Chương 1257: Cái chết của Trường Sinh

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lục Bình sớm sau khi thi triển không gian thần thông đuổi kịp trong cánh rừng rậm này đã đoán chắc động tác kế tiếp của Mộc Trường Sinh. Thủy U Kiếm sau khi Lục Bình cùng y đối thoại cũng đã trở lại phía sau hắn, Mộc Trường Sinh thế nào cũng không nghĩ rằng thần niệm tu vi của Lục Bình vượt xa y rất nhiều, đối mặt đối thủ như y thậm chí có thể làm được nhất tâm nhị dụng.

– Đáng tiếc, ngươi nếu là có dũng khí cùng ta đánh một trận cũng không đến nỗi bị thua nhanh như vậy!

Lục Bình bước lên chầm chậm, Tế Thủy Trường Lưu kiếm đã nhắm vào Mộc Trường Sinh, hoàn toàn phong kín tất cả đường lui của y.

Nhưng mà vào lúc đó chân mày của Lục Bình cũng hơi vừa nhíu, thấy trong tầm mắt của Mộc Trường Sinh trước mắt thoáng qua một tia lãnh ý. Ngay sau đó Lục Bình liền phát giác không ít, bước chân hơi chậm lại, không tiến ngược lại thụt lùi, giữa thiên không không biết lúc nào rơi xuống một cái linh đang giống như cự chuông vậy, thiếu chút nữa bao lấy Lục Bình trong đó.

Vũ Lâm Linh! Là Thủy Chí Nhu chạy tới!

Lục Bình đưa tay một chiêu, Thủy U kiếm rút ra từ trong cơ thể của Mộc Trường Sinh muốn đâm nữa. Đáng tiếc Mộc Trường Sinh cũng không cho hắn cơ hội này, ngay sau đó thi triển mộc độn thuật xuất hiện bên cạnh Thủy Chí Nhu.

Lục Bình thầm nói một tiếng đáng tiếc. Tế Thủy Trường Lưu kiếm ở bên người bỏ ra kiếm quang đầy trời, phòng ngự từng đạo một cá lội đem quanh thân Lục Bình đoàn đoàn bảo vệ trong đó, ngay sau đó một chùm kiếm quang bay đâm tới. Quanh người Lục Bình nhất thời vang lên tiếng kiếm minh đầy rẫy. Kim Cực Duệ đánh lén trước mặt “Sấm Thủy Kiếm Quyết” không chút có khả năng thành công.

Lục Bình quyết định cực nhanh, xoay người lập tức rút đi, không dừng lại chút nào. Thủy Chí Nhu cùng Kim Cực Duệ chạy tới tương trợ là chuyện nhỏ, nhưng trước đó Ngũ Hành Củ Tử hiển nhiên đã lấy bí thuật thông báo qua Ngũ Hành tông đại tu sĩ. Hỏa Vô Lượng bị Lâm Vũ lão tổ làm bị thương nặng không ở bên người, hiển nhiên đám người Thủy Chí Nhu đã cùng viện binh hội hợp. Lúc này hoặc là chặt đường ở lại của mình, hoặc là đi về phía Lâm Vũ lão tổ, hay hoặc giả là cả hai thứ đó, vô luận loại nào, Lục Bình cũng không thể dừng lại lâu ở chỗ này.

Đáng tiếc lại trễ một cái chớp mắt như vậy, nếu không tốt khiến cho Mộc Trường Sinh chết không chỗ chôn.

Độn quang lập lòe dưới chân Lục Bình, người đã ra ngoài đến mười mấy trượng. Nhưng Kim Cực Duệ cùng Thủy Linh Tử lúc này theo sát phía sau không nghỉ. Thời điểm đó thần niệm của Lục Bình đã phát giác được có hai đạo khí tức của đại tu sĩ đang tới về phía mình. Mà trước mắt Kim Cực Duệ cùng với Thủy Chí Nhu càng thêm nhào tới hắn giống như điên. Chính là Mộc Trường Sinh bị mình đâm xuyên qua bả vai cũng nhịn được đau nhức, giùng giằng muốn tiến lên hiệp trợ hai người ngăn trở Lục Bình rời đi.

Vũ Lâm Linh vang lên một mảnh linh ấm giòn giã, một cây cự mộc đang muốn vọt đến cách đó không xa. Thân hình của Lục Bình không khỏi hơi chậm lại. Kim Cực Duệ vui mừng, giữa thân hình lập lòe đã hóa thành một đạo lệ quang bổ tới phía Lục Bình.

Ánh mắt của Mộc Trường Sinh lập lòe, tựa hồ phát giác cái gì không ổn, vội vàng kêu lên:

– Cẩn thận có bẫy!

Mộc Trường Sinh vừa dứt lời, một đạo quang trảm của Kim Cực Duệ đã phá vỡ thân thể của Lục Bình, nhưng thân thể trước mắt đạo thân thể đó cũng hóa thành một thanh lưu thủy vây ra.

Kim Cực Duệ ngẩn ngơ, lúc này Mộc Trường Sinh gào thét chạy tới từ phía sau. Trong lòng Kim Cực Duệ nói một tiếng không tốt, mũi chân muốn lui về sau một chút, đồng thời linh bảo hộ thân trong tay tùy thời chuẩn bị ứng đối tập kích có thể đến.

Nhưng cho đến khi Kim Cực Duệ hội hợp cùng đám người Mộc Trường Sinh, Lục Bình cũng không xuất thủ công kích. Vừa lúc đó hai đạo độn quang từ chân trời rơi xuống, ba vị Củ Tử vội vàng tiến lên làm lễ ra mắt.

Một vị đại tu sĩ trong đó nghe sơ ba người nói qua, khẽ nhíu mày một cái, thần niệm hướng về bốn phía cuống tảo mà qua, vì vậy nói:

– Không cần tìm, hắn đã đi rồi!

Một vị đại tu sĩ liền nói:

– Đuổi theo đi, người này có lẽ muốn hội hợp với Lâm Vũ lão tổ. Bọn ta chạy tới liên thủ cùng hai vị sư huynh Mộc, Kim, có lẽ có thể lưu lại một trong hai người bọn họ!

Bốn người đạp quang mà động Thủy Chí Nhu muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là không nhịn được hỏi:

– Hai vị sư thúc, thương thế của Hỏa sư huynh như thế nào rồi?

Hai vị đại tu sĩ nghe vậy, sắc mặt nhất thời âm trầm xuống. Một vị đại tu sĩ đầu tiên hiển nhiên có chút nóng nảy, đáp:

– Tiểu Hoa xem như phế rồi!

– Phế rồi sao?

Đám ba người Thủy Chí Nhu lộ ra khuôn mặt vẻ công phân. Kim Cực Duệ cùng Hỏa Vô Lượng quan hệ tốt nhất, nghe vậy nhất thời không nhịn được, tâm tình kích động dị thường hỏi:

– Làm sao có thể phế được? Hỏa sư huynh chẳng qua là bị Lâm Vũ lão tổ đả thương thôi, thậm chí ngay cả hôn mê đều không, sao lại bị phế được chứ?

Giọng của Hoa Vô Lượng chất vấn cũng không chọc giận hai vị đại tu sĩ đời thứ hai, một vị đại tu sĩ khác giải thích:

– Cũng không phải nói phế, chính là trong tay Lâm Vũ lão tổ có một loại vô thượng thần thông cực kỳ quái dị, đặc biệt đánh tới thần niệm của người ta, tựa hồ là thượng cổ truyền thừa đặc biệt bắt chước chế tu ma Phệ Hồn Thần Thông mà đến, đó khiến cho người ta khó lòng phòng bị nhất. Tiểu Hỏa thần niệm bản nguyên bị tổn thương, trên căn bản không có thể khôi phục, tu vi đời này kiếp này sợ là chỉ có thể dừng lại trung kỳ rồi!

Ba vị Ngũ Hành tông Củ Tử không biết nói gì cho phải, kiêu ngạo cùng bọn họ như vậy, tình cảnh của Hỏa Vô Lượng đúng là không gì khác biệt như bị phế. Không ngờ Ngũ Hành tông năm đại Củ Tử có uy danh hiển hách ở tu luyện giới giữa một ngày lại có thể chết hết hai người, còn có một người bị một kiếm xuyên thân. Nếu không phải viện binh tới sớm, sợ rằng hôm nay Ngũ Hành tông năm đại đích truyền sẽ phải một hơi hao tổn ba.

Đây đều do tên Bắc Hải Lục Thiên Bình gây ra!

Gân xanh trên ót Mộc Trường Sinh trực nhảy, phân khái mà còn có một nửa là bị dọa sợ. Y hết sức rõ ràng thực lực của Lục Thiên Bình, trước đó một kiếm thần xuất quỷ một như vậy đã đính bản thân y trên cây. Loại cảm giác đó y cũng không muốn nếm thử lần thứ hai.

– Sư thúc, Lục Thiên Bình đó bất quá xuất thân từ Bắc Hải một nhà trung hình môn phái, ngược lại thật là to gan!

Mộc Trường Sinh thử thăm dò nói.

Vị đại tu sĩ đầu tiên nhìn Mộc Trường Sinh một cái, đáp:

– Hiện nay bản phái cây lớn gió to, Bắc Hải lại phong bế xa xôi, không thích hợp vọng động!

Sắc mặt của Mộc Trường Sinh đỏ lên, biết tâm tự mình đã bị sư thúc khám phá, vì vậy gật đầu một cái không nói thêm gì nữa.

Chính vào lúc này, mọi người ở giữa không trung xuyên qua một mảnh mây mù nồng đậm, trong lúc nhất thời như mộng tự huyễn che đậy mọi người, giống như người trong thần tiên. Mọi người cũng không thèm để ý, chỉ tiếp tục phi độn, nhưng không phát hiện mây mù bốn phía càng ngày càng đậm hơn, sớm đã che đậy thân hình của mọi người.

Nhưng thần niệm của mọi người trong mây mù cũng không bị ảnh hưởng, cho nên cũng không thèm để ý. Chẳng qua là nhanh chóng muốn hội hợp cùng hai vị Ngũ Hành tông đại tu sĩ ngăn chặn Lâm Vũ lão tổ

Một vị đại tu sĩ khác liền nói:

– Chân Linh phái hiện giờ thanh thế thật lớn ở Bắc Hải, chính là môn phái lập tức muốn tấn thăng làm đại hình tông môn. Lần này thiên hạ tu sĩ hội tụ Cửu Huyền, nghe nói Chân Linh phái cũng á tu sĩ tới. Nếu thừa cơ hội này, thần không biết quỷ không hay khiến cho họ bỏ mạng trong đại chiến vậy diệt ma la, cũng có thể tránh tai mắt của người.

Ánh mắt của Mộc Trường Sinh sáng lên, nhưng ngay sau đó liền phảng phất nhìn thấy chuyện gì đáng sợ vậy. Con ngươi đột nhiên mở to ra, trong miệng hai tiếng ”hách hách” muốn nói gì, không ngờ vừa lên tiếng đã phun ra ngụm máu đầy miệng cộng thêm khối vụn của nội tạng.

Trong lúc đó, một vị đại tu sĩ khác vừa dứt lời, bên tại Mộc Trường Sinh đột nhiên truyền đến một tiếng thanh âm trầm thấp, nói:

– Quả thật là lưu ngươi không được!

Mộc Trường Sinh làm gì nghe không ra đây chính là thanh âm của Bắc Hải Lục Thiên Bình lúc trước đã rời đi, không ngờ hắn vẫn không đi. Hắn làm như thế nào né tránh nhiều người điều tra như vậy chứ?

Mộc Trường Sinh giữa tâm niệm thay đổi thật nhanh há mồm muốn hô, không ngờ trong hậu tâm đột nhiên chợt lạnh. Một thanh lưỡi dao sắc bén đâm vào trong buồng tim của Mộc Trường Sinh. Tiếp theo lưỡi dao sắc bén đột nhiên thắt một cái. Mộc Trường Sinh cảm giác được rõ rệt tâm hạch không gian của mình bể tan tành ầm ầm, sinh cơ trong người nhanh chóng trôi qua. Y đột nhiên khai ích hai tay muốn bắt được cái gì đó, nhưng cuối cùng lại chẳng qua là phát ra một tiếng kêu thảm thê lương.

– Mộc sư huynh!

Thủy Chí Nhu phát ra một tiếng thét kinh hãi, đưa tay ra muốn bắt lại thân thể của Mộc Trường Sinh vẫn lạc, lại nghe được hai vị đại tu sĩ bên cạnh hét lớn một tiếng ”Hảo tặc tử”. Hai vị đại tu sĩ kinh sợ chất thêm, xẹt qua từ bên cạnh Thủy Chí Nhu, đánh tới người ám sát Mộc Trường Sinh.

Nhưng cứ như vậy Thủy Chí Nhu cũng một thanh không thể bắt lại Mộc Trường Sinh, thi thể rơi mạnh xuống trên mặt ở đất. Máu tươi tràn ra từ trong miệng theo y vẫn lạc giữa không trung kéo ra một cái huyết tuyến thật dài. Hai mắt trợn tròn gắt gao nhìn bầu trời, cũng không sống nổi nữa.

Làm sao có thể? Làm sao có thể? Lục Thiên Bình đó không ngờ lại không đi, mà là nằm vùng ở bên người mọi người. Chẳng qua là hắn làm sao tránh khỏi sự điều tra của hai vị đại tu sĩ lúc trước chứ?

Làm sao có thể? Lục Thiên Bình đó không ngờ lại giết người ngay dưới mí mắt của hai vị đại tu sĩ, mà hai người đại tu sĩ bọn họ lại không cảm giác chút nào. Suy nghĩ một chút Lục Thiên Bình lần này chỉ là tiến về phía Mộc Trường Sinh, nếu hắn hướng về phía Thủy Chí Nhu cùng với Kim Cực Duệ mà tới, hai người bọn họ mười có chín cũng tránh không khỏi loại ám sát này của Lục Bình.

Hai người Thủy Chí Nhu cùng Kim Cực Duệ cũng không trước tiên theo hai vị đại tu sĩ xuất thủ ngăn trở Lục Bình. Nhưng hai người nhìn thẳng vào giữa mắt cũng đều hiểu ý tưởng với nhau. Một cổ khí lạnh dâng lên trong lòng, hai người đều liều chết đè xuống loại sợ hãi đó.

Phanh! Phanh!

Hai tiếng nổ liên tiếp, mây mù bốn phía nhất thời một mảnh sôi trào, lập tức không có tiếng thở.

Vũ Lâm Linh cùng Kim Thụy Đao hai món linh bảo được hai người tế lên cũng không trước tiên phối hợp hai vị đại tu sĩ đuổi theo Lục Thiên Bình, ngược lại che vững vàng trước mỗi người, lúc này mới thận trọng đuổi theo phương hướng hai vị đại tu sĩ rời đi.

Hai vị đại tu sĩ cuối cùng không thu hoạch được gì. Lục Thiên Bình đó núp trong mây mù giữa không trung nhất thời giống như biến mất vậy, mặc cho hai vị đại tu sĩ tra dò như thế nào, nhưng thủy chung đều không thể phát hiện tung tích của hắn.

Lần này chẳng những là Thủy Chí Nhu cùng Kim Cực Duệ, chính là trong lòng hai vị đại tu sĩ cũng bắt đầu sợ hãi. Giống như Lục Bình với phương thức ám sát không dấu vết như thế này cùng với hắn có thực lực kinh người như đại tu sĩ, nếu thật đúng muốn ám sát một vị pháp tướng đại tu sĩ dường như cũng không phải là một chuyện khó.

Thủy Chí Nhu cùng Kim Cực Duệ chạy tới, trong đó một vị đại tu sĩ rốt cục nghĩ tới điều gì, nói:

– Mây mù có cổ quái, chúng ta mau rời khỏi nơi này!

Hai người Thủy Chí Nhu cùng Kim Cực Duệ trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm. Độn quang dưới chân bốn người lập tức gia tốc, biết vợt ra khỏi phiến mây mù cũng không làm chút nào dừng lại, cho đến khi biến mất ở chân trời. Bốn người giống như chó nhà có tang hoảng hốt rời đi nơi đây.

– Khụ khụ…

Một kích của hai vị đại tu sĩ dưới sự cứng rắn vội vàng, chính là mạnh như Lục Bình một thời gian cũng khí huyết sôi trào, bị chút nội thương.

– Không ngờ quả thật có thể tránh qua bọn họ!

– Đó là đương nhiên!

Một con Đường Lang to lớn đi tới đi lui trên vai Lục Bình, nói:

– Cũng không nhìn một chút chân tướng của tôi, chỉ cần có địa phương là nước thì có thể tránh thoát tất cả mọi người điều tra, nếu không ban đầu ngài làm sao có thể trốn ra được từ dưới Lạc Tâm sơn? Hóa Thủy Thần Phù nếu là ngay cả chuyện che giấu hành tung đều không làm được, ban đầu Thiền đạo nhân vị thích khách tổ sư đó như thế nào lấy thân phận có tu vị thực lực thấp nhất trong Khai Thiên Thất Tổ làm sáu vị lão tổ khác đều kiêng kỵ vô cùng!

Ngũ Hành tông năm đại Củ Tử hai chết một phế, trong đó hai người đều chết trong tay Lục Bình. Hắn hiển nhiên có thể tưởng tượng ra được bây giờ hết thảy Ngũ Hành tông rất tức giận.

Nhưng mà Ngũ Hành tông hiện nay môn chúng phản bội rơi đi, tự lo trên không lo đưới được, trận đánh ở Lạc Tâm sơn mang tới ảnh hưởng sâu xa, Ngũ Hành tông tất nhiên phải làm người cụp đuôi trong một thời gian ngắn. Lục Bình cũng không sợ Ngũ Hành tông lúc này sẽ còn chạy đến Bắc Hải xa xôi đi tìm phiền toái với Chân Linh phái.

Lục Bình cũng không lo lắng đám người Lâm Vũ lão tổ bị tìm được. Lâm Vũ lão tổ rốt cuộc là Thuần Dương tu sĩ, nếu ngay cả chút lòng cảnh giác đều không có, chỉ sợ sớm đã không sống đến bây giờ rồi.

Quả thật, khi Lục Bình sau đó lặn xuống chỗ lúc trước Ngũ Hành Củ Tử vây công Lâm Vũ lão tổ, nơi đó không chút lưu lại dấu vết của đại chiến hồi sinh. Ngũ Hành tông tu sĩ cũng đã không thấy bóng dáng, xem ra phải đi những địa phương khác tìm kiếm rồi. Nhưng Lục Bình lại rất nhanh sau đó tìm được truy tung ám ký do chính Tam Linh lưu lại, đây là Tam Linh đặc biệt để lại cho hắn.

Một chỗ lõm núi, Lục Bình lại lần nữa gặp được Lâm Vũ lão tổ.

– Ha ha, lão phu còn phải đa tạ tiểu hữu tương trợ, nếu không, lão phu lần này cũng phiền toái không nhỏ. Môn phái truyền thừa của lão hữu sợ cũng phải đoạn tuyệt.

Sắc mặt của hai vị Lạc Tâm phái tu sĩ đỏ lên, lúc này bạn họ hiển nhiên đã biết được nếu không phải vì bọn họ, Lâm Vũ lão tổ cho dù là trọng thương cũng không bị Ngũ Hành Củ Tử vây khốn quấn bách như vậy. Nói là Lục Bình cứu Lâm Vũ lão tổ còn có thể nói cứu luôn hai người bọn họ, trên thực tế Lâm Vũ lão tổ Vẫn luôn có nắm chắc toàn thân thối lui.

– Lạc Tâm Phái Tân Cương, Tần Vũ cám ơn ân cứu mạng của Lục đạo hữu!

– Tiền bối nói đùa rồi, hai vị Tần huynh chỉ có như vậy. Chẳng qua là một cái nhấc tay thôi, lại nói Ngũ Hành tông cùng vãn bối cũng hơi có chút thù oán. Mấy yêu tu nghĩa tử theo đuổi của tại hạ cũng bị Ngũ Hành tông bắt đi, tại hạ vô luận như thế nào cũng muốn cứu bọn họ ra ngoài.

Dứt lời Lục Bình thi lễ một cái với Lâm Vũ lão tổ, nói:

– Vãn bối còn phải cám ơn tiền bối trước đây đã viện thủ chi ân trong thủy mạch của Thanh Minh Giang.