Chương 1199: Khí linh Đạo Thiên

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lục Bình khẽ mỉm cười, đưa tay ra đem bốn ngón tay ngoắc trở về một cái. Cái búa lại từ từ kéo về phía bên Lục Bình lần nữa. Hiển nhiên lực đạo quỷ dị đó căn bản không phải đối thủ của Lục Bình.

Nhưng ngay lúc này, thanh âm vang lên từ trong thân thể thây khô của cự thử lúc trước đột nhiên phát sinh một tiếng cười quỷ dị đắc ý, sau đó thấy mặt ngoài của cái búa bất ngờ sáng lên một đạo quang mang so với lúc trước còn dữ tợn đầy nét hủy hoại hơn, hướng về phía ngược lại với lực kéo cái búa đột nhiên biến mất đó, với tốc độ cực nhanh nhất thời chém tới trên người của Lục Bình.

Trong nháy mắt cái búa chém đến trước người của Lục Bình, nhưng mà tình cảnh Lục Bình hoảng hốt lo sợ, nhắm mắt chờ chết như trong tưởng tượng không xuất hiện. Trái lại một nụ cười mỉm xuất hiện trên mặt của hắn, vừa kịp nói một câu:

– Thời gian gần vạn năm còn có thể bảo trì linh tính tự thân sung túc như vậy, quả nhiên là không tệ!

Sau đó thấy trong tay của Lục Bình liên tiếp dâng lên chín tầng quang mang, mỗi một đạo quang mang đều hình thành một linh khí đại thủ bao vây lấy một đạo linh khí chi thủ lúc trước, sau đó linh khí đại thủ lại chộp về phía cái búa đang chém tới.

Nhưng mà mỗi một đạo linh khí đại thủ nằm trên cái búa đều liên tiếp bị từng tầng một trảm phá, vậy mà quang mang sáng chói trên phủ nhận cũng đang không ngừng bị tiêu ma. Sau khi Vẫn nguyên cương màu vàng kim bị trảm phá tầng thứ chín, quang mang trên cái búa đã bị tiêu tán hơn phân nửa, kế tiếp đối mặt lại là thân thể của Lục Bình.

Tiếng cười quỷ dị đó lại vang lên lần nữa, lúc này mặc dù uy năng của búa đã bị mất đi hơn phân nửa, nhưng cũng không phải thân thể của một tu sĩ nói ngăn cản được là có thể ngăn cản được.

Thế nhưng Lục Bình vừa khéo vẫn đỡ được!

Ngón trỏ cùng ngón cái của tay phải vừa vặn xuyên thấu qua nhận quang nắm chính xác bản thể phủ nhận, búa ở giữa không trung khó tiến thêm nửa bước. Tiếng cười quỷ dị hơi ngừng lại dường như bị nắm ở cổ vậy, không chỉ có thế, ngay cả mấy người khác bên cạnh Lục Bình trong nháy mắt cũng nhìn ngây người.

Xem ra uy năng của cái búa linh bảo đã bị tiêu tán hơn phân nửa, nhưng cũng không thể là tu sĩ có thể dựa vào thân thể tiếp được. Nhưng mà Lục Bình một mực chỉ dùng thân thể tiếp nhận một kích này, mạnh mẽ nắm trong tay cái linh bảo đó.

Thân thể của Lục Bình rốt cuộc mạnh đến trình độ nào rồi!

Một đạo vết máu dài nhỏ đúng là vẫn khắc ở gan bàn tay của Lục Bình. Máu tươi chảy ra điểm điểm tích tích, sau đó một đạo quang mang màu xanh nhạt lập lòe. Lúc Lục Bình dung luyện Vạn Diệu Ngọc Lộ, chân nguyên của hắn ẩn chứa sinh cơ cường đại, có ưu thế may mắn trên mặt liệu dưỡng thương thế, dường như thông thường khôi phục những miệng vết thương nhỏ đều cực kỳ rất nhanh chóng.

– Còn không ra?

Lục Bình cầm cái búa bên tay trái, tay phải lại vươn ra chỉ về phương hướng thấy khô.

– Đừng, đừng, phục rồi, phục rồi!

Một đạo ô quang bay ra từ trong miệng thây khô, một làn khói núi phía sau Đại Bảo hóa thành hư ảnh của một người. Quả thực đó là dáng dấp của một tiểu lão đầu khô quắt, khiếp sanh sanh từ phía sau Đại Bảo lộ ra một con mắt nhìn về phía Lục Bình.

Thanh Hồ chần chờ một chút, há mồm hỏi:

– Ngươi là khí linh của Đạo Thiên Thần Phú đúng không?

Trong mọi người tại chỗ, tiểu lão đầu tựa hồ chỉ cảm thấy khí tức trên người Đại Bảo khiến cho nó cảm thấy thân thiết, đối mặt Thanh Hồ hỏi, tiểu lão đầu không nói tiếng nào, chỉ là trốn phía sau Đại Bảo không dám ra, nhưng ánh mắt còn thỉnh thoảng nhìn về phía Lục Bình cách đó không xa sớm đã không để ý tới nó. Trong mọi người tại chỗ, chỉ có một mình Lục Bình khiến nó cảm thụ được sâu sắc sợ hãi, bằng không cũng không ngưng tụ hai đạo công kích đó đều nện trên người của hắn.

– Uy uy uy, lão đầu hỏi người trả lời đi chứ, luôn trốn sau Bảo gia tính chuyện gì đây?

Đại Bảo đi tới đi lui mấy vòng, bất đắc dĩ bản lĩnh của lão nhân này lớn hơn hẳn nhiều rồi. Vô luận hắn di chuyển thế nào, lão nhân này đều có thể trước một bước trốn sau lưng của hắn. Thời gian dài Đại Bảo luôn cảm giác gáy âm khí dày đặc, ngược lại làm cho hắn sinh ra một cảm giác rợn cả tóc gáy.

Lão đầu vẫn là một bộ thanh âm quỷ dị vang lên sau lưng Đại Bảo, nói:

– Một tên Bàn Tử nhà người có quan hệ với một Lão Tử chết nằm trên mặt đất đó như thế nào? Ta có thể cảm giác đến khí tức của các ngươi thật sự là quá giống.

Đại Bảo cao giọng đáp:

– Đây chính là lão tiền bối Đạo Thiên lão tổ của Tâm Linh Thử nhất tộc ta. Lão nhân gia ông ta là… ai, sai a, này này, ngươi không phải là khí linh của Đạo Thiên Thần Phủ sao, chuyện của ông ta ngươi hắn phải rõ hơn so với ta chứ hả?

Hai mắt của lão đầu nhất thời mờ mịt, toàn bộ thân hình của nó tuy rằng tỏ ra cực kỳ hư ảo, nhưng mới vừa rồi Đại Bảo hỏi hiển nhiên làm nó cảm thấy lẫn lộn, dùng sức gãi chòm râu dưới hàm, đáp:

– Biết cái gì? Ngươi nói Đạo Thiên Thần Phủ là cái gì chứ, chính là cái búa bị người cướp đi đó sao? Nếu như nói vậy, lão phu thật là khí linh của cái búa đó, nhưng chuyện tình của lão đại thử ta cũng không biết. Tuy nhiên bên trong thi thể của ông ta thật thú thích, những năm gần đây ta vẫn luôn ở bên trong.

Đại Bảo lại hỏi:

– Mấy năm nay? Thời gian dài bao lâu?

– Thời gian bao lâu sao?

Lão đầu lại mê hoặc:

– Thời gian rất lâu, vẫn luôn ở đây a, nhớ không rõ. Đúng lúc này, thanh âm của Lục Bình đột nhiên lại truyền tới, nói:

– Ha, thì ra là như vậy.

Đồng thời với thanh âm của Lục Bình, lão nhân này nhất thời bị sợ hãi, trốn phía sau Đại Bảo dứt khoát ngay cả đầu cũng không dám lộ.

Đại Bảo hướng về phía Lục Bình hỏi:

– Lão đại, làm sao vậy?

Lục Bình cười đáp:

– Uổng cho người mấy năm nay theo ta hối hả ngược xuôi, kỳ trân dị bảo kiến thức cũng không tính là ít, làm sao có thể không biết khí linh đã không có chân nguyên dụng dưỡng, linh tính sẽ tiêu tán thậm chí trở về làm Dưỡng linh pháp bảo. Mặc dù là thân của khí linh may mắn bảo trì không tiêu tan, ký ức của khí linh cũng từ từ tiêu tán, Đạo Thiên Thần Phủ khí linh phía sau người có thể kiên trì vạn năm mà không diệt, sớm đã cũng coi là hiếm thấy, ngươi còn tưởng rằng nó có thể nhớ lại thứ gì chứ?

Đại Bảo nói:

– Thế nhưng hai kích mới vừa rồi của người này có uy lực cũng không nhỏ, đầu có dáng vẻ có chút xíu linh tính tiêu tán.

Lục Bình đáp:

– Đây cũng là chỗ ta mới vừa nghi ngờ, hiện tại xem ra tất cả điều huyền diệu đều ở dưới thi thể của Đạo Thiên Lão Tổ và trên Đạo Thiên Thần Phủ thần diệu.

Mặc dù Đạo Thiên Thần Phủ chỉ là Nhất kiếp linh bảo, nhưng phẩm chất hiển nhiên cũng xem là người nổi bật trong Nhất kiếp linh bảo, thậm chí đã có bộ phận đặc tính của Nhị kiếp linh bảo, xuất phát từ bản năng của khí linh, thậm chí có thể tự đi hấp thu luyện hóa một bộ phận linh khí trữ trong bản thể của linh bảo. Đây cũng là nguyên nhân căn bản Đạo Thiên Thần Phủ lúc trước không ngờ lại có thể làm được hai kích lực.

Chỉ là bản thể tự đi hấp thu dự trữ linh khí không trải qua chân nguyên của tu sĩ luyện hóa, cũng không chút tác dụng dựng dưỡng linh bảo khí linh. Cho nên khí linh đó lúc này nhìn qua hư nhược chỉ còn lại có một bóng dáng thật mỏng. tùy thời cũng có thể tan rã tán loạn.