Chương 1159: Thuần Dương Thuần Dương

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Tiêu Bạch Vũ, đủ rồi!

Trong tiếng rống giận dữ, âm lãng cuồn cuộn không ngờ lại ngưng kết thành một mặt không gian tấm thuẫn giữa không trung, nhất cử cản lại kiếm quang bị một đạo kiếm quang tiêu ma lúc trước.

– Ha ha!

Trong thiên địa vang lên một tiếng cười khẽ, nói:

– Vương Huyền Thanh, ngươi còn nổi giận như vậy! Nếu không phải thế, năm đó lão phu lại có gì một kiếm chém Lữ Thái Thanh hắn!

Hừ!

Một tiếng kêu đau trong thiên địa truyền tới, chấn đắc hai người Lưu Thiên Viễn tâm huyết phù động, nhìn nhau hoảng sợ. Chỉ có Lục Bình sắc mặt không thay đổi, thanh quang lập lòe trong hai mắt, nhìn chăm chú vào nơi xa trên mặt sông.

– Tiêu Bạch Vũ, hôm nay chính là ngày ngươi chốn thân!

– Ha ha, Vương Huyền Thanh người vẫn cuồng vọng như vậy a. Lần trước khi người nói lời nói này thì Lữ Thái Thanh chết, sao cũng chưa có một tia thu liễm. Lần này thì là ai? Chỉ dựa vào người cùng vị Bách Lý Trường Thiên của Trung Thiên các thôi sao?

– Ha ha, Liệt Thiên Kiếm Thánh Tiêu đạo hữu, không ngờ các hạ lại có thể nhận biết tại hạ, hạnh ngộ hạnh ngộ!

– Bách Lý đạo hữu không gian thần thông vẫn rất tuyệt, nhưng cũng chỉ là không tệ thôi. Đầu óc của Vương Huyền Thanh như bị lư đá rồi, Bách Lý đạo hữu chẳng lẽ cũng có chút không rõ ràng sao?

– Tiêu đạo hữu kỳ tài ngút trời. Vương đạo hữu cùng Bách Lý đạo hữu có lẽ không làm gì được các hạ, nếu thêm tại hạ đây thì sao?

Một đạo vang thanh âm truyền tới từ phía tây. Khi đám ba người Lục Bình nhìn lại, hồng quang đầy trời điểm phố tới, lại không thấy rõ nhân ảnh bên trong.

– Lăng Vân cốc Tiêu Dao Tử cũng đến, như vậy Tiêu mỗ cũng có thể cùng ba vị buông tay đánh một trận. Nào nào nào, loại cảm giác nhiệt huyết sôi trào này tựa hồ đã bị biến mất lâu rồi nha. Tiêu mỗ thậm chí có một ít không thể chờ đợi!

Tiếng vang kiếm ngân vang lên rung trời, dường như đang nghênh hợp tâm cảnh của chủ nhân lúc này vậy.

– Chớ vội!

Lại là một đạo thanh âm xa lạ truyền tới từ sau lưng bên trái Tiêu Bạch Vũ, nói:

– Tiêu đạo hữu Đoàn Thiên kiếm thiên hạ vô song, xem ra cũng không kém lão phu tới trước thỉnh giáo một phen!

Tiêu Bạch Vũ sắc mặt không thay đổi, tựa hồ sớm đã ngờ tới sẽ như vậy, cười nói:

– A ha, không ngờ Ngũ Hành tông Mộc Diệp đạo hữu cũng tới. Ngũ Đại Thánh Địa tới bốn vị Thuần Dương, Cửu Huyền lâu nếu không bày tỏ gì, chẳng phải làm Tiêu mô mất hứng sao?

– Ha ha, Tiêu đạo hữu quả thật ngạo tuyệt thiên hạ. Hôm nay rơi vào trong cuộc của năm người ta vẫn phong đạm vân khinh như vậy, thật làm bọn ta xấu hổ. Nhưng hôm nay bọn ta không thể không lấy nhiều đánh ít, mấu chốt lĩnh giáo một phen vô song kiếm thuật của đạo hữu!

Quả nhiên, trong lúc Tiêu Bạch Vũ chỉ ra Cửu Huyền lâu, sau lưng phía bên phải cũng vang lên một giọng nói, lại là một cô gái.

Tiêu Bạch Vũ hơi có chút kinh ngạc, nói:

– Chu Bát Tả đã vượt qua lần lôi kiếp thứ ba, đây cũng thật đáng mừng. Nguyên vốn Tiêu mô còn đang nghĩ rằng chống lại đoàn người này thật không thú vị, không ngờ Bát tỷ trong lớp đệ tử đời thứ hai cũng đã dẫn đầu vượt qua lôi kiếp. Chẳng qua không biết bọn tu sĩ đời thứ hai trong những nhà thánh địa khác còn có mấy giống như Bát tỷ như vậy. Mấy người năm đó thua dưới kiếm Tiêu mỗ lại vẫn không phục từng có thành tựu như Bát tỷ không?

Cửu Huyền lâu Chu Bát Tả hiển nhiên là một vị đệ tử đời thứ hai duy nhất trong Thuần Dương lão tổ hiện thân của Ngũ Đại Thánh Địa mỗi người, Tiêu Bạch Vũ trên thực tế đồng dạng là tu sĩ đời thứ hai. Hơn nữa từ trong ngôn ngữ của Tiêu Bạch Vũ có thể nghe ra, hôm nay giảo giảo giả trong Ngũ Đại Thánh Địa tu sĩ đời thứ hai đương nhiên cũng đều đến thời kỳ mấu chốt tiến cấp Thuần Dương. Chẳng qua là nhìn dáng dấp chỉ có Cửu Huyền lâu Chu Bát Tả dẫn đầu bước ra bước này.

Bốn vị Thuần Dương lão tổ khác làm gì nghe không ra ý thầm trào phúng trong ngôn ngữ của Tiêu Bạch Vũ, một thời gian cũng khó tránh khỏi trên mặt có chút nóng lên.

Ngũ Đại Thánh Địa đúng là vẫn muốn chút mặt mũi. Lần này Ngũ Đại Thánh Địa liên thủ hợp mưu Tiêu Bạch Vũ, chuyện sau đó tất nhiên sẽ đưa tới phong ba to lớn trong tu luyện giới. Nếu mỗi người trong môn phái thật đúng là có tu sĩ đời thứ hai thành tựu Thuần Dương, như vậy cũng tất nhiên sẽ giống như Cửu Huyền lâu đẩy ra Nhị đại đệ tử đi đối phó Tiêu Bạch Vũ, chứ không phải đẩy ra mấy vị Thuần Dương lão tổ đời thứ nhất lấy nhiều đánh ít đồng thời còn muốn ỷ lớn hiếp nhỏ.

Chỉ nghe Chu Bát Tả cười “hà hà” nói:

– Người này tồn tại đã không thể theo lẽ thường mà suy đoán. Tu luyện giới từ trước đến giờ muốn thăng bằng, người vừa khéo có thực lực đánh vỡ thăng bằng, có thực lực này ngươi từ từ mầm móng thành tựu Chân Linh nha. Trước đây những lão tổ thành tựu qua Chân Linh người nào không phải là như vậy, đến lúc đó còn có ai có thể không làm sao được ngươi? Nhưng người lại muốn ở trên cái người phá vỡ lẽ thường này, nói không chừng Lục Đại Thánh Địa không thèm để ý đến thanh danh của mình, cũng phải xóa sạch giết đi sự tồn tại của ngươi. Nếu như rước lấy cái tiếng lấy nhiều khi ít, cần gì phải để ý một người ở lớn hiếp nhỏ!

Lời nói này ngoài sáng là nói với Tiêu Bạch Vũ, trên thực tế lại là đang nói cho mấy Thuần Dương lão tổ khác. Những vị Thuần Dương lão tổ đó hiển nhiên đứng ngay đầu nhất của tu luyện giới, nhưng làm sao lại không vì nổi danh mệt mỏi, ngược lại không bằng Chu Bát Tả nữ tử này nhìn thấu triệt.

Tiêu Bạch Vũ cười khổ nói:

– Bát tỷ cân quắc không kém gì bực mày râu như vậy, xem ra vẫn còn ghi hận Tiêu mỗ!

Chu Bát Tả không nghe lọt tai lời ấy, vừa nghe Tiêu Bạch Vũ nói như thế nhất thời lông mày cũng chau lại, há mồm mắng:

– Năm đó nếu người đáp ứng lão nương, chính là vì ngươi phản bội Cửu Huyền lâu lão nương cũng cam tâm, hôm nay liều tánh mạng cùng người chu toàn Lục Đại Thánh Địa, lão nương nếu nháy mắt một cái thì không phải là nữ nhân. Nhưng người đã có lựa chọn, chúng ta chính là người nào đi đường ấy, hôm nay ai vì chủ đó, đó chính là đã sanh đã tử, vạn không có loại lựa chọn thứ hai!

Vị Chu Bát Tả hiển nhiên là kẻ chẳng thèm để ý đến cấm kỵ gì. Trước đó những môn phái khác mấy vị Thuần Dương lão tổ chỉ để ý nói chuyện của mình, ngay cả lời “Phản bội Cửu Huyền lâu” như vậy đều nói ra. Loại hung hãn đó làm mấy vị lão tổ khác hoặc là ngơ ngẩn, hoặc là lắc đầu ngao ngán.

Tử Dương cung Thuần Dương lão tổ Vương Huyền Thanh quát to:

– Ở đâu tới nói nhảm nhiều như vậy, hôm nay bày cục diện này không dễ. Người này từ trước đến giờ quỷ trá, chưa chắc không có kế sách phản chế. Bọn ta tốc chiến tốc thắng, chậm thì sinh biến!

Không ngờ Vương Huyền Thanh vừa dứt lời, Tiêu Bạch Vũ đã trước một bước một kiếm bổ về phía Vương Huyền Thanh, trong miệng cũng cười nói:

– Huyền Thanh đạo hữu là người hiểu ta vậy, khó trách năm đó các hạ phối hợp Tiêu mô chém giết Lữ Thái Thanh như thế. Nếu không, hôm nay Tử Dương cung làm gì có Vương đạo hữu người địa vị hiển hách như hôm nay!

Vương Huyền Thanh giận dữ, há mồm liền nói:

– Nói năng bậy bạ, đường đường Thuần Dương tu sĩ thậm chí ngay cả lời thêu dệt gây chia rẻ ngây thơ như thể đều có thể nói ra khỏi miệng, ách!

Linh bảo phi kiếm trong tay Vương Huyền Thanh xuất thủ muốn chiếu giá, không ngờ lại bị Tiêu Bạch Vũ một kiếm chém bay. Trong cơ thể tâm huyết dao động, giữa không trung lùi lại mười mấy trượng, vừa lên tới đúng thật ăn phải thua thiệt.

Nguyên vốn coi như Tiêu Bạch Vũ có thực lực vượt xa cùng cấp, nhưng cũng không đến nổi vừa lên tay phải khiến cho Vương Huyền Thanh ăn một thua thiệt lớn như vậy. Nhưng trong lời nói lúc trước của Tiêu Bạch Vũ với mọi người lại sớm đã bắt đầu sức lực. Lần này sau khi toàn lực xuất thủ, Vương Huyền Thanh cũng có chút ứng đối không kịp, nhất thời ăn xong chịu thiệt thòi.

Tuy nhiên mặc dù như thế, vẫn làm những cực vị Thuần Dương lão tổ khác trong lòng thầm kinh. Vương Huyền Thanh cho dù tê dại khinh thường nữa, nhưng dù sao cũng là Thuần Dương tu sĩ chân chánh, vạn không có đạo lý một kích liền bị Tiêu Bạch Vũ bức lui, trong lòng thầm nói khó trách người này khi tiến cấp pháp tướng hậu kỳ sẽ có thể chém chết Thuần Dương. Tuy nói lúc ấy lấy đúng dịp, nhưng tu luyện giới không có một vị Thuần Dương nào dám khinh thường ông ta nữa.

Lần này ông ta tự thân lên cấp Thuần Dương, thực lực chỉ sợ mạnh hơn. Người này năm đó chưa trừ diệt đã họa lớn, hôm nay nếu không giết chết, ngày sau người này trả thù cũng không mấy người có thể ngăn cản.

Tiêu Bạch Vũ lên tiếng cười nói:

– Vương Huyền Thanh người vẫn không trải qua người ta nói như vậy, đường đường Thuần Dương lão tổ, hơn ngàn năm tu vi, đều sống đến trên thân chó rồi sao?

Chu Bát Tả mắng to:

– Nói nhảm nhiều rồi, ăn lão nương một xoa trước!

Một thanh phi xoa không đợi bay đến trước người Tiêu Bạch Vũ đã hóa thành ba mươi sáu thanh. Loại biến ảo này không giống với kiếm khí phong mang của Lục Bình lấy chân nguyên ngưng tụ thiên địa nguyên khí như vậy, mà là một loại thật thật tại tại thần thông hiển hóa. Mỗi một thanh phi xoa đều thật thật tại tại tồn tại, duy nhất bất đồng là nguyên vốn lúc một món Nhị kiếp linh bảo phi xoa khi huyễn hóa ra sáu thanh phi xoa, mỗi một thanh phi xoa lại thành Nhất kiếp linh bảo. Sau khi hiển hóa ra ba mươi sáu thanh, mỗi một thanh chỉ có phẩm chất của chín đạo Dưỡng linh bảo cấm, nhưng có thể giữa không trung tạo thành phi xoa đại trận, uy lực của nó còn phải trên Nhị kiếp linh bảo.

Phi xoa đại trận thi triển ra sau đó lại còn có một hạng vô thượng thần thông đích truyền của Cửu Huyền lâu hô ứng phối hợp. Uy năng của nó càng thêm không gì sánh kịp, rơi thẳng xuống trên người của Tiêu Bạch Vũ.

Chu Bát Tả biết rõ chiến lực của Tiêu Bạch Vũ thiên hạ vô song trong lớp đồng cấp tu sĩ, chỉ có một trận pháp ràng buột khắp nơi, như vậy tuy như cũ không cách nào kẹt giết ông ta, lại có thể mang đến cơ hội cho những người khác vây công.

Quả thật, Tiêu Bạch Vũ Đoạn Thiên kiếm ở một kiếm phá đi Lăng Vân cốc Tiêu Dao Tử Thất Hồng Sát, rồi sau đó chuyển một cái đem Mộc Diệp lão tổ ”Vô Biên Lạc Mộc” chém thành ”Lá rụng về cội”, sau đó thấy phi xoa đại trận từ trên trời giáng xuống.

Tiêu Bạch Vũ nhất thời hú lên quái dị. Ngón tay liên tiếp bắn ra về phía Đoàn Thiên kiếm, mỗi một cái bắn ra đều sẽ có một đạo bóng kiếm từ trong Đoàn Thiên kiếm bị đưa tới. Ba mươi sáu cái bắn ra, ba mươi sáu đạo bóng kiếm phóng lên cao. Mỗi một đạo bóng kiếm đều chính xác chọc đúng một thanh phi xoa từ trên trời giáng xuống. Vô luận phi xoa đại trận của Chu Bát Tả biến ảo giữa không trung như thế nào đều không thể thoát khỏi bóng kiếm truy tung.

Tranh tranh tranh tranh…

Tiếng nổ dồn liên tiếp vang suốt thiên địa, mỗi một đạo bóng kiếm sau khi bắn trúng một thanh phi xoa đều sẽ diệt. Mà phi xoa lại không hư hao chút nào, nhưng nguyên vốn phi xoa đại trận tình nhiên có trật tự ấy sau khi bị bóng kiếm đánh trúng lại loạn thành một đoàn. Chính là Chu Bát Tả với vai Thuần Dương nhưng cũng không cách nào trong thời gian ngắn gây dựng lại đại trận.

Một kiếm phá vạn pháp, đây cũng là một kiếm phá vạn pháp!

Tiêu Bạch Vũ một kiếm nơi tay, bất kể hắn thiên biến vạn hóa, ta chỉ một kiếm phá đi!

Vương Huyền Thanh sắc mặt tái xanh, lại không tái phát một lời, linh bảo phi kiếm trong tay xuất thủ lần nữa. Mỗi một lần chấn động giữa không trung đều ở giữa thiên không hóa thành một tấn nguyệt cong cong, trước sau hai mươi bốn Tân nguyệt thành hình, hóa thành tân nguyệt kiếm trận một trong lục đại vô thượng kiếm thuật thần thông của Tử Dương cung.

Ông ta nguyên vốn chính là người mạnh nhất trong năm người vây công Tiêu Bạch Vũ. Dựa theo kế hoạch lúc trước chính là ngay từ đầu do ông ta tạm thời cuốn lấy Tiêu Bạch Vũ, rồi sau đó bốn người khác ung dung bố cục, nhất cử vây giết Tiêu Bạch Vũ. Không ngờ Tiêu Bạch Vũ cũng vừa lên tới lợi dụng toàn lực đem đánh lui, khiến cho ông ta cách xa chiến đoàn. Còn Tiêu Bạch Vũ thừa dịp cùng mấy người khác giảo sát làm một đoàn, trong lúc nhất thời ngược lại làm ông ta không xen tay vào được.

Tiêu Bạch Vũ xuất thủ trong nháy mắt bức lui Vương Huyền Thanh, phá giải Thất Hồng Sát, chặn Vô Biên Lạc Mộc, đánh loạn phi xoa đại trận, trong lúc nhất thời uy phong vô hại, nhưng rốt cuộc sống quyền nan địch tứ thủ. Trùng Thiên các Bách Lý Trường Thiên nhân cơ hội xuất thủ. Không gian bốn phía Tiêu Bạch Vũ nhất thời bắt đầu ngưng tụ, tựa hồ muốn đông ông ta trong đó.

Điều này dĩ nhiên không thể nào tạo thành ảnh hưởng đối với Tiêu Bạch Vũ. Trong nháy mắt bốn phía không gian bắt đầu đông lại, mặt trời dâng lên chầm chậm đột nhiên ánh sáng tăng mạnh. Ánh nắng chiếu khắp cả vùng đất trong nháy mắt cũng hóa thành từng đạo một quang nhận lợi kiếm vào trong không gian đang động bốn phía.

Không gian mới vừa đọng lại nhất thời nát bấy. Tiêu Bạch Vũ dễ dàng thoát thân ra. Bách Lý Trường Thiên xuất thủ thậm chí không tạo thành khốn nhiều chút nào với ông ta.

Nhưng Bách Lý Trường Thiên trên thực tế cũng không kỳ vọng một kích này của mình có thể tạo thành ảnh hưởng với Tiêu Bạch Vũ. Ông ta kỳ vọng bất quá là tranh thủ một cơ hội thôi, một cơ hội khiến cho Vương Huyền Thanh tham gia trong đó.

Tân nguyệt kiếm trận đột nhiên rơi xuống, giống như một vòng từng vành trăng khuyết rơi cuống đất. Thậm chí ngay cả mặt trời nhiễm nhiễm dâng lên tựa hồ cũng bị nguyệt sắc đó che đậy ánh sáng, muốn đem Tiêu Bạch Vũ hoàn toàn giảo sát trong đó.

Nhưng mặt trời ảm đạm thất sắc cũng không phải là một vòng tân nguyệt do tân nguyệt kiếm trận biến ảo, mà là bởi vì vào nháy mắt đó tất cả ánh sáng trong thiên địa toàn bộ thu nhiếp trên người nam tử bị mọi người vây khốn ở trung ương, trong nháy mắt tựa hồ ông ta đã thành quân vương cao cao tại thượng trên trời. Hết thảy ánh sáng và hơi nóng của thế gian đều vào giờ khắc này tập trung trên người của ông ta.

Phát ra!

Ánh sáng mạnh mẽ rơi xuống, lần nữa bính phát trên người của ông ta, chạm vào nhau ầm ầm với tân nguyệt rơi xuống từ giữa bầu trời. Giữa thiên địa chỉ một chớp mắt như vậy, bính phát ra trong hỗn độn, thiên địa này cũng không trở tối, chúng tu bên Thanh Minh Giang cơ hồ trong phút chốc đều cảm thấy thiên địa này dường như trở nên càng thêm sáng rõ!

Mặc dù Lục Bình sớm có dự liệu, nhưng vào khoảnh khắc thấy giữa thiên không từng đạo một Thuần Dương khí tức xuất hiện mênh mông như mặt trời chói chan, vẫn bị chấn động tâm thần chấn động trì trệ. Về phần hai người Lưu Thiên Viễn bên cạnh Lục Bình sớm đã thành khiếp sợ đến nói không ra lời.

Sáu vị Thuần Dương lão tổ cũng không xuất hiện trước mặt mọi người, chỉ có Lục Bình vào thời điểm Tiêu Bạch Vũ đi ra từ trong ánh sáng như mặt trời không ngờ lại nhìn thấy thân ảnh, sau đó giữa thiên không liền bị mây mù bao phủ. Mọi người có thể cảm thụ chỉ có từng đạo một Thuần Dương khí tức xuất hiện. Về phần chuyện gì xảy ra trong phần mây mù, bọn họ quả thật không biết gì cả, tựa hồ sáu vị Thuần Dương lão tổ tự đi khai ích một chỗ không gian giữa không trung vậy.

Trên thực tế cũng đúng là như thế, Lục Bình cũng biết được, tu vi một khi đến Thuần Dương, tu sĩ đã nằm ở tầng mức điên phong trong phương thiên địa này, nắm chặc đối với không gian thần thông cũng đã đến trình độ đãng phong tạo cực.

Thuần Dương tu sĩ một khi khai chiến, giữa giở tay nhấc chân cũng phá hư phương thiên địa này bây giờ quá lớn. Mà loại không gian thần thông mới vừa chưởng khống lại có thể khiến cho bọn họ tạm thời từ trong hư không khai ích ra một chỗ không gian làm chiến trường.

Trên thực tế loại không gian tạm thời khai ích cũng không vững chắc, dư âm của đại chiến vẫn sẽ phủ xuống trong phương thiên địa này, nhưng sau khi trải qua không gian loại bỏ, thần thông pháp thuật tình cờ bỏ sót xuống làm hư hại phương thiên địa này cũng đã đạt đến nhẹ nhất.

Những bí mật này thường thường là sau khi tu vi đạt tới trình độ nhất định mới có hiểu biết thậm chí còn thể nghiệm. Có lẽ ở một ít truyền thừa đã lâu, cao thủ thánh địa có số lượng không hiếm hoặc là đại hình tông môn tài lực thâm hậu cũng đem những thứ đồ này phổ cập cho những tu sĩ chưa đạt tới trình độ nhất định.