Chương 1175: Loan Chi Lệ Châu

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Long Hòe lão tổ đã từng nói trong chiếc khăn còn cất giấu bảo vật. Hàn Diệp lão tổ sau khi lấy được vật này cũng một ở lòng muốn mang về Ngũ Hành tông đền bù cho sự thiếu sót của Đoạn Thủy nhất mạch. Vậy mà hai người mặc dù có thể phát giác bảo vật cất giấu trong chiếc khăn, nhưng cũng không nhận biết mặt mũi thực của bảo vật. Dĩ nhiên, cũng có thể Long Hòe lão tổ biết được vật trong đó, nhưng ông ta chưa hề rõ ràng báo cho Lục Bình.

Song sau khi chân nguyên của Lục Bình tràn vào trong chiếc khăn, cũng gặp một chuyện lạ.

Lấy chân nguyên hiện giờ của Lục Bình mà nói, hắn vốn là lộ số thuần hậu, mà “Bắc Hải Thính Đào quyết” lai lịch của bộ thần bí công pháp này yêu cầu đối với chân nguyên thuần hậu càng đạt tới một mức gần như hà khắc, khiến cho hắn lúc đoán đan kỳ lựa chọn dung hợp thiên địa linh vật lại là một loại thiên cấp hạ phẩm, hai phần thiên giới trung phẩm, ba phân thiên cấp thượng phẩm linh vật. Loại phương thức dung hợp kinh thế hãi tục như vậy có thể nói tu luyện giới tuyệt vô cận hữu đương nhiên có Lục Bình tự thân cố gắng cùng cơ duyên, nhưng căn bản vẫn là bộ công pháp “Bắc Hải Thính Đào quyết” này trác tuyệt.

Lục Bình sau khi dung hợp thiên địa linh vật kỳ tuyệt như vậy, thủy chúc tính tích chứa trong chân nguyên đúng thật có thể nói là thiên hạ ít có, có thể nói như vậy. Nếu Lục Bình đem một giọt chân nguyên hóa vào một vùng lãnh thủy, như vậy từ một vùng lãnh thủy đó ít nhiều bất đồng cùng với trình độ nông đậm của chân nguyên. Linh tính tích chứa trong linh thủy trực tiếp có thể sánh ngang bất kỳ một loại thiên địa linh vật phẩm cấp từ huyền cấp hạ phẩm đến thiên cấp thượng phẩm.

Dĩ nhiên, chân nguyên chi thủy không phải vạn bất đắc dĩ thì không thể mang tới làm thiên địa linh thủy sử dụng. Bởi vì chân nguyên chi thủy bình thường đều là mấy loại thiên địa linh vật dụng hợp, bên trong đã không còn là một loại linh tính tinh khiết do thiên địa linh vật dựng dục.

Nhưng sau khi Lục Bình mới vừa đem chân nguyên xâm nhập trong chiếc khăn, đột ngột phát hiện linh tính tích chứa trong một đoàn linh vật đó thậm chí vượt xa trên chân nguyên của Lục Bình. Loại linh vật này không tinh khiết giống như thiên địa linh vật, ngược lại giống như dung luyện hết chân nguyên của linh vật, là một loại vật tạo hóa vậy.

Thế nhưng Lục Bình rất nhanh sau đó phát hiện loại linh vật núp trong khăn tay cũng không phải chỉ có một đoàn. Hắn rất nhanh sau đó lại phát hiện đoàn thứ hai, tiếp theo lại phát hiện đoàn thứ ba. Cho đến khi chân nguyên của Lục Bình thấm ướt hết cả chiếc khăn, linh vật trong chiếc khăn cũng cuối cùng xác nhận chỉ có ba đoàn như vậy.

Đây là vật gì?

Lục Bình từ bên cạnh pháp tướng gọi Linh Lung Tửu Đỉnh ra. Từ lần trước vì át chế Hàn Diệp lão tổ tự bạo mà toàn lực xuất thủ, Linh Lung một mực thuộc về trạng thái ngủ say. Lục Bình hiểu Linh Lung lần này đả thương nguyên khí, một thân chân nguyên của đại tu sĩ hiển nhiên khó có thể giá ngự. Nhưng nếu đúng thật giá ngự, cũng là một cơ hội cực tốt tăng lên phẩm chất tự thân.

Tuy nhiên lúc này không thể không đánh thức Linh Lung dù đang ngủ say. Linh Lung rất tinh tường nhạy cảm đối với các loại linh dịch trong thiên địa. Có lẽ loại linh dịch này Lục Bình chưa biết qua nhưng nàng có thể đoán ra một hai thứ.

Linh Lung lão đại không tình nguyện đem một mặt của chiếc khăn đặt trong tửu đỉnh. Long chi pháp tướng phun ra một hớp bản nguyên long tức, Tửu Đỉnh nhất thời tích lưu lưu xoay tròn.

– Aaaaa…!

Chẳng qua là thời gian chốc lát, trong tửu đỉnh truyền ra tiếng thét chói tai của Linh Lung.

Long chi pháp tướng nhất thời im miệng. Tửu đỉnh cũng nhất thời ngừng lại. Linh Lung chui ra từ trong tửu đỉnh, nói:

– Ca, thứ trên chiếc khăn này tuyệt trân quý, tôi muốn nó!

Long chi pháp tướng chiếm cứ trên hoa sen, hé mồm hỏi:

– Ngươi có biện pháp gì đem ba đoàn linh vật trong chiếc khăn tách ra không?

Linh Lung nhất thời sắc mặt một khổ, lắc đầu một cái.

Lục Bình không khỏi có chút thất vọng, nhưng vẫn hỏi:

– Ngươi có biết ba đoàn linh vật đó là vật ra sao không?

Linh Lung chần chờ một chút, đáp:

– Hình như là nước mắt!

– Nước mắt?

Lục Bình không khỏi ngạc nhiên nói, nhưng ngay sau đó hắn cũng cảm thấy đúng thật có thể sẽ là nước mắt. Khăn tay sao, vốn nó không phải là dùng lau các loại mồ hôi hột, nước mắt đấy sao? Nước mắt trong chiếc khăn nói cũng phải.

Chẳng qua nước mắt này cũng quá mức thần kỳ. Ba giọt nước mắt ngấm vào trong khăn tay thời gian dài như vậy cũng không giết chết. Hơn nữa suy nghĩ một chút linh tính tích chứa bên trong ngay cả chân nguyên tự thân của Lục Bình cũng không so sánh, tựa hồ nước mắt này vốn là thứ mà nó thuộc về muốn trào ra vậy.

Đây là nước mắt của Loan đạo nhân!

Về phần nguyên nhân dường như cũng giải thích được. Giao đạo nhân nhắn lại trên chiếc khăn này, thậm chí đều phải vì nàng mà chết. Loan đạo nhân bị cảm động khóc thút thít một phen, dường như cũng là người thường tình.

Về phần vì sao kết luận nước mắt trong chiếc khăn nhất định chính là vật của Loan đạo nhân, Lục Bình nhìn một chút thải loan dưới góc phải của chiếc khăn, dường như cũng không có những suy đoán khác. Huống chi trừ Loan đạo nhân thân phận Khai Thiên Thất Tổ như vậy, còn có nước mắt nào có thể tồn tại trong chiếc khăn thời gian rất lâu như vậy không khô héo chứ?

Lục Bình lập tức nghĩ tới điều gì, thần niệm phủ xuống bên trong Hoàng Kim ốc nhất thời ngưng tụ thành một đạo hư ảnh của Lục Bình.

Đây là một loại thần thân sau khi Lục Bình tiến cấp pháp tướng trung kỳ nắm giữ, gọi là “Thần niệm lưu ảnh” thuật. Thật ra thì chính là lấy thần niệm tự thân ngưng tụ thành một đạo hình chiếu, có thể mặt đối mặt nói chuyện với người mà không phải là bản thể.

Cái này vốn là thủ đoạn đồng dạng sau khi tu sĩ tiến cấp pháp tướng hậu kỳ mới có thể nắm giữ. Hôm nay theo Lục Bình tu vị tiến một bước tăng trưởng vững chắc, “Thần niệm lưu ảnh” thần thông cũng đã thi triển ra rồi.

Hình chiếu cầm trong tay chiếc khăn gọi Lục Cầm Nhi tới, phân phó hỏi:

– Cầm nhi, ngươi xem một chút có thể cảm giác được vật trong chiếc khăn này không?

Lục Cầm Nhi dùng thần niệm thấu vào không khỏi nhíu mày một cái, rồi sau đó lại thử lấy chân nguyên ngấm vào, nhưng trong chiếc khăn sớm đã không đầy chân nguyên tự thân của Lục Bình. Lục Cầm Nhi sao có thể chống đỡ cùng chân nguyên của Lục Bình, không chờ hắn lên tiếng nhắc nhở, bản thân Lục Cầm Nhi trước hết kinh hô một tiếng, thiếu chút nữa bị đẩy ra một người lớn đầu.

Lục Bình thần niệm lưu ảnh một mực hướng về phía Lục Cầm Nhi. Một cổ chân nguyên hùng hồn cách không rót vào đến trong cơ thể của Lục Cầm Nhi, lúc này mới nói:

– Cầm nhi, ngươi lần này thử lại lần nữa xem.

Mặc dù có chân nguyên của Lục Bình gia trì, Lục Cầm Nhi vẫn thận trọng đưa tay chạm tới trên khăn tay. Sau khi nàng ta phát hiện không bị chân nguyên của Lục Bình cắn trả nữa, lúc này mới theo Lục Bình chân nguyên gia trì bắt đầu dò tìm ba giọt nước mắt núp trong chiếc khăn.

Thần sắc của Lục Cầm Nhi đột nhiên trở nên thành kính. Mí mắt giật giật từng cái một, hiển nhiên lúc này tỏ ra không khỏi cực kỳ kích động.

Lục Bình nhẹ nhàng hỏi:

– Cầm Nhi, như thế nào?

Vừa dứt lời, lại thấy Lục Cầm Nhi không ngờ lập tức quỳ xuống lạy chiếc khăn, rồi sau đó mới thành kính đem chiếc khăn trả lại cho Lục Bình, đáp:

– Ca ca, trong chiếc khăn có tổ tiên thánh vật của Cầm Nhi, tựa hồ là, tựa hồ là, nước mắt?

Trong lòng Lục Bình càng thêm đốc định, liền hỏi:

– Cầm Nhi có thể biết được thành vật đó do một vị tiền bối của Loan chi nhất tộc lưu lại sao?

Lục Cầm Nhi lắc đầu một cái, đáp:

– Cầm Nhi chỉ có thể cảm giác trong ba giọt nước mắt hàm chứa tinh khí bàng bạc rất lớn của Loan chi nhất tộc tổ tiên, có trợ lực lớn lao đối với sự trưởng thành của Cầm Nhi, nhưng cụ thể là vị Loan chi tổ tiên nào, Cầm Nhi cũng không biết. Nhưng vị tổ tiên đó tất nhiên thần thông quảng đại, Cầm Nhi bây giờ không cách nào tưởng tượng chẳng qua là ba giọt nước mắt không ngờ sẽ có lực lượng thật lớn như vậy.