Chương 451: Kỳ hàn Băng Ly Châu

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lục Bình ở Hoàng Ly đảo bế quan năm năm, sau lại ở trong Đan các Truyền Thìa chi địa vì đột phá đoán đan tầng thứ năm mà tu luyện một năm. Ở trong khoảng thời gian này, hắn rốt cục ở “Thập Nhị Nguyên Thần châu” khắc họa đạo bảo cấm thứ tư, đem “Thập Nhị Nguyên Thần châu” tăng lên tới cấp bậc thông linh pháp bảo. Nhưng Cửu Phẩm Bạch Ngọc Liên trận đồ vẫn như cũ chỉ khắc họa ba đạo bảo cấm. Vì trận đồ đề thăng so với “Thập Nhị Nguyên Thần châu” càng thêm khó khăn. Hơn nữa trong tay của hắn cũng không có bảo cấm thích hợp.

Mặc dù như thế, nhớ Cửu Phẩm Bạch Ngọc Liên của Lục Bình là một đóa chân chính Hoa vương dựng dục chín ngàn năm, phẩm chất thậm chí so với mười hai viên Nguyên Thần châu của hắn còn cao hơn. Cho nên mặc dù không lên cấp thông linh pháp bảo, nhưng uy lực cũng không hề dưới Nguyên Thần châu.

Lục Bình bản mệnh pháp bảo vừa ra tay, liền nhất cử cầm giữ bốn tên cùng cấp đoán đan trung kỳ tu sĩ.

Sau lưng đông đảo yêu tu đi theo tới nhất thời bị dọa sợ đến giật mình. Có kẻ tâm tư linh xảo lập tức liền hướng ra ngoài chạy đi, không ngờ mới vừa quay đầu lại, liền bị một cái Phong Lâm tiến quấn lấy thân thể rồi, ngay sau đó một thanh đại kích chém ngang tới, lập tức biến thành hai đoạn.

Thủy Tiên trong tay Lục Bình cũng vung ra. Hai tên đoán đan trung kỳ yêu tu vừa rồi xông về phía hắn trong hai mắt thể hiện vẻ sợ hãi cùng cực, nhưng không biết sao thân thể lại không cách nào đột phá sự cấm cố của hắn, muốn há mồm gào lên, lại phát hiện miệng không nghe sai bảo. Ngay sau đó chúng liền cảm giác toàn thân nhẹ một chút, thiên địa nhất thời xoay tròn, kế tiếp liền không còn trực giác nữa.

Ngao Vô Song bị Lục Bình cấm cố tận mắt thấy hai tên thủ hạ của mình bị trường tiên pháp bảo trong tay của Lục Bình đánh chết dễ dàng như thế, nhất thời bị dọa sợ đến kinh hãi đảm chiến. Trong ánh mắt của y chợt lóe sự tàn khốc, một viên châu cả người tản ra hơi lạnh trăng mông lung đột nhiên từ ngực của y hiện lên. Một cổ kỳ hàn tự ngược ra bốn phía, nước biển bị Lục Bình cấm cố lập tức bị đông cứng kết thành băng.

Ngạo Vô Song thân thể chấn lên một cái, nước biển động thành bằng bị hai thanh hàn kiếm hiện lên sau lưng Ngao Vô Song giảo sát thành một đống bằng vỡ. Lục Bình “Định hải” thần thông bị phá ra.

Nhưng Ngao Vô Song lại đã sớm bị thủ đoạn của Lục Bình trước đó hời hợt giết chết hai tên thủ hạ có tu vi tương đương với mình làm cho sợ vỡ mật, sớm đã không dũng khí cùng Lục Bình đối chiến. Y sau khi dùng một viên Kỳ Hàn bảo châu sau khi đánh nát sự cấm cố của Lục Bình, quay người lại hướng ra bên ngoài sơn cốc bỏ chạy.

– Băng Ly Châu! Phụ thân, nhất định không thể để cho y chạy trốn!

Tam Linh trong ngày thường bướng bỉnh nhất là Lục Linh nhi, khi thấy viên bảo châu trắng mông lung đó nhất thời cao giọng hướng Lục Bình hộ, đồng thời tung người về phía trước, ý đồ đem Ngao Vô Song cản lại.

Những Ngao Vô Song dù sao cũng là đoán đan sáu tầng cao thủ, ngày thường ở trong cùng cấp tu sĩ cũng ít có người địch lại. Lần này chẳng qua là bị Lục Bình chiếm ưu thế ra tay trước, liên tục hai roi đánh lén khiến cho Ngao Vô Song đã sớm bị trọng thương, kế tiếp uy lực của “Thập Nhị Nguyễn Thần Đại Trận” lại khiến cho y can đảm mất hết, sớm đã không dũng khí cùng Lục Bình đối kháng, nếu không phải thân của y còn có viên Kỳ Hàn bảo châu kia, sợ rằng đã sớm nhắm mắt chờ chết rồi.

Nhưng bây giờ Ngao Vô Song một lòng chạy thục mạng, cho dù Lục Linh nhi là Bích Hải linh xa, cũng làm gì là đối thủ được với một đoán đan sáu tầng tu sĩ. Huống chi Ngao Vô Song xuất thân từ chủng tộc sợ là cũng chưa chắc thấp hơn bao nhiêu so với Bích Hải linh xà

Lục Bình nghe Lục Linh nhi hộ lên như vậy, trong lòng chợt động, muốn xuất thủ ngăn trở Ngao Vô Song trốn chạy, nhưng một tên đoán đan trung kỳ tu sĩ lúc trước ngăn ở trước người Ngao Vô Song còn sót lại sau khi Ngao Vô Song phá giải Định hải thần thông của Lục Bình cũng đã giải trừ cấm cố theo. Bây giờ vì giúp Ngao Vô Song có thể chạy trốn, tên này đã liều chết hướng Lục Bình đánh tới.

Lục Bình bất đắc dĩ, Thủy Tiên trong tay múa thành một đoàn, nước biển chung quanh do Thủy tiên lôi kéo đã ở trước người của Lục Bình hợp thành một thủy tường dùng động không ngớt. Yêu tu yểm hộ cho Ngao Vô Song trốn chạy ra vẻ thà chết không sờn lòng, ngược lại khiến cho Lục Bình thận trọng không ít.

Nhưng lúc phi kiếm của tên tu sĩ này đâm vào bức tường nước trước người của Lục Bình, yêu tu nhất thời cảm giác trường kiếm của mình phảng phất tiến vào một xoáy nước to lớn. Phi kiếm nhất thời thân bất do kỷ xoay tròn theo, mặc cho yêu tu gầm lên cố gắng giữ lại, nhưng thủy chung không cách nào khống chế được phi kiếm của mình.

Thủy U kiếm của Lục Bình lúc này đã chờ trước người của tên yêu tu này rồi. Mắt thấy sẽ phải đem tên này chém chết, thần sắc của hắn chợt biến đổi, trong ngực ngay sau đó lam quang lóe lên, một lá cờ nhỏ hơi có chút rách nát đột nhiên xuất hiện ở đỉnh đầu của hắn. Ngay sau đó liên nghe được leng keng một tiếng như có vật rách vỡ, phi kiếm cơ hồ đã mất đi khống chế đột nhiên vỡ ra. Mảnh vụn pháp bảo tán bể hướng bốn phía bay vụt đi, thủy tiên ở trong bức tường nước múa may phảng phất như linh xà bị mảnh vụn của pháp bảo đánh trúng, giống như một con lươn bị thương, cũng không linh động như trước nữa.

Dòng nước ngầm trong bức tường nước cũng không cách nào ngăn trở mảnh vụn tận ra, nhất thời lập tức băng giải, nhưng lá cờ rách ở trên đỉnh đầu của Lục Bình cũng thõng xuống một đạo ánh sáng màu đen, mảnh vụn pháp bảo nổ bắn ra toàn bộ bị màn sáng màu đen này ngăn cản, không thể nào tiến thêm được nữa.

Lục Bình hừ lạnh một tiếng, không ngờ mình thiếu chút nữa bị một con yêu tu tính kế, sắc mặt lạnh cơ hồ muốn phủ một tầng hàn sương, liền quyết định ngay cả Thủy Tiên rơi trên đất cũng không thèm đi nhặt, mà là lạnh lùng nhìn về phía yêu tộc tu sĩ vốn cười một cách hung ác với mình.

Một đoàn hồng quang đầu tiên là ở trước ngực của yêu tu hiện ra, ngay sau đó toàn bộ thân thể đều bị hồng quang tươi đẹp nhuộm thấu, phảng phất một con tôm lớn được nấu chín vậy.

Tên yêu tu này muốn tự bạo kim đan, hiển nhiên là dự tính cùng Lục Bình đồng quy vu tận!

Ngay tại lúc này, liền nghe thấy miệng của nhân tộc tu sĩ gần trong gang tấc lạnh lùng quát một tiếng:

– Kích thần!

Yêu tu cũng cảm giác trong ngực lạnh lẽo. Ngay sau đó thân thể phảng phất mất đi tất cả lực lượng, lúc cúi đầu nhìn, chẳng biết lúc nào, ngực đã xuất hiện một cái động lớn bằng miệng chén. Yêu tu tuyệt vọng nhìn Lục Bình một cái, ngay sau đó bỏ mạng tại chỗ.

Ở trong lúc điện quang thạch hóa như thế này, một tiếng kêu thảm truyền tới, Lục Linh nhi đã bị Ngao Vô Song dùng một đội băng kiếm đánh bay đi. Ngao Vô Song cướp đường mà chạy.

Lục Thanh cùng Lục Hải hai người một bên đang ngăn trở những yêu tu khác đồng thời kêu lên một tiếng, buông bỏ đối thủ của mỗi người, hướng chỗ của Lục Linh nhi rơi xuống chạy đi.

Lục Bình giận dữ, một tiếng hự tức giận nhất thời trong đầu của Ngao Vô Song nổ tung. Ngao Vô Song kêu thảm một tiếng, dưới chân tốc độ phi độn nhất thời chậm lại. Lục Bình đã thi triển phi độn thần thông dưới chân, theo sát Ngao Vô Song hiện ra ở phía sau lưng hắn.

Ngao Vô Song cố nén thần niệm giống như châm đâm đao chém đau đớn vô cùng, muốn cường hành bỏ chạy tiếp, lại đột nhiên phát hiện nước biển bốn phía lần nữa dâng lên đem hắn cầm giữ.

Ngao Vô Song trong lòng chợt lạnh, biết mình cũng không thể trống thoát nữa, định hét lớn:

– Ngươi không thể giết ta. Cha của ta là Băng Ly nhất tộc tộc trưởng Ngao Ngọc. Ta chính là Bằng Ly nhất tộc duy nhất truyền nhân, giết ta chẳng những phụ thân ta sẽ giết người, mà là cả Bắc Hải yêu tộc cũng muốn giết người…

Lời của Ngao Vô Song chưa nói xong, liền nghe thấy một tiếng thanh âm hàn nhược thấu xương từ phía sau lưng truyền tới:

– Kích thần!

Một viên bảo châu trong suốt dịch thấu ở trong nước biển xẹt qua một cái bóng thật dài, hướng Ngao Vô Song đánh tới.

Ngao Vô Song há mồm phun ra viên Kỳ Hàn bảo châu, va chạm một cái, nhất thời đem một viên Nguyên Thần châu này chắn trước người, nhưng không đợi y cao hứng, một trận đau nhức liên tiếp liền mai một ý thức của y. Thân thể của Ngao Vô Song đã bị mười một viên Nguyên Thần châu khác đánh cho nát bấy.

“Phốc” một tiếng, viên bảo châu tản ra kỳ hàn sương trắng kia rơi xuống mặt đất.

Bất chấp yêu thú chạy trốn tự tán, Lục Bình bước nhanh hướng Lục Linh nhi, lại thấy Lục Linh nhi ở trong ngực của Lục Hải không để ý khóe miệng tràn ra máu tươi, hướng về phía Lục Bình kêu lên:

– Phụ thân, Băng Ly Châu, còn có trữ vật pháp khí!

Lục Bình thấy Lục Linh nhi mặc dù thân bị trọng thương, nhưng tinh thần vẫn còn tốt, biết cũng không đáng lo ngại gì, vì vậy cười nói:

– Luôn nói Đại Bảo là một đứa ham của, ta xem Tiểu linh nhi mới là ham của nhất. Ngay cả thương thế của mình cũng không lo nữa sao?

Lục Bình trong lúc nói chuyện, tay liền hướng về phía sau ngoắc một cái, Băng Ly lăn trên đất cùng trữ vật pháp khí ở thân của Ngao Vô Song nhất thời hướng tay của hắn bay tới.

Đang lúc này Lục Linh nhi phảng phất nhớ ra cái gì đó, vội vàng kêu lên:

– Phụ thân cẩn thận Băng Ly Châu kia!

Bất quá Lục Linh nhi cảnh cáo cũng hơi trễ rồi. Băng Ly Châu mới vừa vào tay, Lục Bình liền cảm giác một cổ kỳ hàn từ lòng bàn tay trực thấu vào trong máu thịt, đồng thời theo huyết mạch vận hành hướng tới tâm tạng, trên đường chi tựa hồ muốn đem cả người hắn đồng thành nước đá.

Lục Bình nhẹ “chà” một tiếng, chân nguyên cả người một trận rung chuyển. Cổ kỳ hàn kia theo huyết mạch nghịch hành nhất thời bị chân nguyên của Lục Bình vốn dung luyện Huyền Nguyễn Trọng Thủy hóa giải thành vô hình.

Lục Linh nhi thấy Lục Bình vô sự, lúc này mới nhẹ nhỏm thở phào một cái, nhất thời cảm giác thân thể một trận mệt mỏi. Lục Bình đem một viên đan dược chữa thương loại tốt nhất đút vào trong miệng của Lục Linh nhi, đang định đem Lục Linh nhi thu vào linh thú đại tu dưỡng, lại nghe Lục Linh nhi gấp giọng nói:

– Phụ thân, cái Bằng Ly Châu đó có thể cho Linh nhi nhìn xem một chút được không?

Lục Bình cười nói:

– Bây giờ không thể được, chúng ta bây giờ ở vực sâu yêu vực. Nơi này là đại bản doanh của yêu tộc, bị chúng ta gây ra động tĩnh lớn như vậy, lại có mười mấy con yêu thú đã trốn, sợ rằng thời gian không lâu sẽ gặp có những yêu tu cao thủ khác đánh tới. Chúng ta phải mau rời khỏi, để tránh bị người ta bao vây đánh chết.

Lục Bình vừa dứt lời liền thấy cái miệng nhỏ nhắn của Lục Linh Nhi dẫu lên rất cao, Lục Bình khẽ mỉm cười, nói tiếp:

– Bất quá phụ thân đáp ứng ngươi, sau khi đi ra ngoài liên đem viên Băng Ly Châu này giao cho ngươi.

Lục Linh nhi lúc này mới miễn cưỡng đáp ứng, mang theo chút tính tình nóng nảy hướng về sau lưng của Lục Bình chỉ một cái, nói:

– Tốt lắm, tuy nhiên con muốn một đôi băng kiếm kia!

Lục Bình nhìn một chút một đội băng kiếm mà Ngao Vô Song lưu lại kia. Đây mới là bản mệnh pháp bảo của y, là một đối thông linh pháp bảo ngưng kết bốn tầng báo cấm.

Bất quá Lục Bình cười nói:

– Có thể, tuy nhiên phải đợi người tu vi tăng lên một ít nữa mới được. Bây giờ lấy tu vi của ngươi sợ rằng còn không cách nào ngự sử thông linh phi kiếm.

Cái đầu nhỏ của Lục Linh nhi gật liên tục, nói:

– Linh nhi nhất định sẽ cố gắng tu luyện.

Lục Bình vui mừng vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Lục Linh nhi, lúc này mới đem nó bỏ vào trong linh thú đại, rồi nhìn Lục Thanh cùng Lục Hải đứng ở hai bên mặt mang vẻ hâm mộ, Lục Bình cười nói:

– Hai đứa tiểu quỷ các ngươi, ngay cả đồ vật của tiểu muội các ngươi cũng nhìn nóng mắt. Yên tâm, sau này phụ thân sẽ tìm được cho các ngươi đồ tốt giống vậy. Tuy nhiên các ngươi phải cố gắng tu luyện mới được.

Lục Thanh cùng Lục Hải đem hai cái đầu nhỏ gật lia lịa giống như con gà con mổ thóc, Lục Bình cười “ha ha” một tiếng, nói:

– Hai người các ngươi đem vật kiện tốt của mấy đoán đan kỳ yêu tu vẫn lạc kia dọn dẹp một cái. Phụ thân ta muốn nhìn xem một chút làm thế nào để mau sớm phá vỡ tòa đại trận này, nếu không thời gian sợ là không còn kịp nữa rồi.

Bắc Hải Đông Nam Hải vực Kim Giao đảo, Kim Giao đảo chủ ở mấy năm trước đã lên cấp pháp tướng kỳ đang thiết yển khoản đãi một người trung niên tu sĩ.

Kim Giao đảo chủ nhìn tu sĩ trước mắt cười”Ha ha” nói:

– Ngao Ngọc lão đệ, không ngờ nhiều năm như vậy không gặp, vừa ra tay đã là đại thủ bút như thế. Chân Linh phái nửa bước pháp tướng kỳ tu sĩ cùng Huyền Linh phái pháp tướng lão tổ một chết một bị thương.

Hai phái bây giờ sợ rằng đã là kiếm bạt nỗ trương. Bắc Hải nhân tộc nổi loạn chạm một cái liền bùng nổ.

Ca ca ta thật là bội phục!

Trung niên tu sĩ Ngao Ngọc từ từ để ly rượu trong tay xuống, sắc mặt bình tĩnh hơi dâng lên vẻ tươi cười, nói:

– Ngao Sấm huynh quá khen rồi. Tiểu đệ đây cũng chứa tư tâm, Đạo Thạch kia năm đó tự tay đánh chết tỷ tỷ của tiểu đệ. Lý Huyền Âm này thì càng là đáng chết. Nếu không phải hắn năm đó làm ra một bộ dáng thề non hẹn biển, tỷ tỷ của tiểu đệ cũng không từ tâm tháp địa cùng hắn kết hợp. Nhưng sự thật lại là tỷ tỷ của đệ bỏ mình, hắn thì còn sống, hơn nữa sống mà cùng kẻ giết chết tỷ tỷ ta đều phong quang vô hạn.

Nào là “Tam Chân Tứ Linh”, Âm Ảnh chân nhân, nửa bước pháp tướng. Tiểu đệ xem ra, những người này vốn là sớm đáng chết rồi, hiện giờ động thủ cũng đã đủ chậm rồi.

Kim Giao đảo chủ Ngao Sấm cười “Ha hả” nói:

– Ngao Ngọc huynh đệ nói thật hay. Những nhân tộc tu sĩ này quen với chuyện hoa ngôn xảo ngữ, âm mưu tính toán. Trong ngày thường cùng yêu tộc ta đấu, phía sau cánh cửa đóng kín tự mình cũng đấu với nhau, xem ra chính là vừa buồn cười vừa đáng giận. Toàn bộ không có tên nào tốt cả, thừa dịp sớm chết hết đi cho đỡ phải lo.

Ngao Ngọc tựa hồ đối với Ngao Sấm chửi rủa không cảm thấy buồn cười chút nào, mà là tiếp tục chậm rãi rễ rà nói:

– Bất quá chỉ dựa vào lần tính toán này, ngược lại cũng không đến nỗi khiến cho Chân Linh cùng Huyền Linh hai phái hoàn toàn xé trở mặt. Cuối cùng bất quá là hai phái cao cấp tu sĩ nhe nhe nanh với nhau, uy hiếp lẫn nhau một phen mà thôi. Về phần nội đấu, hai phái có lúc nào dừng lại chứ? Bất quá là trình độ nội đấu kịch liệt bất đồng mà thôi.

Kim Giao đảo chủ Ngao Sấm thấy vị được gọi là “hy vọng cuối cùng” của Bằng Ly nhất tộc Ngao Ngọc chân nhân này gương mặt lạnh nhạt, mặt vẫn lộ ra nụ cười đầy cảm giác hứng thú, nói:

– Nhìn dáng dấp Ngao Ngọc huynh đệ chẳng lẽ sau này còn có thủ đoạn gì sao?