Chương 1115: Triều tịch trở địch

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tu sĩ họ Diệp dương dương tự đắc nhìn sắc mặt tái xanh của Dương thị tứ nữ, rồi sau đó ánh mắt lại hơi liếc qua cái tiểu đỉnh trên đỉnh đầu Dương Hoa Quân, trong tầm mắt thoáng qua một chút tham lam.

Bất quá rất nhanh sau đó tu sĩ họ Diệp liền đem đạo vẻ tham lam này che đậy đi. Hiện tại đem năm cây Ngũ Hành linh vũ này lấy được vào tay mới là chuyện cần thiết nhất. Bất quá có cô gái nhỏ này nơi tay, không sợ bọn họ không chịu phép!

Chủ ý cướp lấy Bản Mệnh Linh Vũ của Dương thị năm tỷ muội mặc dù xuất phát từ mưu đồ của tu sĩ họ Mộc, nhưng trước ai có thể ngờ rằng mình có thể bắt giữ người nhỏ nhất trong năm tỷ muội là Dương Thục Quân này trực tiếp tiến hành bắt chẹt?

Nếu là nhờ thế mà đắc thủ, thì như vậy Bản Mệnh Linh Vũ tự nhiên chính là vật của mình rồi. Dù sao từ trước đến sau vô luận là Vũ Văn Kinh Lôi hay là Mộc Trường Sinh, đều không từng đối với việc cướp Bản Mệnh Linh Vũ xuất ra nửa phần lực. Đây chẳng phải là nói mình nếu nhờ thế mà lấy được Ngũ Hành linh vũ, hai người này đều phải nhìn sắc mặt của mình.

Đem Thổ chi linh vũ bỏ vào trong túi, một bên kia Vũ Văn Kinh Lôi trong lúc lơ đãng ánh mắt thoáng qua một đạo lợi mang. Tu sĩ họ Diệp là tiếp theo quát lên:

– Thật sự không muốn mạng của ả nữa sao? Nhanh chóng đem bốn cái linh vũ còn lại giao ra đây!

Ba nữ khác đều đem ánh mắt nhìn về phía Dương Hoa Quân một mực mặt lạnh như tiền, dường như đang chờ nàng quyết định.

Dương Hoa Quản ở thời điểm tu sĩ họ Diệp đột nhiên đánh lén cướp đi Dương Thục Quân, khiến cho Ngũ Hành trận hỏng mất, đưa tới Nguyên Khí Triều Tịch, trong chớp mắt liền tế lên một cái tiểu đỉnh ở đỉnh đầu. Cũng chính bởi vì cái tiểu định này, lúc này mới khiến cho Ngũ Hành trận dù hỏng mất dần phát Nguyên Khí Triều Tịch nhưng vẫn không liên lụy đến bốn người. Đồng thời, để tránh không làm bị thương đến Dương Thục Quân đã bị bắt sống, Dương Hoa Quân đành thao túng tiểu định khiến cho Nguyên Khí Triều Tịch tránh qua đám người tu sĩ họ Diệp.

Nhưng mà vào lúc này, Dương Hoa Quân lạnh lùng đứng ở nơi đó lấy ánh mắt nhìn chằm chằm tu sĩ họ Diệp, tiểu định trên đỉnh đầu vẫn cao treo. Nếu không phải trong tay tu sĩ họ Diệp có Dương Thục Quân làm con tin, sợ rằng đều phải bị ánh mắt này của Dương Hoa Quân nhìn cho rợn cả tóc gáy.

Dương Uyển Quân không nhịn được nói:

– Đại tỷ…

– Ha ha ha ha, hay lắm hay lắm!

Chính vào lúc này, một tiếng cười dài cắt đứt lời của Dương Uyển Quân. Lúc xoay người nhìn lại, thì đã thấy tu sĩ áo xanh che mặt đã từng hai lần đánh lén bọn họ dẫn theo thủ hạ mấy người phá vỡ ngũ sắc hà quang đi tới trước mặt mọi người, hướng tu sĩ họ Diệp nói:

– Diệp huynh thật là có bản lĩnh, như vậy ngược lại tiết kiệm cho bọn ta khí lực thật là lớn!

Tu sĩ họ Diệp thấy tu sĩ áo xanh che mặt đến, trong hai mắt lưu chuyển quang mang khó hiểu, nhưng trên mặt lại làm bộ mừng rỡ, nói:

– Mộc huynh tới thật đúng lúc, năm con Khổng Tước này bị tại hạ bắt giữ một con, như vậy không sợ các ả không chịu phép.

Lúc này, Vũ Văn Kinh Lôi đứng ở một bên khác che đậy dung mạo một mực im lặng không lên tiếng đột nhiên mở miệng nói:

– Đúng là như thế, Diệp huynh đã từ trên người con Khổng Tước nhỏ nhất này lấy được một cái Bản Mệnh Linh Vũ. Như vậy chỉ cần buộc bốn con Khổng Tước còn dư lại giao ra linh vũ thì có thể tính đại công cáo thành!

Tu sĩ áo xanh họ Mộc nghe Vũ Văn Kinh Lôi nói lời ấy mà ngẩn người. Y nhìn sang tu sĩ họ Diệp, trong ánh mắt liền tỏ ra vẻ khiến người nghi ngờ, mà tu sĩ họ Diệp một bên kia thì lừ hai mắt lại nhìn Vũ Văn Kinh Lôi một cái, rồi sau đó hướng tu sĩ họ Mộc cười nói:

– Đúng là như thế, còn dư lại mấy cọng linh vũ sẽ phải nhìn thủ đoạn của Mộc huynh rồi!

Dứt lời, tu sĩ họ Diệp này không ngờ lại buông Dương Thục Quân một mực ôm chặt trong lồng ngực đã hôn mê ra. Dương Thục Quân nhất thời ngã xuống đất. Tu sĩ họ Diệp vỗ tay một cái đứng qua một bên, hiển nhiên là muốn đem lá bài tẩy này nhường cho tu sĩ họ Mộc, thế nhưng cái linh vũ thuộc tính Thổ kia thì không lấy ra.

Nhưng dù tu sĩ họ Diệp buông Dương Thục Quân ra, nhưng vị trí ngã xuống đất lại ở sau lưng những người này. Đám người Dương Hoa Quân cho dù là muốn xuất thủ giải cứu cũng không cách nào làm được.

Tu sĩ họ Mộc cười nhìn tu sĩ họ Diệp một cái, tiến lên hai bước đang muốn mở miệng giao thiệp cùng Dương Hoa Quân, lại đột nhiên nhận ra được sau lưng có chút khác thường, lập tức xoay người lại, liền thấy một thân hình bị quang mạc màu thủy lam bao phủ đột nhiên từ trong ngũ quang sắc mạc thoát ra, vọt tới Dương Thục Quân té xuống đất.

– Người nào!

Tu sĩ họ Mộc hét lớn, dưới chân giẫm một cái, vài cái thụ đăng lấp lóe sắc thái bất đồng từ dưới đất dâng lên, hướng về phía thân ảnh bay tới vụt mạnh.

Lúc này, Vũ Văn Kinh Lôi cùng với tu sĩ họ Diệp cũng phát hiện trạng huống sau lưng, mỗi người đều tế lên pháp tướng định đánh người mới tới, đột nhiên thấy trước mặt Dương Hoa Quân xuất thủ trước, ngay sau đó ba nữ khác cũng theo đó xuất thủ theo, hiển nhiên cũng đã thấy tình huống sau lưng. Vũ Văn Kinh Lôi, tu sĩ họ Diệp cùng với mấy vị tu sĩ khác không thể không xoay người lại chặn thế công của năm nữ.

Lại nói tu sĩ họ Mộc cho gọi ra thụ đằng vụt tới người mới xuất hiện, nhưng lại thấy trong cái lồng màu thủy lam đột nhiên phún ra mấy chục dây nước, giường nanh múa vuốt giống như một con bạch tuột múa may xúc thủ vậy, quấn lấy đám thụ đằng đang vươn tới, còn thân ảnh kia thì bị vượt qua sắc đăng ngăn trở, một đạo quang mang màu xanh nhạt thoáng qua, Dương Thục Quân trên mặt đất đã biến mất không thấy đâu nữa.

– Hảo tặc tử, muốn chết!

Tu sĩ họ Mộc vừa giận vừa sợ, từng người đuổi theo người mới đến, lại thấy phía bốn phía trước đạo thân ảnh này đột nhiên xuất hiện một đạo ngũ sắc tuyền qua to lớn, Ngũ hành nguyên khí dày đặc ở bốn phía nhanh chóng hội tụ vào trong tuyền qua. Chỉ trong chớp mắt, Ngũ hành nguyên khí trong phạm vi mười trượng tức thì bị tuyền qua thôn phệ không còn gì.

Tu sĩ họ Mộc lại thét lên một tiếng kinh hãi. Nguyên khí khổng lồ như thế chấn động, nhất thời truyền hướng toàn bộ Ngũ Hành Quy Tàng, toàn bộ Ngũ hành nguyên khí trong quy tàng cũng bắt đầu chấn động rung chuyển, tiếp theo đó hội tụ về phương hướng xuất hiện tuyến qua, tiếng “Ung ùng” lập tức từ bốn bề tám phương nổi lên, đây chính là Nguyên Khí Triều Tịch sắp kéo tới nơi rồi!

Không chỉ có tu sĩ họ Mộc, mấy người khác cũng cả kinh thất sắc, thậm chí toàn bộ tu sĩ bế quan tu luyện trong Ngũ Hành quy tàng đều bị kinh động. Cường độ thôn phệ nguyên khí mạnh mẽ như vậy, chẳng lẽ là năm vị pháp tướng cao thủ của Khổng Tước vương tộc chia ra thuộc nằm loại ngũ hành đều tới hay sao?

Khổng Tước bốn nữ cũng cất một tiếng thét kinh hãi. Đại quy mô dẫn động ngũ hành nguyên khí trong Quy tàng như thế này chỉ sợ năm tỷ muội các nàng hợp lực thi triển Đại Ngũ Hành Thần Quang thuật mới miễn cưỡng có thể làm được, không ngờ người trước mắt lại bằng sức lực một mình mà có thể làm được chuyện này.

Người này là ai, chẳng lẽ là bổn tộc tiền bối hay sao?

Dương Hoa Quân liếc nhìn thân ảnh cứ như vậy mà đi một cái, cái tiểu đình trên đỉnh đầu nhất thời kịch liệt xoay tròn, trong miệng hướng ba vị muội muội quát lên:

– Mau tới nơi này!

Bốn nữ hợp ở một chỗ, ra sức chạy thục mạng hướng ra bên ngoài. Mà đám người tu sĩ họ Mộc cũng không kịp nhớ tới Bản Mệnh Linh Vũ gì, đua nhau hướng bất đồng phương hướng chạy trốn, hiển nhiên mỗi người đều có thủ đoạn chống đỡ Nguyên Khí Triều Tịch, nhưng ai cũng không dám đuổi theo thân ảnh màu lam nữa.

Sát na đạo Ngũ Hành tuyền qua to lớn xuất hiện, đem toàn bộ Ngũ hành nguyên khí trong Ngũ Hành Quy Tàng đều điều động ra, lập tức liền bị tu sĩ có thân ảnh màu xanh da trời dùng một chỉ điểm trúng tan rã ra ngay. Nhưng lúc này Nguyên Khí Triều Tịch đã tạo thành, đều từ bốn phương tám hướng tụ về phía hắn.

Thân ảnh màu xanh da trời nhân cơ hội đó phi độn về phía trước, một cái Tửu Đỉnh từ đỉnh đầu dâng lên, một cô bé giương nanh múa vuốt ở trong đỉnh không biết oán trách cái gì đó, nhưng từng đạo lưu quang vẫn từ trong Tửu Đỉnh hướng bốn bề chảy xuôi xuống, đem thân ảnh màu xanh da trời bao phủ ở bên trong.

Cùng lúc đó, một đạo Nguyên Khí Triều Tịch trước mặt đã bị dẫn đánh tới. Thân ảnh màu lam không sợ hãi chút nào, đánh thẳng vào trong triều tịch mà thoát đi.