Chương 1432: Chân Linh bí mật

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thất Phiến lão tổ kinh ngạc nhìn Lục Bình, hỏi:

– Sao ngươi biết được chúng ta đã từng cố gắng hợp tác cùng Vũ Văn thế gia?

Lục Bình trầm mặc không đáp.

Tiêu Bạch Vũ cũng nghiêm mặt nói:

– Xem ra thứ ngươi biết phải nhiều hơn so với trong tưởng tượng của chúng ta.

Lục Bình trầm mặc như trước.

Ba vị Thuần Dương giữa ánh mắt trao đổi với nhau, cuối cùng vẫn Mãn Nguyệt lão tổ mở miệng nói:

– Chúng ta không tín nhiệm Vũ Văn thế gia.

Lục Bình rốt cục mở miệng hỏi:

– Tại sao?

Trong thần sắc của Tiêu Bạch Vũ mang một tia nghiền ngẫm, đáp:

– Bọn họ quá vĩ đại rồi, người vĩ đại không phải trường thịnh không suy như vậy. Huống chi bọn họ chỉ là một gia tộc, căn bản không thể nào giống như lục đại thánh địa quảng nạp thiên hạ anh tài kiểm thu tinh súc như vậy, chỉ dựa vào gia tộc huyết mạch truyền thừa, làm sao có thể có truyền thừa cùng lục đại thánh địa tịnh giá tề khu.

– Cũng bởi vì đó thôi sao?

Lục Bình có chút bất mãn nói:

– Sự bất chánh đó nói rõ bọn họ lòng mang chính nghĩa, thành ra tu luyện giới tính ngưỡng. Vũ Văn thế gia làm Bằng đạo nhân đích truyền huyết duệ, trong gia tộc có kỳ trân dị bảo truyền thừa gì tới khai thiên có thể duy trì gia tộc truyền thừa cũng không phải chuyện gì quá mức hết ý.

Thất Phiến lão tổ lúc này lại cực kỳ nói thật:

– Một lòng mang chánh nghĩa, thời khắc nguyện ý bởi vì chống cự ma la tai ương mà gia tộc hiến thân là không thể không trường thịnh không suy. Ma la tai ương ngàn năm một lần chẳng những không khiến cho Vũ Văn thế gia hăng hái không để ý thân gặp diệt đính tai ương, ngược lại thủy chung duy trì ổn định phồn vinh dị hồ tầm thường, đây chẳng lẽ không kỳ quái sao?

Tiêu Bạch Vũ cũng nói:

– Chúng ta không bắn lấy tâm tự xấu nhất đi nghiên cứu Vũ Văn thế gia. Một người bởi vì mục tiêu cao quý mà hiến thân chúng ta sẽ không hoài nghi. Nhưng một gia tộc có thể làm được tới như vậy thì không thể không khiến cho chúng ta hoài nghi còn có những mục đích khác hay không? Huống chi gia tộc này từ khai thiên đến bây giờ vì tu luyện giới hiện thân mấy vạn năm, nếu nói sau lưng bọn họ có mục đích gì không thể báo cho người, Tiêu mỗ là người thứ nhất tán thành.

– Sau lưng của Vũ Văn thế gia có lề có vĩ lực chống đỡ mà chúng ta không biết. Nhưng chúng ta không hy vọng cùng một loại lực lượng không biết lai lịch mà dễ dàng hợp tác như vậy.

Lục Bình có chút kinh ngạc hỏi:

– Nói như vậy các ngài từ đầu tới đuôi chẳng qua là suy đoán, chẳng qua chỉ dựa vào trực giác thôi sao?

– Trực giác đã đủ rồi!

Tiêu Bạch Vũ nghiêm mặt nói:

– Chuyện mà chúng ta tính toán đều có thể khiến tông môn lâm vào diệt đính tai ương, nhưng phàm có chút xíu hoài nghi thà từ bỏ nhà cường viện này.

Thất Phiến lão tổ trầm giọng nói:

– Thật ra thì cũng không phải tất cả đều là trực giác.

Tinh thần của Lục Bình chấn động cả lên, hỏi:

– Nói vậy là sao?

Thất Phiến lão tổ trầm ngâm chốc lát, dường như đang lục tìm một ít ký ức rất xưa, đáp:

– Lão phu sống lâu một chút, đã từng biết hai lần ma la tai ương. Lần đầu tiên thời điểm ma la tai ương phát sinh, lão phu cũng bất quá là một đệ tử đời thứ tư bổn phái, dung huyết kỳ tiểu tu. Lão phu nhớ lúc ấy sư tổ đã từng cảm thán qua một câu “Vũ Văn thế gia thật là mưa đúng lúc, phàm có ma la tai ương, bọn họ luôn chạy tới trước tiên”.

– Hắc hắc, lão phu lúc ấy còn tấm bé ngu ngốc, nhưng cũng nhiệt huyết mênh mông, đối với Vũ Văn thế gia cấp công hảo nghĩa cũng rất nhiều kính nể. Nhưng thời gian ngàn năm đủ lão phu thấy nhiều, nghĩ cũng nhiều. Vũ Văn thế gia tựa hồ luôn có thể chạy tới nơi phát sinh trước tiên sau khi ma la tai ương bộc phát, hơn nữa người chạy tới tất nhiên không nhiều lắm. Mặc dù đối với với ma la luôn có chiến tích xuất sắc, trên thực tế chỉ dựa vào những người đó lại căn bản không thể nào điều khiển được cục diện cho ma la tứ ngược. Các nhà tông môn liên hiệp bên trong khu vực ma la tai ương bộc phát mới là người chân chính ngăn cản ma la đại quân chủ lực.

Mãn Nguyệt lão tổ lúc này dường như cũng bị Thất Phiến lão tổ dẫn dắt nghĩ tới điều gì, nói:

– Thất Phiến đạo huynh vừa nói như thế cũng làm lão thân cũng nhớ tới một ít. Vũ Văn thế gia sau khi ma la tai ương bộc phát luôn đem con em gia tộc trải rộng thiên hạ, tựa hồ mỗi một chỗ đất ma la bộc phát đều do Vũ Văn thế gia con em ra mặt chống cự. Nhưng trên thực tế lấy thân phận đệ nhất thiên hạ gia tộc của Vũ Văn thế gia, bọn họ hoàn toàn có thể nghiệm tập hợp con em gia tộc tạo thành hợp lực, tiểu nhị một chỗ chống đỡ ma la tai ương bộc phát. Nhưng bọn họ tại sao phải phân tán lực lượng của gia tộc, đem con em trải rộng các nơi ở tu luyện giới?

– Huống chi Vũ Văn thế gia cùng lục đại thánh địa đều là thế lực từ khai thiên truyền thừa đến nay. Nếu giữa Vũ Văn thế gia cùng lục đại thánh địa không có một ít ăn ý không người biết, đó căn bản không nói được.

Tiêu Bạch Vũ cuối cùng nói bổ sung.

Mãn Nguyệt lão tổ sau khi nói xong tất cả bốn người đều trầm mặc xuống. Bọn họ không biết bọn họ hôm nay phen này thương thảo nếu tiết lộ ra ngoài sẽ tạo thành bao nhiêu phong ba ở tu luyện giới. Nhưng vốn càng nhiều hơn vẫn chỉ là đối với Vũ Văn thế gia có chút tâm tình kính nhi viễn chi. Nhưng sau khi trao đổi với nhau phen này, trong lòng càng nhiều một phần sợ hãi với Vũ Văn thế gia, càng kiên định tâm tư cách xa Vũ Văn thế gia hơn.

Hồi lâu, Lục Bình bấy giờ mới nói:

– Vãn bối cũng từng được một vị trưởng bối khuyên bảo, muốn vãn bối cẩn thận người của Vũ Văn thế gia. Ông ta nói Vũ Văn thế gia có lẽ có một loại liên lạc đặc biệt cùng ma la tai ương, chẳng qua không biết loại liên lạc đó là tốt hay xấu!

Lục Bình không nói ra thân phận của vị trưởng bối nọ, nhưng ba vị lão tổ tại chỗ đều hiểu Lục Bình nói như vậy, thế thì vị thần bí tiền bối nọ cũng không là hai vị đại tu sĩ khác của Chân Linh phái. Trên thực tế vô luận là Khương Thiên Lâm hay Thiên Tượng lão tổ, đều hiển nhiên không đặt trong mắt ba người. Như vậy, vị tiền bối trong miệng Lục Bình có thể phát giác cơ mật như thế này sợ rằng chí ít cũng là nhân vật độc nhất vô nhị với bọn họ.

Tiểu tử này ẩn giấu quá kỹ a, sau lưng lại còn có một vị thần bí tiền bối như vậy bảo bọc!

Ba vị lão tổ đương nhiên sẽ không đi hỏi thăm tiền bối trong miệng Lục Bình rốt cuộc là ai, nhưng trong lòng đem cái nhìn đối với Lục Bình cùng với Chân Linh phái lại đề thắng một đoạn trong vô hình.

Nói xong hết nghi vấn đối với Vũ Văn thế gia, Lục Bình lại hỏi:

– Trừ chuyện này ra, đó chính là chuyện liên quan tới Viên Phá Không cùng Dương Thọ Xương hai vị yêu tộc tiền bối. Dĩ nhiên, vãn bối cũng không phải có thành kiến với hai vị đó, chỉ là một chuyện như vậy nếu có yêu tộc tu sĩ tham dự vào, sợ rằng ở tu luyện giới sinh ra ảnh hưởng cực kỳ ác liệt.

Tiêu Bạch Vũ tựa hồ sớm đã ngờ tới Lục Bình sẽ hỏi như thế, cười đáp:

– Ngươi thật ra là sợ hai người bọn họ sẽ dính dấp đến yêu tộc thế lực phía sau bọn họ chứ gì?

Vô luận là Khổng Tước vương tộc hay Linh Minh Cự Viên nhất tộc ở Bắc Băng nguyên, đều là cự hình bộ lạc trong yêu tộc. Tồn tại tương đương với lục đại thánh địa như vậy, hai người đó có thân phận đặc thù trong hai đại yêu tộc bộ lạc. Họ tham dự đến chuyện trọng yếu thế này, Lục Bình không tin hai người sẽ không mang tin tức này báo cho yêu tộc bộ lạc chỗ mỗi người.

– Điểm này người hãy yên tâm! Tiêu mỗ có thể bảo đảm bọn họ sẽ không đem chuyện này tiết lộ cho chủng tộc bộ lạc của mỗi người. Về phần chuyện bọn họ tham dự trong đó bị người phát hiện, Cửu Huyền lâu đều bại lạc rồi, chỉ cần một vị phủ nhận, ngươi cho là tu luyện giới còn ai vào đây bám những chuyện này không thả? Huống chi bọn ta hiện nay cũng không thể thiếu hai đại chiến lực đó!

Lục Bình nhìn Thất Phiến lão tổ cùng Mãn Nguyệt lão tổ, thấy hai người quả thật đối với chuyện hai vị yêu tộc Thuần Dương tham dự cũng không dị nghị, liền không nói thêm nữa, mà ngược lại hỏi:

– Ngày đó Cửu Huyền lâu đánh một trận, uy lực của Thất Vũ Phiến tin tưởng ba vị tiền bối cũng đều nhìn trong mắt. Thiên địa thần uy như thế bọn ta làm sao ngăn cản?

Tiêu Bạch Vũ nghe vậy nhất thời cười đáp:

– Bọn ta vốn cho là Lục tiểu hữu sẽ trước hết hỏi vấn đề này, không ngờ chờ đến bây giờ.

– Vấn đề này lão phu hồi đáp cho!

Thất Phiến lão tổ hắng giọng một cái, nói:

– Tin tưởng tiểu hữu hiện tại cũng đã biết được lục đại thánh địa sở dĩ xưng là thánh địa hơn nữa truyền thừa không suy, cũng bởi vì trong tay lục đại thánh địa chẳng những có Thuần Dương linh bảo khai thiên thần khí như vậy, còn có chính là những thứ tông môn này lịch đại đều có chí tôn cường giả thành tựu Chân Linh trấn giữ.

Vẻ mặt Lục Bình ngưng trọng, nghe vậy vẫn gật đầu một cái. Ngày đó, cảnh tượng hủy thiên diệt địa bên ngoài Cửu Huyền lâu đến bây giờ đều khiến cho Lục Bình lòng vẫn sợ hãi.

– Nhưng tiểu hữu có từng nghĩ tới tu luyện giới không ít môn phái đều xuất hiện qua người kinh tài tuyệt diễm nhất cử thành tựu Chân Linh hay không? Vì sao những tông môn đó chưa từng giống như lục đại thánh địa trường thịnh không suy như vậy?

Đây cũng chính là sự nghi ngờ của Lục Bình, chính hắn trên thực tế cũng từng có tất cả suy đoán, nghe Thất Phiến lão tổ hỏi tới, liền thử nói:

– Bổn phái cũng từng có một vị Thái Sâm lão tổ. Lúc ấy vị lão tổ này cũng từng hùng tâm bừng bừng muốn nhất cử điện định bổn phái căn cơ. Không ngờ khi ông ta tấn thăng Chân Linh chỉ thời gian hơn một năm liền thần bí mất tích. Bổn phái cũng vì vậy chợt rơi xuống ngàn trượng, vì thế trải qua sáu ngàn năm tích lũy mới có hôm nay.

– Thái Sâm lão tổ à, lão phu cũng từng nghe bổn tông tiền bối nói về vị Bắc Hải kỳ tài đó!

Thất Phiến lão tổ mang một tia hồi ức, nói:

– Tuy nhiên Thái Sâm lão tổ của quý phái không phải mất tích, mà là đi Bắc Băng nguyên, nơi đó là lối đi rời khỏi phương thiên địa này. Mỗi một vị thành tựu Chân Linh tu sĩ đều sẽ phải chịu phương thiên địa này bài xích mà không cách nào dừng lại quá lâu, nếu không liền có thiên khiển hạ xuống, vì vậy bọn họ cũng không thể không rời đi.

– Không chỉ vị Thái Sâm lão tổ ấy, trong lịch sử của Thiên Huyền tông cũng từng xuất hiện Chân Linh lão tổ, Thiên Nguyệt tông, Liệt Thiên Kiếm phái cũng đã có Chân Linh lão tổ xuất hiện. Nhưng bọn họ không một ngoại lệ đều có gặp gỡ giống như quý phái Thái Sâm lão tổ. Họ mới vừa tấn thăng Chân Linh không được dừng lại phương thế giới này, mà bọn họ sau khi hao phí tổng môn đại lượng từ nguyên tu luyện tấn thăng xoay người rời đi, lại khiến cho tông môn tài lực hao tổn lớn, ngày sau cũng không phải không lập tức nghênh đón ách vận thực lực suy sụp.

Lục Bình thời điểm này chẳng khác gì đoán được ý tứ của Thất Phiến lão tổ, hỏi:

– Ý của tiền bối là nói, lục đại tông môn sở dĩ trường thịnh không suy, là bởi vì Chân Linh lão tổ của bọn họ có thể lâu dài ở lại trong tông môn đúng không? Vậy đó là duyên cớ vì sao?

– Bởi vì tiểu thiên thế giới!

– Tiêu thiên thế giới?

Lục Bình kinh ngạc hội:

– Giống như tiểu thiên thế giới của đạo đàn thế giới đúng không? Lục đại tông môn đều có tiểu thiên thế giới sao?

Thất Phiến lão tổ gật đầu đáp:

– Không sai, cũng bởi vì tiểu thiên thế giới tồn tại, lục đại tông môn lịch đại thành tựu Chân Linh lão tổ có thể dừng lại trong tiểu thiên thế giới mà né tránh phương thiên địa này bài xích. Cũng chính bởi vì có Chân Linh lão tổ trấn giữ, lục đại thánh địa mới có thể ở tu luyện giới có địa vị trường thịnh không suy như vậy.