Chương 1152: Tam tài lục hợp

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Không ngờ lại là Bắc Minh bảo thuyền!

Lục Bình nhìn về bảo thuyền, con ngươi chợt co rúc lại. Hiển nhiên hắn hiểu được trong bảo thuyền là Hàn Diệp lão tổ một trong ba vị pháp tướng tu sĩ phá môn ra khỏi Bắc Minh, cũng là một trong tội khối họa thủ tiêu diệt Bắc Minh.

Ban đầu Bắc Minh tu sĩ Lâm Tĩnh Đường trước khi chết, đã từng lấy Bắc Minh Đan Các truyền thừa động thiên làm điều kiện. Ông ta hy vọng Lục Bình có thể vào thời cơ thích ứng chém chết Hàn Diệp lão tổ, không ngờ ở chỗ này lại có thể đụng phải Bắc Minh bảo thuyền.

Ban đầu Hàn Diệp lão tổ dẫn mấy vị pháp tướng tu sĩ dưới quyền cùng với bộ phận Bắc Minh đệ tử theo đuổi lão ta ngồi bảo thuyền đi về Nam Hải, không ít người đã từng suy đoán Hàn Diệp lão tổ có thể là muốn đi Nam Hải lập môn hộ khác.

Không ngờ vị Hàn Diệp lão tổ sau khi lung lay một vòng ở Nam Hải, lại dọc theo Thanh Minh Giang đi lên phía bắc. Hàn Diệp lão tổ ý định như thế nào, chẳng lẽ chân tướng giống rất nhiều người đoán như vậy. Hàn Diệp lão tổ quả thật chính là ám tử mà năm đó Ngũ Hành tông bày ra, lần này cũng muốn dẫn bảo thuyền nhận chủ quy tông sao?

Nghĩ tới lúc trước tất cả pháp tướng tu sĩ phi độn qua trên bầu trời của Thanh Minh giang, Lục Bình trực giác đây có liên quan cùng Bắc Minh bảo thuyền.

Ngay vào lúc này, Lục Bình đột nhiên nhận ra được trên bảo thuyền có người đang chú ý mình. Ngay sau đó không chỉ có trên bảo thuyền, trên bầu trời, trong Thanh Minh Giang dường như cũng có ánh mắt dòm ngó núp trong hư không.

Vì vậy Lục Bình đầu tiên là sắc mặt rất kinh ngạc nhìn bảo thuyền to lớn, sau đó như không chuyện gì xảy ra ngồi xếp bằng trên lưng của Huyền Quy, tiếp tục phiêu lưu đi về phía hạ du.

Đợi đến khi Lục Bình đi ra mười mấy dặm về phía hạ du, Lục Linh Nhi lúc này mới không biết từ đâu chạy ra, hỏi:

– Phụ thân, chúng ta đúng là không cần nhìn một chút rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao?

Lục Bình tức giận cười nói:

– Khi nào thì ngươi là người thứ nhất không nén được giận vậy? Bốn phía của bảo thuyền căn bản có thiên la địa võng. Nếu chúng ta tùy tiện có hành động, tất nhiên sẽ gặp phải tất cả mọi người bị vây công.

– Vậy làm sao bây giờ?

Lục Bình vỗ vỗ mai của Huyền Quy, nói:

– Tiếp tục lữ trình của chúng ta, một chiếc bảo thuyền có đại tu sĩ trấn thủ chính là Thuần Dương tu sĩ thấy đều phải né tránh ba phần, làm gì mưu đồ tốt như vậy. Chúng ta chỉ để ý du ngoạn, đợi đến trò vui khai màn trở lại không muộn!

Lục Linh Nhi nhìn thấy Lục Bình không phải đúng thật muốn bỏ qua náo nhiệt lần này, nhất thời lại trở nên hàng cao sắc liệt.

Ngay vào lúc đó, Lục Bình đột nhiên ”Di” một tiếng, đưa tay lấy ra một khối minh bài từ bên hông, Khối minh bài chính là thân phận tiêu chí của Chân Linh phái đệ tử, phía trên khắc tên cùng với thân phận địa vị của Lục Bình ở Chân Linh phái.

Lúc này khối minh bài cũng lập lòe nổi lên ánh sáng mông lung, hơn nữa trở nên càng lúc càng nóng bỏng.

Có Chân Linh phái đệ tử ở phụ cận, mà còn gặp phải nguy hiểm!

Lục Bình hơi ngẩn ra, nơi này sao có bản phái tu sĩ ở đây?

Thân phận minh bài giữa những bản phái đệ tử kích thích trong phạm vi nhất định đều có thể cảm ứng lẫn nhau, lúc gặp phải nguy hiểm cũng có thể cầu cứu đồng môn huynh đệ trong phạm vi. Hơn nữa thân phận minh bài này cũng chỉ có người sở hữu minh bài mới có thể cầm tới sử dụng. Sau khi người sở hữu nó vẫn lạc, minh bài cũng theo đó bể tan tành, vì vậy không tồn tại lo âu có người lấy nó bày bẫy rập.

Như vậy đúng thật có bản phái đệ tử ở phụ cận rồi!

Lục Bình bay lên trời, đưa tay một chiêu. Lục Đại Quý từ trong nước hóa thành lớn chừng bàn tay rơi vào trong tay Lục Bình. Ngay sau đó Tế Thủy Trường Lưu kiếm dưới chân cũng xếp thành hàng mà đi. Giữa sự hoảng hốt, người Lục Bình đã đến ngoài mười mấy trượng. Một cái chớp mắt nữa, người đã biến mất trong rừng cây bên bờ Thanh Minh Giang.

Chỗ sâu một mảnh sơn lâm ở bờ phía bắc của Thanh Minh Giang, một cuộc đấu pháp lấy một địch hai kịch chiến say sưa. Linh khí chấn động kịch liệt chấn đắc đại thụ bốn phía ngã trái ngã phải.

Một tu sĩ trẻ tuổi dáng vẻ lất cất miệng cắn một cây cỏ đuôi chó đang đứng ở trên một cây đại thụ làm người xem. Cây cỏ bốn phía sớm đã thành một mảnh tàn phá hỗn độn, duy chỉ có đại thụ chỗ người đó không hư hao chút nào.

Qua chốc lát, tu sĩ trẻ tuổi này tựa hồ cảm thấy vô cùng phiền phức, vừa phun cỏ đuôi chó trong miệng ra, vừa nói:

– Uy, uy, lão Lục, sắp được rồi chứ a, sao nửa ngày mà dọn dẹp không xong hai tên pháp tướng sơ kỳ dã tu này chứ, uổng cho người là Lục Hợp lâu chủ nữa. Ta xem ngươi nên thối vị nhượng hiền đi, nếu không làm nhục pháp tướng trung kỳ tu vi của ngươi, bôi đen Cửu Huyền lâu đích truyền tu sĩ!

Tu sĩ lấy một địch hai gắt gao áp chế hai tên đối thủ trong chiến đoàn. Nhưng hai người kia cũng ương ngạnh, mặc dù rơi xuống hạ phong, nhưng thủy chung chưa từng hoàn toàn bị thua.

Trong tay của Cửu Huyền lâu tu sĩ được gọi là lão Lục một đạo thần thông bằng liệt, áp chế tu sĩ cố gắng đột phá y lần nữa đè ép trở về, thở phì phò nói:

– Lão Tam người ngược lại đứng nói chuyện không đau thắt lưng. Hai người này làm gì là dã tu gì, hai người mỗi người đều có một hạng bản mệnh đại thần thông bên thân, trong pháp tướng sơ kỳ tu sĩ cũng coi là hảo thủ. Nhất là một tên kia lại còn luyện thành Mậu Thổ Chân Thân, ngươi nói xem, Mậu Thổ Chân Thân chẳng lẽ dễ dàng phá như vậy sao?

Tu sĩ trên cây tiện tay ở trên cây xé một cành cây tiếp tục cắn trong miệng, hàm hồ không rõ hỏi:

– Vậy nếu không ca ca ta giúp người một chút được chứ?

– Ngươi cút đi!

Lục Hợp lâu chủ không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, nói:

– Lão Tử mặc dù mới vừa vượt qua lần đầu tiên lôi kiếp, thực lực cả người phát huy không được bảy tám thành, nhưng dọn dẹp hai người kia không cần dùng ngươi nhúng tay!

Tu sĩ trên cây cười hai tiếng ”ha ha”, tựa hồ nghe được chuyện gì nực cười vậy, nói:

– Người cần phải hiểu rõ, dường như người ta mới vừa cầu cứu xong. Nếu người ta có trợ thủ đến người còn dọn dẹp không xong người ta, đến lúc đó e rằng ngươi sẽ phải bị mất mặt đầu bù mặt đất ra luôn đó!

Lục Hợp lâu chủ cười một tiếng “ha”, nói:

– Đây không phải là con người nữa sao, chẳng lẽ ngươi sẽ nhìn sư đệ người để cho nhà người ta vây công? Cẩn thận sau khi trở về đám lão gia kia trị một mình ngươi tội thấy chết mà không cứu!

Tu sĩ trên cây đột nhiên nhảy xuống, đi tới bên trên chiến đoàn, vừa đi vừa nói chuyện:

– Tội thấy chết mà không cứu, Cửu Huyền lâu có tội danh này sao?

Lục Hợp lâu chủ thấy hắn đi tới, vội nói:

– Này, này, lão Tam ngươi làm gì thế, đây chính là món ăn của ta!

Tu sĩ lão Tam trên cây nhảy xuống một bộ biểu lộ hận sắt không thành thép, nói:

– Ngươi nói làm gì, viện thủ của người ta đều đi tới trước người của ngươi rồi ngươi không biết, muốn chết a!

– Cái gì?

Lục Hợp lâu chủ sợ hết hồn, có thể lẻn vào bên cạnh người y mà không bị bắt được, thực lực như thế này nhất thời làm trong lòng y run lên, thế công trong tay cũng hơi chậm lại. Nhất thời khiến cho hai vị tu sĩ bị y áp chế thở không kịp hơi. Hai người phối hợp lẫn nhau, cùng đánh ra thần thông, đánh cho y luống cuống tay chân, hô to gọi nhỏ thật lâu mới lại lần nữa khống chế cục diện.

Khi Lục Hợp lâu chủ xoay người nhìn, thấy Tam Tài lâu chủ ngày thường chưa bao giờ có một bộ dáng như gặp phải đại địch lúc này, đang nhìn về phía chỗ sâu của rừng cây, trong lòng thầm nói: chẳng lẽ trưởng bối trong nhà của hai người này tới, chứ tại sao lại khiến cho lão Tam khẩn trương như vậy chứ?

Đang lúc này lại nghe Tam Tài lâu chủ giọng đứt quãng quát lên:

– Đạo hữu trong rừng rốt cuộc là người nào, tại hạ Cửu Huyền lâu Thường Tam Tài xin chào!

Khi thanh âm mới vừa vang lên, một đạo sóng cuồng đã bất ngờ từ quanh người Thường Tam Tài cuốn ùa đi về phía trong rừng cây. Trên đường đi giống như gió cuốn tàn văn, đại thụ cao vút trong mây bị nhổ tận gốc, sóng cuồng quá cảnh giống như đem toàn bộ thiên địa cày qua một lần vậy.

Nhưng ngay lúc đó, chỗ sâu của rừng cây cũng đột nhiên nổi lên thiên tượng to lớn. Đám mây giữa thiên không giống như bị người xua đuổi vậy tụ đến bầu trời của rừng cây. Ngay sau đó ở chỗ sâu của rừng cây một cổ linh khí nồng đặc tựu như hồng thủy vỡ để. Nửa bên rừng cây đều bị cỗ dòng nước đỏ ngầu đó bao phủ, rồi sau đó thăng một đường ầm ầm chạm vào nhau, cùng sóng cuồng này ầm ầm chạm vào nhau.

Ầm!

Trong nháy mắt toàn bộ thiên địa đều tựa hồ trở nên thất thanh. Rồi sau đó trong ánh mắt trở nên thay đổi sắc của Thường Tam Tài, linh khí dòng nước đỏ ngầu giống như từ trên trời giáng xuống nhất cử đắp qua sóng cuồng cụ phong mà y thi triển. Đại thụ, cát đá bị cuốn đến giữa không trung, theo dòng nước đỏ ngầu đập ngược trở lại một cỗ não về phía Thường Tam Tài.

Tam Tài lâu chủ cảm giác lúc này mình giống như lấy một mình mấy lực đối kháng toàn bộ dòng nước đỏ ngầu của Thanh Minh Giang vậy, không đợi dòng nước đỏ ngầu đè xuống, mình trước tiên đã nổi giận ba phần.

Lấy lực thiên địa để tự mình dùng, hóa thế của thiên địa lên thân của mình, cảnh giới lĩnh ngộ pháp thuật thần thông của người này trên mình xa!

Thường Tam Tài không tự chủ được lần nữa lui về phía sau mấy bước:

– Uy, uy, Thường lão tam, ngươi có ổn hay không a?

Lục Hợp lâu chủ mắt thấy Tam Tài lâu chủ vừa lên tay liền rơi xuống thế hạ phong, nhất thời hú lên quái dị. Rồi sau đó y nhớ ra gì đó, há mồm về phía hai vị tu sĩ bị mình một mực áp chế trước mắt hỏi:

– Ta nói hai vị, rốt cuộc lại lịch thế nào, thời điểm này nên nói rõ thân phận của mình đi chứ?

Một người trong đó hừ lạnh đáp:

– Trước mặt Cửu Huyền lâu Tam Tài lâu chủ cùng Lục Hợp lâu chủ, người nào còn có tư cách lấy ra thân phận nhà mình!

Tên còn lại liền nói:

– Các hạ vừa lên tới liền xuất thủ, có từng muốn hỏi qua lại lịch bọn ta sao?

– A ha ha ha!

Lục Hợp lâu chủ cười khan một tiếng, mắt thấy người đến vẫn không thấy thân hình, nhưng Thường lão tam nơi đó lại một đường xuống hạ phong, đến bây giờ cái bản mặt không nghiêm chỉnh cười cợt đã không nói ra một tiếng. Hiển nhiên thực lực của người đến vượt xa tưởng tượng của bọn họ, vì vậy vội vàng nói:

– Đây không phải là tại hạ mới vừa tiến cấp pháp tướng trung kỳ nhất thời ngứa tay. Bây giờ hiểu lầm, hiểu lầm nha, nói đến chúng ta đấu pháp nửa ngày, tại hạ cũng xuống tay giết chết…

Không chờ y nói hết lời, một tiếng quát to đột nhiên nổ vang bên tai Lục Hợp lâu chủ:

– Tại hạ lúc này cũng rất ngứa tay, mời lâu chủ chỉ giáo một phen, yên tâm, sẽ không xuống tay giết chết!

Lục Hợp lâu chủ bị thần niệm khỏa hiệp trong giọng quát to này công kích chấn đắc tâm thần dao động, sắc mặt trắng bệch. Hai vị pháp tướng tu sĩ bị y áp chế nhân cơ hội đó thoát đi ra, rồi sau đó thấy giữa không trung một song phi kiếm đột ngột tuôn ra từ hư không, mũi kiếm gạt ra chém tới cổ của y.

Lục Hợp lâu chủ kinh hãi thất sắc, thân hình lui về phía sau chợt lóe mà không có, khi xuất hiện lần nữa đã đến trước người của Tam Tài lâu chủ, hiển nhiên là muốn cùng y liên thủ.

Không ngờ Lục Hợp lâu chủ mới vừa đứng vững vàng thân hình, cũng cảm giác được cái ót hơi chợt lạnh, tiếp theo một tiếng nổ giòn ”thang lang”. Một thanh phi kiếm màu u lam chợt lóe mà không có từ giữa lưng chừng trời.

– Tế Thủy Trường Lưu song phi kiếm, Thủy U Vô Hình kiếm. Người tới là Bắc Hải Thủy Kiếm Tiên Lục Thiên Bình các hạ!

Sau lưng Lục Hợp lâu chủ truyền tới giọng quát lên của Thường lão tam. Khi Lục Hợp lâu chủ xoay người nhìn, liền thấy Tam Tài lâu chủ cầm trong tay một đôi đồng bạt, vừa rồi y dùng Nhất kiếp linh bảo đó đánh bay Vô Hình kiếm.

Một nắm tóc tán lạc, mồ hôi lạnh sau lưng Lục Hợp lâu chủ nhất thời xông ra. Y biết được đối thủ nếu đúng thật muốn tánh mạng của y, một kích động bạt mới vừa rồi của Tam Tài lâu chủ trên thực tế đã muộn.

Bên trong rừng cây mơ hồ truyền đến tiếng bước chân. Tam Tài lâu chủ cùng Lục Hợp lâu chủ hai người gắt gao nhìn chằm chằm chỗ sâu của rừng cây, tựa hồ muốn xuyên thấu qua rừng cây ngăn che thấy rõ ràng người đến vậy.

Một bên khác, hai vị pháp tướng tu sĩ vừa thoát khỏi Lục Hợp lâu chủ áp chế cũng mặt lộ vẻ vui mừng, bước đi về phía bìa rừng cây. Hiển nhiên họ cũng đã nhận ra người đến là ai, muốn đi nghênh đón.

Hai người họ là Bắc Hải Chân Linh phái tu sĩ, nhìn thực lực của hai người trong pháp tướng sơ kỳ tu sĩ đó không tính là người yếu rồi. Khó trách những năm này tu luyện giới có lời đồn đại nói Bắc Hải có thể nếu lại xuất hiện một nhà đại hình môn phái rồi. Vốn còn cho là đó chẳng qua là chuyện nói cho vui, Bắc Hải cái chỗ đó có môn phái nào có thể thành tựu được cái gì chứ?

Nhưng mà sau khi danh tiếng của Bắc Hải Lục Thiên Bình càng ngày càng thịnh, ngược lại khiến cho Trung Thổ không ít hữu tâm nhân chú ý tới Chân Linh phái nhà trong hình môn phái sau lưng Lục Thiên Bình. Hôm nay thấy hai người này liên thủ không ngờ lại có thể đeo bám lâu như vậy cùng Lục Hợp lâu chủ trong chín đại lâu chủ của Cửu Huyền lâu. Mặc dù vị Lục Hợp lâu chủ tựa hồ không ở thời khắc điên phong, nhưng cũng đích xác đáng quý, trong pháp tướng tu sĩ đời thứ ba đó cũng được tính là một tay cứng rắn.

Thân ảnh của Lục Bình rất nhanh sau đó đi ra từ trong rừng cây. Mặc dù Lục Bình sớm đã biết được hai người đối chiến cùng Lục Hợp lâu chủ là ai, nhưng khi thấy hai người bọn họ, hắn vẫn không nhịn được vui vẻ nói:

– Đại sư huynh, Thiên Viễn sư huynh, hơn mười năm không gặp, hai người các ngươi cũng ngưng kết pháp tướng rồi!

Trước mặt hai người chính là tọa hạ đại đệ tử Huyền Điền của Khương Thiên Lâm cùng với tọa hạ đệ tử Lưu Huyền Viễn của Thiên Sơn lão tổ. Hai người họ lúc này đều đã là pháp tướng sơ kỳ tu vi, hiển nhiên sau Lục Bình, họ là những đệ tử đầu tiên trong Chân Linh phái đệ tử đời thứ ba bước lên cấp bậc pháp tướng này.

Chẳng qua sau khi Huyền Điền lên cấp pháp tướng biến thành ”Thiên Điền”, tiếng này kêu lên bây giờ ngượng miệng, cũng may Lục Bình cùng hắn cũng được tính là một mạch. Huyền Điền chân nhân nguyên vốn là Thiên Lâm lão tổ tọa hạ đại đệ tử, cho nên Lục Bình gọi hắn đại sư huynh.

Tuy nhiên một tiếng “đại sư huynh” cố ý của Lục Bình nghe đến trong tai hai người, Thiên Viện sớm không nhịn được bật cười. Còn Thiên Điền cũng một bộ thần sắc bất đắc dĩ, hiển nhiên bởi vì người này đã bị không ít người giễu cợt qua.

Tóm lại gặp nhau là một chuyện cực kỳ cao hứng, Thiên Điền cười nói:

– Ta với Thiên Viễn sư huynh ngươi nếu không lên cấp pháp tướng kỳ, chẳng phải là sẽ kéo chân sau làm chậm bước tiến của môn phái hay sao? Bất kể nói thế nào chuyện đệ tử đời thứ ba không thể toàn để cho một mình người gánh vác!

Một bên Lưu Thiên Viễn cũng hít hà nói:

– Chưa từng nghĩ gặp sư đệ người mới phát hiện chúng ta vẫn phải chạy theo sau chân người rồi. Sư đệ ngươi hôm nay đều đã vượt qua một lần lôi kiếp, thành tựu trung kỳ pháp tướng rồi!