Chương 643: Liên phiên vui mừng

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Môn phái truyền thừa rộng rãi và đầy đủ, chẳng những ý nghĩa truyền thừa bị mang tính rộng rãi ra, đồng thời còn phải biểu thị ra ngoài ở điểm càng ngày càng nhiều thiên tài tu sĩ có thể bởi vì truyền thừa đầy đủ này mà không ngừng xuất hiện. Đây mới là một chỗ căn bản đề môn phái quật khởi cùng hưng vượng.

Lục Bình trong động phủ của Thanh Giản thu hoạch dĩ nhiên không chỉ có những thứ này. Đám người Khương Thiên Lâm lão tổ dĩ nhiên cũng rất rõ ràng, nhưng ba bộ hoàn chỉnh tu luyện điển tịch này đối với quật khởi Chân Linh phái mà nói, không thể nghi ngờ khiến cho một bản ngắn yếu kém nhất của bọn họ lấy được tăng cường cực lớn.

Thấy các vị tiền bối từ trong vui sướng khi lấy được ba bộ tu hành công pháp này bình tĩnh lại, Lục Bình suy nghĩ một chút, lại nói:

– Mấy vị sư bá sư thúc, đệ tử còn có một chút tin tức có liên quan Doanh Thiên đạo tràng bẩm báo.

– Ngươi không nói ta cũng muốn hỏi ngươi.

Khương Thiên Lâm lão tổ cười nói:

– Ngươi có thể được di phủ của Thanh Giản lão tổ, mà Thanh Giản lão tổ hiển nhiên lại là tiến vào qua Doanh Thiên đạo tràng, như vậy nơi đó của hắn tất nhiên cũng có một ít tin tức có liên quan Doanh Thiên đạo tràng.

Lần này Khương Thiên Lâm lão tổ cũng không đoán sai, tuy nhiên ông ta vô luận như thế nào cũng không nghĩ ra Lục Bình đã hai lần ra vào Doanh Thiên đạo tràng.

Lục Bình cười cười “hắc hắc”, nói:

– Đệ tử trước đã tìm được Doanh Thiên đạo tràng, cũng trước sau hai lần tiến vào. Hôm nay khi đệ tử phát hiện chư vị sư thúc sư bá lưu lại bản phái truyền thừa ấn ký, là mới vừa từ trong Doanh Thiên đạo tràng đi ra.

– Cái gì?

Lần này Chân Linh phái chư vị chân nhân rốt cục kinh kêu thành tiếng, chính là Khương Thiên Lâm lão tổ cũng mặt hết ý nhìn Lục Bình. Huyền Thần chân nhân có chút không tin hỏi lại lần nữa:

– Ngươi thật tìm được Doanh Thiên đạo tràng, cũng đã ra vào hai lần rồi sao?

Lục Bình cười cười một tiếng, lấy cái đào quán pháp bảo xám xịt chẳng bắt mắt gì đó ra, cũng đem việc mình trải qua khi tìm kiếm Doanh Thiên đạo tràng nói một lần cùng chư vị tiền bối ở đây.

Nhìn ánh mắt của chư vị tiền bối nhìn về phía mình, Lục Bình có chút bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, sau đó nói:

– Các vị sư bá sư thúc, trải qua chính là cái bộ dáng này, toàn bộ trong Doanh Thiên đạo tràng, các khu vực phân bố bị cấm chế bao trùm chính là một đồng tâm viên mô thức. Bây giờ phía ngoài nhất chính là khu vực bị ba đạo thất sắc cấm chế bao trùm cùng với bộ phận khu vực bị hai đạo sắc cấm bao trùm.

Lúc này, mọi người mới từ trong việc kinh ngạc với những lời Lục Bình thuật lại chuyện đã xảy ra hồi thần trở lại. Sau đó, mọi người đều đem ánh mắt nhìn về phía Huyền Thần chân nhân, Chân Linh phái duy nhất trận pháp tông sư cấp nhân vật, trong hiện trường trừ Lục Bình, không ai có quyền lên tiếng hơn so với nàng.

Huyền Thần chân nhân trầm ngâm chốc lát, nói:

– Nghe nói lần trước bên ngoài Hàn Băng đảo người cùng Thương Hải tông Trương Hi Di đánh một trận ngang tay phải không?

Lục Bình gãi gãi đầu, mặc dù không biết Huyền Thần chân nhân sao lại hỏi tới chuyện của Hàn Băng đảo, nhưng vẫn đáp:

– Một lần đó đệ tử là mượn lợi thế từ việc sư thúc bày ra Huyền Băng đại trận.

Huyền Thần đối với Lục Bình trả lời tựa hồ cũng không hài lòng, tiếp tục hỏi:

– Ngươi nếu cùng hắn công bình đánh một trận, thằng bại như thế nào?

Lục Bình thấy Huyền Thần chân nhân hỏi cẩn thận, tựa hồ tầm quan trọng của chuyện này chút nào không thua gì phá giải thất sắc cấm chế trong Doanh Thiên đạo tràng vậy.

Lục Bình trầm ngâm một chút, chữ châm câu chước nói:

– Nếu là Trương Hi Di kia ngày đó cũng không ổn giấu quá nhiều thực lực, đệ tử tự tin cho dù không phải là đối thủ, cũng có thể cùng dây dưa, ít nhất thủ hạ toàn thân trở lui không vấn đề chút nào!

Lục Bình nói như vậy hiển nhiên là có cất giữ nhất định, ít nhất Thất Bảo Lôi Hồ cùng bản mệnh nguyên thần đại trận trong lá bài tẩy của hắn cũng không bại lộ. Huống chi trải qua mấy ngày nay, Lục Bình ngay cả được ba món Dưỡng linh cấp bậc pháp bảo, thực lực lại có tăng lên, sẽ cùng Trương Hi Di phóng đối, thắng bại cũng còn chưa biết.

Dù vậy, sau khi mọi người nghe chính miệng của Lục Bình chứng thật, trên mặt còn là ít nhiều gì lộ ra về mặt kinh ngạc. Trương Hi Di chính là cao thủ ngưng kết xong phẩm cấp kim đan, mà Lục Bình bày giờ bất quá là một người mới vừa mới tiến cấp đoán đan hậu kỳ đệ tử đời thứ ba thôi.

Sau khi trên mặt của Huyền Thần chân nhân thoáng qua một đạo vẻ kinh ngạc, bắt đầu tĩnh tâm lại tựa hồ đang diễn toán cái gì đó. Chung quanh chư vị chân nhân bao gồm cả Khương Thiên Lâm lão tổ ở bên trong đều không lên tiếng quấy rầy.

Lần này Chân Linh phái mặc dù là Khương Thiên Lâm đại đội, nhưng không nghi ngờ chút nào, người chỉ huy tất nhiên là Huyền Thần chân nhân vị trận pháp tông sư này. Đáng tiếc chính là Chân Linh phái còn có một vị cao thủ nổi tiếng phá giải cấm chế, chính là Lương Huyền Phong chân nhân. Lúc này ông ta đang bế quan thuộc về thời khắc mấu chốt nhất đột phá pháp tướng kỳ, nếu không Chân Linh phái lần này tiến vào Doanh Thiên đạo tràng đội hình càng cường đại hơn.

Ước chừng qua một thời gian uống cạn chung trà, Huyền Thân chân nhân rốt cục thở phào thật dài nhẹ nhôm, bên cạnh Khương Thiên Lâm lão tổ cười nói:

– Sự muội lại có kết quả rồi, lần này bọn ta chọn lựa một sách lược gì mới có thể lấy được tiên cơ trong cùng các phái lão tổ cạnh tranh?

Huyền Thần chân nhân hướng Khương Thiên Lâm lão tổ gật đầu một cái, tuy nhiên lại cũng không trả lời trước, mà là xoay người hỏi Lục Bình lần nữa:

– Ngươi có biết mới vừa rồi ta vì sao trước đó không tiếp dẫn người đến trong trận pháp không?

Lục Bình thầm nói mới vừa ngăn trở mình ở bên ngoài trận pháp quả nhiên là chủ ý của Huyền Thần chân nhân, nhưng hắn còn là cười khổ đáp:

– Xem ra là sư thúc là sư thúc muốn khảo sát đệ tử một phen. Chẳng qua là đệ tử làm sư thúc thất vọng rồi, trận pháp của sự thúc huyền bí, đệ tử không cách nào phá giải.

Huyền Thần chân nhân gật đầu một cái, đang muốn nói những gì, một bên Huyện Câu chân nhân lại nói:

– Hay là ta nói đi!

Lục Bình có chút kinh ngạc nhìn về phía Huyền Câu chân nhân, lại thấy Huyền Câu chân nhân mặt lộ vẻ tiếc nuối, nói:

– Lục sư điệt bây giờ cũng đã là vị luyện đan tông sư thứ ba của bản phái, xem ra cũng đã nhìn ra sự thúc ta bây giờ đã là người bị thương nặng, một thân thực lực bây giờ sợ rằng không cách nào phát huy ra hai ba tầng. Chuyện của Doanh Thiên đạo tràng đã là vô lực tham dự, lúc trước bọn ta vẫn còn vì thiếu một người cùng khai mở Doanh Thiên đạo tràng mà có điều tiếc nuối. Bây giờ nếu Lục sư điệt đến, lấy thực lực của Lục sư điệt, nguyên vốn lại trên ta, để cho hắn thay thế ta đi, xem ra bổn phái sẽ thu hoạch lớn hơn trong Doanh Thiên đạo tràng.

Lục Bình đang muốn nói chuyện, lại thấy Huyền Câu chân nhân mặt lộ vẻ tiếc nuối, nhưng vẫn từ bên hồng trong trữ vật pháp khí lấy ra một cái hộp ngọc, đem đưa cho Khương Thiên Lâm lão tổ, nói:

– Nghe theo như lời mới vừa rồi của Lục sư điệt, mỗi một đạo cấm chế trong Doanh Thiên đạo tràng đều là thất sắc trở lên, như vậy phá cẩm phù cũng chỉ có đạt tới tam sắc trở lên mới có thể đối kỳ có chút tác dụng suy yếu. Trong cái cái hộp này là những năm gần đây ta cùng với lão sư chế luyện tam sắc phá cấm phù trở lên, trong đó tam sắc có sáu tờ, tứ sắc có ba tờ, mà ngũ sắc lão sư chi chế luyện hai tờ. Kính xin Khương sư huynh sử dụng cẩn thận, vì bản phái tranh đoạt được thu hoạch lớn nhất mang về.

Khương Thiên Lâm lão tố thầm than một tiếng, nhận lấy hộp ngọc trong tay của Huyền Câu chân nhân, nói:

– Sư muội xin hãy yên tâm!

Huyền Câu chân nhân là Chân Linh phái đệ nhất chế phù thiên tài, trước mắt cũng kể dưới Thiên Tuyết lão tổ Chân Linh phái đệ nhị chế phù cao thủ. Đây cũng là nguyên nhân trọng yếu vì sao Huyền Câu chân nhân có thể lấy tư chất bình thường bái Thiên Tuyết lão tổ môn hạ, cũng trở thành Chế Phù các phó Các chủ.

Nếu không lấy tư chất bình thường của Huyền Câu chân nhân, nếu là không có Thiên Tuyết lão tổ chiếu cố, tu vi của nàng nhiều nhất cũng dừng bước với đoán đan trung kỳ, làm gì giống như bây giờ vậy đạt tới đoán đan tầng tám tu vi, thậm chí muốn một khuy pháp tướng kỳ môn kính.

Nguyên vốn lần này Thiên Tuyết lão tổ vì Huyền Câu chân nhân tranh thủ đến tham dự Doanh Thiên đạo tràng khai mở một danh ngạch, vì chính là hy vọng Huyền Câu chân nhân có thể tìm kiếm cơ duyên trong đạo tràng. Nhưng thiên toán vạn toán cũng không ngờ Huyện Câu chân nhân sẽ bị trọng thương sau khi tới Trung Thổ, vì không ảnh hưởng đại cục của Chân Linh phải cùng các phái cạnh tranh, chỉ đành phải đem cơ duyên tới tay chắp tay nhường cho Lục Bình.

Lúc này Lục Bình rốt cuộc tìm được cơ hội, ngưng thanh hỏi:

– Huyền Câu sư thúc đây là sao phải bị trọng thương, là phục dụng đan dược chữa thương, đệ tử có thể giúp được một tay không?

Huyền Câu chân nhân cười khổ một tiếng, nói:

– Mặc dù đã sớm nghe nói thế cục của Trung Thổ tu luyện giới cũng không khá lắm, nhưng luôn nghĩ Trung Thổ tu luyện giới là thánh địa của cả tu luyện giới, những thứ đại hình, cự hình môn phái kia một khi xuất thủ, thế cục vô luận như thế nào cũng phải nhận được khống chế. Nhưng thế nào cũng không ngờ Trung Thổ thế cục đã rối ren và loạn đến trình độ này. Chẳng những Tu La nhất tộc cùng Tu Ma nhất tộc đồng thời xuất hiện, hơn nữa nhìn dáng vẻ hai tộc tựa hồ liên khởi tay, trực tiếp phát khởi đánh vào Thương Vũ phái đại hình môn phái như vậy.

– Cái gì?

Lục Bình thần sắc biến đổi, những năm gần đây theo địa vị lên cao của hắn ở tu luyện giới, đối với một ít tin tức bí mật trong tu luyện giới cũng có càng ngày càng hiểu rõ nhiều. Lục Bình đã gặp Tu La nhất tộc mấy lần, hơn nữa còn cùng bọn họ đã giao thủ. Người của Tu Ma Lục Bình tuy chưa thấy qua, nhưng cũng từ chỗ của Thiên Cầm lão tổ biết được, Tiêu Dạo phái trong Đông hải Vẫn Lạc quần đảo đã có người của Tu Ma xuất hiện rồi.

Nhưng Lục Bình vô luận như thế nào cũng không nghĩ ra, Trung Thổ là thánh địa của danh môn đại phái tụ tập tu luyện như vậy, Tu La nhất tộc cùng Tu Ma nhất tộc đã phách lối đến độ bắt đầu đánh vào đại hình môn phái như vậy.

Đại hình môn phái a, đây chính là chỗ mà toàn bộ Bắc Hải tu luyện giới đều ngưỡng vọng, có thể thấy Trung Thổ thế cục rối ren và loạn xa so với Lục Bình từ Đông hải nghe được tin tức muốn nghiêm trọng nhiều.

Một khi loại đại kiếp này liên lụy đến Bắc Hải tu luyện giới, Lục Bình đã không cách nào tưởng tượng Chân Linh phái nên ngăn cản như thế nào.

Tu La nhất tộc cùng Tu Ma nhất tộc là hai đại chủng tộc thần bí nhất trong tu luyện giới, và cũng là chủng tộc làm cho cả tu luyện giới thay đổi sắc mặt khi nghe thấy.

Tu La nhất tộc sẽ xuất hiện trong tu luyện giới lịch thứ đại kiếp, mà Tu Ma nhất tộc xuất hiện tần số lại cũng không cao, nhưng Tu Ma nhất tộc một khi xuất hiện trong đại kiếp, tổn thất trong đại kiếp ở tu luyện giới thường thường đều sẽ thành đề thăng gấp bội.

Hai đại chủng tộc này khởi nguyên cùng với xuất hiện vĩnh viễn đều là một điều bí ẩn tồn tại giống nhau. Bọn họ luôn là đột ngột xuất hiện không có chút nào quy luật, mà mỗi một lần xuất hiện đều sẽ nhấc lên liên lụy toàn bộ tinh phong huyết vũ của tu luyện giới. Sau khi mỗi một lần xuất hiện, cũng đều sẽ đưa tới toàn thân thế cục của toàn bộ tu luyện giới sửa đổi.

Vì vậy, mỗi khi hai đại chủng tộc này xuất hiện, sẽ được toàn bộ tu luyện giới xưng là “Đại kiếp “!

Tu luyện giới mỗi một lần đại kiếp tới tuy nói không quy luật, nhưng trên căn bản đều giữ vững đã ngoài ngàn năm gian cách. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Thiên Tượng lão tổ lớn tuổi nhất trong Chân Linh phái tu sĩ đời thứ nhất cũng bất quá mới hơn chín trăm tuổi tuổi thọ.

Lục Bình đối với lần này sớm đã có quá hoài nghi, bởi vì pháp tướng kỳ tu sĩ ít nhất đều có tám trăm tuổi thọ, sau khi lên cấp pháp tướng trung kỳ, tu sĩ tuổi tho cao nhất thậm chí có thể dọc theo thân đạo một ngàn hai trăm tuổi, mà pháp tướng hậu kỳ tu sĩ là có thể đạt tới một ngàn năm trăm tuổi.

Chân Linh phát truyền thừa vạn năm, tuy nói trước cũng không trưởng thành đại hình môn phái, nhưng pháp tướng kỳ tu sĩ truyền thừa lại cũng chưa từng đoạn tuyệt. Nhưng vì sao trên đám người Thiên Tượng lão tổ, cũng không sớm hơn một đời pháp tướng kỳ lão tố sống?

Nguyên vốn Lục Bình hoài nghi những thứ này trong Chân Linh phái so với tu sĩ đời thứ nhất bối phận cao hơn pháp tướng lão tố có lẽ đều ẩn cư ở địa phương nào. Nhưng theo Lục Bình tu vi tăng trưởng cùng với địa vị tăng lên, đối với chuyện bí ẩn của Chân Linh phải nắm chắc cũng càng nhiều, cũng biết trên Thiên Tượng lão tổ, đúng là không có tu sĩ cổ xưa hơn tồn tại.

Sau đó Lục Bình đã từng đem nghi vấn này hỏi thăm qua lão sư Liễu Thiên Linh của mình, thế mới biết trong một đời tu sĩ trên Thiên Tượng lão tổ bọn họ cũng có qua sáu tên pháp tướng lão tố. Trong đó hai tên là pháp tướng trung kỳ tu sĩ, chẳng qua là sau đó tu luyện giới đại kiếp liên lụy đến Bắc hải, sáu vị lão tổ kia chính là vì bảo vệ Chân Linh phái, chống đỡ Tu La nhất tộc tấn công, trước sau có bốn vị lão tổ chết trận. Mà còn dư lại hai vị lão tổ ở đại kiếp đi qua cũng đều thọ nguyên tổn hao nhiều, Chân Linh phái truyền thừa một lần xuất hiện thanh hoàng không nhận, đến thời khắc nguy hiểm nhất.

Cũng may lúc ấy đại kiếp mới vừa tấm màn rơi xuống, Bắc Hải các phái đều bị thương nặng, mỗi người đều ở đây liếm thi vết thương, nghỉ ngơi lây sức, vì vậy Chân Linh phái mới vượt qua đoạn thời khắc gian nan nhất này.

Sau khi miễn cưỡng nuôi dưỡng bốn vị pháp tướng tu sĩ là Thiên Tượng, Thiên Tuyết, Thiên Phàm, Thiên Khang, hai vị lão nhất đại Chân Linh phái lão tổ này lại trước sau vẫn lạc. Chân Linh phái cũng rất cục thực hiện xong pháp tướng tu sĩ truyền thừa quá độ.

Tiếp sau đó, hai vị lão tổ Thiên Giang, Thiên Tượng cũng trước sau tu luyện lên cấp pháp tướng kỳ, thực lực của Chân Linh phái cũng nhất cử khối phục được thực lực trước đại kiếp. Mà Huyền Linh phái sau đại kiếp cũng không thể giống như Chân Linh phải nhanh như vậy mau trở về phục nguyên khí, khoảng cách dần dần bị Chân Linh phái kéo gần lại.

Lục Bình mặc dù cùng Tu La nhất tộc từng có giao thủ, cũng chém giết không ít Tu La. Nhưng sau đó hắn cũng biết mình đụng phải Tu La bất quá là nhỏ yếu nhất trong Tu La nhất tộc, tiêu Tu La chưa trưởng thành thôi, chân chính Tu La trưởng thành đều có thực lực không thấp hơn đoán đan trung hậu kỳ, mà đại Tu La trong Tu La nhất tộc cũng có thể tồn tại sánh ngang pháp tướng kỳ tu sĩ.

Nhìn một chút về mặt kinh ngạc của Lục Bình, Khương Thiên Lâm lão tổ giải thích:

– Thương Vũ phái chính là Đông hải đại phái Tử Phù các kể cả Trung Thổ siêu viễn trình cự ly Truyền Tống trận mục địa, lần này cũng trực tiếp bị Tu La nhất tộc cùng Tu Ma nhất tộc liên thủ đánh vào. Tuy nói bị đánh lui, nhưng Thương Vũ phái lần này lại bị tổn thất không nhỏ. Lúc đó bọn ta mới vừa truyền tổng trong Thương Vũ phái, vượt qua song phương đại chiến xong, bọn ta chỉ đành phải xuất thủ tướng trợ Thương Vũ phái. Huyền Câu sư thúc của người chính là vào lúc đó bị một con Tu La đánh lén, bị trọng thương.

Lục Bình thần sắc ngưng trọng gật đầu một cái, nói:

– Sư thúc có từng phục dụng đan dược chữa thương chưa?

Huyền Câu chân nhân cười khổ nói:

– Đã phục dụng chung Đình đan do Thiên Lô sư thúc luyện chế. Lần này Thiên Lô sư thúc vì mỗi một người bọn ta chuẩn bị một viên Chung Đỉnh đan bổ trí lắp đặt ngừa vạn nhất. Không ngờ ta đây còn không tiến vào trong Doanh Thiên đạo tràng, cũng đã lãng phí viên thánh được chữa thương này trước rồi.

Chung Đinh đan là sau khi Thiên Lô lão tổ trở thành luyện đan tông sư dựa vào thánh được chữa thương nổi tiếng Bắc Hải sáng chế ra. Độ khó luyện chế của loại đan dược này mặc dù chỉ đạt tới cấp bậc nửa bước pháp tướng kỳ, nhưng hiệu quả trị liệu thậm chí có thể đối với pháp tướng kỳ tu sĩ đều sinh ra tác dụng. Khiếm khuyết duy nhất chính là luyện chế loại đan dược này cần linh thảo cực kỳ trân quý, thậm chí so với một loại pháp tướng kỳ đan dược cần linh thảo còn phải quý trọng hơn.

Khương Thiên Lâm lão tổ lúc này nói:

– Huyền Câu sự thúc của người thương thế rất nặng, lúc đó là nguy hiểm đến tánh mạng, mặc dù dùng một viên Chung Đỉnh đan hòa hoãn thương thế, nhưng nếu muốn khỏi hẳn không có mấy năm khôi phục sợ rằng bất thành. Bọn ta nguyên vôn muốn đem Chung Đỉnh đan của mình cũng giao cho nàng dùng, nhưng nàng lại cho là chuyến đi Trung Thổ lần này nguy cơ bốn phía, kiên quyết không chịu dùng Chung Đinh đan của bọn ta.

Huyền Câu chân nhân đang muốn nói gì, Khương Thiên Lâm lão tổ cũng giơ tay rồi, tiếp tục nói:

– Tuy nhiên lần này hiển nhiên là trời không tuyệt đường người, không ngờ tiểu tử ngươi lại còn một bước đến nơi này trước bọn ta, có luyện đan tông sư nhà người chổ này, xem ra Huyền Câu sư thúc của ngươi lần này sẽ thả tâm phục dùng Chung Đỉnh đan của bọn ta. Ta là từ chỗ của Lương Huyền Phong sư bá của người biết được, thời điểm tu vi của người mới vừa là đoán đan sơ kỳ, lại luyện chế được Chung Đỉnh đan đó.

Lời nói này của Khương Thiên Lâm lão tổ là nói đối với Lục Bình, thật ra thì cũng là đang nói đối với Huyền Câu chân nhân.

Huyền Câu chân nhân lúc này lại nói:

– Lục sư điệt mặc dù đã trở thành luyện đan tông sư, nhưng luyện chế một viên Chung Đinh đan hao phí linh thảo thật quá mức trân quý. Lục sư điệt trong tay cũng chưa chắc có tất cả linh thảo quý trọng luyện chế Chung Đình đan. Ta phục dụng một viên Chung Đỉnh đan, tánh mạng đã không lo, còn dư lại bất quá chính là tốn thêm mấy năm thời gian nghỉ ngơi lấy sức thôi. Chung Đỉnh đan trong tay của mấy vị sư huynh sư muội còn là bảo lưu lại cho bản thân để phòng bất cứ tình huống nào. Huống chi lần này trọng thương, căn cơ tu luyện của ta đã dao động, lên cấp pháp tướng kỳ cơ hồ không hy vọng, thương thế trì hoãn hai năm hay khôi phục sớm hai năm có gì khác nhau chớ?

Lúc này Lục Bình đã căn bản hiểu nguyên do sự tình. Huyền Cậu chân nhân sở dĩ cự tuyệt dùng Chung Đỉnh đan của người khác, sợ rằng nguyên nhân lớn nhất là đang với bản thân nàng đã không hy vọng lên cấp pháp tướng kỳ.

Lục Bình suy nghĩ một chút, cũng lại từ trong chiếc nhẫn trữ vật lấy ra một bộ điển tịch. Chất liệu của bộ điển tịch cùng ba bộ hoàn chỉnh tu luyện điển tịch lúc trước giống nhau như đúc. Nhưng thâu dịch trong bộ điển tịch này lại có không ít tán dật, hiển nhiên là một bộ tàn thiên.

Lục Bình thấy tất cả mọi người đem ánh mắt nhìn về phía hắn, vì vậy đem bộ tàn thiên điển tịch này giao trong tay Huyền Câu chân nhân về mặt hồ nghi, nói:

– Sư thúc, trước tiên người hãy nhìn một chút bộ điển tịch này rồi sau hãy nói.

Huyền Câu chân nhân không biết trong hồ lô của Lục Bình muốn làm gì, vì vậy cầm trong tay tàn thiên điển tịch khai mở bắt đầu xem.

Vào lúc Huyền Câu chân nhân đang khai mở tờ thứ nhất của tàn thiên, thần sắc chính là sửng sốt, ngay sau đó thần sắc lại dẫn mấy phần nghiêm túc, nhưng theo trong tay từng tờ tàn thiên từ trong tay của Huyền Câu chân nhân bay qua, trên mặt của Huyền Câu chân nhân biểu lộ đầu tiên là trở nên dồi dào, tiếp theo càng là mừng rỡ như điên, nhưng sau đó lại trở nên thâm trầm, cuối cùng lại là ngưng trọng, hiện nhiên đã bị hấp dẫn vào nội dung sâu hoắm trong tàn thiên.

Hồi lâu, Huyền Câu chân nhân đem bộ tàn thiên điển tịch này lật đến trang cuối cùng, lúc này mới ngẩn ra, phảng phất nhớ ra cái gì đó, ý chưa kịp tận ngẩng đầu lên, nhìn nhìn một chút Lục Bình đang thoải mái với nụ cười trên môi ở trước mặt, sau đó nghĩ tới những người khác, áy náy cười cười, nói:

– Đối với ta mà nói, bộ tàn thiên điển tịch này so với ba bộ hoàn chỉnh tu luyện công pháp kia còn phải trân quý gấp trăm lần!

Nhìn mọi người gương mặt nghi vấn, Huyền Câu chân nhân lúc này mới hỏi Lục Bình:

– Đây cũng là truyền thừa điển tịch ngươi từ trong Doanh Thiên đạo tràng có được hay sao?

Lục Bình trịnh trọng gật đầu một cái, nói:

– Sư thúc, bộ điển tịch này cũng không hoàn toàn, xem ra trong đạo tràng còn có những bộ phận khác, nếu là có thể thu thập đầy đủ hết, cho dù là căn cơ tu luyện bị tổn thương, ngài lên cấp pháp tướng kỳ cũng chưa chắc không hy vọng.

Huyền Câu chân nhân vuốt ve tàn thiên điển tịch trong tay, cảm khái nói:

– Đâu chỉ còn cần bộ phận còn lại, chính là nửa bộ tàn thiên này bổ sung xong một tuyệt đại sơ hở tu hành của ta.

Huyền Thần chân nhân hiếu kỳ nói:

– Sư tỷ, rốt cuộc là các loại điển tịch gì, không ngờ lại làm cho sư tỷ coi trọng như vậy?

Huyền Câu chân nhân hướng Lục Bình gật đầu một cái, sau đó đem điển tịch cầm trong tay giao cho Khương Thiên Lâm lão tổ bên cạnh, lúc này mới nói:

– Nửa bộ điển tịch này là có liên quan luyện chế phù cùng với tu phù truyền thừa điên tịch của Doanh Thiên phái. Ta chuyên tu chính là tu phù nhất mạch giống như Tử Phù các vậy. Nhưng loại truyền thừa này của bản phái lại cũng không đầy đủ, mà ta lại không bản lãnh như Thiên Tuyết lão sư lấy tư chất thiên phú để đền bù cho sự thiếu sót trong công pháp tu hành. Nguyên vốn lên cấp pháp tướng kỳ là không trông cậy bao nhiêu, nhưng nữa bộ điên tịch này lại là có thể giúp ta hoàn thiện không ít chỗ sơ hở tu hành, đối với tu luyện sau này của ta rất có lợi.

Nhìn mặt mũi mừng rỡ của mọi người, Huyền Câu chân nhân rốt cục cũng lộ ra nụ cười, chỉ nghe nàng nói tiếp:

– Tuy nhiên trọng yếu không chỉ có những thứ này, trong nửa bộ điện tích này còn có một loại quý trọng phù hoàn chỉnh truyền thừa. Mà loại truyền thừa này cho dù là trong một ít đại hình môn phái cũng chưa chắc thu thập hoàn toàn.

Lần này ngược lại Huyền Hư chân nhân không chịu được tò mò, vội vàng hỏi:

– Là truyền thừa gì vậy?

Huyền Câu chân nhân vẫn không nói gì, bên cạnh Khương Thiên Lâm đang lật xem nửa bộ điển tịch này cũng hít một hơi lãnh khí, nói:

– Lại là thất sắc phá cấm phù hoàn chỉnh truyền thừa!

Huyền Hư chân nhân há to miệng, nói:

– Cái gì, phá cấm phù? Còn là thất sắc phá cấm phù sao?

Khương Thiên Lâm lão tổ đem điển tịch cầm trong tay hợp lại, hướng Lục Bình nói:

– Nguyên vốn ta muốn nửa bộ điển tịch này cùng ba bộ hoàn chỉnh tu luyện điển tịch kia cùng nhau mang về môn phái cất giấu. Ngươi nếu cần thì ghi nhớ phó bản trước đi.

Lục Bình cười nói:

– Đệ tử nguyên vốn chính là muốn đem những thứ điển tịch này nộp lên môn phái, phó bản đã sớm ghi nhớ rồi.

Thái độ của Lục Bình hiển nhiên làm Khương Thiên Lâm lão tổ rất hài lòng, chỉ nghe ông ta nói:

– Lục sư điệt đây vẫn chỉ là trong Doanh Thiên đạo tràng có chút thu hoạch thôi, xem ra lần này thu hoạch trong Doanh Thiên đạo tràng thật là đáng giá mong đợi.

Tất cả mọi người đều mỉm cười gật đầu. Lục Bình có thể từ trong hai mắt của bọn họ nhìn ra hưng phấn ẩn giấu.

Khương Thiên Lâm lão tố đem một cái bình ngọc đưa cho Huyền Câu chân nhân, nói:

– Sư muội lần này xem ra sẽ không cự tuyệt dùng Chung Đỉnh đan này chứ?

Huyền Câu chân nhân còn đợi chần chờ, Lục Bình lúc này lại nói:

– Sư thúc, bây giờ thương thế của người tốt nhất là dùng một viên Chung Đỉnh đan nữa. Như vậy chẳng những có thể rút ngắn thật nhiều thời gian khôi phục thương thế, hơn nữa còn có thể đem thương thế ảnh hưởng căn cơ tu luyện của ngài có thể xuống đến thấp nhất. Về phần Chung Đỉnh đan ngài yên tâm, đệ tử nơi này cất chứa không ít linh thảo, lập tức thì có thể khai lò luyện chế. Huống chi lần này đệ tử còn có một món nếu là bẩm báo, chính là liên quan tới một tòa cự hình linh thảo viên trong một chỗ bí cảnh của Doanh Thiên phái, tuy nhiên lần này lại chỉ có Khương sư bá xuất thủ mới được rồi.

Huyền Câu chân nhân nghe Lục Bình nói như vậy hai mắt nhất thời sáng lên. Khương Thiên Lâm lão tổ đã giao Chung Đỉnh đan cầm trong tay cho Lục Bình, sau đó lại cười hỏi:

– A, trong dãy núi Doanh Thiên lại còn có Doanh Thiên phái bí cảnh lưu truyền xuống năm đó sao, còn phải là ta xuất thủ mới được? Hãy nói nghe một chút, xem ngươi lại mang đến cho bọn ta tin tức tốt gì?