Chương 1296: Tiên ma tung hoành

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lục Bình biểu hiện sửng sốt, tiếp theo lúc này mới cười cười, nói:

– Đúng vậy, mới vừa có một số việc ngoài dự liệu quá nhiều, cũng tẩu thần, may là trong nơi đóng quân, nếu ở bên ngoài, đúng thật có thể bị người đánh trộm thành công.

Lục Bình đón Ân Thiên Sở vào trong phòng tu luyện, hỏi:

– Sư để tìm ta có chuyện gì sao?

Ân Thiên Sở đáp:

– Ta và người hợp tác nắm chắc bao lớn chém chết một con A Tu La?

Lục Bình không ngờ Ân Thiên Sở lại có thể hỏi một vấn đề như vậy, trầm ngâm một chút, đáp:

– Sau khi sự đệ lên cấp pháp tướng trung kỳ ta còn chưa từng thấy qua người xuất thủ. Nhưng nếu là đối mặt một con A Tu La thực lực hoàn hảo không hao tổn, dưới sự toàn lực ứng phó, ta nghĩ chí ít cũng phải có năm thành nắm chắc.

Ân Thiên Sở gật đầu một cái, nói:

– Chiến công bảng đó, ta cũng muốn thử một lần, nhìn một chút xem sự chênh lệch cùng tu luyện giới tu sĩ của các phái rốt cuộc bao lớn!

Trong lòng Lục Bình vui mừng, hỏi:

– Ta và người liên thủ như thế nào?

– Đang có ý đó!

Ngày hôm sau sau khi Chân Linh phái viện thủ tới, Chân Linh phái tu sĩ đại cử xuất động. Pháp tướng tu sĩ trong lớp đệ tử đời thứ ba tất cả đều đi ra ngoài, đồng thời còn có đám người Thiên Thành lão tổ, Tần Vũ, Tần Cương, Lôi lão lục, Lục Cầm Nhi, Lục Hải.

Trong đó lấy Lưu Thiên Viễn cầm đầu Lý Thiên Như, Cơ Thiên Hiên, lấy Thiên Phong cầm đầu Lục Cầm Nhi, Lục Hải, lấy Thiên Thành lão tổ cầm đầu Thiên Cầm lão tổ, lấy Lôi lão Lục Cầm đầu huynh đệ Tần Vũ, Tần Cương, lấy Thanh Hồ cầm đầu Thanh Hồ, Thanh Lang, tổng cộng chia làm năm tổ nhỏ. Mỗi một người trong tổ nhỏ đều toàn lực phụ trợ người cầm đầu săn giết ma la, cướp đoạt chiến công tính điểm.

Mà hai người Lục Bình cùng Ân Thiên Sở không biết ở đâu sau đó cũng đã ra khỏi trú địa, không ai biết bọn họ đi đâu. Dĩ nhiên, Lâm Vũ lão tổ có lẽ biết, nhưng lão nhân gia ông ta đương nhiên sẽ không tuyên dương ra ngoài.

Nguyên vốn Chân Linh phái còn muốn đẩy Thiên Sơn lão tổ đánh vào một phen chiến công bảng của pháp tướng trung kỳ. Kế hoạch của Chân Linh phái nguyên vốn cũng như thế, muốn hai người Thiên Thành lão tổ cùng với Thiên Cầm lão tổ toàn lực phụ trợ Thiên Sơn lão tổ đánh vào chiến công bảng.

Nhưng mà ngày hôm qua, sau khi Lục Bình báo cho Thiên Thành lão tổ một tin tức, Thiên Sơn, Thiên Cầm hai vị lão tổ lại lập tức thay đổi chú ý, muốn toàn lực phụ trợ Thiên Thành lão tổ đánh vào chiến công bảng của pháp tướng sơ kỳ.

Tin tức mà Lục Bình báo cho Thiên Thành lão tổ rất đơn giản, đó chính là Tam Linh Ngũ Hành Diệp đã sắp bồi dục ra chiếc lá thứ bảy trong tay của Lục Bình. Một khi thành công, Thiên Thành lão tổ nguyên vốn đã bị thương nặng bản nguyên sẽ có thể lần nữa khôi phục. Mà bản thân Thiên Thành lão tổ cũng lần nữa có hy vọng lên cấp pháp tướng trung kỳ.

Chính là bởi vì tin tức này, khiến cho Thiên Sơn lão tổ cho rằng thay vì toàn lực phụ trợ mình đánh vào pháp tướng trung kỳ chiến công bảng, còn không bằng toàn lực phụ trợ Thiên Thành lão tổ đánh vào chiến công bảng của pháp tướng sơ kỳ.

Mặc dù tu sĩ của pháp tướng sơ kỳ nhiều hơn, cạnh tranh càng quyết liệt hơn trên chiến công bảng, nhưng dưới hai vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ phụ trợ, chiến công tính điểm của pháp tướng sơ kỳ cướp đoạt cũng dễ dàng hơn. Huống chi hôm nay Thiên Thành lão tổ sau khi ban đầu mất đi hy vọng lên cấp, lập tức đem toàn bộ tinh lực đều đặt trên tu luyện vô thượng thần thông pháp trận “Hỏa Ngục Phần Thiên”.

Ban đầu Xích Vụ đảo xuất hiện ở Bắc Hải, Lục Bình từ trên đảo lấy được thiên cấp trung phẩm “Tử Mẫu Địa Tâm Hỏa”. Đóa linh hỏa đó có thể nhất cử phân hóa trở thành một đóa thiên cấp hạ phẩm Mẫu hỏa, ba đóa địa cấp trung phẩm nhị đại Tử Linh hỏa cùng với nhiều huyền cấp thượng phẩm tam đại Tử Linh hỏa.

Tổng cộng mười ba đóa linh hỏa liên hệ lẫn nhau, chính là bảo vật tốt nhất tu luyện vô thượng thần thông “Hỏa Ngục Phần Thiên”. Sau khi Thiên Thành lão tổ lấy được đóa linh hỏa đó cũng đã đem tu luyện thành công bố thần thông, trong pháp tướng sơ kỳ tu sĩ có thể nói là sự tồn tại đứng đầu, chính Lưu Thiên Viễn hôm nay đều chưa chắc là đối thủ của Thiên Thành lão tổ.

Thiên Sơn lão tổ mặc dù có Nhị kiếp linh bảo Khai Sơn Việt nơi tay, cũng không coi là người yếu trong pháp tướng trung kỳ tu sĩ. Nhưng chỉ cần nhìn một chút hôm nay người trên bảng chiến công tính điểm của pháp tướng trung kỳ, lập tức hiểu được trên một tấm bảng căn bản chính là sự cạnh tranh lẫn nhau giữa tu sĩ đời thứ ba đứng đầu nhất của các phái.

Ngược lại không phải là Thiên Sơn lão tổ kéo không xuống mặt tới cạnh tranh cùng đệ tử đời thứ ba. Trên chiến công bảng cũng có danh hiệu tu sĩ đời thứ hai, ví dụ như trước đó Phù Chú môn Vũ Tử Thanh xếp hàng thứ ba đồng dạng là tu sĩ đời thứ hai, mà là bởi vì Thiên Sơn lão tổ thật không có lòng tin bao nhiêu.

Hôm nay tu luyện giới, tu sĩ đời thứ hai vẫn dừng lại ở pháp tướng trung kỳ, phần lớn đều đã bị mất đi tư cách tiến cấp pháp tướng hậu kỳ, hay hoặc giả là còn có thể cất giữ hy vọng tiến cấp pháp tướng hậu kỳ, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng xem là một loại ưu tú trong tu sĩ đời thứ hai.

Những người này so sánh với một nhóm người đứng đầu nhất của tu sĩ đời thứ ba, tu vi mặc dù giống, hơn nữa tu sĩ đời thứ hai thời gian tu luyện còn phải dài hơn, nhưng đồng thời cũng nói rõ tư chất phổ biến của tu sĩ đời thứ ba đều phải vượt qua tu sĩ đời thứ hai thậm chí tu sĩ đời thứ nhất lúc này còn dừng lại ở trung kỳ. So sánh với bọn họ, những tu sĩ đời thứ ba không thể nghi ngờ đều là tâm mũi nhọn trong môn phái của mỗi người. Bọn họ được môn phái coi trọng hơn, càng thêm có thể có được môn phái toàn lực ủng hộ, truyền thừa thần thông uy lực lớn hơn, trong tay pháp bảo linh bảo phẩm chất cao hơn, đồng thời cũng càng có thể đề thăng lực thuyết phục của một nhà môn phái trên thực lực.

Huống chi lúc này trên chiến công bảng của pháp tướng trung kỳ cạnh tranh mặc dù không quyết liệt như pháp tướng sơ kỳ, nhưng phân số chênh lệch trên bảng danh sách lại có vẻ càng thêm làm người ta tuyệt vọng. Dù sao đại đa số người có thể thượng bảng đều là đích truyền đời thứ ba của các danh môn đại bài ở tu luyện giới.

Mà so sánh với nó, lúc này Thiên Thành lão tổ cũng không tồn tại vấn đề gì ở phương diện này. Lúc này tư chất, thực lực của đệ tử đời thứ ba còn dừng lại ở pháp tướng sơ kỳ cũng chỉ có thể được xem là đội thứ hai trong lớp đệ tử đời thứ ba mà thôi. Đội hình này thật ra là cũng giống như đám người Thiên Sơn lão tổ, chỉ có thể trở thành đội hình thứ hai của tu sĩ đời thứ hai mà thôi. Điều này trên căn bản ai cũng nghĩ thông suốt cả.

Mà bản thân Thiên Thành lão tổ nguyên vốn có tư chất thực lực của thể đội thứ hai, nhưng bởi vì bản nguyên bị thương nặng nên lúc này tu vi mới không thể không dừng lại pháp tướng sơ kỳ. Ông ta so cùng với những đệ tử đời thứ ba ở vào thể đội thứ hai không chút khuyết điểm, ngược lại còn có thời gian tu luyện đã mấy trăm năm cao, lại có hai vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ cam tâm tình nguyện phụ trợ.

Thiên Thành lão tổ có đủ khả năng tiến vào chiến công bảng của pháp tướng sơ kỳ tu sĩ, hoàn toàn lớn hơn hẳn bản thân Thiên Sơn lão tổ.

Sau khi mọi người đi ra ngoài, trong Chân Linh phái trú địa phái để lại Lâm Vũ lão tổ, Hạng Lâu lão tổ cùng với Thiên Sơn lão tổ ba người trấn giữ. Lâm Vũ lão tổ dù sao cũng là người ngoài. Hạng Lâu lão tố đồng dạng là ngoại môn trưởng lão, không tham dự chuyện của môn phái. Cứ như vậy, Thiên Sơn lão tổ nhất định phải ở lại nơi đóng quân xử lý chuyện thường ngày cùng với ửng đổi biến cố bất ngờ.

Lúc này, một chỗ chiến trường gần khoảng cách Chân Linh phái trú địa chính là Tử Dương cung cố thủ ở cửa ra của thung lũng phía tây bắc.

Một mảnh dãy núi gọi là Trở Phong sơn mạch ở phía tây bắc của Cửu Huyền lâu. Dãy núi này có thể được xem là phần giới tuyến của Trung Thổ tu luyện giới tây bắc chi địa cùng Trung Thổ thủ phủ. Nhưng chính giữa phiên dãy núi có một sơn cốc lỗ hổng bề rộng chừng mấy dặm. Đạo sơn khẩu này chính là con đường tất phải qua của đất tây bắc ra vào Trung Thổ thủ phủ.

Mà bây giờ, Tử Dương cung trú địa ở chính giữa đạo sơn khẩu đó, vững vàng chặn lại con đường tất phải qua của đất tây bắc ra vào Trung Thổ thủ phủ. Còn ở đầu vách núi của hai bên sơn khẩu, Tử Dương cũng giống vậy bày hai tòa doanh bàn, một trái một phải bảo vệ an toàn cho trú địa.

Một mảnh đất trống trải cách ngoài Tử Dương cung ba mươi dặm, ma la đại quân chính là tập tán chỗ đó. Lúc này, ma la đại quân lại vừa đúng chia làm ba đường đánh ra, trừ đường giữa có thực lực mạnh nhất đánh vào Tử Dương cung trú địa ra, hai cánh trái phải chia ra lướt đi hai tòa trại phụ ở hai cánh trên vách núi nơi hai cửa sơn khẩu,

Tạ Thiên Dương lúc này trong vách núi doanh bàn của sơn khẩu phía tây, nhìn ma la đại quận vọt tới doanh bàn giống như thủy triều, Tạ Thiên Dương lấy tay chỉ nhẹ nhàng bắn bắn Liệt Hỏa Thiên Dương kiếm trong tay. Một cổ vẻ hưng phấn lóe ra trong tầm mắt, tự lẩm bẩm:

– Đến đây đi, giết lui một nhóm tấn công này, chiến công tính điểm xem ra có thể tiến vào trước năm chứ!

Lúc này, trên bảng chiến công tính điểm của pháp tướng trung kỳ, chiến công tính điểm của Tạ Thiên Dương đã đạt đến tám mươi sáu điểm, nhưng vẫn xếp hạng thứ bảy. Tuy nhiên khoảng cách Thiên Huyền tông đệ nhất đích truyền Tào Kiếm Bình xếp hàng thứ sáu đã chỉ còn lại có hai điểm.

Mà vị thứ nhất của chiến công bảng như cũ là Lục Bình với một trăm mười một điểm không nhúc nhích. Những chiến công tính điểm của tên thứ hai Tử Dương cung đích truyền thứ hai Thiệu Thương kiếm Phiền Minh Kiệt cũng đã bị đưa lên đến một trăm lẻ năm điểm, khoảng cách Lục Bình cũng bất quá chỉ còn lại có hai con Huyết Tu La thôi.

Tạ Thiên Dương cười mắng:

– Tên này quả thật là còn trầm tĩnh được, đến bây giờ còn không ra tay, không ra tay nữa sợ rằng thứ nhất phải bị Nhị sư huynh vượt qua, chính là trước ba cũng muốn khó giữ được rồi.

Một bên Tô Cẩm nghe vậy cười nói:

– Trước đó vài ngày người ngược lại hy vọng Lục đạo hữu không vội động thủ. Hôm nay ngươi cũng lại đang gấp gáp vì hắn rồi, lo lắng bị người khác vượt qua. Trong lòng ngươi rốt cuộc là nghĩ như thế nào?

Tạ Thiên Dương tức giận đáp:

– Ta chỉ là muốn khiến cho bảng danh sách này cạnh tranh quyết liệt hơn một ít, đoàn người đều chân ướt chân ráo lấy ra bản lãnh thật sự tới so một lần. Nếu xếp hạng của bảng danh sách thành người khác đưa, vậy còn có thể có ý nghĩa gì chứ?

Tô Cẩm gật đầu một cái, nói:

– Vậy cũng phải!

Hắn khai ích Chiếu Ảnh Thạch trong tay nhìn một chút. Hôm nay tính điểm của Tố Cẩm đã đạt đến bảy mươi bốn điểm, nhưng hạng lại từ thứ mười một trước đó hạ xuống thứ mười hai. Mà ngày hôm qua Cửu Huyền lâu Ngụy Chấn vẫn ở trước mặt Tô Cẩm lúc này đã rơi xuống xếp hạng thứ mười ba sau Tô Cẩm. Trong hai tu sĩ mới xếp hạng trước Tô Cẩm, xếp hàng thứ mười là Ngũ Hành tông Hóa Vô Lượng, mà thứ mười một là Ngự Thú Linh tông đi lại thiên hạ Phùng Thất Lang!

Ma la đại quân hét hò càng ngày càng gần, rốt cục một tiếng “âm” đụng trên Tử Dương cung trú địa phòng thủ đại trận, đồng thời gặp địch còn có hai nơi doanh bàn của hai bên trên vách núi.

Nhìn ma la đại quân điên cuồng công kích bên ngoài doanh bàn hộ tráo, Liệt Hỏa Thiên Dương kiếm xẹt qua quanh người Tạ Thiên Dương. Từng đạo một lưu quang hỏa diễm cơ hồ muốn đốt thủng hư không bốn phía vậy.

– Khai công, khai công rồi! Lần này nhất định phải đè ép hai người Tào Kiếm Bình cùng Vũ Văn Phi Tường xuống!

Tạ Thiên Dương chi phi kiếm một cái, người lao ra bên ngoài doanh bàn. Hắn mới vừa đã phát hiện một con Huyết Ma tránh bên trong ma la đại quân, khoảng cách doanh bàn hộ trận chỉ có năm mươi trượng.

Không ngờ chưa chờ hắn xông ra, một bên Tô Cẩm lập tức báo một tiếng rõ to. Khi Tạ Thiên Dương kinh ngạc xoay người lại, liền thấy Tô Cẩm đang gắt gao nhìn chằm chằm khối thông linh ngọc bia ở doanh bàn trung ương. Điểm số của Bắc Hải Chân Linh phái Lục Thiên Bình đứng đầu bảng trong nháy mắt đột nhiên đề thắng mười lăm điểm!