Chương 815: Danh truyền Trung thổ

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lục Bình không ngờ vị Tiết Tam Nghĩa lão tổ này vừa lên tiếng là liền đánh giá mình cao như thế, sắc mặt nhất thời thoáng ửng đỏ, chắp tay hành lễ xưng không dám liên tục.

Nhưng mà vị Tiết Tam Nghĩa lão tổ này tựa hồ cũng còn chưa hết ý, nói tiếp:

– Bắc Hải tu luyện giới kể từ sau khi Phi Linh phái vẫn diệt, mối dây liên lạc cùng Trung Thổ tu luyện giới càng lúc càng phai nhạt. Những năm gần đây ít nghe nói có Bắc Hải tu sĩ ở Trung Thổ du lịch, Trung Thổ đối với Bắc Hải cũng biết không nhiều lắm. Tuy nhiên năm trăm năm trước vẫn có hai tên Bắc Hải tu sĩ tạo ra danh tiếng không tệ ở Trung Thổ. Hai người này một người gọi là Đạo Thắng, một người gọi là Huyền Tượng, trong đó Huyền Tượng kia chính là xuất thân Chân Linh phái, ngươi có biết không?

Huyền Tượng dĩ nhiên là Thiên Tượng lão tổ rồi. Năm trăm năm trước xem ra Thiên Tượng lão tổ chưa thành tựu pháp tướng.

Tuy nhiên Lục Bình không ngờ Thiên Tượng lão tổ cùng Huyền Linh phái Đạo Thắng lão tổ năm đó cũng từng ở Trung Thổ tạo ra danh hiệu lớn như vậy. Hơn nữa đến bây giờ còn có người nhớ tới. Nhưng mà xem ra Tiết Tam Nghĩa lão tổ này chính là nhân vật đồng lứa với Thiên Tượng lão tổ, như vậy có thể nhớ tới hai người cũng là đương nhiên.

– Thiên Tượng sư bá tổ đối với vãn bối có ân chỉ điểm, dĩ nhiên là nhận biết!

– Ừ? Cũng đúng, Huyền Tượng năm đó tuy không bằng Đạo Thắng, nhưng cũng là một nhân vật nhất đẳng. Hắn lên cấp pháp tướng kỳ cũng nằm ở trong tình lý, nhưng mà danh hiệu tu sĩ của Chân Linh phái ngươi cũng có quá nhiều rắc rối, đoán đan kỳ xưng là Huyền, lên cấp pháp tướng kỳ lại phải xưng là Thiên?!

Lục Bình cười khổ hai tiếng, cũng không tiếp lời, quy củ kiểu này do tổ tông truyền xuống, cũng không phải là nhân vật như Lục Bình có thể nói này nọ. Tuy nhiên, Tiết Tam Nghĩa lão tổ này có thể biết được nhiều sự tình của Chân Linh phải như vậy, xem ra cũng không phải là “biết không nhiều lắm” như trong miệng ông ta nói.

Nghĩ tới đây, Lục Bình cũng cả kinh trong lòng, Tử Dương cung là cự hình môn phái bực này, là một chỗ thánh địa, có mấy vạn năm truyền thừa, quan hệ tu luyện giới có thể nói là bàn căn thác tiết, gió thổi có động thế nào ở trong tu luyện giới làm gì có thể giấu giếm được bọn họ?

Bắc Hải tuy nói cùng Trung Thổ ngăn cách, nhưng tầm mắt Trung Thổ làm sao lại đoạn tuyệt nhìn nhó Bắc Hải tu luyện giới một sát na nào chứ? Danh môn thánh địa như thế đều dõi mắt theo dõi cả thiên hạ. Thiên hạ như bàn cờ, bọn họ chính là người đánh cờ, thì như thế nào chỉ ngồi nhìn một dãi đất di chuyển vượt qua bên ngoài tầm mắt của bọn họ?

Lại thêm Bắc Hải mặc dù cùng Trung Thổ đoạn tuyệt liên lạc trực tiếp, nhưng vẫn là có không ít Bắc Hải tu sĩ thông qua Đông hải tiến vào Trung Thổ du lịch, cảm thụ được khí tức chân chính của tu luyện thánh địa. Tin tức Bắc Hải như vậy làm sao có thể đoạn tuyệt cùng Trung Thổ? Tiết Tam Nghĩa lão tổ nói “trước ít nghe nói”, bất quá chỉ là bởi vì cực ít có Bắc Hải tu sĩ có thể xuất hiện được nhân vật giống như Thiên Tượng lão tổ cùng với Đạo Thắng lão tổ – những nhân vật có thể danh truyền Trung Thổ mà thôi.

Tiết Tam Nghĩa lão tổ thấy Lục Bình cười khổ cũng không truy hỏi hay nói tiếp chuyện này, mà xoay sang hỏi chuyện khác:

– Hơn trăm năm trước nghe nói Đạo Thắng đã thành tựu đại tu sĩ, Thiên Tượng hôm nay lại vượt qua lối kiếp lần thứ hai rồi sao? Năm đó hai người tuy nói cùng du lịch Trung Thổ, nhưng cũng là hai người tranh phong với nhau. Đạo Thắng này thủy chung đề ép một chút lên Thiên Tượng, không biết bây giờ hai người có tranh đấu không nghỉ như cũ hay không!

Lục Bình không dễ dàng gì nghe được từ trong miệng của vị lão tổ này nhiều sự tích của tiền bối bản phái như vậy, hắn cung kính đáp:

– Thiên Tượng sư bá tổ đã vượt qua lối kiếp lần thứ hai ở mấy chục năm trước, thành tựu đại tu sĩ rồi!

Lời Lục Bình nói không ngờ giống như tạt một chậu nước lạnh lên trên đầu Tiết Tam Nghĩa lão tổ. Nguyên Tiết Tam Nghĩa lão tổ hăng hái bừng bừng, nghe vậy thần sắc liền cứng đờ, chốc lát sau mới mang theo về cảm khái nói:

– Không ngờ Thiên Tượng cũng lên cấp pháp tướng hậu kỳ rồi sao? Lão phu vẫn bồi hồi ở pháp tướng trung kỳ như cũ, lão phu thật không bằng hắn!

Lục Bình có thể từ trong miệng Tiết Tam Nghĩa lão tổ nghe được một sự không cam lòng, xem ra vị Tiết Tam Nghĩa lão tổ này năm đó cùng Thiên Tượng lão tố quan hệ tuyệt không tầm thường, bất quá trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì cho phải.

Lúc này lại nghe lão giả ở một bên kia đột nhiên mở miệng hỏi:

– Ngươi là Chân Linh phái đệ tử sao? Lão sư nhà người là người nào?

Ánh mắt của Lục Bình mang theo vẻ hỏi thăm nhìn về phía Tang Du, liền nghe Tang Du nói:

– Vị này là Vũ Thiên Hành trưởng lão của bản phái, chính là sư thúc tổ của tại hạ!

Tang Du ngừng lại một chút, lúc này mới nói tiếp:

– Cũng là tổ phụ của Vũ Anh Lan sư muội! Lục Bình không dám chậm trễ, vội vàng hành lễ, lúc này mới gật đầu nói:

– Đệ tử chính là Chân Linh phái đệ tử, gia sư chính là chưởng môn Liễu Thiên Linh lão tổ của bản phái!

Lục Bình xuất thân Bắc Hải đã không phải là bí mật gì, Vũ Thiên Hành lão tổ trước mặt ngược lại cũng không cần giấu giếm. Chẳng qua là chuyện Doanh Sơn Tiên Viện vẫn không thể bại lộ, không biết Tang Du có tiết lộ với vị Vũ Thiên Hành lão tổ này hay không. Tuy nhiên Lục Bình nghĩ Tang Du cũng không làm như thế.

– Liễu Thiên Linh?

Vũ Thiên Hành lão tổ trầm ngâm chốc lát, tựa hồ cũng không nghe nói qua danh hiệu này, bấy giờ mới nhìn về phía Lục Bình hỏi:

– Chân Linh phái Thiên Tuyết đạo hữu người có biết không?

Lục Bình hơi lộ ra vẻ kinh ngạc, không nghĩ hôm nay gặp được hai vị lão tổ không ngờ lại đều là tiền bối có quen biết cùng môn phái nhà mình. Tuy nhiên, Lục Bình lập tức nhớ tới Thiên Tuyết lão tổ đã từng ban thưởng cho hắn một viên Thông Linh hoàn, đã giao cho Tử Tinh phong vương Tử Lam sử dụng, lúc ấy từng nói qua Thông Linh hoàn chính là Thiên Tuyết lão tổ năm đó lúc du lịch Trung Thổ, được một vị Ngự Thú Linh tông hảo hữu tặng cho. Chẳng lẽ chính là vị Vũ Thiên Hành lão tổ trước mắt này?

Lục Bình tâm tư thay đổi thật nhanh, trong miệng vội vàng đáp:

– Thiên Tuyết lão tổ chính là sư thúc tổ của tại hạ. Sư tổ của vãn bối vẫn lạc sớm, gia sư được Thiên Tuyết sư thúc tổ chiếu cố rất nhiều, cùng Thiên Tuyết sư thúc tổ là gần gũi nhất.

Vũ Thiên Hành lão tổ gật đầu một cái, không nói gì nữa, tựa hồ đang ôn lại chuyện cũ.

Một bên kia, Thiên Mã tộc Mã Lập lão tổ thấy Vũ Thiên Hành cùng Tiết Tam Nghĩa hai vị lão tổ này vừa tới là lo nói lại chuyện xưa, đường đường là một vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ lại bị hai người trực tiếp gạt qua một bên, trong lòng hiển nhiên đây sự tức giận. Lão ta vốn chỉ muốn giết chết ba người, bây giờ Ngự Thú Linh tông cùng Tử Dương cũng đều có pháp tướng tu sĩ xuất hiện. Tạ Thiên Dương cùng Tang Du dĩ nhiên là không đụng vào được. Vì vậy lão ta đem chủ ý đánh vào trên người của Lục Bình, ít nhất hai khối Giao huyết thạch kia phải mang đi.

– Hai vị đạo hữu, nếu hai vãn bối này là hậu bối con em của hai vị, lão phu cũng không tiện gây khó khăn. Chẳng qua tiểu tử họ Lục này chẳng những trộm vật của bản tộc, còn có hiềm nghi sát hại ái tử của tộc trưởng bản tộc. Lão phu muốn mang người này đi, kính xin hai vị dễ dàng thông qua cho!

Cái mặt già của Mã Lập lão tổ vốn đã sớm đỏ bừng, chuyện hôm nay da mặt của mình đã sớm bị lột sạch không còn một mống. Sự giải thích hiện giờ chẳng qua là hy vọng có thể lưu lại một hai phần ích lợi, tránh cho mặt mũi đều bị mất sạch không còn chút gì.

– Ha ha, Thiên Mã tộc làm việc càng ngày càng ‘đại khí’ rồi! Chẳng qua là không biết Tử Dương cung đệ tử ta đắc tội như thế nào với các hạ, khiến cho các hạ tổn hao tâm tư để giáo huấn như vậy?

Thiên Mã tộc mặc dù cũng là đại thế lực, ở tu luyện giới có thực lực mạnh mẽ, nhưng Tiết Tam Nghĩa lão tổ cũng không có chút cố kỵ nào, trực tiếp há mồm giễu cợt: Tử Dương cũng sợ ai chứ?

Mã Lập lão tổ cười khan một tiếng, nói:

– Hiểu lầm, ái tử của tộc trưởng của bản tộc bị giết, lúc ấy đệ tử của quý phái có mặt ở chỗ đó, lão phu cũng bất quá muốn mời đệ tử của quý phái đến trong tộc hiệp trợ điều tra một phen, xem ra đệ tử quý phái có chỗ hiểu lầm, nếu không lão phu thật đúng là xuất thủ rồi. Các hạ sẽ không cho là tại hạ sẽ mất đi danh tiếng mấy trăm năm mà không bắt được đệ tử quý phái chứ?

Mã Lập lão tổ hai câu nói trước rất khách khí, một câu cuối cùng cũng khí thế mười phần. Mã Lập lão tổ đuổi giết Tạ Thiên Dương đích xác là nhường nhịn. Tuy nguyên nhân cũng không phải như lão ta nói, mà là kiêng kỵ thần uy của Tử Dương cung, muốn mượn đao giết người thôi.

Dứt lời, Mã Lập lão tổ lần nữa nhìn về phía Vũ Thiên Hành lão tổ ở bên ngoài, nói:

– Về phần đệ tử của quý phái hoàn toàn là việc ngoài ý muốn. Lúc lão phu đuổi giết hai người hắn, không ngờ cùng đệ tử của quý phái có quen biết, nên liền tiến lên giúp một tay… .

– Con em cố nhân.

Vũ Thiên Hành lão tổ vừa lên tiếng liền cắt đứt Mã Lập lão tổ, nói:

– Lần này ngược lại cũng mong Mã trưởng lão nể cho một chút mặt mũi, chuyện hôm nay coi như bỏ qua xem thế nào? Huống chi người này còn có ân cứu mạng cùng bản phái đệ tử, hôm nay cũng không thể để cho các hạ bắt được!

Vũ Thiên Hành lão tổ dứt lời xoay người nhìn về Tiết Tam Nghĩa lão tổ ở một bên kia, nói:

– Tiết đạo hữu nghĩ như thế nào?

Tiết Tam Nghĩa lão tổ cười cười, nói:

– Đúng vậy!

Lục Bình trong lòng kinh ngạc, mặc dù không biết vì sao hai vị lão tổ này lại bảo hộ hằn như vậy, nhưng lúc này hiển nhiên cũng không phải là thời điểm hỏi thăm nguyên nhân, chỉ đành phải yên lặng theo dõi diễn biến, nhưng trong lòng thì tâm tự xoay chuyển liên tục. Loại cảm giác sinh tử nắm trong tay người khác thao túng này thật là làm Lục Bình khó có thể tiếp nhận.

Mã Lập lão tổ mặc dù ở thời điểm hai vị lão tổ Ngự Thú Linh tông cùng Tử Dương cung cùng chạy tới liền phát hiện chuyện hôm nay sợ là khó có thể như nguyện, nhưng khi bị hai người cự tuyệt như vậy, sắc mặt Mã Lập trưởng lão âm trầm đến phát sợ. Chuyện hôm nay tất phải lưu truyền khắp tu luyện giới. Ba tên đoán đan kỳ tu sĩ dưới sự đuổi giết của Thiên Mã tộc Tứ trưởng lão lão ta mà vẫn còn sống, đường đường là pháp tướng trung kỳ tu sĩ lại trở thành viên gạch lót đường cho ba người danh truyền Trung Thổ.

Mã Lập lão tổ thấy chuyện không thể như ý nguyện, cuối cùng đành phải rút lui. Tạ Thiên Dương cùng Lục Bình hàn huyên đổi câu, cũng theo Tam Tiết Nghĩa lão tổ rời đi.

Lục Bình vốn đang muốn cùng Tang Du nói lời từ biệt, Vũ Thiên Hành lão tổ ở một bên đột nhiên mở mắt, nói:

– Tiểu tử, nghe nói người hiểu luyện đan?

Lục Bình không biết mục đích của ông ta nằm ở chỗ nào, vì vậy gật đầu nói:

– Vãn bối đã từng học qua một ít thuật luyện đan, miễn cưỡng có thể luyện chế chút đan dược!

Tang Du đứng cạnh cười nói:

– Lục huynh khiêm nhường, Linh Thủy Dựng Mạch Đan cũng không phải là một luyện đan sư thường có thể luyện chế ra, mà thủy luyện thuật lại càng là thuật luyện đan mà tu luyện giới rất ít có người có thể nắm bắt.

Lục Bình chẳng qua là cười nói:

– Tang huynh quá khen!

Vũ Thiên Hành lão tổ khoát tay áo một cái, nói:

– Tốt lắm, tiểu tử ngươi cùng đi với lão phu, lão phu nơi này có một loại đan dược cân ngươi luyện chế!

Lục Bình ngẩn ra, không phải là hắn không ưa loại khẩu khí không cho phép người khác cự tuyệt này, mà là Ngự Thú Linh tông là đại phái của thiên hạ, trong phái lại há có thể hiểm luyện đan tông sư, có loại đan dược gì mà còn cần dùng đến mình luyện chế chứ?

Độn quang của Vũ Thiên Hành lão tổ đã khởi động. Lục Bình đuổi theo phía sau, đồng thời nháy mắt ra dấu hỏi thăm Tang Du ở bên cạnh, nhưng thấy Tang Du ra một biểu lộ rằng bản thân cũng không biết.

Lúc trước bốn người diễn ra một tràng đại chiến đã sớm rời xa Thanh Khâu sơn, tuy nhiên trên Thanh Khâu sơn vẫn truyền tới tiếng sấm pháp thuật rõ ràng, nhưng vào lúc này dần dần lặng yên. Thanh Khâu sơn nơi xa vẫn bao phủ trong hôi vụ, có thể thấy Thanh Khâu sơn chưa bị ma la công phá, có lẽ duyên cớ là mới vừa rồi nhờ một đạo phù kia của Tang Du nhắc nhở tình hình thực tế đang diễn ra, nên Thanh Khâu sơn kịp thời ứng phó.

Biến cố ở Tây Hoàng đã sớm truyền đi khắp thiên hạ. Đầu tiên là tu luyện giới nhân yêu hai tộc Giao huyết mạch đoán đan kỳ kiệt xuất chi sĩ tụ tập tại Hà Nguyên chi địa. Mã Thần Hi đệ tử đời thứ ba kiệt xuất nhất của Thiên Mã tộc bị giết. Bắc Hải Chân Linh phái tu sĩ Lục Huyền Bình đánh một trận thành danh.

Sau đó tai ương ma la đột nhiên phủ xuống Tây Hoang chi địa, sào huyệt của Điếu Tình Bạch Ngạch hổ tộc bị công phá, cho dù có mấy vị làm cá lọt lưới may mắn thoát được tánh mạng, nhưng Điệu Tình Bạch Ngạch nhất tộc sợ là đã vĩnh viễn trở thành hổ lạc bình dương rồi.

Hà Nguyên chi địa ngay sau đó khai mở. Tất cả đoán đan kỳ tu sĩ từ Hà Nguyên chi địa trở về trên Tây Hoang đại thảo nguyên rộng lớn, lại bị ma la đại quy mô phục kích đánh giết.

Những đại hình yêu tu chủng tộc khác trên Tây Hoang chi địa người người tự nguy. Thiên Mã, Kim Băng, Cẩm Lý tam đại vương tộc đều phòng thủ ở hang ổ của mình, còn Tây Hoang điện bởi vì ở gần Trung Thổ, lại có mấy đại yêu tộc chủng tộc ngăn trở, nên không bị liên lụy.

Trong lúc này, chuyện oanh động tu luyện giới nhất dĩ nhiên là chuyện Thiên Mã tộc Tứ trưởng lão đuổi giết người nằm cuối của Tử Dương cung Lục đại thần kiếm Thiếu Trạch kiếm Tạ Thiên Dương. Vị pháp tướng trung kỳ Thiên Mã tộc trưởng lão này đuổi theo Tạ Thiên Dương ở Tây Hoang chi địa suốt mấy ngày mà không thể chạm đến một cọng tóc gáy.

Càng quỷ dị hơn chính là, sau khi xảy ra một cuộc đại chiến bộc phát ở Thanh Khâu sơn, Bắc Hải tu sĩ Lục Huyền Bình, Ngự Thú Linh tông Tang Du chân nhân đi lại thiên hạ, hơn nữa còn có Tử Dương cung Tạ Thiên Dương ba người đã liên thủ lại, không ngờ đã cùng vị Thiên Mã tộc Tứ trưởng lão này đánh thật lâu mà không dưới cơ. Cho đến khi Tử Dương cung cùng Ngự Thú Linh tông có pháp tướng tu sĩ tới tiếp ứng, lúc này Mã Lập mới bất đắc dĩ rút đi.