Chương 1107: Tâm cơ của Bạch Vũ

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Văn tiên sinh của Vũ Văn Thế Gia?

Lục Bình hơi ngẩn người, liền nghe phía có tiếng động ùng ùng đột nhiên hơi chậm lại, một giọng nói truyền tới:

– Phía trước là người nào, tại hạ chính là Văn Uyên!

Tô Cẩm “Hắc hắc” cười một tiếng, nói:

– Quả thật là nơi nào có ma la thì nơi đó có người của Vũ Văn Thế Gia các ngươi. Tại hạ Tử Dương Cung Tô Cẩm, không biết Vũ Văn Thế Gia lần này tới là ai, có phải là Phi Tường huynh không?

Ngũ sắc mê vụ xoay vần, một con Bá quy thân thể không kém gì Hạng Tây Bình phá vỡ mê vụ, dần dần hiện ra trong tầm mắt mọi người.

Một trung niên nam tử râu dài người dong dỏng cao đứng đỉnh của cự quy giáp. Trong hai mắt của Lục Bình lóe lên một đạo thanh quang, nhìn thấy rõ mặt mũi người nọ, nhận ra không phải là vị Văn tiên sinh ở hải ngoại theo bên người Vũ Văn Phi Tường thì còn là ai?

Văn tiên sinh đáp:

– Tô đạo hữu nói đùa, Vũ Văn Thế Gia lấy chống lại Ma La Chi Tai làm sứ mạng, thủy chung ở trong Tu Luyện Giới theo đuổi tung tích của Ma La Chi Tai, lại bị hữu tâm nhân dùng lời theo hướng nghịch lại mà thảo luận. Người khác thì thôi đi, Tô đạo hữu sao lại cũng cất lên lời đùa giỡn như thế? Không dối gạt gì Tô đạo hữu, lần này Vũ Văn Thế Gia đúng là có con em dòng đích truyền tiến vào Ngũ Hành Chi Địa, chính là Vũ Văn Kinh Lôi công tử!

– Vũ Văn Kinh Lôi?

Tô Cảm bĩu môi, tựa hồ đối với người này cũng không quá để ý, hỏi tiếp:

– Nói như vậy ngươi là theo chân hắn tiến vào đây?

Văn tiên sinh lắc đầu đáp:

– Kinh Lôi công tử có Vũ gia tu sĩ đi theo, tại hạ lần này cũng một mình hành động!

Tô Cẩm làm một biểu tình thì ra là như vậy, ngay sau đó hoài nghi hỏi:

– Không đúng a, Ngũ Hành Chi Địa này chỉ đối với tu sĩ tu luyện Ngũ Hành chúc tính hữu hiệu. Tu sĩ những chức tính Phong, Băng gì khác vào nơi này nhiều nhất chỉ có thể vận dụng thiên địa linh khí dày đặc nơi này tu luyện mà thôi, không có chút công hiệu ngưng tụ chân nguyên, đối với người của Vũ Văn Thế Gia thì càng hơn như thế nữa, Vũ Văn Kinh Lôi hắn tới nơi này làm gì?

Văn tiên sinh ho khan một tiếng, đáp:

– Tô đạo hữu, tại hạ lúc trước đã nói rất rõ ràng, Kinh Lôi công tử lần này đơn thuần chính là vì Ma La Chi Tai mà tới!

Tô Cẩm “Hắc hắc” cười hai tiếng, lấy bộ dạng “ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng a” biểu lộ ra ngoài.

Lúc này kia Văn tiên sinh dùng thanh âm kinh ngạc cất lên:

– Vị đi cùng Tô đạo hữu này sao lại thấy quen mắt quá, chẳng lẽ là đã quen biết cùng Văn mỗ khi nào rồi?

Lục Bình cười một tiếng, nói:

– Văn tiên sinh có ánh mắt rất tốt, tại hạ Lục Thiên Bình!

– À!

Văn tiên sinh ra vẻ quả nhiên như vậy, ngay sau đó lại kinh ngạc hỏi:

– Sao Lục đạo hữu cũng đến Nam Hải?

Lục Bình cười đáp:

– Du lịch thiên hạ, tới Nam Hải nghe nói đến danh tiếng của Ngũ Hành Quy Tàng, sao lại không tới đây kiến thức một phen một trong đạo tràng của Khai Thiên Thất Tổ chứ?

Lúc này, Văn tiên sinh cùng với con Bá quy mà y ngồi đã tới trước mặt Lục Bình cùng Tô Cẩm hai người, Văn tiên sinh hướng hai người chắp tay làm lễ ra mắt, nói:

– Không biết Văn mỗ có thể cùng hai vị đồng hành hay không. Văn mỗ một thân bản lãnh đa số đều ở trên trận pháp, đối với loại bính sát giáp lá cà này cũng không am hiểu nhiều. Nếu là có hai vị kiếm tu cao thủ đương thời như hai vị làm chủ công, lại lấy trận pháp của tại hạ làm phụ trợ thêm, thực lực của bọn ta tất nhiên đề thăng rất nhiều!

Hạng Tây Bình dù sao cũng là do mời tới Lục Bình, Tô Cẩm chẳng qua là mượn phương tiện để đi lại mà thôi, cho nên đối mặt với lời thỉnh cầu của Văn tiên sinh, Tô Cẩm không thể làm gì khác hơn là đem ánh mắt hỏi thăm nhìn về phía Lục Bình.

Văn tiên sinh thấy như vậy, trong mắt không khỏi thoáng qua một đạo dị sắc. Phải biết Bá quy tộc cho dù là đối mặt tổ tiên đạo tràng, bình thường tất cả đều không tình nguyện đi đến đây, nếu nói ”Mời”, bất quá chính là phải ở mặt tu vi thực lực được Bá quy thừa nhận.

Pháp Tướng sơ kỳ tu sĩ bình thường muốn có được sự thừa nhận của Bá quy thì đều phải có mấy người liên thủ, hay hoặc giả là tìm một con bá quy mới vừa lên cấp pháp tướng kỳ hơn nữa thực lực kém cỏi mới được. Lấy Văn tiên sinh Pháp Tướng trung kỳ tu vi, ở thời điểm hướng về Ngũ Hành Chi Địa trước đó cũng không khỏi không lựa chọn một con Pháp Tướng sơ kỳ Bá quy để hàng phục.

Mà con Bá quy dưới chân Lục Bình cùng Tô Cẩm này vừa nhìn thì chính là Pháp Tướng điên phong tu vi, so cùng với đầu Bá quy do y hàng phục không phân cao thấp. Nguyên bản Văn tiên sinh cho là đầu Bá quy này phải do Tô Cẩm hàng phục, dù sao Tô Cẩm chính là Pháp Tướng trung kỳ tu vi, còn Lục Bình theo tin đồn thì cùng Tử Dương cung Thiểu Trạch kiếm Tạ Thiên Dương giao hảo, như vậy Lục Bình cùng Tô Cẩm liên thủ cũng có thể nói xuôi được.

Nhưng tình thế bây giờ nhìn qua có vẻ như là Tô Cẩm là đi nhờ phương tiện của Lục Bình. Chẳng lẽ đầu Bá quy này là do Lục Thiên Bình hàng phục hay sao?

Phải biết Bá quy tộc tu sĩ nếu là ở mức tối cao của tu vi sơ kỳ có thể đem hình thể phình to đạt tới diện tích một dặm. Chẳng lẽ nó là giáo giáo giả trong Bá quý tộc? Văn tiên sinh tự mình hàng phục đầu Bá quy dưới chân này mặc dù cũng có Pháp Tướng điên phong tu vi, nhưng thân thể phình to toàn bộ ra cũng bất quá là trăm năm mươi trượng diện tích mà thôi. Dù vậy, trong quá trình hàng phục đầu Bá quy này, Văn tiên sinh cũng phí không ít tâm cơ.

Nếu đầu Bá quy này thật sự là do Lục Thiên Bình một mình hàng phục, sợ rằng thực lực thật ra còn ở trên Phi Tường công tử a!

Trong tầm mắt Văn tiên sinh chợt lóe lên di sắc, chợt nghe Lục Bình vừa cười vừa nói:

– Như vậy chính là cầu mà cũng không được, nghe nói Văn tiên sinh chính là trận pháp đại gia đương thời, có tiên sinh tương trợ, lần này xông trận bọn ta tất nhiên là như hổ thêm cánh!

Tô Cẩm cũng cười nói:

– Văn tiên sinh quá khen rồi, kiếm thuật thần thông của Lục huynh dĩ nhiên là rất cao. Danh hiệu Thủy Kiếm Tiên hạ có phải là do may mắn mà được? Kiếm thuật của Tô mỗ thì còn kém xa, chẳng qua là ỷ vào tu vi miễn cưỡng cùng Lục huynh so sánh ngang hàng mà thôi.

Lục Bình lúc này trong lòng chợt động, cố ý lộ ra một tia chán nản, nói:

– Danh hiệu kiếm tiên chớ đề cập nữa, sau khi kiến thức tuyệt thế kiếm thuật đương thời, Lục mỗ bấy giờ mới biết bọn ta chẳng qua là như ếch ngồi đáy giếng mà thôi!

Lần này chẳng những là Văn tiên sinh, mà cả Tô Cẩm cũng tò mò, há mồm hỏi:

– Lục huynh có phải là kiến thức kiếm thuật cao thủ nào dữ dội lắm không, sao có thể chán nản như vậy chứ?

Lục Bình thở dài một cái, nói:

– Ai, ngày đó ở Càn Nguyên Đảo đã từng có may mắn ở phía xa kiến thức kiếm thuật của Liệt Thiên Kiếm Thánh Tiêu Bạch Vũ tiền bối, tự than thở không bằng, tự than thở không bằng a!

Dứt lời, Lục Bình bất đắc dĩ vừa lắc đầu vừa thở dài, đồng thời ở trong lúc lơ đảng còn dùng ánh mắt quan sát biểu lộ của hai người.

Quả nhiên, danh hiệu của Tiêu Bạch Vũ một khi được Lục Bình nói ra, sắc mặt của Tô Cẩm liền biến đổi ngay, thậm chí còn tỏ ra xanh mét, trong tầm mắt lóe ra một loại sát ý khắc cốt minh tâm, còn Văn tiên sinh hiển nhiên đối với chuyện này cũng biết, sau khi nghe Lục Bình nói ra danh hiệu “Tiêu Bạch Vũ “, y hiển nhiên cũng hít một hơi khí lạnh, lập tức liền đem ánh mắt nhìn về phía Tô Cẩm.

Lục Bình lúc này lại đổi lại biểu lộ kinh ngạc, nhìn sắc mặt đều tỏ vẻ khó coi của hai người, nói:

– Hai vị, đây là…, có phải là tại hạ mới vừa rồi nói cái gì đó sai rồi hay không?

Tô Cẩm thở một hơi thật dài, trên mặt miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười, đáp:

– Không phải là do Lục huynh, mà là do Tiêu Bạch Vũ ấy cùng bổn phải có một mối đại thù. Người này quả thật là cấm kỵ của bổn phái, Lục huynh không biết không trách, cũng không cần để ý tới.

Tô Cẩm đầu tiên là nói “Người không biết không trách “, rồi sau đó “Không cần để ý tới”, hiển nhiên chính là tự mâu thuẫn. Lục Bình thà tin vào vế trước của câu nói, vì vế sau đã biến thành rất yếu ớt, nếu mà hắn có nói thêm nữa, sợ là bị trở mặt thành thù, chỉ cần nhìn một chút Văn tiên sinh ở trước mặt Tô Cẩm cũng ra vẻ không muốn đàm luận đến chuyện này, sẽ có thể hiểu được cái tên “Tiêu Bạch Vũ “ ở trong Dương Cung tu sĩ có phân lượng như thế nào. Dĩ nhiên, đây là phân lượng của sự cừu hận!

Hai đầu Bá quy tề đầu tịnh tiến, sau khi có Văn tiên sinh gia nhập, ba người liên tục phát lực, quả nhiên hiệu quả tăng mạnh, một đường đột tiến, ngay cả có Ngọc Tu La xuất hiện cũng không thể ngăn trở bọn họ chút nào. Thậm chí có một lần có một con Ngọc Ma dẫn đầu cùng ba con Ngọc Tu La liên thủ với bảy đầu Huyết Ma La, thế mà cũng bị ba người hai con rùa hợp lực đánh cho một trận đột phá trùng vây, còn chém giết bốn con Huyết Ma La, làm bị thương nặng một con Ngọc Tu La nữa.

Bất quá bởi vì lúc trước Lục Bình nhắc tới “Tiêu Bạch Vũ”, Tô Cẩm nguyên bản cực kỳ hoạt được chỉ trầm mặt không nói một lời, cho đến khi mọi người đột phá Ngọc Ma La cùng với Huyết Ma La liên thủ hợp vây xong, mọi người tổng kết lại cũng chỉ chém chết có ba con huyết tu la.

Nhưng không ngờ lúc này Tô Cẩm đột nhiên xoay người xuất thủ đánh giết một phen nữa, thậm chí không tiếc mạo hiểm bị trọng thương làm bị thương nặng một con Ngọc Tu La, nếu không phải là Lục Bình phản ứng kịp thời, tiếp ứng đến nơi, sợ là Tô Cẩm vì vậy mà lần nữa lâm vào trùng vây của ma la rồi.

Tô Cẩm “Hô hộ” thở hổn hển, hiển nhiên lúc trước tâm tình cực kỳ kích động, nhưng sau khi trải qua phen chém giết này đã bình tĩnh lại rất nhiều.

Y hướng Lục Bình chắp tay, nói:

– Lục huynh, đa tạ, lúc trước Tô mỗ có điều thất thế, bất quá cũng không phải là bởi vì người, mà là Tiêu Bạch Vũ này nhục Tử Dương Cung của ta quá đáng. Năm đó ở trước Tử Dương Cung đánh một trận, Tô mỗ cũng có may mắn ở tại chỗ tận mắt chứng kiến, Tiêu Bạch Vũ khi đó phách lối đắc ý đến nay vẫn còn như ở trước mắt. Đáng hận là người nọ thiên phú có thể nói là yêu nghiệt, một thân tu vị đã nhất cử áp đảo tất cả mọi người trong lớp đệ tử đời thứ hai của tu luyện giới, bao gồm cả Lục Đại Thánh Địa. Tô mỗ những năm này tu luyện tự hỏi cũng thấy là vô cùng chuyên cần, nhưng mỗi khi nghĩ tới cảnh tượng ngày đó, không khỏi sinh lòng tuyệt vọng, sợ là kiếp này không còn thắng được Tiêu Bạch Vũ lúc đó nữa!

Lục Bình không biết khuyên nhủ như thế nào, Văn tiên sinh bên cạnh chợt nói:

– Tô đạo hữu cũng không cần phải như vậy, theo Văn mỗ biết, ban đầu Tiêu Bạch Vũ đó cũng bất quá là muốn mượn cơ hội chư vị lão tổ của quý phái khinh địch mà thôi, lại dùng ngôn ngữ ép cho Đông Đảo lão tổ không cách nào xuất thủ, lúc này mới xuất thủ đánh bại Lữ Thái Thanh lão tổ sau mới có thể toàn thân thối lui. Nếu không, Tử Dương Cung trên dưới hơn mười vị Pháp Tướng tu sĩ xuất thủ, coi như Tiêu Bạch Vũ thần thông nghịch thiên, làm sao có thể sống rời khỏi Tử Dương Cung? Huống chi Tiêu Bạch Vũ khi đó sau khi trở về Liệt Thiên Kiếm Phái chuyện làm đầu tiên nhất chính là tự trục môn tường, hiển nhiên đối với Tử Dương Cung cũng vô cùng sợ hãi.

Tô Cẩm lắc đầu, u thanh nói:

– Không đúng, đây chính là chỗ cao minh của Tiêu Bạch Vũ khi đó. Liệt Thiên Kiếm Phái giỏi lắm bất quá là một nhà đại hình môn phái, đại tu sĩ cộng thêm hắn cũng chỉ có ba người, nếu là tử thủ Liệt Thiên Kiếm Phái, làm gì đủ cho Tử Dương Cung ta chèn ép? Nhưng Tiêu Bạch Vũ quả quyết trục môn tường ra đi, ở trong Tu Luyện Giới xuất hiện khắp nơi, hành tung phiếu miểu. Lấy thực lực có thể chém chết Thuần Dương Lão Tổ của hắn, cho dù là Thánh Địa đối với hắn cũng vô cùng kiêng kỵ, chỉ sợ chèn ép xong Liệt Thiên Kiếm Phái rồi sẽ bị trả thù. Đây mới thực sự là phương pháp có thể bảo vệ Liệt Thiên Kiếm Phái.

Lục Bình không khỏi cất lời:

– Hiện giờ Tiêu Bạch Vũ có thể nói là cao điều trở lại Liệt Thiên Kiếm Phái, như vậy…

Tô Cẩm vẫn là lắc đầu, bất đắc dĩ nói:

– Hiện giờ Ma La Đại Kiếp đang hưng, những nhà thánh địa khác sẽ không đồng ý Tử Dương Cung chèn ép Liệt Thiên Kiếm Phái. Huống chi Tiêu Bạch Vũ đã vượt qua ba lần lôi kiếp, thành tựu Thuần Dương, ai biết thực lực của hắn hôm nay đã đạt đến trình độ nào?

Ba người hai con rùa một đường cuồng tiểu đột tiến, cho dù là Ngọc Ma La xuất thủ cũng không cách nào ngăn trở. Theo mọi người xâm nhập, khoảng cách với Ngũ Hành Chi Địa chân chính càng ngày càng gần. Chính vào lúc này, thần niệm của Lục Bình đột nhiên động một cái, đưa tay nói:

– Dừng, hãy dừng lại!

Hai con Bá quy nhất thời dừng lại. Thân thể tuy to lớn nhưng không ngờ một tia nước cũng không văng lên, không khỏi làm ba người thầm tán Bá quý tộc có không thủy kỷ xảo có thể nói là xuất thần nhập hóa.

Lục Bình tự nghĩ về mặt không thủy mình có uy lực mạnh mẽ tự tin không kém gì Bá quy cùng với Bích Hải Linh Xà tộc, nhưng ở khống thủy kỷ xảo cùng với các chi tiết tỉ mỉ, so ra là cùng những thủy sinh yêu tộc có thiên phú thần thông này cách xa nhau quá xa.

Thấy tất cả mọi người đưa mắt nhìn về phía mình, Lục Bình cẩn thận làm dấu hiệu chớ có lên tiếng, rồi sau đó chỉ về phía trước, Văn tiên sinh nhíu mày như có điều suy nghĩ, ngay sau đó ở trên trận bàn treo lơ lửng ở trên một cái cây hư điểm mấy cái, một đạo trận pháp đơn giản ngay sau đó thành hình, cũng đem thân hình hai con Bá quy rút nhỏ bao phủ toàn bộ ở trong đó, đồng thời cũng đem khí tức của mọi người tận lực che giấu đi.

Dưới ý chí của Lục Bình, hai con Bá quy bắt đầu thận trọng đi về phía trước, đồng thời trong tầm mắt Tô Cẩm cũng bắn ra hai đạo kiếm mang xông vào bên trong ngũ sắc mê vụ. Chốc lát sau, y lúc này mới tựa hồ phát giác cái gì đó, hướng về phía Lục Bình gật đầu một cái, đồng thời trong lòng cũng đối với thần niệm bàng bạc Lục Bình cảm thấy kinh ngạc.

Ngoài ba dặm, Khổng Tước Ngũ Nữ dựa theo Ngũ Hành phương vị hợp thành một trận thế đơn giản, đang chống đỡ một số tu sĩ từ bất đồng phương hướng phát động vây công.

Trận thế do Khổng Tước Ngũ Nữ hình thành này mặc dù nhìn qua có vẻ đơn giản, nhưng mà năm nữ đều có Ngũ Hành chúc tính khác nhau hợp đủ ngũ hành, mà bản thân lại có tu vi không thấp, ngũ hành vận chuyển sanh sanh không ngừng, từng đạo ánh sáng tản ra, mỗi một đạo ánh sáng đều lóe ra năm màu sắc.

Mỗi khi có pháp bảo của tu sĩ vây công đánh tới, năm nữ đều điều khiển tia sáng này xoát một cái, tu sĩ tất nhiên phải vô cùng kiêng kỵ thu hồi pháp bảo, tự hồ sợ bị ngũ sắc quang mang này chiếu vào bao phủ vậy.

Cho dù là như thế, vẫn có tu sĩ bởi vì không cẩn thận mà bị ngũ sắc quang mang chiếu đến. Pháp bảo nguyên bản do thần thông pháp quyết dựng dục chẳng những không cách nào thi triển ra bất kỳ đại uy lực thần thông nào, ngay cả tự thân cũng giống như uống rượu say vậy, rơi ngay xuống phía dưới.