Chương 574: Trở lại Thính Đào đảo

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tiểu Tư Mã thấy Lục Bình lại còn nhận được hắn, thân thể kích động đến run rẩy, vội vàng tiến lên lạy nói:

– Mấy năm trước Tiêu Dao phái thành lập, Lý gia đầu đến Tiêu Dao phái môn hạ, cả gia tộc di dời đến Tiêu Dao phải lập phái trong địa trên Tiêu Dao đảo rồi. Vãn bối chẳng qua là một tiểu nhị học đồ, không có tư cách theo Lý gia đi Tiêu Dao đảo. Vãn bối biết được Thính Đào đảo là tiền bối xây lập thể lực, vì vậy liền đến đầu dưới quyền tiền bối.

Lục Bình nghe theo như lời của Tiểu Tư Mã, kinh ngạc nói:

– Lý gia không ngờ lại rút lui Tam gia đảo rồi sao? Lúc này trên Tam gia đảo là đổi thành thế lực do Tiêu Dao phái sai phái đến điều hành sao?

Tiểu Tư Mã rất khâm phục nói:

– Đúng là như thế, hiện nay Tiêu Dao phái đã ở trên Tam gia đảo thành lập Tiêu Dao các, có hai vị đoán đan kỳ tu sĩ cùng hơn hai mươi vị dung huyết kỳ tu sĩ trấn thủ tại phạm vi thế lực Lý gia xưa kia.

Lục Bình gật đầu một cái, xoay người hướng về phía tu sĩ dẫn đầu trong năm người nói:

– Ngươi đi nói cho Xích Luyện Anh, nói ta đã trở lại.

Tu sĩ dẫn đầu hướng Lục Bình thi lễ một cái, nói:

– Kính xin tiền bối đợi chốc lát! Dứt lời, xoay người liền phi độn về trên Thính Đào đảo.

Thính Đào đảo nguyên vốn là danh xưng của mười tám tòa vì hình đảo tự bên ngoài Vẫn Lạc bí cảnh. Tuy nhiên sau đó Lục Bình đem thế lực của Vương gia ở Tam gia đảo đuổi ra khỏi tiểu hình đảo tự Thương Lĩnh đảo. Lục Bình đem căn bản thể lực của mình di dời đến trên Thương Lĩnh đảo. Thương Lĩnh đảo cũng lần nữa được đặt tên là Thính Đào đảo.

Chỉ chốc lát sau, mấy chục đạo độn quang đột nhiên từ trên Thính Đào đảo dâng lên, bay tới bên Lục Bình.

Thanh quang trong hai mắt của Lục Bình chợt lóe, khóe miệng nhất thời toát ra một nụ cười.

Mấy chục đạo độn quang này, được Hồng Ưng, huynh đệ Diệp Bất Khí cùng với đám người Ngô Nham cầm đầu, tất cả đều là nguyên bản nhân mã năm đó khi Lục Bình khởi gia. Lúc này Hồng Ưng cùng Diệp Bất Khí đều có đoán đan tầng hai tu vi, tuy nhiên Diệp Bất Khí rõ ràng hậu sinh khả úy, cự ly cách đột phá đoán đan tầng ba đã không xa.

Ngô Nham còn là đoán đan một tầng tu vi, cơ hồ không tăng trưởng, với tư chất của hắn, có thể lên cấp đoán đan kỳ cũng đã là nhờ Lục Bình sử dụng thủ đoạn đặc thù. Muốn tiến thêm một bước, dựa vào cố gắng tu luyện của mình cơ hồ là không thể nào.

Sáu vị huynh đệ Diệp Bất Khí ngược lại cũng có hai người lên cấp đoán đan kỳ, làm Lục Bình rất vui mừng.

Mọi người từ xa xa liền thấy Lục Bình chắp tay đứng lơ lửng ở trên trời. Hồng Ưng cùng Ngô Nham tất cả đều mừng rỡ, vội vàng tiến lên cúi lạy, nói:

– Ra mắt chủ nhân! Mấy chục năm không thấy, chủ nhân vẫn mạnh khỏe!

Lục Bình cười “ha ha”, hai ống tay áo vung lên.

Đám người Hồng Ưng cảm giác thân thể cúi lạy cũng đột nhiên bị một cổ lực lượng chống đỡ hổng lên, trong lòng càng cảm thấy kính sợ đối với thực lực sâu không lường được của Lục Bình.

Lục Bình đi lên tới trước. Huynh đệ Diệp Bất Khí cũng vội vàng hành lễ ra mắt. Lục Bình nhìn Diệp Bất Khí một cái, nói:

– Tu vi sắp đột phá đoán đan tầng ba. Không tệ, ngươi tu luyện Kim chúc tính công pháp, hãy cố gắng tu luyện, nếu là đến đoán đan tầng ba điên phong, ta lại cho ngươi một cơ duyên, xem ngươi có thể lên cấp đoán đan trung kỳ hay không. Nếu là đột phá đoán đan trung kỳ, ta lại tiến cử ngươi đến bổn phái làm một vị ngoại môn khách thanh đệ tử.

Mấy vị huynh đệ Hồng Ưng cùng Diệp Bất Khí đều lộ ra thần sắc hâm mộ, chỉ có thần sắc Ngô Nham bình tĩnh. Hắn biết được mình nguyên vốn ngay cả đoán đan kỳ đều không thể lên cấp, bây giờ may mắn lên cấp đoán đan kỳ cũng đã là may mắn trời đất ban cho rồi, về phần lên cấp đoán đan trung kỳ, Ngô Nham cho tới bây giờ đều không từng hy vọng quá xa vời.

Lên cấp đoán đan trung kỳ, Lục Bình nếu như đã có sự bảo đảm bực này. Như vậy Lục Bình nói cơ duyên dĩ nhiên là không chỉ có thiên địa linh vật. Mà tiến cấp đoán đan trung kỳ trở thành Chân Linh phái ngoại môn khách khanh đệ tử, như vậy ý nghĩa là Lục Bình sẽ giải trừ cấm chế trong thần niệm của Diệp Bất Khí, khôi phục thân phận tự do cho Diệp Bất Khí.

Năm đó Lục Bình tay không đánh lấy mảnh cơ nghiệp Thính Đào đảo này, thủ hạ lại không thể có người tin cậy, chỉ đành phải đem Hồng Ưng, Ngô Nham, Diệp Bất Khí cùng những người kiệt ngao bất tuần nay; dùng bí thuật hạ cấm chế trong thần thức của mỗi người bọn họ, thao túng tánh mạng của những người này nơi tay, như vậy mới có thể khiến cho Lục Bình yên tâm sai khiến bọn họ.

Hiện nay, Lục Bình tu vi dần cao, dưới sự trợ giúp của Xích Luyện Anh cùng Ân Huyền Sở, đối với việc chưởng khống Thính Đào đảo càng lúc càng đắc tâm ứng thủ. Đám người Hổng Ưng cũng hoàn toàn dung nhập vào trong hệ thống của Lục Bình. Lục Bình cũng không sợ sau khi giải khai cấm chế của máy người này, mấy người này lại sinh hai lòng.

Tới trên Thính Đào đảo, Xích Luyện Anh, Ân Huyền Sở cùng Lạc Giang Thụy ba người đã chờ bên ngoài động phủ.

Lục Bình thấy Lạc Giang Thụy cười to nói:

– Nhạc huynh, mười năm nhanh qua, Nhạc huynh vẫn lưu lại như cũ, tiểu đệ ở chỗ này vô cùng cảm kích!

Lạc Giang Thụy khẽ mỉm cười, nói:

– Ngươi không cần cám ơn ta. Ta có thể ở lại trên đảo hoàn toàn là bởi vì do có Xích Luyện tiểu thư. Hiện nay chẳng những là ta, ngay cả vãn bối gia tộc của ta cũng cùng nhau đi tới trên Thính Đào đảo này, Nhạc gia ta đã là một phần tử của Thính Đào đảo rồi.

Hai mắt của Lục Bình nhìn hướng Xích Luyện Anh, trong ánh mắt lộ ra tán thưởng, nhưng vẫn đối với Lạc Giang Thụy nói:

– Bất kể nói thế nào, Nhạc huynh lấy thân phận luyện đan đại sư gia nhập Thính Đào đảo tiểu hình thế lực bực này của ta, bao nhiêu đó cũng thấy khuất tài rồi.

Sau đó mọi người hàn huyên, Xích Luyện Anh phân phát tất cả mọi người ra ngoài, ai vào việc nấy, chỉ để lại Nhạc Giang Thụy, Ân Huyền Sở, Hồng Ưng cùng Thính Đào đảo cao cấp tu sĩ.

Lục Bình lúc này mới hỏi:

– Người ở đâu, đã tới bao lâu rồi?

Xích Luyện Anh nói:

– Sau khi đại hội bán đấu giá ở Huyễn Linh thành xong, thì đã đến Thính Đào đảo, sau đó một mực dừng lại trên Thính Đào đảo. Khi bọn ta nhận được tin tức của Hồng Ưng truyền đến, ngươi lại mới vừa tiến vào trong Vẫn Lạc quần đảo rồi. Tuy nhiên ông ấy cũng chưa từng rời khỏi Thính Đào đảo, một mực đang đợi người trở lại.

Lục Bình gật đầu một cái, đi tới trong động phủ.

Lục Bình vừa bước vào trong động phủ, một cổ linh khí đập vào mặt, hắn hơi cảm thụ một cái, kinh ngạc nói:

– Được độ dày linh khí nồng đặc như thế này, tiểu hình linh mạch trong động phủ sợ rằng phải có ba cái trở lên chứ?

Xích Luyện Anh cười”Ha ha” nói:

– Tròn bốn cái đấy, trong đó có một cái đặc biệt dẫn dắt đến chỗ trong mật thất của người đó rồi.

Lúc này Ngô Nham một bên cũng nói tiếp:

– Những năm này Thính Đào đảo chúng ta ổn bước phát triển. Chẳng những trên đảo có bốn cái tiểu hình linh mạch, mấy tòa vi hình đảo tự khác dưới sự chưởng khống của bọn ta cũng mỗi người bồi dục ít nhất một cái vi hình linh mạch. Hiện nay mấy tòa vi hình đảo tự dưới quyền Thính Đào đảo chúng ta đã là bảo đảo nổi danh ở ngoại vi Vẫn Lạc bí cảnh rồi.

– Không tệ!

Lục Bình hài lòng cười cười.

Trong lúc nói chuyện mọi người đã đi tới bên ngoài một gian mật thất trong động phủ. Căn mật thất này chính là một thất năm đó Lục Bình sử dụng khi ở trên Thính Đào đảo.

Lục Bình nhìn mấy người sau lưng một chút, đám người Xích Luyện Anh liền hiểu ý, tất cả đều rời đi.

Lục Bình xoay người hướng môn hộ của mật thất cao giọng nói:

– Tiền bối có ở bên trong, vãn bối Lục Bình đến!

– À…

Trong mật thất truyền ra một tiếng cười to sang sảng, nói:

– Lục tiểu hữu tới rồi à? Lão phu chờ ngươi đã lâu.

Lục Bình đưa tay đẩy cửa đá ra, một cổ nhiệt lãng có thể đem người bình thường hóa thành tro bụi từ trong mật thất vọt ra.

Mặt ngoài thân thể của Lục Bình nhất thời dâng lên một tầng ánh sáng màu lam đậm, nhiệt lãng trăng xóa vọt tới trước người Lục Bình, nhất thời bị một cô ánh sáng màu xanh nhạt này ngăn trở, không thể làm hắn bị thương chút nào.

Bạch số nhiệt lãng từ trong cửa đá thoát ra, mặc dù không làm gì được Lục Bình, nhưng nhiệt lãng tử ngược, toàn bộ lối đi trong nháy mắt bị nhiệt độ bao phủ.

Ánh sáng màu lam bên ngoài Lục Bình tăng mạnh, một cổ ý mát mẻ lan ra, trong động phủ nhất thời tràn ngập một tầng sương trắng, nhiệt lãng thoát ra trong mật thất nhất thời bị trấn áp xuống, co rúc trở về mật thất.

– Mấy chục năm không gặp, Lục tiểu hữu tu vi tăng nhiều, thật đáng mừng

Một lão giả khuôn mặt hơi có vẻ già nua, toàn thân khoác vũ y đang ngồi xếp bằng đối diện cửa đá mật thất, trước người ông ta là một cái đại đan lô ba thước với sương mù màu trắng đang bốc ra.