Chương 1069: Hỏa Loan Cửu Tiêu

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Hai người đứng lơ lửng ở giữa không trung, đều nhìn hướng về phía bốn người Huyền Dũng rời đi, trong hư không lần nữa chấn động. Tế Thủy Trường Lưu kiếm thoát ra từ bên trong, tra khảm vòng vo nửa vòng quanh Lục Bình, sau đó liền vào thân thể của hắn không thấy đâu nữa.

Một bên Sở Hải Thận thấy vậy, hỏi:

– Phi kiếm của Lục huynh sợ là đến một bước cuối cùng rồi chứ? Gần đây Huyễn Linh ngũ đảo ngược lại dẫn xuống mấy lần linh bảo lôi kiếp, Lục huynh cũng dự tính thử một lần không?

Lục Bình cười đáp:

– Không vội, song phi kiếm này còn lắng đọng một đoạn thời gian nữa cho thỏa đáng!

Sở Hải Thận cười nói:

– Cũng phải, gần đây mấy đạo linh bảo lôi kiếp thành mấy món không biết, nhưng mà tiểu đệ ta nghe nói có hai món cũng đều phá hủy rồi!

– Bạn sinh linh bảo cải tạo thành linh bảo, cực dễ nhưng cũng cực kỳ khó khăn. Nhưng mà điều đó cũng nói áp lực của linh bảo bây giờ quá lớn, xem ra đoạn thời gian gần nhất nhân yêu hai tộc cùng ma la đại chiến, linh bảo của nhà mình hư hại cũng không ít chứ?

Sở Hải Thận thở dài, đáp:

– Cũng không phải là vậy, lúc trước một món Nhị kiếp linh bảo ta trên người phụ thân ta thiếu chút nữa phá hủy, nhưng mặc dù bảo vệ khí linh, muốn khôi phục cũng không biết là chuyện hầu niên mã nguyệt rồi!

Lục Bình khẽ mỉm cười, hỏi:

– Nói đến thương thế của Thiên Vũ tiền bối, ông ta bây giờ ra sao rồi?

Sở Hải Thận nhìn Lục Bình một cái, đáp:

– Lục huynh là muốn hỏi thương thế của phụ thân ta rốt cuộc là dùng Tục Mệnh đan của Diễm Linh Cữu, hay vẫn tưởng Linh Thủy Luyện Đan Thuật của Lục huynh đúng không?

Lục Bình vừa không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ nghe Sở Hải Thận tiếp tục nói:

– Thật ra thì lần này tới mời Lục huynh cùng đi tham gia giao dịch hội chính là vì thu thập những vật luyện chế Linh Thủy Dẫn Linh đan la liệt đó của Lục huynh, nhưng trước lúc này, còn phải mời Lục huynh theo ta trở về Thành Linh đảo một chuyến.

– Thế nào?

Sở Hải Thận cười khổ đáp:

– Đây thật ra là chủ ý của Hải Khiếu ca, hắn bởi vì chuyện của Hải Lan tỷ bị Lục gia gia cấm chân rồi. Lục huynh lần này đi mời hắn tham gia giao dịch hội trùng hợp là cơ hội cho hắn thoát khốn. Hôm nay mặt mũi của huynh không nhỏ, chính là Lục gia gia cũng không tiện cự tuyệt. Đến lúc đó phụ thân ở một bên giúp đỡ mấy câu, Hải Khiếu ca bị trừng phạt cũng tính là danh tổn thất vọng rồi!

Lục Bình cười đáp:

– Nói như vậy quý tộc là dự tính phải dùng phương pháp của ta rồi!

– Cứ cho là vậy đi! Sở Hải Thận nói:

– Không sai, Lục gia gia tựa hồ vẫn có chút không tín nhiệm huynh, nghe Hải Khiếu ca nói hai người các huynh vốn có một giao dịch phải làm trong cuộc giới thiệu của Hải Lan tỷ, nhưng huynh thủy chung không muốn tiết lộ yêu cầu của huynh. Hải Khiếu ca nói chuyện của huynh sợ là không nhỏ, lúc này mới lần nữa hết sức trợ giúp chúng ta, vì chính là tương lai chuyện mưu tính của huynh làm chúng ta không tiện cự tuyệt.

Lục Bình sững sờ một chút, cười đáp:

– Hải Khiếu huynh mắt lạnh quả sáng suốt, tâm tư của người khác cũng không gạt được hắn!

Lời đồn đối với không ít tu sĩ đời thứ ba của Chân Linh phái dẫn tới sự đả kích không nhỏ. Lần này Lục Bình cũng không cách nào ra mặt nói gì. Cũng may quan hệ giữa sư huynh đệ trong nội bộ Chân Linh phái thực sự không tệ. Hơn nữa những thứ ngôn ngữ chăm chích này truyền đến chỗ của Chân Linh phái lại có tác dụng ngược lại. Đám tu sĩ đời thứ ba hiện nay tu luyện thì lo tu luyện, săn giết ma la thì lo săn giết, mặt ngoài nhìn qua tựa hồ hết thảy đều như cũ, thực ra thì người người đều cố gắng tiến bộ rất nhiều.

Thiên Khang lão tổ dĩ nhiên là vui nhìn thấy thành tựu như vậy, càng không thèm đi để ý tới lời đồn nữa.

Kể từ sau khi hôm đó từ trong Bích Hải linh xà nhất tộc nghe nói sự tình của Diễm Vô Cữu, Lục Bình thì có ý hỏi thăm Sở Hải Thận một ít chuyện liên quan tới Hỏa Loan nhất tộc.

Trên thực tế, Sở Hải Thận cũng không phải là hiểu rõ quá nhiều tình cảnh của Hỏa Loan nhất tộc, ít nhất không phân cao thấp cùng Lục Bình có thể hiểu rõ khi thông qua những cách khác.

Hỏa Loan nhất tộc lão tộc trưởng Diễm Cửu Tiêu là một nhân vật cực kỳ mạnh mẽ bá đạo, đã chiếm cứ thời gian năm trăm năm trên ghế tộc trưởng của Hỏa Loan nhất tộc.

Trước đây Bích Hải linh xà nhất tộc tu sĩ đời thứ nhất tiền nhạm tộc trưởng Sở Phiên Vân nhậm chức tộc trưởng, vị Diễm Cửu Tiêu đó cũng đã là tộc trưởng của Hỏa Loan nhất tộc rồi. Nhưng đợi đến Sở Phiên Vân từ chức, sau khi vị trí tộc trưởng có Sở Phi Vũ kế nhiệm, vị Diễm Cửu Tiêu vẫn chiếm cứ vị trí tộc trưởng.

Theo lý thuyết, sau khi Hỏa Loan nhất tộc tu sĩ đời thứ hai quật khởi, vị tu sĩ đời thứ nhất khác đúng lý nhượng hiền thoái ẩn. Nhưng không biết sao vị lão tộc trưởng đó quyền lực cực mạnh, trong năm trăm năm đảm nhiệm bồi thực một nhóm lớn hệ chính thế lực, lại lấy được sự ủng hộ của hạng người cực kỳ đức cao vọng trọng bên trong tộc, một mực cường chiếm vị trí tộc trưởng này.

Hỏa Loan nhất tộc tự do rong rủi, vốn là một yêu tộc bộ lạc cực kỳ buông tuồng. Mặc dù họ được xưng là một trong tam đại yêu tộc bộ lạc ở Đông Hải, nhưng trên thực tế cường thế của Hỏa Loan nhất tộc thường thường so ra kém Bích Hải linh xà nhất tộc, bám lấy nhau so ra kém hơn Côn ngữ nhất tộc. Lúc gặp đến sự phân phối tranh đấu trên một ít ích lợi, Hỏa Loan nhất tộc thường thường đều sẽ bị người ta kích phá.

Nhưng mà từ sau khi Diễm Cửu Tiêu nhậm chức, dưới sự có thể trợ giúp lớn của mấy vị Hỏa Loan nhất tộc hữu thức chi sĩ, bắt đầu đại đao khoát phủ tiến hành cách tân Hỏa Loan bộ lạc, khiến cho Hỏa Loan nhất tộc bắt đầu chân chính nhận đồng toàn bộ bộ tộc. Thế lực lấy được sự chỉnh hợp hữu hiệu, uy danh ở Đông Hải càng thêm chung chung mặt trời lên cao, rất có thể vượt qua Bích Hải linh xà nhất tộc chi thế.

Từ trên điểm này mà nói, cách cố định tân của Diễm Cửu Tiêu thật tính là một nhân vật cực kỳ hùng tài đại lược trên Hỏa Loan nhất tộc. Khi ông ta đảm nhiệm tộc trưởng trong ba trăm năm, Hỏa Loan nhất tộc một mực thuộc về giai đoạn lên cao.

Nhưng sau khi Hỏa Loan nhất tộc qua ba trăm năm cách tân, vốn hết thảy đều đã đi lên chánh quỹ, vị trí tộc trưởng của Hỏa Loạn nhất tộc cũng đến lúc thối vị nhượng hiền rồi.

Không biết sao lúc này, vị lão tộc trưởng tham muốn quyền lực cực mạnh đó cũng cự tuyệt nhường ra vị trí tộc trưởng. Lần này ở Hỏa Loan nhất tộc nội bộ đưa tới hiện nhiên đại ba, Hỏa Loan nhất tộc bắt đầu đưa tới chia rẽ.

Một phần tu sĩ đời thứ hai, thứ ba mới quật khởi của Hỏa Loan nhất tộc nguyên vốn dưới sự ủng hộ của mấy vị đại năng đời thứ nhất ủng hộ Diễm Cửu Tiêu cách tân từ trong thế lực của Diễm Cửu Tiêu chia rẻ đi ra ngoài. Họ yêu cầu Diễm Cửu Tiêu nhường ra vị trí tộc trưởng, cũng lấy được sự ủng hộ công nhận của một phần tu sĩ bình thường tương đối ở Hỏa Loan nhất tộc; mà một ít thế lực vốn phản đối cách tân thủ cựu lúc này cũng nhảy ra cổ động công kích Diễm Cửu Tiêu.

Diễm Cửu Tiêu là hiển nhiên đánh giá cao thành quả cố gắng trong ba trăm năm của ông ta, tuy ở chung quanh ông ta tụ tập một nhóm thế lực hệ chánh, lại có một phần tu sĩ bình thường của Hỏa Loan nhất tộc có ba trăm năm uy vọng lung lạc, nên tính tình của lão mạnh mẽ bá đạo, không nghe được ý kiến phản đối. Dó cũng là chỗ bị người lên án, Hỏa Loan nhất tộc ba trăm năm trước mặc dù một mực gia tăng thanh thế, nhưng trong đó cũng không ít quyết sách sai lầm, mà phần lớn đều do loại tính tình cứng nhắc độc đoán của Diễm Cửu Tiêu tạo thành.

Hai trăm năm qua, dưới sự chưởng khống của mình, Diễm Cửu Tiêu một mực cố gắng lần nữa thống hợp Hỏa Loan nhất tộc vốn bị chia rẽ. Vì vậy, ông ta đem mục tiêu định trên lôi kiếp lần thứ ba. Ông ta cho rằng một khi thành tựu Thuần Dương pháp tướng, lời nói, quyền hạn của ông ta ở Hỏa Loan nhất tộc không thể nghi ngờ sẽ tăng thêm, đồng thời cũng đem mấy vị trung gian phái du ly trong ba thế lực lớn tranh thủ đến phía bên mình.

Những năm trăm năm qua, Diễm Cửu Tiêu tuy nói cũng không phải là hoang phế tu luyện, nhưng cũng thực liên lụy tiến độ tu luyện của ông ta, muốn trong thời gian ngắn vượt qua lần thứ ba lôi kiếp thật là lực chưa như mong đợi, vì vậy liền nghĩ tới mượn ngoại lực.

Mà lúc này vốn bởi vì Diễm Vô Cữu tông sự che chở con Mộc loan điểu tiểu tu, theo sự trưởng thành của hắn mà càng ngày càng tiến vào trong mắt của Hỏa Loan nhất tộc những thứ đại năng này.

Diễm Cửu Tiêu cướp trước hạ thủ, không biết sao Diễm Vô Cữu cũng sớm có phát hiện. Chẳng biết lúc nào ông ta cũng đã đưa Mộc loan điểu Loan Ngọc đi rồi, trừ Diễm Vô Cữu cũng không ai biết được tung tích của hắn nữa.

Mà Diễm Vô Cữu được xưng hải ngoại luyện đan đệ nhất tông sư, uy danh cực lớn trong Hỏa Loan nhất tộc. Hỏa Loan nhất tộc từ pháp tướng đại năng đến cấp thấp tu sĩ, rất nhiều người đều nhận được ân huệ của ông ta, cho dù là Diễm Cửu Tiêu cũng từng mấy lần cầu xin đến trước người Diễm Vô Cữu. Cho nên Diễm Cửu Tiêu mặc dù trong lòng hận vô cùng, nhưng thật không dám làm gì Diễm Vô Cữu, đối ngoại chỉ đành phải để lấy lý do bảo vệ mà giam lỏng ông ta.

Sau khi Lục Bình từ biệt Sở Hải Thận dừng lại mấy ngày ở Tụ Linh Đảo, lúc này mới đi về phía Huyễn Linh thành.

Bên ngoài lạc viện một chỗ bị trận pháp bao trùm ở Huyễn Linh thành tây, Lục Bình lấy ra một cái ngọc phù từ trong trữ vật pháp khí dán một cái trên đại môn của lạc viện. Hộ trận như là quang vậy tản đi, Lục Bình nhẹ nhàng đẩy một cái, ngay sau đó đại môn động khai, nhất thời một cổ sóng nhiệt đập vào mặt. Nếu là người bình thường ở chỗ này, cỗ sóng nhiệt đó đủ để đem hóa thành nướng đỏ.

Lục Bình chân trước đi vào lạc viện, ngay sau đó đại môn sau lưng nhẹ nhàng đóng lại, đem sóng nhiệt tràn ngập trong lạc viện trở cách bên trong đại môn.

– Ha ha, thì ra là Lục tiểu hữu, tính toán thời gian, ngươi cũng nên đến rồi!

Vinh Thành lão tổ đã đứng trong viện, thấy Lục Bình đi vào lúc này cao giọng cười nói.

Lục Bình cũng hơi chắp tay, đáp:

– Nói ra thật xấu hổ, khoảng thời gian trước, Vinh Tịch tiền bối lên cấp pháp tướng kỳ, vãn bối cũng chưa từng tới chúc mừng!

Vinh Thành lão tổ khoát tay, cười nói:

– Chút thời gian trước đây, Vinh Tịch sư muội mới vừa ngưng tụ pháp tướng, đang bế quan vững chắc tu vi. Thiên Bình đạo hữu chính là muốn gặp nàng cũng không thể a!

Trong lúc nói chuyện, hai người đi vào trong đường phòng, một người trung niên nữ tu bình thường đang ngồi xếp bằng ở chính giữa đường phòng. Một đóa hỏa diễm đang tra khảm không ngừng quanh quẩn trung niên nữ tu, mà sóng nhiệt cuồn cuộn chính là từ trên đóa hỏa diễm tản ra phía ngoài.

– Sư muội, vị này chính là Chân Linh phái Lục Thiên Bình đạo hữu!

Trung niên nữ tu giường đôi mắt, đóa hỏa diễm đầu nhập trong miệng nữ tu không thấy, đứng dậy hướng Lục Bình hơi thi lệ, nói:

– Đa tạ Thiên Bình đạo hữu tương trợ, nếu không lão thân sợ rằng chỉ có một đường tọa hóa rồi!

Lục Bình vội vàng hoàn lễ, đáp:

– Đạo hữu khách khí rồi!

Ba người hàn huyên xong, trung niên nữ tu Vinh Tịch lão tổ khẽ mỉm cười, hỏi:

– Đạo hữu lần này tới là vì Thủy U kiếm sao?

Lục Bình gật đầu cười đáp:

– Tại hạ nguyên vốn không nên vội vàng như thế. Chẳng qua xem ra đây có thể là kiện linh bảo thứ nhất trải qua trong tay tại hạ tự mình ra đời, trong lòng khó tránh khỏi vội vàng dốc hết ra, ngược lại làm chuyện nực cười cho tiền bối rồi!

Vinh Tịch lão tổ cười nói:

– Điều này cũng thường tình!

Dứt lời đưa tay một chiêu, đột nhiên sau đường phòng truyền tới một tiếng tranh vang. Ánh mắt của Lục Bình ngay sau đó bắt đầu du di, mãi cho đến khi Vinh Tịch lão tổ đưa ra tay nắm chặt, một thanh phi kiếm màu lam nhạt đột ngột xuất hiện trong tay Vinh Tịch lão tổ.

Vinh Thành lão tổ thở dài, nói:

– Vô Hình kiếm, quả thật là Vô Hình kiếm! Kiếm này chưa vượt qua lôi kiếp, lại không trải qua người tế luyện, chẳng qua là tự bản năng tự thân ẩn hình thật chặc, thần niệm của lão phu mới vừa cũng suýt nữa bị vuột mất!

Vinh Tịch lão tổ đẩy phi kiếm trong tay, Thủy U kiếm lần nữa mất đi hành tung, nhưng thủy chung chưa từng thoát khỏi thần niệm của Lục Bình truy tung, lập tức thấy Lục Bình chẳng qua là đưa tay nắm chặt, phi kiếm này lần nữa hiện hình trong tay hắn.

Sau khi dung hợp món bạn sinh linh bảo ẩn hình đó, phẩm chất của Thủy U kiếm đã lấy được chất đề thăng. Mặt dù Lục Bình bất thiện với luyện khí, nhưng giám thưởng đối với phẩm chất tự thân của pháp bảo là vô cùng thật tinh mắt.

Lúc này phẩm chất của Thủy U kiếm đã hoàn toàn vượt ra khỏi Tế Thủy Trường Lưu kiếm. Linh tính tích chứa trong phi kiếm tựa hồ đã đến lâm giới cần lột xác, chỉ là một cơ hội khiếm khuyết. Mà cơ hội này, không thể nghi ngờ gì chính là do chủ của pháp bảo kéo lôi kiếp đến!

Chân nguyên ánh sáng màu xanh nhạt ở thân của Thủy U kiếm đại thịnh, trong ánh mắt kinh ngạc của hai vị pháp tướng tu sĩ, chẳng qua là thời gian chốc lát, Thủy U kiếm lập tức bị Lục Bình lần nữa tế luyện thu vào trong tâm hạch không gian, khiến cho bọn họ lần nữa khí thế nồng nàn với chân nguyên hùng hậu phách liệt của Lục Bình.

Sau khi Lục Bình nói lời từ biệt cùng hai vị pháp tướng tu sĩ của Hoa Dật tông, hắn lần nữa đi một chuyến Thành Linh, lấy danh nghĩa tư hạ giao dịch hội giữa tu sĩ đời thứ ba ở Huyễn Linh thành mời Sở Hải Khiểu tham gia, giải phóng Sở Hải Khiếu từ trong trừng phạt cấm chân, đồng thời còn mang theo người hầu Sở Hải Thận.

Lần này, tư hạ giao dịch hội nhưng thật ra là một lần tụ hội giữa tinh anh tu sĩ đời thứ ba lên cấp pháp tướng kỳ trong toàn bộ Huyễn Linh ngũ đảo nhân yêu hai tộc. Người phát khởi chính là tu sĩ thành danh của mấy nhà thế lực lớn lấy Tần Thế Quân cầm đầu.

– Sở huynh, nghe Hải Thận huynh nói, tựa hồ quý tộc đã thu thập vật cần luyện chế Linh Thủy Dẫn Linh đan đúng không?

Ba người trên đường đi tới Huyền Linh thành, Lục Bình không khỏi mở miệng hỏi.

Sở Hải Khiếu sửng sờ một chút, đáp:

– Đúng là đã bắt đầu thu thập nhóm vật của Lục huynh, chẳng qua là có muốn để Lục huynh xuất thủ hay không cũng không biết được, tựa hồ giữa Thiên Vũ tộc thúc cùng Lục gia gia Phúc Vũ lão tổ có chút tranh chấp!

– Ha!

Lục Bình không dấu vết nhìn Sở Hải Khiếu có chút chán chường một cái, cũng không biết giữa hai vị lão tổ là bởi vì là muốn luyện chế Linh Thủy Dẫn Linh đan tranh chấp hay không, hay là bởi vì Sở Hải Lan mà tranh chấp. Tuy nhiên Lục Bình nhìn dáng dấp vô luận là loại nào, Sở Hải Khiếu lần này bại lộ cảm tình đối với Sở Hải Lan trước mặt hai vị trưởng bối, sợ là không thể trải qua những ngày tháng yên lành rồi.

– Như vậy làm sao thu thập?

Lục Bình hiển nhiên sẽ không quan tâm đối với chuyện riêng của Bích Hải linh và nhất tộc, chẳng qua là tùy ý hỏi.

Sở Hải Khiếu suy nghĩ một chút, đáp:

– Nhóm vật của Lục huynh tuy đa phần mà nói đều là vật quý hiếm, nhưng lấy lực của Bích Hải linh xà nhất tộc ta ngược cũng có thể góp được thất thất bát bát, duy chỉ có một phần Vạn Diệu Ngọc Lộ cũng có chút khó khăn!

– Vạn Diệu Ngọc Lộ sao?

Lục Bình kinh ngạc hỏi:

– Vật này tuy nói hiếm, nhưng cũng chỉ là thiên cấp trung phẩm thôi, lấy Bích Hải linh xà nhất tộc mấy vạn năm truyền thừa tài lực, chẳng lẽ cũng góp không đủ một phần sao?

Sở Hải Khiếu lắc đầu một cái, đáp:

– Khó khăn, lần này Lục gia gia sở dĩ để ta ra tham gia giao dịch hội, tuy nói là chỗ mặt mũi của Lục huynh, thật ra thì cũng vì xem một chút có thể lấy được tin tức của Vạn Diệu Ngọc Lộ hay không!

Trong lòng của Lục Bình đã sớm tâm tư trăm vòng:

– Vạn Diệu Ngọc Lộ sao? Bây giờ thứ thiên địa linh vật không thiếu nhất trên người mình chính là Vạn Diệu Ngọc Lộ!