Chương 818: Ngọc Lan chảy về đông

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Đại Bảo vừa bò vừa lăn từ trong khoang thuyền đi ra, hai tròng mắt lập tức trợn tròn như hai hạt nhãn.

Thấy Lục Bình chắp tay đứng ở trên boong thuyền, lấy tiểu chu làm trung tâm, từng đợt sóng màu trắng kéo tới từ bốn phía, sóng sau đẩy sóng trước. Đến lúc sóng kéo về nơi xa nhất, đầu sóng đã đạt đến ba thước, hơn nữa vẫn còn tiếp tục lên cao.

Xa xa nhìn lại, ở phía bầu trời mấy dặm bên ngoài con sông Ngọc Lan, liên tiếp có mấy đạo độn quang từ bốn phía bay tới, rồi dừng lại ở giữa không trung cách khá xa, tựa hồ sơ quấy rầy Lục Bình lúc này vậy. Bất quá đối với Đại Bảo, thì những người này căn bản là bị thanh thế của Lục Bình làm cho kinh hãi, căn bản không dám tới gần.

Sóng lớn liên tiếp hướng ra phía ngoài, vỗ đánh bảy tám dặm. Một lượng lớn hơi nước bắt đầu hướng thượng nghịch lưu, từng đợt hơi nước ở giữa không trung trả lại những dòng tế lưu nhỏ, sau đó hội tụ thành một cái giống như thiên hà từ trên trời giáng xuống vậy.

Đại Bảo ở phía dưới nhìn thấy rất rõ ràng, rằng Lục Bình dùng thủy lưu hoàn nguyên thành trường hà dài bảy tám dặm ở giữa không trung này chính là hình dáng của Ngọc Lan hà từ ngọn nguồn kéo dài đến cửa biển miệng, đó là hình dáng mà hắn chứng kiến dọc đường, hiện giờ chẳng qua là bị Lục Bình co nhỏ lại thành bảy tám dặm mà thôi.

“Nước Ngọc lan từ trời mà xuống, chảy về đông hải không quay đầu”

Lục Bình ngửa mặt lên trời cười dài, liền thấy một viên minh châu to lớn tản ra ngũ sắc hào quang từ đỉnh đầu của hắn từ từ bay lên. Còn dòng Ngọc Lan hà thu nhỏ trên bầu trời kia lại co rụt lại lần nữa. Đại Bảo có thể thấy rõ ràng là thủy lưu lần nữa hóa thành hơi nước, từng đợt hơi nước nhỏ nhoi không ngừng xoắn vào nhau, ngưng tụ lại thành từng đạo phù văn, cuối cùng những phù văn này kết nối lại với nhau, không ngờ lại tạo thành một đạo phù văn có hình dáng sống Ngọc Lan chỉ lớn chừng bàn tay.

Đang lúc này, lại có một đạo phù văn từ đỉnh đầu của Lục Bình dâng lên. Đạo phù văn này được Lục Bình lĩnh ngộ trong lúc bế quan tại Lạc Thánh hồ Tụ linh chi địa, ở gần đan hà trong kim đan ngưng tụ thành thần thông phù của Đại Giang Đồng Khứ kiếm quyết.

Lúc đạo bùa này bay đến lá phù mới vừa ngưng tụ thành hình dạng của Ngọc Lan hà kia thì đột nhiên tán ra, rồi sau đó vô số tinh khí rót toàn bộ vào đạo phù có hình Ngọc Lan hà này.

Minh châu trên đỉnh đầu Lục Bình đại phóng ngũ sắc hào quang, đợi đến lúc Đại Bảo nhìn kỹ lần nữa, trong bầu trời không còn có đạo phù văn kỳ dị hình dáng sống Ngọc Lan nữa, ngược lại viên ngũ sắc minh châu kia cũng hào quang thu liễm, nội bộ của minh châu huyền huyền ảo ảo, xoay chuyển một đạo phù văn quang hoa hình dáng sống Ngọc Lan, phảng phất bên trong có một con sông đang chuyển động không ngừng vậy.

Lục Bình đưa tay ngoắc một cái, minh châu nhập vào tay hắn, biến mất không thấy đâu nữa. Đột nhiên, Đại Bảo có cảm giác khí tức quanh thân Lục Bình lúc này chợt biến đổi, một cổ hắc vụ bỗng nhiên dâng lên chung quanh Lục Bình, sau đó liền tin vào bốn
phía. Tinh thần của Lục Bình cũng chấn động hẳn lên.

Đại Bảo nhất thời mừng rỡ. Trước đó Lục Bình đã từng nói qua với nó, sử dụng Bạo Nguyên đan sinh ra đan độc mặc dù đã bị Lục Bình bức ra hơn phân nửa, nhưng vẫn còn có một phần đan độc cực kỳ bền bỉ hóa thành hắc vụ che giấu ở trong huyết mạch. Lục
Bình vốn tưởng rằng cần tốn hao một, hai năm mới có thể gột rửa sạch sẽ, nhân cơ hội đốn ngộ lần này, không ngờ hắn lại nhất cử đem đan độc trong huyết mạch ép hoàn toàn ra ngoài, ít nhất tiết kiệm cho hắn được thời gian bế quan hai năm.

Lúc này Lục Bình mới ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt bình tĩnh quan sát bốn phía, rồi sau đó khẽ mỉm cười, khiêm tốn chắp tay hướng chung quanh làm lễ một cái, rồi sau đó đưa tay phất về phía sau, toàn bộ tiểu chu nhất thời như mũi tên rời cung hướng bờ nam của sông Ngọc Lan mà đi.

Đại Bảo thấy độn quang bốn phía tản đi, khí thế uy áp quanh thân của Lục Bình thu liễm toàn bộ, lúc này mới rùng rùng một thân thịt béo cười ha hả đi tới sau lưng Lục Bình, nói:

– Chúc mừng lão đại tu vi đại tiến, mới vừa rồi lĩnh ngộ thần thông pháp thuật mới sao?

Lục Bình khẽ mỉm cười, liếc mắt nhìn vào phía trong khoang thuyền, cười hỏi:

– Thế nào, không hù dọa chết tiểu hài tử chứ?

Đại Bảo hì hì cười nói:

– Làm sao có thể chứ, phải cho hắn biết được một chút thế nào là trời cao đất rộng, tu luyện giới cũng không phải chỉ có mình Điếu Tình Bạch Ngạch nhất tộc của hắn độc quyền!

Đại Bảo làm ra vẻ dạy dỗ hậu sinh vãn bối, không ngờ lại quên biểu hiện mới vừa rồi của mình so với tiểu Hổ yêu cũng không hơn gì bao nhiêu.

Lục Bình biết hắn từ trước đến giờ cái miệng huênh hoang khoác lác, tự nhiên cũng không để ý gì nhiều, biết Lục Tiểu Hải không bị khí thế của mình chèn ép mà xảy ra chuyện bất ngờ gì liền không nói thêm gì nữa.

Lên trên bờ sông, Lục Bình há mồm thổi một cái, thuyền nhỏ trong nước rời khỏi mặt sông, hóa thành Vượt Dương chu, bị Lục Bình thu hồi. Sau đó hắn đặt người ngồi xuống, Lục Tiểu Hải mặc dù là hổ con, nhưng thân dài năm thước và có thần lực trời sanh, cũng đủ chở Lục Bình nhanh chóng chạy đi.

Lục Bình ở trên trời có Lục Cầm nhi làm vật cưỡi, trong biển có Lục Đại Quý, duy chỉ thiếu một con vật cưỡi ở trên mặt đất. Nguyên bản Đại Bảo cũng có thể tạm thời đảm nhiệm việc này, chẳng qua là Đại Bảo từ trước đến giờ làm quản gia tùy tùng của hắn quen rồi, lại được Lục Bình nuôi dưỡng từ nhỏ, quan hệ không bình thường, Lục Bình tự nhiên không chịu để cho Đại Bảo làm vật cưỡi cho hắn.

Chưa kể để cho một con chuột béo mập làm vật cỡi, Lục Bình cũng cảm thấy quá mất mặt đi thôi. Cho nên hắn ở Tây Hoang tiểu trấn sau khi nhìn thấy Lục Tiểu Hải, liền quả quyết mua ngay, ngoại trừ không muốn một con Điều Tình Bạch Ngạch tộc hổ yêu chịu số phận long đong bên ngoài, còn có toan tính tìm kiếm chi mình một con vật cỡi trên lục địa.

Dùng một con hổ yêu làm vật cỡi, mặt mũi xem ra cũng đẹp đẽ nở nang hơn. Bất quá Lục Bình phải che dấu thân phận Điều Tình Bạch Ngạch nhất tộc của Lục Tiểu Hải trước mới được.

Điều Tình Bạch Ngạch nhất tộc mặc dù phá diệt, nhưng dù sao cũng là đỉnh cấp yêu tộc, thân phận địa vị không tầm thường. Nếu thân phận của Lục Tiểu Hải bị bại lộ, khó tránh khỏi sẽ gây tới nhiều phiền toái, Lục Bình quyết định đem Vân Quang Ngũ Hành
y hóa thành một bộ yên cương, làm phương tiện để hắn ngồi cỡi dễ dàng, đồng thời cũng che dấu khí tức Điếu Tình Bạch Ngạch tộc của Tiểu Hải. Trừ phi gặp phải đại tu sĩ, còn nếu không cho dù là pháp tướng trung kỳ tu sĩ, khi bị Lục Bình dùng thần niệm biến thái của mình phong tỏa, cùng với sự phụ trợ của Vân Quang Ngũ Hành y, kẻ này cũng chưa chắc có thể đoán được chân tướng của Lục Tiểu Hải là gì.

Lục Bình ngồi ở trên lưng Lục Tiểu Hải, phân phó nó một đường đi dọc theo bờ biển hướng về phía nam, còn hắn thì đem thần niệm chìm vào trong tâm hạch không gian, cẩn thận dò xét một trong mười hai viên Nguyên Thần châu.

Án chiếu theo lời truyền tụng của tu luyện giới, “Bắc Hải Thính Đào Quyết” mà Lục Bình tu luyện lúc lên cấp pháp tướng kỳ sẽ ngưng tụ bản mệnh thần thông. Nhưng mà Bắc Hải Thính Đào Quyết so với những pháp quyết tu luyện khác có chỗ bất đồng,
chính là sau khi bản mệnh thần thông ngưng kết thành thần thông chủng tử, không phải là ký tồn ở trong pháp tướng vừa thành tựu, mà là ngưng tụ ở bên trong Nguyên Thần châu.

Trên thực tế, mười hai viên Nguyên Thần châu đối ứng với Bắc Hải Thập Nhị Chính Pháp, mỗi khi Lục Bình đủ năng lực ngưng tụ một cái bản mệnh thần thông chủng tử, thì sẽ có một viên Nguyên Thân châu làm đối ứng.

– Nhưng điều làm Lục Bình vô cùng nghi hoặc, mãi không hiểu, thậm chí có chút vô cùng lo lắng chính là, những tình huống này nguyên bản chỉ có thể phát sinh sau khi hắn lên cấp pháp tướng mới đúng. Hơn nữa trong tu luyện giới, muốn thành tựu bản mệnh thần thông thì tu sĩ nhất định phải ngưng tụ pháp tướng xong rồi, mới có thể ngưng tụ linh tính cho thân thông chủng tử.

Nhưng mà hiện tại, thần niệm của Lục Bình nhìn chăm chú vào trong tâm hạch không gian, thấy viên Nguyên Thần châu kia đã hoàn toàn biến thành một loại thần thông chủng tử giống như ngọc lan thiên hà, trong lúc nhất thời không cách nào phán đoán loại kết quả này bất ngờ này mang đến cho mình rốt cuộc là tốt hay xấu.

Bất quá Lục Bình bây giờ có thể cảm giác được, thông chủng tử trong Nguyên Thần châu tích chứa một cỗ uy năng vô cùng khổng lồ. Cổ uy năng này đang cùng bản thân Nguyên Thần chân dung hợp lại với nhau, khiến cho uy năng của viên Nguyên Thần châu này đã sớm vượt xa mười một viên khác. Hơn nữa cổ uy năng này sẽ còn tăng trưởng theo sự tăng trưởng tu vi của Lục Bình, đích đích xác xác là đặc tính của bản mệnh thần thông.

Lục Bình biết, nếu như mình ngự sử phi kiếm lần nữa thi triển Đại Giang Đồng Khứ kiếm quyết, tất nhiên uy lực của kiếm quyết sẽ đề thăng lên gấp bội.

Hơn nữa Lục Bình có thể cảm giác được, viên thần thông chủng tử này đang chậm chạp và không ngừng cải tạo Nguyên Thần châu. Trong lòng Lục Bình cũng cảm thấy kinh ngạc, chẳng lẽ tương lai viên Nguyên Thần châu này còn biến thành một thanh phi kiếm hay sao?

Nơi đặt tông phái của Thiên Huyền tông nằm ở chỗ dựa núi và dựa biển. Ở chân núi Thiên Huyền có Thiên Huyền cổ thành, chính là từ khi Thiên Huyền tông mới lập phái liền bắt đầu gầy dựng lên, cho tới bây giờ đã có lịch sử mấy vạn năm. Cả tòa thành lớn hoành tráng không lỗ, mấy vạn năm qua theo Thiên Huyền tông hưng suy mà chìm nổi, nhưng thủy chung không bị hủy hư. Trong thành cổ nơi nơi đều có dấu vết lắng đọng lịch sử lâu đời và tang thương, nhưng che giấu trong lớp bụi thời gian và bề dày lịch sử này là sinh cơ bừng bừng.

Lục Tiểu Hải không hổ là xuất thân từ đỉnh cấp yêu tộc. Mặc dù chỉ mới vừa tiến cấp dung huyết hậu kỳ tu vi, nhưng cũng theo Lục Bình một đường chạy gấp, đi vừa mau vừa ổn, đợi đến lúc còn khoảng cách Thiên Huyền tông không xa, Lục Bình từ trong nhập định tỉnh lại, tán thưởng vỗ vỗ vào cái đầu hổ phảng phất cấm đoạn vậy, rồi tiện tay ném cho một bình đan dược.

Lục Tiểu Hải vội vàng há mồm ngậm lấy, ở dưới cổ của nó cũng đeo một cái trữ vật đại. Đây là Đại Bảo ngay từ đầu liên dặn dò qua, chủ nhân của mình có tài sản phong phú, trong ngày thường có chiến lợi phẩm gì, vật bình thường đã sớm không lọt vào pháp nhãn của chủ nhân, nhưng những thứ đồ này đối với Lục Tiểu Hải chưa hóa hình mà nói, thì đều là bảo vật.

Nếu như trên người không một cái trữ vật đại, đến lúc đó những thứ đồ này hoặc là bị chủ nhân gom hết tống vào kho của tông phái, hoặc là thưởng cho môn hạ con em vãn bối, ngược lại mình cũng không có được một chút lợi ích nào. Nếu như có một cái trữ vật đại, chủ nhân từ trước đến giờ không hề cấm thủ hạ linh sủng chọn lựa chiến lợi phẩm giữ lại làm của riêng.

Vẫy tay đem Lục Tiểu Hải thu vào, bây giờ đã đến gần Thiên Huyền cổ thành, thấy nhiều tu sĩ lui tới, nhiều người nhãn, Lục Tiểu Hải với dáng vẻ cọp đẹp cọp khỏe này tự nhiên sẽ hấp dẫn sự chú ý của người khác.

Nhìn cổ thành từ phía xa xa, Lục Bình lấy từ trong ngực ra một tờ phù hướng về phía bên trong nói đối câu, sau đó liền đem phù phóng đi ra ngoài.

Ánh sáng của phù lục chợt lóe lên, rồi biến mất không thấy đâu nữa. Thất Phiến lão tổ thuần dương pháp hội có thể nói là thịnh sự của toàn bộ Trung Thổ tu luyện giới. Doanh Sơn tiền viện dù là thể lực nhỏ không nhập lưu, nhưng Lương Thiên Phong sư bá tất nhiên sẽ phái người tham gia, cũng không biết sẽ là ai tới, bây giờ đã tới hay chưa.

Lục Bình đem dung mạo của mình che giấu đi, nhất là ngại khi tiếp xúc cùng đệ tử trong Doanh Sơn tiền viện. Hiện nay hắn ở Trung Thổ cũng coi là có danh tiếng. Doanh Sơn tiền viện hiện giờ còn chưa tiện tiết lộ chân tướng. Chân Linh phát hiện nay so sánh với tất cả thể lực của Trung Thổ vẫn vô cùng yếu đuối, nếu là tùy tiện đem thế lực sâm nhập vào Trung Thổ, tất nhiên sẽ chết một cách khó coi dị thường.

Lục Bình đã đi vào Thiên Huyền cổ thành, phù lục tung đi ra vẫn chưa nhận được sự trả lời, xem ra đệ tử Doanh Sơn tiên viện lúc này còn chưa đến.

Lục Bình ở trong cổ thành bước đi chậm lại, thưởng thức sự phồn hoa của Trung Thổ đại môn phái, sau đó tựa hồ nghĩ tới điều gì, tới lui mấy vòng đường lớn, khi đi tới một chỗ tĩnh lặng, đưa tay khai mở Hoàng Kim ốc môn hộ, đem độc hành sát thủ lôi địch Lôi lão lục mới vừa tấn cấp và quy phục hắn thả từ bên trong ra.

Sau khi thấp giọng phân phó mấy câu, Lôi lão lục sửa đổi dung mạo, hòa mình vào hẻm nhỏ, một lát sau liền sáp nhập vào dòng người trên đường cái.

Lục Bình lần nữa phát ra một tờ phù, lần này rất nhanh nhận được hồi âm, đưa tay nhận lấy phù trở về.

Lục Bình cười nói:

– Quả nhiên Thanh Hồ đã tới trước.

Thiên Huyền tông Thiên Hương trà lâu, Lục Bình uống một hớp nước trà do tiểu nhi đưa lên, không khỏi nhíu mày một cái, đem chén trà để xuống, rồi hướng tiểu nhi vẫy vẫy tay.

– Tiền bối có gì phân phó?

Tiểu nhị ca là một vị dung huyết kỳ tu sĩ, đây cũng là điều khiến cho Lục Bình có chút kinh ngạc.

Lục Bình chỉ chỉ vào chén trà trên bàn, nói:

– Đem những thứ này đi xuống đi!

Tiểu nhị ca mặc dù không hiểu, nhưng vẫn tuân theo lời Lục Bình phân phó, đem bộ uống trà dọn dẹp xuống hết.

Lục Bình ném một viên trung phẩm linh thạch qua, dặn không được quấy rầy hắn, rồi gọi Đại Bảo động thủ pha cho hắn một bầu đỉnh cấp linh trà.

Trà là hắn hái được từ mấy cây đỉnh cấp linh trà từ trong động thiên của Doanh Hư bảo kính, còn nước pha trà thì là linh thủy mà Lục Bình lấy đi từ trong Hà Nguyên chi địa, lại dùng mật ong Tử Tinh nhỏ vào vài giọt. Toàn bộ trà thất nhất thời liền bị bao phủ bởi một cô hương trà đạm nhã, tràn ngập cả tòa trà lâu, chọc cho khách uống trà trong trà lâu gọi Tiểu nhị ca hỏi thăm lia lịa.

Tu sĩ có thể ở trong Thiên Hương trà lâu này uống trà thơm dĩ nhiên không phải là nhân vật tầm thường.

Tiểu nhị ca không dám đắc tội, nhất nhất tiến lên giải thích, thậm chí kinh động cả chưởng quỹ xuất hiện, cho đến khi biết được hương trà này chính là trà khách tự mang đến pha chế mà thành, không phải là thứ trà của trà lâu, thì đông đảo khách trà mới bỏ qua cho Tiểu nhị ca đang đầu đầy mồ hôi lo lắng.

Mặc dù như thế, vẫn có không ít người dặn dò Tiểu nhị ca hỏi xem có thể mua một ít linh trà từ Lục Bình hay không. Tiểu nhị ca không dám đắc tội với khách hàng, nhưng Lục Bình lại phân phó hắn không được quấy rầy, nên đành lo lắng đi qua đi lại bên ngoài trà thất của Lục Bình.