu truyền tống phù, chờ đợi hắn họ chỉ có số mạng vẫn lạc. Nhưng mặc dù Lục Bình một kiếm này bị Vũ Văn Phi Tường vội vàng đánh lui, nhưng hắn vẫn bị hắn lôi điện thần thông phản kích như cũ, thiếu chút nữa bị thương. Kiểm thứ ba Lục Bình giả vờ công, che chở kiếm thứ tư đánh chết Thượng Quan Hạo.

Trong lúc Lục Bình đánh chết Thượng Quan Hạo, trung niên tu sĩ cũng đã từ truyền tống phù hình thành môn hộ, đánh nát hư không xuất hiện ở trên chiến trường, Lục Bình không nói hai lời xoay người liền bỏ chạy.

Ngay tại lúc Lục Bình xoay người chạy trốn, một đạo lôi quang cũng truy theo Kim Lân kiêm giả vờ công kích đó, thuận theo hướng kiếm bay trở về không buông tha đuổi theo bản thân hắn.

Đạo lôi quang này chính là do Vũ Văn Phi Tường thân ở trong tuyệt cảnh, hướng về phía Kim Lân kiếm dùng bản mệnh pháp bảo của mình là đồng cổ màu tím toàn lực đánh ra lối điện thần thông. Mặc dù Vũ Văn Phi Tường không cách nào hoàn toàn phong tỏa thân hình Lục Bình núp ở trong độc vụ, nhưng đạo lôi quang này lại có kỳ dị thần thông, không ngờ lại theo đuổi Kim Lân kiếm ở trong độc vụ, tìm ra quỹ tích đuổi kịp theo Lục Bình đang muốn chạy trốn.

Bất đắc dĩ, Lục Bình không thể làm gì khác hơn là toàn lực đón lấy đạo lôi điện thần thông này của Vũ Văn Phi Tường.

Trên người Lục Bình có sáu tầng hộ thân cương khí phảng phất như một đóa hoa sen đang nở rộ sáu sắc. Lục Bình đang đứng ở trong liên tâm, mà một mặt Khống Thủy kỳ tàn phá từ trên đỉnh đầu Lục Bình từ từ dâng lên, phảng phất như một đóa hoa sen vây quanh con bướm khiêu vũ bị thương. Một đạo u lam lưu thủy quang mạc từ trên Khống Thủy kỳ chiếu nghiêng xuống, trong lưu thủy phiêu sái ra nhiều đóa bạch ngọc hoa sen lớn chừng bàn tay.

Lục Bình không nguyện dùng Kim Lân kiếm làm suy yếu đạo lôi điện thần thông này, bởi vì hắn lúc trước tiên phát chế nhân đánh ra hai kiếm đã nhận ra được lôi điện thần thông của Vũ Văn Phi Tường chẳng những uy lực mạnh tuyệt, trọng yếu hơn là lôi điện thần thông có thể thông qua chuyện làm tan rã thần niệm của người ngự sử mà đạt tới mục đích mẫn diệt pháp bảo linh tính.

Kim Lân kiếm liên tục đón lấy hai lần lôi điện thần thông của Vũ Văn Phi Tường, Lục Bình cũng đã nhận ra được thần kiếm bản thân mặc dù có chân nguyên của Lục Bình bảo vệ, nhưng vẫn không thể tránh khỏi bị tổn thương. Sau chuyện này sợ là Lục Bình phải để nó ở trong tâm hạch không gian ân cần săn sóc một đoạn thời gian mới có thể khôi phục như cũ.

“Tích ba” một tiếng vang dội, lôi điện khiến cho trên u lam quang mạc nổi lên lưu quang dật thải màu tím. Nhiều đóa Bạch Ngọc Liên Hoa trôi lơ lửng ở trên quang mạc không ngừng mẫn diệt. Nhưng do Lục Bình cuồn cuộn cung ứng chân nguyên không dứt, nhiều đóa Bạch Ngọc Liên Hoa lại ngoan cường trong quang mạc không ngừng sinh thành, nhưng dù như thế nào cũng không theo kịp tốc độ bị tử điện lôi quang kích diệt.

Lục Bình sắc mặt hơi trầm xuống, hộ thân cương khí nở rộ hoa sen đột nhiên hướng ra phía ngoài bành trướng, đem lôi quang ở trên u lam thủy mạc lưu chuyển xua đuổi ra ngoài, khiến chúng ở trong độc vụ hóa thành hư vô, nhưng thân thể Lục Bình cũng không nhịn được một trận run rẩy Liền ở trong lúc này, một điểm màu vàng đột nhiên xuyên thấu qua hội vụ phá không mà tới, vừa khéo đúng vào lúc Lục Bình bởi vì sét đánh mà khả năng khống chế đối với thân thể xuống đến mức thấp nhất.

Có người không ngờ lại vào lúc này toan tính chiếm tiện nghi, công kích Lục Bình!