Chương 639: Sơ tham bí cảnh

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Đại Bảo nhất thời mừng rỡ, dương dương đắc ý hướng Lục Linh nhi huyền diệu, Lục Linh nhi bĩu môi, nói:

– Có cái gì tốt đắc ý, để cho người ta nhìn ngươi thật giống như đã có thể dung luyện địa cấp thượng phẩm linh vật vậy.

Lục Bình biết Lục Linh nhi đây là đang cố ý khích tướng Đại Bảo, nhưng đến lúc này hỏa hầu cũng không sai biệt lăm, vì vậy cười nói:

– Tốt lắm, nên lên lầu sáu rồi, bây giờ nhìn lại, Bát Cảnh Lâu này ngược lại là một chỗ thí luyện tốt, tuy nói đối với ta mà nói có chút yểu đi, nhưng đối với các ngươi mà nói ngược lại cũng thích hợp, xem ra sau khi thu phục món pháp bảo này, phải đem các người đều để vào bên trong hãy cố gắng bế quan một khoảng thời gian.

Con người của Đại Bảo chuyển vòng vo, nói:

– Lão đại, bây giờ món pháp bảo này không có ai nằm trong tay, mỗi lần qua một cửa ải độ khó dĩ nhiên là rất rớt xuống. Huống chi cấp bậc của linh vật cất giữ trong mỗi một tầng lầu cũng bất đồng, xem ra linh vật phẩm chất càng cao, có thể đủ kích phát tràng cảnh thí luyện độ khó cũng lại càng lớn đó.

Lục Bình nhìn Đại Bảo một cái, nói:

– Ý của ngươi là nói sau khi thu phục món pháp bảo này, ngưỡng cửa lịch luyện sẽ rất đề cao sao?

Đại Bảo cười nói:

– Đề thăng là khẳng định, nhưng có thể đem ngưỡng cửa lịch luyện định ở vị trí nào, thì chính là lão đại tính toán vậy.

Hoàn cảnh tầng thứ sáu lầu các, mọi người mới vừa tiến vào, liền bị một trận gió mạnh thổi trúng mắt mở không ra.

Tuy nhiên hoàn cảnh như vậy cũng khiến cho hai người Lục Câm nhi cùng Lục Bích sáng lên trước mắt, từng mảnh một vô hình phong nhận quát tới mọi người. Lục Bình cũng không xuất thủ.

Hai tay của Lục Cầm nhi hóa thành bộ dáng hai cánh, chợt hướng về phía gió thổi tới quạt một cái, đồng dạng là vô số đạo vô hình phong nhận, nhưng cũng quét về hướng ngược lại.

Đang lúc mấy trường địa phương xa trước người của mọi người, hai đá phong nhận đụng lẫn nhau. Tiếng không khí nổ dồn liên tiếp vang lên, không ít phong nhận sau khi đụng đều chôn vùi lẫn nhau.

Nhưng vẫn có không ít phong nhận không bị chôn vùi bay tới mọi người, liền thấy linh tiên trong tay của Lục Bích run lên, vây quanh toàn thân mình làm một động tác vòng quanh.

Một đạo phong tường nhất thời vòng quanh theo linh tiên của Lục Bích mà hình thành, đem toàn bộ mọi người bảo vệ trong phong tường.

Từng đạo một số hình phong nhận đụng vào trong phong trường, phảng phất vô số cá lội tiến vào trong nước, trong nháy mắt liền biến mất không thấy.

Lục Bình khẽ gật đầu, thanh quang trong hai mắt đại phóng, hướng bốn phía cẩn thận quan sát cũng không phát hiện chút gì, vì vậy thần niệm quét ngang qua. Lúc này thần sắc chợt động, thân thể hoành hướng đi hai bước, sau đó đưa tay chụp tới, toàn bộ thiên địa nhất thời gió êm sóng lặng.

Rồi sau đó toàn bộ thiên địa lại nhanh chóng vỡ ra, mọi người lại một lần nữa trở lại trong lầu các.

Lục Bích dáng vẻ nóng nảy nhìn Lục Bình, lại thấy tay của hắn hư mang, trong lòng bàn tay tựa hồ để thứ gì vậy, nhưng khi ánh mắt nhìn, trong tay rõ ràng chính là trống trơn như dã.

Lục Bình thấy mọi người tò mò, lúc này mới nói:

– Các người dùng thần niệm cảm thụ một phen.

Mọi người giật mình, lúc này mới đua nhau dùng thần niệm tìm kiếm trong lòng bàn tay của Lục Bình, nhưng sau đó mọi người lại đua nhau nhíu mày, bởi vì bọn họ phát hiện vật trong tay của Lục Bình cho dù là trong thần niệm của bọn họ cũng lộ ra như có như không.

– Cái này gọi là Bạo Phong Chi Vũ, chính là một món địa cấp trung phẩm linh vật, sinh ra trong gió, trong ngày thường theo gió phiêu lãng, là một loại linh vật cực kỳ hiếm thấy.

Nhìn một chút về mặt chờ mong của Lục Bích, Lục Bình cười nói:

– Linh vật này cũng rất thích hợp cho Bích nhi tương lai khi lên cấp đoán đan trung kỳ tiến hành dung luyện.

Lục Bích nghe Lục Bình nói như vậy, biết Lục Bình đã đồng ý đem linh vật thích hợp mình dung luyện nhất này đưa cho nàng, vì vậy vội vàng vui vẻ nói:

– Cám ơn phụ thân!

Lục Bình xoay người nhìn một chút thang lầu đi thông lầu bảy, nói:

– Đi thôi, đi lầu bảy xem một chút, xem ra nơi đó phải là một chỗ băng tuyết thế giới!

Kim mộc thủy hỏa thổ phong băng, bảy đại chúc tính ở tu luyện giới lúc này, lúc trước mọi người đã trải qua trong đó sáu loại chúc tính tạo thành ảo cảnh, như vậy còn dư lại một tất nhiên là một chỗ băng tuyết ảo cảnh.

Lục Linh nhi là người đầu tiên bước vào trong tầng thứ bảy lầu các, sau đó mọi người đua nhau đuối theo. Nhưng ngoài dự liệu của mọi người chính là, trên lầu bảy mặc dù như cũ là một mảnh thiên địa ảo cảnh, nhưng lại cũng không phải là băng cùng tuyết thế giới.

Cảm thụ sự lạnh lẽo nhè nhẹ, Lục Linh nhi có chút thất vọng nói:

– Chỗ này làm gì được xem là băng tuyết thế giới, nhiều nhất bất quá là cuối mùa thu xào xạc thôi.

Lục Bình cười “ha ha” nói:

– Xem ra Băng chức tính linh vật dùng để trấn áp ảo cảnh trong tầng thứ bảy lầu các nếu không phải là phẩm cấp thái để, là căn bản cũng không có rồi.

Trong hai mắt của Lục Bình thoáng qua một đạo thanh quang, rồi sau đó liền đi thăng tới một nơi, đưa tay vỗ một cái. Một tiếng “ba”, giống như vỗ vào trên cái bàn gỗ vậy, thế giới trước mắt từng mảnh vỡ vụn, mọi người lần nữa trở lại trong lầu các.

Lúc này Lục Bình lại đang đứng bên cạnh cái bàn gỗ ngay chính giữa lầu các, mà trên cái bàn gỗ khắc đầy phù văn, quả nhiên không có bất kỳ Băng chúc tính thiên địa linh vật trôi lơ lửng ở trên đó. Điều này làm cho Lục Linh nhi rất ủ rũ.

Sau khi mọi người tiến vào Bát Cảnh Lâu, một đường từ tầng thứ nhất tiến sát tầng thứ bảy, dưới Lục Bình ra tay trợ giúp, cơ hồ có thể coi là lên thế như chẻ tre, vừa thấy tầng thứ bảy cũng không thu hoạch, Đại Bảo liền với thanh thúc giục mọi người nhanh lên một chút lên tầng thứ tám, cũng tốt khai ra mặt mũi thực của tòa Bát Cảnh Lâu pháp bảo này.

Không còn kịp ngăn cản nữa, mọi người cũng đã đi lầu tám. Lục Bình nhìn mọi người biến mất cửa thang lâu tám, bất đắc dĩ cười cười, tự lẩm bẩm:

– Cũng được, mấy người luôn luôn gan lớn vọng vi quán, phải để cho các ngươi thường chút đau khổ cũng tốt.

Dứt lời, dưới chân của Lục Bình cố ý chậm tốc độ, từng bước một đi tới lầu tám.

Đại Bảo cùng Lục Cầm nhi, Lục Linh nhi hai người nóng tính dẫn theo mọi người một đường đi tới trong lầu tám, quay người lại mới nhìn thấy Lục Bình cũng không theo mọi người tiến vào, trong lòng nhất thời “lạc đăng” một tiếng.

Rồi sau đó liền nghe được trên bầu trời một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, lúc ngẩng đầu nhìn lại, không biết lúc nào thiên địa phương này đột nhiên lôi vẫn giăng đầy, hắc áp áp tựa hồ quanh quẩn định đầu của mọi người vậy.

Từng trận trong mây đen lóe lên, ngay sau đó một tiếng muộn lôi vang dội thiên địa, rồi sau đó một đạo sét đánh đập xuống trên đầu mọi người.

Đại Bảo gấp giọng nói:

– Hợp lực ngăn cản!

Dứt lời tất cả mọi người tụ tập bên người Lục Đại Quý, lại nghe được một tiếng gầm nhẹ của Lục Đại Quý, một mặt quy giáp phảng phất khung lư vậy đem mọi người bao phủ ở trong đó.

Còn mọi người đua nhau xuất thủ, mỗi người đem tự thân chân nguyên rót vào đến trong quy giáp.

Sét đánh trên bầu trời rơi vào trên quy giáp, toàn bộ quy giáp màu xám tro từng trận run rẩy, nếu không phải có chân nguyên của những người khác hiệp trợ, Lục Đại Quý suýt nữa bị đạo tiếng nổ này vỗ đặt mông ngồi trên mặt đất.

Nhưng mây đen trên bầu trời càng để lâu càng dầy, một đạo lôi quang sét đánh tiếp theo một đường từ trong mây đen rơi xuống. Lần này chẳng những là Lục Đại Quý, chính là Tam linh cùng Lục Cầm nhi có tu vị cao nhất đều cảm giác chân nguyên hao tổn, dần dần chịu không được nữa.

Đại Bảo lần này rốt cục biết là chuyện gì xảy ra. Lục Bình không thể nào thời gian dài như vậy còn không tiến vào tầng thứ tám lâu cách duy nhất có thể chính là mọi người không nghe Lục Bình chỉ huy. Một cổ não tràn vào trong tầng thứ tám, hiển nhiên Lục Bình đây là muốn cho mọi người một chút nếm mùi đau khổ, để cho bọn họ nhớ thật lâu.

Hiểu nguyên nhân Đại Bảo đột nhiên cao giọng nói:

– Lão đại, cứu mạng a, chúng ta biết sai lầm rồi!

Đại Bảo vừa gọi như vậy, hai quỷ nghịch ngợm khác giống như Lục Cầm nhi cùng Lục Linh liền dẫn đầu phản ứng lại, cũng gấp bận rộn cao giọng nhận sai, để cho Lục Bình mau mau xuất thủ tương trợ, nếu không bọn họ phải bị chém thành tiêu thán rồi.

Lục Bình đã sớm tiến vào lầu các thật ra thì lại núp một bên, sau khi thấy mọi người ăn xong giáo huấn, lúc này mới đem Thất Bảo Lôi Hồ từ trong tâm hạch không gian tế lên.

Thất Bảo Lôi Hồ thẳng bay vào trong tầng mây, một mảnh thất sắc lôi quang hướng bốn phương tám hướng lóe lên. Tia chớp tích chứa trong cả đám mây nhất thời bị trấn áp xuống.

Thật ra thì Lục Bình sau khi mới vừa tiến vào tầng thứ tám lâu các, lối quang lóe lên trên bầu trời liền khiến cho Thất Bảo Lôi Hồ trong tâm hạch không gian của hắn có điều phản ứng.

Lục Bình xem ra hoàn cảnh mỗi một tầng trong bảy tầng trước của Bát Cảnh Lâu đều do một thiên địa linh vật bất đồng chúc tính trấn áp, tới một tầng cuối cùng không ngờ lại chính là lôi điện thế giới. Mà Thất Bảo Lôi Hồ đồng dạng là lấy bất đồng chúc tính thiên địa kỳ vật trong đó làm căn cơ, cuối cùng dựng dục lôi điện thần thông. Chẳng lẽ giữa hai người này còn có liên hệ hay sao?

Mà Lục Bình khi tiến vào tầng thứ tám lầu các, mặc dù hắn ẩn giấu thân hình, lối quang sét đánh trên bầu trời vẫn như cũ có một đạo là nhằm ngay hắn. Nhưng đang lúc này, Thất Bảo Lôi Hồ trong tâm hạch không gian của Lục Bình một trận chấn động. Chẳng biết tại sao, một đạo sét đánh kia nguyên vốn nhắm ngay Lục Bình tựa hồ do dự một chút, cuối cùng cũng không bỏ xuống hắn.

Trong lúc sau khi Lục Bình tế lên Thất Bảo Lôi Hồ, khắp lôi vẫn bị trấn áp xuống, vô số đạo điện thiểm lôi quang lấy Thất Bảo Lôi Hồ làm trung tâm, tạo thành một mảnh lưới lớn nhất sắc lôi quang.

Lưới lớn thu hồi, Thất Bảo Lôi Hồ lần nữa rơi vào tay của Lục Bình, mây đen tụ tập trên bầu trời cũng tan thành mây khói. Đám người Đại Bảo đua nhau thở phào nhẹ nhõm,lúc này mới nhìn thấy Lục Bình đứng trước người mọi người cách đó không xa.

Lục Bình đưa tay từ trong Thất Bảo Trong lôi hồ đưa tới một đạo lội quang vỗ vào trong một mảnh ảo cảnh thế giới này. Một mảnh hoàn cảnh này nhất thời giống như gương vỡ vụn vậy. Mọi người lần nữa sau khi trở lại trong lầu các lại đua nhau nhìn trên bàn gỗ trung ương.

Lần này trên cái bàn gỗ trung ương lầu các cũng không có thiên địa linh vật nào trôi lơ lửng, mà là một cái bàn gỗ này đều đều chia làm bay loại màu sắc, trong mỗi một loại màu sắc đều khắc họa phù văn huyền ảo rậm rạp chằng chịt. Những thứ phù văn này chính là Lục Bình dùng thân niệm nhìn qua đều không thể lần đầu tiên thì có thể toàn bộ phân biệt rõ ràng.

Mà trên cái bàn gỗ, một tòa lầu các nho nhỏ cùng bề ngoài của chân chính Bát Cảnh Lâu giống nhau như đúc vây quanh tờ thất sắc ngay chính giữa cái bàn gỗ này.

Trong một tòa tiểu mộc tháp này, trừ tầng thứ tư cùng tầng thứ bảy đều ảm đạm, còn trong những tầng khác đều tản ra linh quang, đặc biệt là trong tầng thứ tám, càng lóe ra từng tia một điện quang, còn thỉnh thoảng có điện quang từ trong tòa tiểu Bát Cảnh Lâu chui ra ngoài.

Lục Bình biết một tòa tiểu lầu các này xem ra chính là một loại mấu chốt điều khiển như trấn phủ thạch bia của tòa đại hình pháp bảo trấn phủ này, vì vậy đi lên trước một chưởng vỗ ở đỉnh của tiểu lầu các. Một đạo chân nguyên màu tím lam nồng đặc trong nháy mắt bao trùm cả mặt ngoài của tòa lầu các, đồng thời cũng ngấm nhuộm nội bộ cả tòa lầu các.

Rồi sau đó liền thấy chân nguyên của Lục Bình dẫn đầu tràn ngập toàn bộ tầng thứ nhất lầu các. Ánh sáng màu vàng trong tầng thứ nhất lầu các đột nhiên tăng mạnh, rồi sau đó chính là tầng thứ hai, tầng ba, giống vậy dật tán ra ánh sáng nồng đặc màu xanh lá cây cùng với màu xanh nhạt.

Trong tầng thứ tư cũng không có hỏa chúc tính linh vật trấn áp, vì vậy tầng này chân nguyên của Lục Bình luyện hóa đặc biệt nhanh, trong lầu các cũng chỉ là tản mát ra một đạo ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt mà thôi.

Tầng thứ năm, tầng sáu luyện hóa chậm một ít, hiển nhiên là bởi vì trong đó phẩm chất của linh vật tương đối cao một chút, trước mặt chân nguyên của Lục Bình hùng hậu cũng không thể đủ kiên trì bao lâu.

Sau khi luyện hóa tầng thứ bảy lầu các, tầng thứ tám lầu các vốn cho là tầng khó có thể luyện hóa nhất, sau khi chân nguyên của Lục Bình tràn ngập trước tầng bảy lầu các, không ngờ lại không bất kỳ trở ngại trực tiếp tiến vào trong tầng thứ tám lầu các. Điều này làm cho Lục Bình có chút ngoài ý muốn, chẳng lẽ là bởi vì duyên cớ của Thất Bảo Lôi Hồ?

Nếu như lúc này có người ở trong Doanh Thiên đạo tràng, thì có thể thấy theo sau khi Lục Bình ở tầng thứ tám của lầu các luyện hóa trấn phủ thạch bị của tòa tiểu hình Bát Cảnh Lâu kia, cả tòa Bát Cảnh Lâu cũng theo trình độ luyện hóa của Lục Bình đề thăng mà phát ra ánh sáng cực mạnh ở từng tầng một.

Trong lúc Lục Bình sau khi luyện hóa tầng thứ tám lầu các, trên bàn gỗ tiểu lầu các đột nhiên ánh sáng đại phóng, rồi sau đó trên cái bàn gỗ trên biến mất không thấy. Mọi người đua nhau nhìn về phía Lục Bình, lại thấy sắc mặt của hắn bình tĩnh, cũng không bởi vì tiểu lầu các biến mất mà có thay đổi gì.

Trong lúc sau khi trên bàn gỗ tiểu Bát Cảnh Lâu biến mất, cả tòa Bát Cảnh Lâu thật lớn đột nhiên một trận lay động, Lục Bình hướng về phía mọi người nói:

– Bát Cảnh Lâu đã bị ta luyện hóa, bọn ta lập tức đi ra ngoài.

Trong Doanh Thiên đạo tràng, Bát Cảnh Lâu đầu tiên là một trận lay động, ngay sau đó cả tòa lầu các không ngờ lại bay lên trời, ngay sau đó bắt đầu chậm rãi thu nhỏ lại.

Lúc này từ trong lầu các tầng thứ tám đột nhiên toát ra mấy đạo quang hoa, quang hoa rơi xuống đất, chính là Lục Bình cùng mọi người từ trong độn quang hiển lộ ra.

Mọi người đua nhau ngẩng đầu nhìn Bát Cảnh Lâu đang thu nhỏ lại, thấy lúc này Bát Cảnh Lâu đã thu nhỏ lại đến khoảng tám tác, rơi vào trong tay của Lục Bình, vừa đúng chiếm hết một lòng bàn tay.

Đám người Đại Bảo đua nhau chúc mừng Lục Bình thu được bảo vật. Sau khi Lục Bình luyện hóa Bát Cảnh Lâu, đã đối với chức năng của Bát Cảnh Lâu có hiểu biết, trong lòng cũng hết sức vui mừng.

Lục Bình trầm ngâm chốc lát, Bát Cảnh Lâu này tuy nói đối với trợ giúp thực lực cá nhân của hắn đề thăng không hề nhỏ, nhung giá trị lớn nhất của tòa Dưỡng Linh pháp bảo này thật ra là làm căn cơ trưởng thành cho một môn phái, chân chính có thể làm cho giá trị của Bát Cảnh Lâu có tác dụng lớn nhất lại chính là Chân Linh phái.