Chương 717: Tam sắc phá cấm

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tôn sư huynh nói:

– Ta từ chỗ tiên viện nơi đó lấy được một ít tin tức, thường khi tu sĩ sau khi tiến vào dung huyết trung kỳ, tuy nói là có tư cách xếp vào đoán đan chân nhân môn hạ, nhưng cũng bất quá là trở thành một đệ tử ký danh mà thôi. Nhưng nếu là về mặt thiên tư tốt lại biết cầu tiến, hoặc là ở mặt nào đó có tài năng đặc thù, thì thậm chí có thể trực tiếp xếp vào đoán đan chân nhân môn hạ, trở thành đệ tử thần truyền, ngày sau thậm chí có thể tiếp chưởng y bát của chân nhân, trở thành đệ tử đích truyện.

Tôn sư huynh nhìn Tiền sư đệ cùng Chu sư đệ, nói:

– Ta nói cùng hai vị sư đệ những thứ này chính là bởi vì ba người chúng ta có thể coi như là một nhóm có thành tựu cao nhất trong tiên viện đệ tử. Nếu là lên cấp dung huyết trung kỳ, thà tạm thời không bái sư, cũng phải suy nghĩ cho kỹ mình muốn xếp vào môn hạ của người nào. Dĩ nhiên, tốt nhất là tranh thủ nhất cử trở thành đệ tử thân truyền, như vậy tương lai bọn ta thành tựu mới có thể đạt tới mức cao hơn.

Đỗ Gia Lạc cùng Điền Việt hai người theo ở sau lưng Đại Bảo bảy chuyền tám quẹo, kinh hãi đảm chiến vòng qua những không gian liệt phùng có thể dễ dàng nuốt mất hoặc là chặt đứt bọn họ. Đợi đến khi hai người xoay chuyện bắt đầu đầu óc xoay mòng
mòng choáng váng cả lên, thì rốt cục thấy Đại Bảo ở trước mặt ngừng lại.

Lúc hai người ngẩng đầu nhìn lại, tình cảnh trước mắt nhất thời khiến cho hai người trợn mắt hốc mồm cả lên.

Cũng may Đại Bảo tàng theo Lục Bình đã biết nhiều tình cảnh chấn động hơn nhiều. Tình cảnh nơi này tuy nói cũng làm Đại Bảo kinh thán, nhưng hắn lập tức xoay người lại hướng hai tên đi sau đã nhìn đến ngây người bào:

– Còn đứng ngẩn ra đó làm cái gì, mau đem bầy ong mà lão đại giao cho các ngươi thả ra.

– À!

Điền Việt liền vội vàng đem năm mươi con luyện huyết kỳ Tử Tinh phong thả ra. Trên người Đỗ Gia Lạc không có bầy ong Lục Bình giao cho, thấy Điền Việt đem một con Tử Tinh phong dung huyết tầng ba cũng thả đi ngoài, hắn liền cũng đem một con ong của mình kia thả ra theo.

Đại Bảo nhìn một chút mấy chục con yêu phong này, lại nhìn một chút một mảng lớn linh thảo viên trước mắt, sau đó không biết từ ở đâu đó cũng lấy ra một cái linh thú đại, dùng sức hướng xuống dưới rũ một cái, gần trăm con luyện huyết kỳ Tử Tinh phong bị vẫy đi ra, sau đó chúng liền phát hiện trước mắt có một mảnh linh thảo viên như vậy, liền ào ào “như một bầy ong” hướng về phiến linh thảo viên này vọt tới.

Đỗ Gia Lạc cùng Điền Việt sau đó cũng hướng linh thảo viên đi tới. Đại Bảo luôn miệng gọi giật hai người lại:

– Uy uy, hai người các ngươi muốn đi đâu?

Hai người nghi ngờ dừng bước lại quay đầu lại nói:

– Đào linh thảo nha, một mảng lớn linh thảo viên như vậy không biết lúc nào mới có thể đào hết. Cách thời gian Quyên Cốc không gian quan bê không còn nhiều nữa rồi.

– Trước hết cùng ta đến chỗ khác đi!

Một đường xuyên qua một mảnh rộng lớn linh thảo viên này, một nhà gỗ vây quanh bằng hàng rào tre xuất hiện ở trước mắt mọi người.

Đỗ Gia Lạc cùng Điền Việt hai người thấy ngôi nhà gỗ này đều không khỏi tự dưng dâng lên một trận hưng phấn. Làm một tu sĩ, hai người tu luyện đến nay còn chưa từng có kinh nghiệm hay trải qua sự thăm dò các loại di tích lần nào.

Đỗ Gia Lạc thì không cần phải nói, tu luyện ngày giờ ngắn ngủi, một mực ở trong tiên viện, không có kinh nghiệm gì; Còn Điền Việt thì lại do bản thân thực lực thấp kém, hơn nữa luyện đan sư nguyên bản là một nghề nghiệp thanh quý, làm gì cần phải dùng tới hắn đi mạo hiểm nguy hiểm tính mạng đi thăm dò các loại di tích hiểm địa.

Bởi vì hai người này khi nhìn tới nơi đây không ngờ lại xuất hiện một chỗ mặc dù chẳng qua chỉ có nhà gỗ bình thường, nhưng nội tâm hưng phấn cũng lập tức liền bị câu dẫn cả lên.

– Chỗ phòng xá này hiển nhiên chính là năm đó Doanh Thiên phái kinh doanh linh thảo viên trong mảnh không gian này mà thành lập. Có thể kinh doanh một mảng lớn linh thảo viên như vậy, tu sĩ ở đây lại há có thể là bình thường?

Ngược lại mà nói, mặc dù tu sĩ kinh doanh phiến linh thảo viên này chẳng qua là mấy đoán đan kỳ tu sĩ tên không thấy kinh truyền hay nổi bật gì. Nhưng nếu thật sự họ có lưu lại thứ gì đó, thì đối với Đỗ Gia Lạc cùng với Điền Việt là dung huyết kỳ tiểu tu như vậy đã có thể coi như là một khoản tài phú to lớn rồi.

Nhà gỗ cám dỗ lập tức khiến cho hai người mất đi sự cảnh giác nguyên bản. Đỗ Gia Lạc còn định đi về phía trước, lại đột nhiên cảm giác được trên người như đang cõng một ngọn núi lớn, cất bước vô cùng khó khăn.

Đỗ Gia Lạc kinh ngạc nhìn về phía sau, lại thấy Đại Bảo không biết lúc nào đã dừng lại không đi nữa, nói:

– Trước hết không ngờ được tiến vào bên trong!

Đỗ Gia Lạc nghe vậy nhất thời tỉnh ngộ lại, trong bụng lập tức cả kinh, Điền Việt ở một bên nghe vậy cũng liền vội vã đứng lại.

Đại Bảo ở trên đất dùng móng vuốt tiện tay đào một cái, một viên hòn đá nhỏ mang theo một tiếng rít hướng hàng rào tre bên trong tường bắn vào, thì đột nhiên thấy hàng rào tre vây ngoài tường đột nhiên xuất hiện một bình chướng vô hình. Hòn đá nhỏ đụng vào phía trên bình chướng, nhất thời ở bốn phía bình chướng sinh ra từng đạo chấn động, và hòn đá nhỏ chưa đợi rơi xuống tới trên mặt đất thì đã đột ngột vỡ thành bột.

-Ti…!

Điền Việt cùng Đỗ Gia Lạc nhất thời hít một hơi khí lạnh. May nhờ mới vừa rồi hai người bị Đại Bảo ngăn lại, chứ nếu không cứ như vậy một đường đâm đầu đi tới, lấy tu vi hai người tuyệt đối tránh không khỏi bị vô hình bình chướng phản chấn.

– Đây là, trận pháp?

Điền Việt kiến thức dù sao so với Đỗ Gia Lạc nhiều hơn một chút, nghi ngờ hướng về Đại Bảo trên mặt đất hỏi.

Đại Bảo thần sắc có chút ngưng trọng, nói:

– Đích xác là trận pháp, hơn nữa trận pháp trải qua bốn ngàn năm vẫn vận chuyển như cũ, có thể thấy nơi này có linh mạch chống đỡ, hơn nữa nhìn dáng vẻ linh mạch phẩm cấp xem ra đó là một cái trung cấp linh mạch trở lên!

Điền Việt cùng Đỗ Gia Lạc biết linh mạch là gì.

Doanh Sơn Tiên Viện thành lập lúc đầu chỉ có một cái linh mạch, sau mười năm trải qua Thiên Sơn lão tổ cùng với đám người Lưu Huyền Viễn chân nhân cố sức kinh doanh, Doanh Sơn Tiên Viện lại đề thăng sáu cái tiểu hình linh mạch. Mà Thiên Sơn lão tổ những năm gần đây một mực không mở rộng sơn môn, đi theo con đường tinh anh đệ tử, thật ra thì trong dãy núi có linh mạch hạn chế cũng một nguyên nhân trọng yếu.

Đại Bảo đột nhiên thẳng người đứng lên, hai cái chân trước nhanh chóng múa may tựa hồ bấm một đạo pháp quyết gì đó, sau đó liền giống như dùng hai cái chân sau chống đỡ thân thể mập mạp lộ ra vẻ lực bất tòng tâm, lập tức lần nữa rơi trở lại trên mặt đất.

Trong lúc Đỗ Gia Lạc cùng Điền Việt hai người có chút không rõ nguyên nhân là gì, thì liên thấy trong bầy ong nguyên bản đang quanh quẩn ở trong linh thảo biển hoa phía sau để thu hái hoa mật, chợt có năm con Tử Tinh phong tách ra, hướng về bất động phương hướng của nhà gỗ mà bay đi.

Đỗ Gia Lạc mắt thấy Tử Tinh phong sắp đụng vào trên vô hình bình chướng, vội vàng nói:

– Đại Bảo chân nhân, đây chính là yêu binh do Huyền Bình trưởng lão bồi dục đó!

Đỗ Gia Lạc vừa dứt lời, liền thấy trong năm con Tử Tinh phong bay từ bất đồng phương hướng tới có bốn con khi đụng chạm vào tên đạo vô hình bình chướng liền trong nháy mắt nổ tung, chỉ còn dư lại một con bị bắn ngược lại quay về. Con Tử Tinh phong này đập cánh từng trận lần nữa bay về phía trước xông vào, sau đó lần thứ hai bị bắn ngược ra, lúc này mới xoay quanh chốc lát, hướng về linh thảo ở phía sau bay đi.

Đại Bảo cười ha hả nói:

– Trong chúng ta không có trận pháp sư, nếu muốn thử dò ra một cái tiết điểm, chỉ dùng đá không có sinh mạng là vạn không thể được. Như vậy cũng chỉ có thể sử dụng yêu phong thôi, chẳng lẽ còn phải để chúng ta tự mình tiết lên hay sao?

Đại Bảo trong miệng giả vờ bộ dáng tiền bối nói rất nghiêm trang, nhưng trong lòng cũng lần nữa nhướn một cái trợn mắt xem thường rõ to: Tử Tinh phong yêu binh của lão đại không có một vạn cũng có tám ngàn, mấy con luyện huyết kỳ yêu phong này, trên người ngay cả Tử Tinh đều không có treo lên, chết thì chết chứ có gì đâu, chỉ cần có Tử Lam tiểu cô nương kia còn, bầy ong này rất nhanh liền nhận được sự bổ sung, lão đại làm gì sẽ để ý đến cái này.

Ba người hướng nhìn về phương hướng Tử Tinh phong lúc trước bị đẩy lùi khi phi hành, lại thấy nơi đó chính là bộ phận vào hàng rào tre tường.

– Xem ra nơi này chính là trận pháp nhập khẩu rồi, chính là nhìn dáng dấp ban đầu tu sĩ trong phòng xá đi khá vội vàng, cũng không đem cả tòa hộ vệ trận pháp của phòng xá khởi động, chẳng qua là tiện tay ở lối vào đánh một đạo cấm chế mà thôi.

Lời của Đại Bảo làm cho Đỗ Gia Lạc cùng Điền Việt hai người đều rất khâm phục, không hổ là linh sủng theo Huyền Bình trưởng lão nhiều năm, tiêu chuẩn kiến thức bực này xa không phải là hai người bọn họ có thể mơ tưởng sánh được một hai.

– Ba người chúng ta liên thủ công kích đạo cấm chế này, xem có thể đủ đánh vỡ đạo cấm chế này hay không.

Đại Bảo tiện tay ở trong trữ vật pháp khí lấy ra một món trung cấp pháp khí. Điền Việt dùng là một thanh trung cấp phi kiếm. Đỗ Gia Lạc dùng cũng là một món trung cấp pháp khí, chính là một thanh cự chùy lúc trước kia.

Đỗ Gia Lạc nguyên bản chỉ có dung huyết một tầng tu vi, bất quá hắn lúc mới vừa kích hoạt huyết mạch bắt đầu lúc tu luyện đã từng mấy lần lấy được Lục Bình chỉ điểm, sau khi lên cấp dung huyết kỳ lại từ Lục Bình nơi đó được truyền thừa của Doanh Thiên phái Phi thiên lão tổ năm đó, một thân thực lực rất không tầm thường, nếu không lúc trước cũng không thể đủ sức cùng dung huyết tầng ba Sơn Vũ tông đệ tử dây dưa.

Ba người hợp lực một kích, ba món trung cấp pháp khí đều bị bắn ngược quay về, cấm chế quang mạc ở trên cửa hàng rào tre chẳng qua là giống như mặt nước vậy, chỉ qua lại lắc lư mấy lần mà thôi.

Đỗ Gia Lạc cùng Điền Việt thấy ba người toàn lực một kích cũng không tạo thành cái gì ảnh hưởng đối với cấm chế, biết là tu sĩ bố trí cấm chế có thực lực ở xa trên ba người, trừ phi Đại Bảo chân nhân đột phá phong ấn, lấy đoán đan kỳ thực lực phá cấm chế này, nếu không tất nhiên khó có thể đánh vỡ.

Đỗ Gia Lạc chần chờ một chút, lúc này mới có chút không đủ tự tin hỏi:

– Đại Bảo chân nhân, nếu không chúng ta đem tất cả yêu binh tập hợp lại, nếu là chân nhân hiểu Ngự sử yêu binh thuật, như vậy hợp tất cả yêu binh lực, hơn nữa đám ba người ta lần nữa thử một lần xem có thể đánh vỡ cấm chế này hay không?

Đại Bảo thầm nói tiểu tử này ngược lại cũng dám hạ thủ, bất quá vẫn là lắc đầu nói:

– Chút điểm yếu binh này có làm được chuyện gì? Hơn nữa là những thứ yêu binh này bây giờ trọng yếu nhất là đào hái hoa mật, mà không phải dùng để kích phá cấm chế.

Cũng không biết ba tiểu tử khác có ở trên không gian tìm được bí mật linh thảo viên hay không.

Những linh thảo này số lượng lớn, số năm sinh trưởng cũng đủ mức, Tử Tinh phong hái được hoa mật tất nhiên phẩm chất cũng đủ cao. Tử Lam phong vương kia đã có thể nhưỡng chế ra càng nhiều phong vương tương hơn rồi. Nàng ta bây giờ là đoán đan tầng hai tu vi, nếu là tự mình mang theo phong vương tới chỗ không gian nơi này, xem ra tương lai tất nhiên có thể lên cấp đoán đan tầng ba.

Đại Bảo có chút luyến tiếc nhìn bầy Tử Tinh phong đang quanh quẩn bay múa trong linh thảo viên phía sau. Tử Tinh phong bao gồm phong vương ở bên trong, con đường tăng trưởng tu vi thường gồm có hai cách: một cách chính là tự đi thôn thổ linh khí tu luyện, một cách chính là trong quá trình thu hái hoa mật cấp thủ tinh hoa trong các loại cỏ cây, dùng để tăng cường tự thân tu vi.

Tử Tinh phong vương Tử Lam sau khi lên cấp đoán đan tầng hai, bởi vì một mực không tìm được đại hình linh thảo viên với số lượng cùng với phẩm chất linh thảo đầy đủ, mấy năm qua này tu vi tiến triển hết sức chậm chạp. Lần này nếu là có thể để cho phong vương dẫn phong bầy tiến vào Quyền Cốc không gian, như vậy Tử Lam tu vi tất nhiên tiên hơn một bước.

– Đại Bảo chân nhân, chúng ta bây giờ nên làm gì?

Lời của Điền Việt cắt đứt dòng suy nghĩ của Đại Bảo. Đại Bảo lần nữa đem ánh mắt nhìn về vô hình bình chướng phía trước mắt, “Hắc hắc” cười hai tiếng, sau đó ở trong ánh mắt mong đợi của hai người, lấy ra một tờ phù lục hỗn hợp ba loại màu sắc.

– Đây là, phá cấm phù?

Điền Việt có chút không dám xác định nhìn phù lục trong tay Đại Bảo, trên mặt thoáng qua vẻ vui mừng.

Đại Bảo không trả lời, mà là đem một lá Tam sắc phá cấm phù hướng vô hình bình chương trước mắt đánh tới.

Lục Bình năm xưa cũng từng tinh thông chế phù, chẳng qua là sau khi lên cấp dung huyết kỳ, Lục Bình trầm mê cùng thuật luyện đan, lúc này mới đem chế phù thuật gác lại, nhưng cũng không phải là chế phù thuật thiên phú của hắn không bì kịp thuật luyện đan.

Hiện nay Lục Bình ở trong Doanh Thiên đạo tràng lấy được Doanh Thiên phải phù truyền thừa, đặc biệt là toàn bộ truyền thừa về Thất Sắc Phá Cấm Phù, cho nên hắn cũng lần nữa đem chế phù thuật này nâng cao lên một mức. Và trong thời gian mười năm bế quan ở nơi này, hắn rất nhanh đem ba sắc phá cấm phù luyện chế ra được.

Lần này trong chuyến đi Quyền Cốc không gian, Lục Bình mặc dù đã sớm biết được trong không gian có một tòa phòng xá tiểu viện năm đó Doanh Thiên phái linh thực phu lưu lại, dùng để trông chừng cũng như quản lý linh thảo trong không gian chỗ này sinh trưởng, tự nhiên cũng đã biết là ắt có hàng rào tre tiểu viện bên ngoài có vô hình bình chướng. Vì vậy, hắn liền đem một lá Tam sắc phá cấm phù mà mình mới chế thành gần đây giao cho Đại Bảo để phòng ngừa vạn nhất.

Ba đạo ánh sáng màu sắc rực rỡ bên trong phú quét qua, cấm chế ở cửa hàng rào tre phảng phất tuyết trắng gặp phải nắng ấm vậy, nhất thời bắt đầu tan rã.

Đại Bảo đột nhiên hét lớn một tiếng, nói:

– Mau chút, bọn ta cũng thêm một chút sức lực!