Chương 1195: Đạo Thiên kỳ đan

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tu luyện giới có bao nhiêu Tâm Linh Thử? Vấn đề này sợ là ngay cả Khai Thiên Thất Tổ cũng không biết!

Nhưng mà nếu muốn đề thăng tư chất của một chủng tộc chỉ sợ cũng chỉ có thủ đoạn như Khai Thiên Thất Tổ mới có thể làm được.

Chí ít Đạo Thiên lão tổ không thể lấy ra thiên tài địa bảo hiếm thấy cho mỗi một con Tâm Linh Thử dùng để cải thiện tiên thiên tư chất, bằng không nếu nói thiên tài địa bảo lập tức cũng không thể xưng là thiên tài địa bảo nữa rồi.

Nhưng Đạo Thiên lão tổ nhất định ôm lòng tin này phấn đấu mấy trăm năm trong tu luyện giới. Vì thế ông ta không ngừng cải thiện đơn thuốc dân gian có thể đề thăng tư chất, hy vọng có thể lấy hết khả năng thường gặp, hay hoặc giả là linh thảo không quá trân quý để thay thế thiên địa kỳ trân hiếm thấy.

Nhưng mà một quá trình đó biết bao gian nan, số lượng linh thảo cần phải phải tiêu hao quá khổng lồ. Xem như Đạo Thiên lão tổ làm thấp xuống trình độ trân quý của linh thảo sử dụng, nhưng đó cũng bất quá là chỉ dùng một chút thiên địa linh trận để thay thế thiên địa kỳ trân quý trọng hơn, dùng năm ngàn năm linh thảo tương đối hiếm thấy để thay thế thiên địa linh trấn; dùng ba ngàn năm linh thảo để thay thế năm nghìn năm thiên địa linh thảo mà thôi!

Hơn nữa trong quá trình thay thế, bởi vì bảo trì lượng thuốc sung túc, thường thường cần con số càng khổng lồ, nhưng luyện chế ra linh đan cũng chưa chắc sẽ có thể hoàn toàn đạt được hiệu quả nghịch thiên để cải thiện tiên thiên tư chất.

Nhưng mà vấn đề rất nhanh sẽ theo nhau mà đến, mặc dù Đạo Thiên lão tổ nỗ lực hạ thấp phẩm cấp linh thảo của những nghịch thiên linh đan đó cần, nhưng mà thiên địa kỳ trân dĩ nhiên khó có được, thiên địa linh trân cũng không phải dễ dàng có thể có được như vậy, năm ba ngàn năm linh thảo càng không phải là cẩu vĩ ba thảo. Huống chi để không rơi chậm lại dược hiệu, mấy thứ này cần số lượng cực kỳ khổng lồ, Đạo Thiên lão tổ rất nhanh lâm vào quẫn cảnh. Ông ta căn bản không thể nào lấy được đầy đủ linh thảo để hoàn thành lý tưởng ông ta.

Rơi vào đường cùng, Đạo Thiên lão tổ đành phải bí quá hoá liều, đó chính là ăn trộm!

Vì vậy, Trung Thổ các đại trung tiểu hình môn phái, phàm là môn phái rất có sở trường bồi dục linh thảo, ít có môn phái không bị Đạo Thiên lão tổ lưu tâm. Trong lúc nhất thời danh tiếng của Đạo Thiên lão tổ vang xa, cũng trở thành Lão Thử của tu luyện giới, đúng là người người họ đánh.

Nhưng mà Đạo Thiên lão tổ quả thật không hổ là tu sĩ kiệt xuất nhất mấy vạn năm của Tâm Linh Thử. Tu luyện giới không ít các loại phòng hộ trận pháp của vườn linh thảo đều bị ông ta phá sạch sẽ, không ít đại tu sĩ tiếng tăm lừng lẫy ở tu luyện giới bị ông ta kinh động, nhưng thủy chung không bắt được ông ta một pháp tướng kỳ thử yêu thông thường. Mãi đến sau này ông ta đem chủ ý đánh tới trên người Ngũ Đại Thánh Địa.

Bàn về vấn đề bồi dục linh thảo, nội tình thâm hậu, tu luyện giới chưa một nhà môn phái có thể so được với bảo tàng của thánh địa.

Tu luyện giới đồn đại Đạo Thiên lão tổ đắc thủ trong thánh địa, nhưng mà sau đó liền mai danh ẩn tích, tu luyện giới từ đó về sau không tin tức của người này nữa. Nhưng mà hiện tại xem ra, trước đây Đạo Thiên lão tổ có lẽ là trốn thoát trong Cửu Huyền lâu, đánh cắp xong linh thảo, nhưng mà hiển nhiên tự thân cũng bị thua thiệt nhiều, trốn ra được sợ là cũng sống không được.

Mà trong tu luyện giới còn lưu truyền tới nay một ít linh đan do Đạo Thiên lão tổ đã từng luyện chế. Những linh đan được gọi chung là Đạo Thiên đan, đa số đều là sau đó mấy nghìn năm lịch đại tu sĩ phát hiện trong lúc vô ý, số lượng cực nhỏ, nhưng mỗi một viên cũng có thể xem là cực phẩm trong linh đan.

Hơn nữa những linh đan đó đại đa số cũng đều có liên quan cùng cải thiện tư chất của tu sĩ. Mặc dù là không cách nào làm được cải thiện hoàn toàn tư chất, nhưng mỗi lần dùng một viên đối với tu sĩ mà nói đều có thể nghênh đón một lần đề thăng rất nhanh trên tu vi, hay hoặc giả là tăng cường thật lớn một phương diện nào đó.

Những linh đan là vật mà mỗi một một tu sĩ đều tha thiết ước mơ, đồng thời cũng là vật mỗi một luyện đan sư hơi bị si mê.

Đạo Thiên Thần Phủ, Đạo Thiên đan!

Chỉ vẻn vẹn hai thứ này, đã đủ Lục Bình mạo hiểm đi một chuyến rồi!

– Đêm nay đi một chuyến, chỉ ba người là ngươi, ta và Đại Bảo, những người khác đều ở lại bên ngoài tiếp ứng!

Lục Bình nói với Thanh Hồ.

Tu vị đạt đến trình độ như Lục Bình cùng Thanh Hồ, ban ngày hay hoặc giả là đêm tối đổi với bọn họ mà nói đều không coi là cái gì đó. Mà sở dĩ Lục Bình lựa chọn lẻn vào Cửu Huyền sơn trong đêm tối, nguyên nhân chủ yếu lại vẫn là vì yểm hộ Đại Bảo.

Đạo Thiên lão tổ lưu lại bí tàng ở tu luyện giới có bao nhiều chỗ không ai biết được, nhưng có người trong khi vô ý cũng phát hiện tra xét bí tàng của Đạo Thiên lão tổ. Nếu là mang theo một con Tâm Linh Thử, luôn có thể cực kỳ dễ dàng tiến vào bí tàng đồng thời phát hiện càng nhiều bảo vật hơn.

Lúc này tu sĩ mới hiểu được, Đạo Thiên lão tổ nhọc lòng lưu lại bí tàng như vậy, có thể chính là muốn đem truyền thừa tự thân ban ơn cho đồng tộc hậu bối nhà mình, hay hoặc giả là bởi vì xuất thân của ông ta, khiến cho Tần Linh Thử có thể dễ dàng phát hiện bảo vật của ông ta cất giấu hơn.

Mà nói như vậy, phen này khổ tâm của Đạo Thiên lão tổ hiển nhiên đại đa số đều đã bị uổng phí. Hậu bối của ông ta như trước còn là một trong chủng tộc thấp nhất trong yêu tộc, ông ta lưu bảo vật cho đồng tộc hậu bối đều bị người thao túng hậu bối nhà mình tìm được.

Trong đêm khuya, Thanh Hồ đè nén độn quang tự thân phi độn đi về phía Cửu Huyền sơn. Mặc dù nàng đã cực lực ẩn dấu khí tức thân hình của mình, nhưng rất nhanh vẫn bị Cửu Huyền lâu tu sĩ nhận ra.

Một tòa Cửu Huyền sơn đứng trên đỉnh núi trống trải, Cửu Cung lâu chủ Chu Cửu Loan cắn răng nghiến lợi thấp giọng quát:

– Là nó, chính là tiện nhân đó, lão đại trong Thanh Hồ Cửu Đạo!

– Người câm miệng đi!

Một hán tử chắc nịch chừng ba mươi tuổi căn bản không bận tâm phía sau Chu Cửu Loan có thông thiên bối cảnh gì, há mồm quát lạnh một tiếng quả lại khiến cho Chu Cửu Loan ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Nhưng mà thần sắc của Chu Cửu Loan hiển nhiên tỏ ra cực kỳ không cam lòng, song người trước mắt cũng làm nàng rất kiêng kỵ, lúc này mới không dám lỗ mãng.

Đứng trên đỉnh núi hiển nhiên còn có Cửu Huyền lâu tu sĩ khác, nhưng mà bất quá người đó lại thức thời ngậm miệng lại. Chỉ có một người nửa nằm trên mặt một tảng đá lớn, trong miệng kêu lên không biết từ nơi nào hái cọng cỏ, hai tay ôm trước ngực, trong miệng mập mờ không rõ nói:

– Được rồi lão nhị, ta biết người đang chờ Lục Thiên Bình xuất hiện, nhưng mà ta khuyên người nên đi gọi Ngụy lão đại tới. Chỉ ngươi so với ta dù thủ đoạn có mạnh đến đâu, cũng không phải ta khinh thường người, sợ đúng thật chúng ta đều không phải là đối thủ của Lục Thiên Bình.

Người này dĩ nhiên chính là Tam Tài lâu Thường lão tam xếp hàng thứ ba trong Cửu Huyền lâu đích truyền tu sĩ đã từng giao thủ với Lục Bình. Còn lão nhị trong miệng hắn hiển nhiên lại chính là Lưỡng Nghi lâu chủ xếp hàng thứ hai. Lúc này bọn họ tụ tập ở chỗ này hiển nhiên đã liệu đến Lục Bình sẽ dẫn Thanh Hồ trở lại tìm kiếm Đạo Thiên bí tàng, mà sự xuất hiện của Thanh Hồ lúc này bọn họ xem ra cũng bất quá là một chiêu trò đùa điệu hổ ly sơn mà thôi.

– Không xong rồi, Thanh Hồ tựa hồ cảm giác được cái gì đó, đột nhiên chuyển thân chạy ra ngoài Cửu Huyền sơn rồi!

– A, lẽ nào Lục Thiên Bình đó không cùng Thanh Hồ đi tới Cửu Huyền sơn hay sao? Mấy người huynh đệ của nàng ta sao cũng không theo tới bọn họ bình thường đều không phải như hình với bóng sao?

– Lẽ nào bọn họ còn có mai phục bên ngoài?

– Mai phục à? Nực cười, ở địa giới của Cửu Huyền lâu mai phục Cửu Huyền lâu tu sĩ, mượn hai gan chó của bọn họ đi!

– Ha ha, người mang gan chó của mình mà cho bọn họ mượn a?

– Ta lại mượn a…, Thường lão tam, ngươi cút đi cho lão tử! Lão cửu, lão bát, lão thất, ba người các ngươi sẽ đi ngay bây giờ đuổi theo Thanh Hồ. Nhớ kỹ, nếu là Lục Thiên Bình đó trên đường tiếp ứng, các ngươi chỉ cần cần cuốn lấy bọn họ là đủ rồi, muốn cọ rửa sỉ nhục lúc trước, hôm nay đó là cơ hội!

Lưỡng Nghi lâu chủ gầm hét lên

– Những người khác tại chỗ bất động, để ngừa đây là kế điệu hổ ly sơn của đối phương.