Chương 1097: Bá Thiên Thần Quy

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Ánh nắng treo cao, tinh không vạn lí.

Trên sóng xanh mênh mông chỉ có một tòa bán đảo đơn độc, trên mặt cây xanh thành ấm, chim hót hoa nở, từ xa nhìn lại linh khí dạt dào.

Đường biển của đảo chỉ đơn độc tồn tại một bãi cát ngắn, thỉnh thoảng có sinh vật lưỡng thể trong nước biển lên đất liền giỡn cát, cũng có chim chóc chân mỏ dài đáp xuống cao ngạo bước từng bước trên bờ biển. Đồng thời nhìn kỹ những sinh vật ra ra vào vào theo nước biển cùng với trên bờ biển, thỉnh thoảng giống như chọn trúng liền bắt ngay thức ăn nhìn thấy, nuốt vào trong bụng.

Đúng lúc này, có một nơi đột nhiên hở ra trên bờ cát, vài con rùa biển con chỉ lớn bằng nắm đấm tựa hồ chui ra khỏi trứng ấp vùi dưới mặt trứng, sau khi chui ra khỏi mặt cát duỗi đầu ra xem xét bốn phía một chút, rồi sau đó lập tức bò đi về phía mặt biển.

Vài con chim biến ánh mắt sáng ngời, tựa hồ thoáng cái phát hiện món ngon gì vậy, chân dài bôn tẩu rất nhanh vài bước, thời gian một lát liền đuổi tới sau lưng mấy con tiểu quy, rồi sau đó mỏ nhọn dài dài lắc lư liên tục, thoáng cái lập tức mổ một con tiểu quy lật ngửa mình lên.

Trong đó một con chim biển cực kỳ thông minh, sau khi nó mổ một con tiểu quy lật ngửa mình lên cũng không vội vã hưởng thụ món ăn quý và lạ, mà là tiếp tục mổ tới con tiểu quy thứ hai. Cứ mấy lần như thế, chim biển mổ lật ngửa mình từng con tiểu quy đang bò tới phía trước, tựu như đợi hưởng thụ một chầu bữa tiệc lớn ít có. Lúc này con chim biển tựa hồ phát hiện điều gì, cái cổ thật dài uốn éo về phía sau, khi đó nó mới phát hiện vài con tiểu quy bò ra chỗ bãi cát lúc trước, lại có một con tiểu quy chui ra từ dưới mặt cát.

Con tiểu quy này tựa hồ ấp trứng chậm hơn so với vài con lúc trước, hơn nữa cái đầu cũng hơi lớn hơn một ít, cơ hồ có kích cỡ một lòng bài tay.

Cùng so sánh với vài con tiểu quy phía trước, con tiểu quy này dường như có vẻ tính cảnh giác ít đi rất nhiều, lảo đảo bò tới trong nước biển.

Con chim biển thấy con rùa trước mắt hơi lớn hơn so với vài con lúc trước, xem ra cũng mập hơn, lập tức bước nhanh vài bước tới con rùa biển con nọ, nhưng sau đó lại đột nhiên dừng chân lại, tựa hồ cảm thấy vài con tiểu quy bị mình mổ lật ngửa người lúc trước cũng đủ cho mình nhét đầy cái bao tử, bắt thêm con này nữa ăn cũng không vô. Vì vậy con chim biển lui trở về đường cũ, đi đến trước một con tiểu quy đã bị nó mổ lật ngửa mình, cái miệng dài chọc vào trong mai rùa mổ lấy thịt rùa bên trong.

Mà con tiểu quy đó như trước lảo đảo không nhanh không chậm bò qua bên người chim biển, tựa hồ căn bản không chú ý tới bên cạnh có một con thiên địch tồn tại, cũng không biết thiếu chút xíu nữa mình đã mất mạng vào bụng chim biển rồi. Tiểu quy đó vọt thẳng đến bọt nước, nó thừa dịp ngay trong lúc sóng biển vô ra xa biến mất trong nước biển.

Thời điểm chim biển thảnh thơi hưởng dụng bữa tiệc lớn thịt rùa, lại có một cơn sóng kéo tới, một mình rùa khổng lồ, thân thể chừng nửa trượng thừa dịp nước biển dâng lên bãi cát, rồi sau đó bò đi về trên tiêu đảo. Con rùa biển này lập tức tựa hồ phát hiện cái gì, tay rùa trong chỗ sâu nhếch lên về bên đó, lập tức thấy chim biển đang mổ mỹ vị từ trong mai rùa.

“Hống…”

Rùa khổng lồ đột nhiên há miệng phát ra một tiếng rống trầm thấp, tựa hồ cảm thấy phẫn nộ dị thường đối với chim biển bắt giết đồng loại của mình.

Con chim biển cũng cảm giác được con đại quy đó tựa hồ cực không dễ chọc, lập tức nhảy xuống một bên đồng thời hai cánh hơi nhấc lên, bay lên bầu trời.

Tay rùa của con rùa khổng lồ có chút giơ lên, thấy con chim biển xoay quanh qua lại giữa không trung nhưng thủy chung không muốn rời đi, thực sự có vẻ có chút không thể làm gì, cuối cùng co rụt đầu lại, chậm rì rì đi đến trong chỗ sâu của tiểu đảo.

Mắt thấy con rùa khổng lồ muốn đi đến trong rừng cây của tiểu đảo, con chim biển lập tức xoay quanh thấp xuống. Nó chờ rùa khổng lồ sau khi rời khỏi lại sà xuống bờ cát hưởng dụng bữa tiệc lớn chưa ăn xong.

Nhưng mà đúng lúc này, đột nhiên đỉnh đầu của chim biển tối sầm lại, không đợi chim biển ngửa đầu quan sát định đầu xảy ra chuyện gì, một cổ cuồng phong đã muốn đánh úp lại. Chim biển chỉ kịp kêu một tiếng hoảng sợ, liền bị một cổ sóng to này thổi sang đẩy ra hơn mười trượng, đợi đến thời điểm nó ổn định thân hình, lại chứng kiến một con chim khổng lồ tuyệt đẹp vươn ra hai cánh chừng ba trượng mang theo một cổ sóng to từ phía trên không lao thẳng xuống, mà mục tiêu chính là con rùa khổng lồ đang muốn đi đến trong rừng cây.

Khi rùa khổng lồ nghe được động tĩnh ngẩng đầu nhìn lại đã muốn chậm, một đạo quang mang màu thủy lam hiện lên, rùa khổng lồ chỉ kịp lưu lại một tiếng gào rú rồi cũng đã biến mất không thấy đâu nữa.

Chim khổng lồ bay lên trời, không ngừng xoay quanh trên bầu trời của tiểu đảo. Lông vũ màu thủy lam sau lưng lóe ra hào quang trong bầu trời, sau lưng chim khổng lồ bay qua lưu lại một màn ánh sao.

Chim khổng lồ lượn vòng trên tiểu đảo thời gian ước chừng nửa khắc đồng hồ, thanh âm oai oái trong trẻo chấn động vài dặm xa ngoài mặt biển, tựa hồ hô hoán cái gì vậy, nhưng cuối cùng lại không thu hoạch được gì, chim khổng lồ chỉ đành phải trong chớp mắt bay đi về phương hướng tây nam.

Sau khi con chim khổng lồ xinh đẹp hoa mắt thần mể bay khỏi, chim biển cũng xoay quanh một hồi trong không trung, tựa hồ còn chưa tỉnh táo lại trong chấn động mà con chim khổng lồ kia mang đến. Sau một lát, tựa hồ lúc này mới nhớ tới trên bờ cát còn có bữa tiệc lớn tuyệt ngon chưa hưởng dụng xong, vì vậy hai cánh vừa thu lại, chậm rãi rơi sụp xuống trên bờ cát.

Ngay khoảnh khắc hai chân của con chim biển vừa mới bước trên bãi cát, cả mặt đất tựa hồ hoảng động một cái. Con chim biển kinh hãi, chẳng lẽ lại chấn động đúng lúc như vậy, hai cánh nhấc lên, thân hình vừa mới rơi xuống lần nữa bay lên trời, từ trên cao quan sát xuống, quả thật cả tiểu đảo đều lắc lư rất ít, thậm chí còn chậm rãi di động!

Đúng lúc này, có một tiếng oai oái trong trẻo truyền đến, chim biển quay đầu nhìn, cho rằng con chim khổng lồ vừa rồi quay lại lần nữa. Nhưng mà rất nhanh nó phát hiện phương hướng tựa hồ không đúng, trong chớp mắt nhìn lại, quả nhiên thấy trong bầu trời bao la, phương hướng đông bắc quả thật có một con chim lớn chậm rãi bay tới nơi đây.

Tuy nhiên phương hướng mà con chim lớn kia tiếp cận, đồng thời cũng đang bay loanh quanh giống nhau như nó đang chơi đùa với cái gì vậy. Mặc dù lông vũ màu xanh so ra không được sáng rọi đẹp mắt như con chim khổng lồ vừa rồi, thân hình cũng hơi nhỏ hơn một chút so với con chim khổng lồ trước, nhưng có vẻ thần tuấn dị thường.

Khi chim biển nhìn lại lần nữa, quả nhiên thấy phía dưới con chim to tựa hồ có một vật đang đến phía này, đợi đến thời điểm đi đến phụ cận, thì ra là một con rùa khổng lồ vào khoảng một trượng. Mà trên lưng rùa khổng lồ, tựa hồ có một người xếp bằng trên mai, con chim lớn đang chơi đùa trên bầu trời.

Nhưng mà điều đó còn không làm con chim biển kỳ quái, trên đỉnh đầu một người một chim kia, một mảnh mây đen dày đặc nhẹ trôi trên không, trùng hợp tựa mặt trời che lấp đỉnh đầu. Hơn nữa áng mây đó tựa hồ có linh tính vậy, theo phương hướng của rùa khổng lồ phù du mà động trên mặt biển, tuy nhiên không ngừng biến hóa hình dạng, lại thủy chung che đậy đi ánh nắng trong bầu trời ở đỉnh đầu của rùa khổng lồ.

– Ánh nắng ở Nam Hai thật đúng là nhiều nha!

Lục Bình quan sát bầu trời bị mây đen che lại, rồi sau đó hướng về chim biển ở bầu trời xa xa, cười nói:

– Một con chim rất có linh tính, cũng được, hôm nay sẽ đưa người một phen tạo hóa, ngày sau xem ngươi có thể chính mình đi ra đến một con đường hay không!

Dứt lời, lại nhìn thấy Lục Bình lấy ra một viên đan dược từ trong ống tay áo ném đi về phía chim biển. Viên đan hoàn đó lập tức bay tới chim biển cũng lơ lửng trước mắt của nó.

Chim biển mặc dù có chút sợ hãi với người ngồi trên lưng rùa khổng lồ, nhưng chứng kiến viên đan hoàn lơ lửng trước mắt, nó lại tựa hồ như biết rõ có tuyệt đại lợi ích đối với chính mình vậy. Chim biển nhìn nhìn Lục Bình, chim biến này một tiếng thanh minh, gật đầu mổ một cái, nuốt viên đan hoàn vào trong bụng. Rồi sau đó chim biển cảm giác được trong bụng nóng lên, hai cánh lập tức như nhũn ra, kêu một tiếng kinh hãi, cả người lập tức từ trên bầu trời rớt xuống trong rừng cây của hải đảo phía trước.

Khoảng cách cái hải đảo đó càng ngày càng gần, Lục Bình lập tức thu hào hứng lại. Lục Cầm Nhi cũng không chơi đùa trong bầu trời nữa, mà là lẳng lặng xoay quanh trên đỉnh đầu của Lục Bình.

Lục Bình chậm rãi đứng dậy trên lưng Lục Đại Quý, cũng không trực tiếp lên bờ, mà là từ từ du động vòng quanh đảo nhỏ.

Nhìn đảo nhỏ trước mắt, Lục Bình sách sách xưng kỳ, nói:

– Quả thật là Bá Thiên Thần Quy nhất tộc, không hổ là Quy đạo nhân đích truyền huyết duệ năm đó, hình thể khổng lồ, thọ nguyên kéo dài, nổi ở mặt biển, mấy trăm năm chưa từng động đậy, thường được xem là đảo nhỏ đá ngầm, tính tình ôn hòa, không thích hóa thành hình người, duy hỉ ngủ say mặt biển, không ngờ vừa mới tới Nam Hải liền gặp được một đầu rồi.

Lục Bình vỗ vỗ dưới chân Lục Đại Quý, hỏi:

– Đại Quý, mặc dù người xuất thân Huyền Quy nhất tộc, không phải cũng được coi là họ hàng xa cùng Bá Thiên Thần Quy nhất tộc sao? Nếu là đợi đến người ngày sau tiến cấp pháp tướng kỳ, phải chăng cũng có hình thể khổng lồ như vậy?

Không đợi Lục Đại Quý trả lời, một đạo thanh âm cười nhạo vang lên từ bên tại Lục Bình, nói:

– Tên tiểu tử này mà được coi là họ hàng xa của Bá Quy nhất tộc ta hay sao? Hôm nay đã là đoán đan trung kỳ tu vi, thân hình mới được phạm vi một trượng!

Lục Bình lấy làm kỳ, nhìn qua tòa đảo tự cách đó không xa, đáp:

– Ngài rõ ràng tỉnh lắm đúng không? Nghe đồn Bá Quy nhất tộc của ngài tính thích ngủ say ở Nam Hải, rất ít nguyện ý tỉnh lại chủ động trao đổi cùng người, không ngờ Lục mỗ vận khí cũng vô cùng tốt, mới vừa tới Nam Hải lại gặp một bá quy, hơn nữa còn là một vị bá quy thanh tỉnh!

Tòa đảo tự trước mắt Lục Bình như cũ là không nhúc nhích, thanh âm bắt được lúc trước đã muốn truyền đến trong tại Lục Bình, nói:

– Người cho rằng ta nguyện ý sao? Đây không phải gần đây bị một con khổng tước hai ba ngày chạy tới ồn ào, làm hại ta muốn ngủ cũng ngủ không được. Nếu là thời điểm bình thường, cho dù Bá Thiên Thần Quy ta ngẫu nhiên thanh tỉnh cũng lười nói chuyện cùng người.

Ánh mắt của Lục Bình lóe lên, hỏi:

– Ah, vậy các hạ vì sao không ra tay khu trục nó, mà tùy ý để nó lại ồn ào bên tai ngài?

Qua rồi giây lát, chốc lát, đạo thanh âm đó mới lần nữa vang lên bên tại Lục Bình, đáp:

– Chẳng muốn động!

Đáp án này Lục Bình nghe tới tựa hồ có chút dở khóc dở cười, nhưng vừa nghĩ tới đối phương chính là thân phận của Bá Quy nhất tộc, tựa hồ rồi lại có vẻ thuận lý thành chương một ít

Lục Bình tựa hồ cũng đoán được nguyên do con bá quy này tìm tới chính mình, cười cười hỏi:

– Có phải cần ta làm gì đúng không?

Đạo thanh âm kia cười ”ha ha” đáp:

– Ngươi cho ta cảm giác cực kỳ cường đại, nếu là có thể khu trục con khổng tước ồn ào kia, ta lập tức cho con vật mà ngươi tọa kỵ một tia huyết mạch hóa nhân tộc của ta, chính thức trở thành họ hàng xa của Bá Quy nhất tộc, người xem coi thế nào?

Lục Bình lắc đầu, đáp:

– Người ngược lại giỏi tính toán, con khổng tước kia tám chín phần mười xem ra là người của Vô Tân Sơn Mạch, cũng không phải là dễ dàng trêu chọc như vậy, thứ cho tại hạ khó tòng mệnh!

Lục Bình cũng không đơn giản đáp ứng con Bá Thiên Thần Quy này như vậy, mặt khác hẳn cảm thấy rất lạ đối với con khổng tước kiên nhẫn tìm đến nó, nhưng lại không áp dụng thủ đoạn kịch liệt.

Thanh âm kia bất đắc dĩ hỏi:

– Còn không phải là vì Ngũ Hành Quy Tàng sao?

– Ngũ Hành Quy Tàng?

-Hừ, ngươi rõ ràng không biết Ngũ Hành Quy Tàng, xem ra ngươi không phải Nam Hải tu sĩ nha!

– Không sai, tại hạ đến từ Bắc Hải!

– Bắc Hải?

Thanh âm kia tựa hồ tại nhớ lại cái gì, một lát mới nói:

– Nghe nói chỗ đó rất lạnh, cũng không phải là một nơi tốt để ngủ!

Lại là một thanh âm om sòm truyền đến, Lục Bình rõ ràng nghe ra một tia ý phẫn nộ từ trong thanh âm kêu to đó!

Chân trời, một con khổng tước màu lam ngay lập tức tới, lông vũ màu lam xẹt qua giữa không trung, để lại một đạo gợn sóng linh khí thật dài.

Nghe đồn Khổng Tước nhất tộc có một hạng thiên phú huyết mạch thần thông, có thể nhiễu loạn thiên địa linh khí cực kỳ đơn giản, cắt giảm uy năng các loại thần thông thuật pháp của tu sĩ, thậm chí có thể cách không phong ấn chân nguyên vận hành trong cơ thể của tu sĩ, xem ra chính là nguyên nhân ở những chiếc lông vũ đó.

Con khổng tước xông nhanh hạ xuống giữa không trung, lao đến Lục Bình, không cần phân trần, sau lưng một đạo quang mang màu thủy lam xoát một cái. Linh khí quỷ dị chấn động truyền đến rõ ràng trong nháy mắt dẫn động chân nguyên trong cơ thể Lục Bình vận hành.

Này nếu đổi thành tu sĩ tầm thường cùng cấp, một cú xâm nhập đó cho dù không phong ấn chân nguyên trong cơ thể của tu sĩ, ít nhất cũng có thể khiến cho chân nguyên vận hành lúc đứt lúc nối, cuối cùng nhất khiến cho thực lực của tu sĩ phải suy yếu thật lớn.

Nhưng Lục Bình sao có thể so sánh với tu sĩ tầm thường, trong tích tắc chân nguyên trong cơ thể đã bị ấn tượng chấn động, Long Chi Pháp Tướng xoay quanh gao thet một hồi trong tâm hạch không gian. Một cổ bản nguyên tinh khí tinh thuần chảy ngược trong huyết mạch, nhất cử trấn áp chân nguyên trong cơ thể chấn động xuống, đồng thời Bắc Hải Thính Đào Quyết vận chuyển, linh khí chấn động trong phạm vi ba thước quanh người cũng lập tức được vuốt thuận.

Lục Bình không ngờ con khổng tước này không lại rất không nói đạo lý như thế, vừa lên đến đã xung đột vũ trang, đồng thời cũng ý thức được mình cũng sợ là bị con bá quy kia tính toán. Nhưng con rùa đen kia căn bản lại không dự định thuyết phục Lục Bình đi giúp ông ta xua đuổi con khổng tước này, mà chính con khổng tước trực tiếp tìm đến làm phiền Lục Bình.

Con khổng tước thấy một cú phóng của mình đối với người trước mắt vẫn ra vẻ ung dung như mây trôi nước chảy vậy, không có chút sợ hãi bởi vì chân nguyên trong cơ thể bị phong ấn, làm sao không biết thiên phú thần thông của mình không có tác dụng nào trên người người ta, lập tức giận dữ một tiếng. Lông vũ sau lưng lần nữa lập loè ánh sáng màu lam, thiên địa linh khí trong hư không dẫn động quanh thân lần nữa cấp tốc biến hóa.

Trong thần niệm của Lục Bình, lúc này đây con khổng tước không thử lại phong ấn chân nguyên trong cơ thể, mà là dẫn động thiên địa linh khí quanh người Lục Bình, khiến cho nó xa cách Lục Bình, khiến cho quanh người Lục Bình xuất hiện một khu vực thiên địa linh khí ở trong trạng thái chân không.