Chương 237: Oan Gia Ngõ Hẹp

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Ba người cùng nhau đại chiến một phen. Cẩm Lễ chân nhân có đoán đan tầng hai tu vi dĩ nhiên không thể đối phó kịp với sự liên thủ của hai người này. Tuy vậy, Cẩm Lễ chân nhân không hổ là tu sĩ thiên tài trong yêu tộc, cứng rắn từ trong tay của hai vị nhân tộc tu sĩ có tu vi vượt xa mình trốn thoát. Nhưng lai lịch xuất thân từ yêu tu của y cũng không còn cách nào ẩn giấu.

Lần này vấn đề lại lớn rồi!

Vẫn Lạc bí cảnh tuy nói là nơi nhân, yêu cùng chung chiếm cứ, nhưng phạm vi thế lực của nhân tộc và yêu tộc phân biệt rõ ràng. Hai bên luôn luôn nước giếng không phạm nước sông. Bây giờ yêu tộc chân nhân lại chạy tới địa bàn của nhân tộc tu sĩ, hơn nữa lại còn kêu đánh, kêu giết, như vậy nhân tộc tu sĩ mặt mũi để ở đâu?!

Trong lúc nhất thời, ở trong phạm vi thế lực của nhân tộc tu sĩ trong Vẫn Lạc bí cảnh, Cẩm Lễ chân nhân thật chẳng khác gì một con chuột, bị sự truy sát liên tục và gắt gao, cứ phải trốn chui trốn nhủi.

Cuối cùng nhờ Cẩm Lễ chân nhân thực lực không kém, bản lĩnh cũng cao siêu nên vẫn chạy trốn giữ được mạng. Hơn nữa các thế lực trong phạm vi đó không biết lại lịch của Cẩm Lễ chân nhân là như thế nào, không muốn chọc vào làm cho nhân, yêu hai tộc tu sĩ ở Đông Hải khởi phát phân tranh. Hầu hết mọi người chỉ xuất thủ đánh đuổi Cẩm Lễ chân nhận ra khỏi phạm vi thế lực của mình là xong chuyện, chứ không có ý định giết chết y. Đó là nguyên nhân khiến cho Cẩm Lễ chân nhân ở trong Vẫn Lạc bí cảnh nhân tộc phạm vi thế lực này một đường chạy vọt đến nơi này.

Tam gia liên minh lẽ đương nhiên cũng đã chú ý tới vị yêu tu chân nhân xui xẻo này, không biết sao ba vị đoán đan chân nhân của Tam gia liên minh không muốn, hoặc không rảnh xuất thủ đuổi Cẩm Lễ chân nhân, chỉ đành phải cầu cứu Tam gia đảo. Đúng lúc này, vừa khéo đụng phải Vương Hoa chân nhân ra biển tìm tòi Lục Bình sát hại con tự sanh của mình không kết quả, liền thuận đường chạy tới đây.

Vương Hoa chân nhân tới Vẫn Lạc bí cảnh thật ra là có mục đích khác, đuổi yêu tu chân nhân chẳng qua chỉ là cái cớ, ông ta thấy bất quá kẻ địch chỉ là một vị đoán đan tầng hai yêu tu mà thôi. Sắp tới, Vương Hoa chân nhân sẽ đột phá đoán đan trung kỳ, chỉ cần đuổi tên yêu tu này, sau nữa là hoàn thành mưu đồ đại sự của gia tộc, lúc đó ông ta có thể yên lòng đột phá đoán đan trung kỳ rồi.

Tuy vậy, Vương Hoa chân nhân lại không ngờ tới vị yêu tu chân nhân này rất khó đối phó, khác xa so với lời truyền miệng trước đó. Với lòng tin tràn đầy trước đó, Vương Hoa chân nhân đuổi theo đánh đuổi Cẩm Lễ chân nhân, nhưng lại bị Cẩm Lễ chân nhân – với tu vị thấp hơn mình một tầng – đánh cho đại bại, đành phải quay đầu chạy trốn.

Vương Hoa chân nhân nhất thời tỉnh ngộ, các thế lực trong nhân tộc không phải là sợ đánh chết Cẩm Lễ chân nhân sẽ khiến cho các thế lực của nhân tộc và yêu tộc cùng tiến hành tranh chấp, mà là bọn họ căn bản là giết không nổi con yêu quái này, chỉ có thể đuổi đi. Cho nên nói tránh cho hai tộc nhân, yêu phân tranh chỉ là lấy cớ mà thôi.

Sau khi Vương Hoa chân nhân bỏ chạy, thầm mắng những thế lực khác dối trá, đồng thời cũng đi tới ngôi đảo nhỏ vô danh này chuẩn bị tiếp ứng vãn bối cùng mấy tên Thủy Tinh cung tu sĩ. Ông ta biết bên trong nhóm Thủy Tinh cung tu sĩ đó có một vị luyện đan sư rất tài hoa. Gia tộc đã quyết định dựa lưng vào Thủy Tinh cung, mà sư phụ của vị đan sư này lại là luyện đan đại sư Côn Sơn chân nhân, là người đang có địa vị tương đối lớn ở Thủy Tinh cung. Gia tộc cũng có ý thông qua vị tu sĩ này bắt cầu nối tạo dựng mối quan hệ với Luyện đan đại sư Côn Sơn chân nhân. Nếu không, Vương Hoa chân nhân làm sao lại đem Bách hoa chi địa do con tư sanh của mình phát hiện tiết lộ ra cho Thủy Tinh cung tu sĩ biết chứ?

Vương Hoa chân nhân còn biết vị Côn Sơn đại sư này đã đi tới Vẫn Lạc bí cảnh, chuẩn bị phụ trách sự kiện do gia tộc cùng Thủy Tinh cung cùng chung mưu đồ. Nếu mình có thể mời được Côn Sơn chân nhân cùng mình liên thủ, đừng bảo là đuổi con Lý Ngư tinh yêu tu này, mà chính là đánh chết nó cũng không thành vấn đề.

Trong lòng tính toán như vậy, Vương Hoa chân nhân không nghĩ là mình cũng không thoát khỏi Cẩm Lễ chân nhân truy tung. Cẩm Lễ chân nhân sau khi xuất quan, liền bị đoán đan chân nhân lần lượt đuổi giết một đường. Cho đến bây giờ, y cũng không biết mình đang ở chỗ nào. Cẩm Lễ chân nhân thật khó khăn lắm mới gặp được một kẻ hơi yếu kém để ức hiếp điều tra tin tức, đương nhiên không muốn bỏ qua. Đại dương vốn chính là thiên hạ của y. Vương Hoa chân nhân làm sao có thể thoát khỏi sự truy lùng của Lý ngư tinh được? Nếu không Cấm Lễ chân nhân cũng sẽ không bị nhiều nhân tộc chân nhân đuổi giết như vậy mà vẫn có thể chạy thoát.

Cẩm Lễ chân nhân đột nhiên xuất hiện, khiến cho Vương Hoa chân nhân kinh sợ càng thêm chất chồng, trong lúc khí cấp bại phôi, vội vàng quát:

– Cẩm Lễ, ngươi không được hiếp người quá đáng! Nơi này chính là địa bàn của nhân tộc tu sĩ ta.

Vương Hoa chân nhân ý thật ra là đang nhắc nhở Vương Nhất Sơn đám người ẩn núp cho kín, không muốn bị hai người đại chiến biến thành những con cá trong ao chịu tai ương lây, Vương Nhất Sơn cùng Thủy Tinh cung tu sĩ hiển nhiên cũng ý thức được điểm này, mà giờ khắc này Lục Bình cũng lòng như lửa đốt, nhưng nơi nào còn có tâm tư ẩn núp, bởi vì hai chân nhân kia bất luận là kẻ nào thắng, thì hắn cũng chỉ có con đường chết. Hắn chỉ có thể thừa dịp hai người đại chiến, không rãnh quan tâm tới hắn, mới có thể chạy thoát giữ được cái mạng.

Bên ngoài đảo nhỏ, hai vị đoán đan chân nhân đã triển khai đại chiến. Tiếng nổ đinh tai nhức óc của pháp thuật khiến cho mọi người trong Bách hoa chi địa cả kinh, sắc mặt trắng bệch, rất sợ hai vị chân nhân đại chiến liên lụy đến thân.

Lục Bình dùng Thanh Hàm kiếm đánh kiếm này tiếp theo kiếm khác, liên tục công kích về phía năm người. Hắn thi triển “Loạn thạch xuyên không kiếm quyết” với khí thế chưa từng có từ trước đến nay, đến ý cảnh “hữu tử vô sanh”. Lục Bình đem “Âm thiên” chống ra bên ngoài hộ thân cương khí, cứng rắn chống chịu năm người vây công, mở ra một con đường chạy thoát ra ngoài.

Đám người Vương Nhất Sơn đều thầm mắng Lục Bình không muốn sống, gấp gáp đi ra ngoài làm chi để rồi cũng chịu chết. Nơi này một khi đấu pháp, dù dẫn tới linh lực ba động, nhưng khó lôi kéo sự chú ý của hai vị chân nhân đang đại chiến ở bên ngoài. Bọn họ thấy Lục Bình liều mạng như vậy, liền vội vàng nhường lối cho hắn. Lục Bình hoàn thành nhiệm vụ, xông thẳng ra ngoài.

Ngươi muốn chết, cũng không nên mang theo chúng ta a!

Lục Bình thấy đám người Vương Nhất Sơn không ngăn cản nữa, lập tức hướng của động chạy đi. Hắn hy vọng Tàng linh thuật cùng Thận Lâu sa y có thể che giấu được khí tức của mình, không gây ra sự chú ý của Cẩm Lễ chân nhân.

Lục Bình chuyển qua cái khe hẹp, trở ra sườn núi đá. Trên không trung của đảo nhỏ, hai vị chân nhân đại chiến đã tiến vào bạch nhiệt hóa. Đoán đan kỳ linh áp tự ngược khắp mọi nơi, dư uy đánh nhau khiến cho rừng rậm ở trên ngôi vô danh tiểu đảo này gãy đổ thành từng phiến. Chúng bị các loại cuốn rút lên, xé nát, đốt thành tro, hủy hư các loại các dạng phương thức hủy diệt trong nháy mắt.

Lục Bình xoay người, cầm đem hai khối thạch bản từ sườn núi đá ở hai bên cái khe nhấc lên, sau khi đặt vào trong nhẫn trữ vật, rồi liền quay người bỏ chạy.

Ngay lập tức, hai đạo thần niệm nhanh chóng cuốn tới, quấn quanh Lục Bình.

– Tốt lắm! Đạp phá thiết hài vô mịch sử, đắc lại toàn bất phí công phu. Chúng ta thật đúng là oan gia ngõ hẹp!

Một đạo thần niệm kẹp theo một đạo mật ngữ vang lên bên cạnh tai của Lục Bình. Chính là tiếng nói của Cẩm Lễ chân nhân. Lục Bình run sợ trong bụng, thầm nói:

– Hỏng rồi!

Một đạo khối hoằng kiếm khí đột nhiên từ xoáy khí tạo ra từ hai vị chân nhân đấu pháp tách đi ra, hướng Lục Bình đánh thẳng tới, kiếm mang ầm sầm bên trong ẩn chứa một cổ cần bạo ngược rất cần tuyên tiết ra sau thời gian dài kềm nén!