Chương 634: Người đến từ Bắc Hải

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Phù khí từ từ dâng lên, một đạo tia sáng màu vàng gắn vào trên người của Thái Chấn Phong, cảm giác phảng phất có một ngọn núi lớn đặt trên người của hắn vậy. Thái Chấn Phong dùng hết toàn thân chân nguyên tránh thoát, nhưng cả người đang phi độn lập tức lộ ra vẻ khó khăn vô cùng.

Thái Chấn Phong bất đắc dĩ, luyện đan lô trôi lơ lửng giữa không trung đánh thắng tới Lục Linh nhi, đồng thời linh hóa trong luyện đan lô cũng đốt cháy phù khí phát ra tia sáng màu vàng.

Lục Linh nhi không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, trên người hộ thân cương khí chợt lóe rồi biến mất.

Một đạo băng cứng dày ba thước xuất hiện trước người, tạm thời chặn lại luyện đan lô cùng linh hỏa đánh vào.

Một bên Lục Bích nhân cơ hội vung linh tiên trong tay, cuốn lấy một cái chân đồng ở phần đáy luyện đan lô. Lục Hải đột nhiên vọt theo lên phía trước, cùng Lục Linh nhi hợp lực đem linh hỏa lần nữa áp chế vào trong luyện đan lô.

Lúc này Thái Chấn Phong cũng đã nhìn ra ý của ba tên yêu tu này cũng không phải là vì giết hắn, mà là vì một cái thượng cấp luyện đan lô của hắn.

Một cái luyện đan lô này có thể nói là hơn phân nửa căn bản để hắn ở Doanh Hà phái an thân lập mệnh, nhưng lúc này nếu là không nhân cơ hội chạy trốn, chờ ba người rảnh tay xuất thủ, chỉ sợ sẽ là cái chết của mình đã đến rồi.

Thái Chấn Phong cổ động toàn thân chân nguyên, thừa dịp chút thời gian Tam linh đang bận trấn áp luyện đan lô cùng với linh hỏa, giống như một con ốc sên hết sức chui tới ra phía ngoài, ý đồ thoát khỏi tia sáng màu vàng bao phủ.

Tam linh thật vất vả lắm mới đem một cái thượng cấp luyện đan lô kể cả một đóa địa cấp trung phẩm linh hỏa lấy được vào tay, làm gì còn để ý Thái Chấn Phong một bên kia. Thái Chấn Phong thật vất vả thoát khỏi tia sáng của phụ khí bao phủ, làm gì còn dám quay đầu lại, trực tiếp độn trốn đi về phía phương hướng của Doanh Hà phái.

Lục Bích thu luyện đan lô cùng với linh hỏa bị trấn áp vào. Lục Hải gãi gãi đầu, kỳ quái hỏi:

– Linh nhi, tấm phù khí này không phải là phụ thân đã cho Đại Bảo ca sao? Làm sao người từ chỗ của hắn lấy được tấm phụ khí này?

Lục Linh nhi dương dương đắc ý cười nói:

– Ngươi không cần lo, tóm lại là cái thóp của Đại Bảo ca đã rơi vào trong tay của ta, nếu là hắn không cho, ta đem chuyện xấu của hắn nói cho phụ thân, đến lúc đó, hừ hừ!

Lục Bích nhìn một chút Đỗ Gia Lạc có chút mờ mịt, nói:

– Tốt lắm, chuyện của phụ thân giao phó đã làm không sai biệt lắm, nơi đây không thích hợp ở lâu, chúng ta phải nhanh chút rời khỏi nơi này.

Dứt lời, Lục Bích trực tiếp đem linh tiên cầm trong tay cuốn một cái. Đỗ thị liền bị cuốn vào trong đó. Thần sắc của Đỗ Gia Lạc quýnh lên, không đợi hắn có động tác, một bên Lục Hải cũng đem hắn bắt lên, còn dư lại Lục Linh cười hì hì bế tiểu hồ yêu đang cuốn súc cả người trên đất phát run lên.

Tam linh đang muốn cất độn quang bay lên, lại nghe thấy Lục Linh nhi cười nói:

– Ai cha, thiếu chút nữa đã quên rồi, nơi này không ngờ lại còn có một vật nhỏ, mang hắn về, không chừng Đại Bảo ca sẽ thích đây!

Khi Đỗ Gia Lạc nhìn lại, thấy dưới chân của một con chuột nhỏ màu trắng bạc đang muốn trốn chạy đột nhiên xuất hiện một khối bằng tinh. Chuột nhỏ bị bằng tinh đánh té lộn đầu, thủy chung không cách nào thoát khỏi bằng tinh trói buộc. Cuối cùng nó dường như cũng ý thức được mình đã trốn không thoát, chỉ đành cả người run rẩy, đáng thương nhìn Tam Linh đã bay lơ lửng giữa không trung.

Lục Linh nhi cười hì hì một tiếng, chuột nhỏ bay ngược lên trời, giữa không trung một trận giường nanh múa vuốt, sau đó rơi vào trong độn quang của Lục Linh nhi.

Trên bờ sông Doanh, ba đạo độn quang đáp xuống. Tam linh cùng đám người Đỗ Gia Lạc xuất hiện. Lục Bích cau mày liếc mắt nhìn chỗ bầu trời xa xăm sau lưng, chỉ thấy mấy đạo độn quang xẹt qua chân trời, từ xa đến gần, đuổi theo chỗ phương hướng của ba người.

Lục Bích trong lòng rất rõ ràng, nhiệm vụ lần này thật ra thì cũng là một quá trình Lục Bình dùng để khảo nghiệm bọn họ. Lần này nếu không thể làm thành công chuyện này, Tam linh sợ rằng lại sẽ có một khoảng thời gian rất dài không cách nào thoát khỏi tầm mắt của Lục Bình.

Tam linh tẫn quản cũng không muốn rời Lục Bình, nhưng bọn chúng lại khát vọng trưởng thành lớn lao, khát vọng lấy được sự công nhận của Lục Bình. Nếu là ngay cả một chuyện nho nhỏ này đều không thể làm thành, coi như Lục Bình không nói gì, bản thân Tam linh cũng cảm thấy vô cùng thất vọng.

Lục Bích xoay người lại, nói:

– Linh nhi, trước tiên người mang theo ba người bọn hắn rời đi, ta cùng Nhị đệ ngăn trở bọn họ chốc lát.

Không đợi Lục Linh nhi nói chuyện, trong sông Doanh đột nhiên xuất hiện một đạo nước xoáy, ngay sau đó một con hải quy cực lớn có bối giáp với diện tích khoảng một trường đột nhiên từ trong sông Doanh đi lên.

Lục Linh nhi vui vẻ nói:

– Đại Quý ca, là phụ thân gọi người tới tiếp ứng chúng ta sao?

Con hải quy to lớn này chính là bản thể của Lục Đại Quý, chỉ thấy con rùa to lớn thủ hướng ba người điểm một chút, rồi sau đó muốn nhích lại gần bờ sông.

Lục Linh nhi vỗ tay cười nói:

– Thật tốt quá, Đại Quý ca, ngươi trước đem tiểu tử này còn có mẹ và muội muội của hắn mang về trong động phủ của phụ thân đi. Đúng rồi, còn có con chuột nhỏ này, nhìn qua không ngờ lại cũng là một con tầm linh thử, xem ra Đại Bảo ca sẽ thích đó.

Trong ánh mắt kinh hãi đảm chiến của Đỗ Gia Lạc, hai người hai yêu bị Tam linh ném tới trên lưng một con rùa đen to lớn này, rồi sau đó không đợi Đỗ Gia Lạc kinh kêu thành tiếng, con rùa đen mang theo bọn họ lập tức chìm vào trong nước.

Lục Linh nhi xoay người hướng về phía Lục Bích cùng Lục Hải cười nói:

– Lần này tốt lắm, huynh muội ba người chúng ta là có thể buông tay ra, cùng loại tu sĩ người của Doanh Hà phái này đại chiến một trận rồi.

Tam linh nhìn nhau cười một tiếng, nhất thời phi độn lên, nghênh đón mấy đạo độn quang chân trời, trên bầu trời nhất thời vang lên tiếng pháp thuật nổ dồn to lớn.

Trong lúc Lục Đại Quý mới vừa biến mất ở bầu trời nước sông Doanh, giống như một tấm màn bố bị vén lên vậy, lộ ra ba tên tu sĩ ẩn giấu bên trong.

Một người trước cau mày, nhìn mấy dặm bên ngoài Doanh Hà phái tu sĩ đang cùng đuổi theo đến đại chiến Tam linh thật lâu không nói gì.

Bên cạnh một tên tu sĩ ba mươi tuổi mày rậm mắt to xoay người hướng về phía tu sĩ bên cạnh, hơi mang chút khiếp sợ nói:

– Nơi đây sao lại xuất hiện hải yêu tộc? Chẳng lẽ chuyến đi Trung Thổ lần này đã tiết lộ bí mật, tin tức của Doanh Thiên phái đạo tràng đã bị hải ngoại yêu tộc biết được? Bất quá ba con tiểu yêu kia rốt cuộc là lai lịch gì? Vì sao lấy ta là đoán đan hậu kỳ tu sĩ cũng không cách nào khám phá? Trường sư huynh người có phát hiện gì?

Bên kia của hắn một tên tu sĩ sắc mặt lạnh lùng nhàn nhạt nhìn hắn một cái, rồi sau đó hỏi người phía trước:

– Sư thúc, có thể nhìn ra ba tên tiểu yêu đó có lai lịch gì không?

Nếu như lời của Lục Bình ở chỗ này, nhất định có thể nhận ra tu sĩ sắc mặt lạnh lùng kia chính là Trương Hi Di chân nhân giảo giáo giả trong Thương Hải tông nhị đại tu sĩ. Mà một tên lão giả phía trước còn lại là Đông Quách lão tố có tu vi đạt tới pháp tướng sơ kỳ điên phong của Thượng Hải tông.

– Là Bích Hải linh xà!

Đông Quách lão tổ hộ một hơi khí thật dài, mang theo một tia ý vị may mắn, nói:

– May nhờ mới vừa ta đều không bởi vì đối phương là yêu tộc tu sĩ liền xuất thủ tru diệt, nếu không lần này tất nhiên tạo ra đại họa rồi. Bích Hải linh xà nhất tộc kia cũng không phải là Thượng Hải tông ta có thể chọc được.

– Cái gì! Bích Hải linh xà?

Tên Thương Hải tông tu sĩ họ Lô mày rậm mắt to trợn to hai mắt, trong miệng hút khí lạnh, nói:

– Vương gia trong Đông hải yêu tộc sao đến được Bắc Băng nguyên, chẳng lẽ tin tức của Doanh Thiên đạo tràng bị tiết lộ sao?

Không chỉ có là Lô tu sĩ, chính là Trương Hi Di đứng cùng với hắn cũng gương mặt đầy vẻ kinh ngạc!

Bích Hải linh xà nhất tộc ở Đông hải tu luyện giới hung danh so với Nguyên Thủy Cự Ngạc ở Bắc Hải tu luyện giới còn lớn hơn nhiều. Ngoài thực lực chân chính so với Đông hải hai đại đỉnh cấp yêu tụ tộc quần Hỏa Loan nhất tộc cùng với Côn ngữ nhất tộc mạnh hơn một đoạn lớn, chính là yếu tu tộc quần duy nhất trong Đông hải yêu tộc có thể chính diện đối kháng cùng Thủy Tinh cung.

Bích Hải linh xà nhất tộc xuất hiện ở Bắc Băng nguyên, cũng không khỏi khiến cho Thương Hải tông tu sĩ sinh ra hoài nghi không tốt.

Lô tu sĩ nháy mắt một cái, nói:

– Chẳng lẽ Bích Hải linh xà này thật đúng là biết được tin tức của Doanh Thiên đạo tràng? Nhưng tin tức này cũng chỉ có chân chính nòng cốt tu sĩ trong Bắc Hải thập đại môn phái mới có thể biết được. Chẳng lẽ trong những thứ nòng cốt tu sĩ này còn có yêu tộc mật thám hay sao? Hay hoặc là Bích Hải linh xà nhất tộc phát hiện tung tích của bọn ta?

Trương Hi Di suy nghĩ một chút, nói:

– Không phải là không có thể, lần này các đại môn phái tuy nói là chia nhau lẻn vào Trung Thổ, nhưng sử dụng cũng là siêu viễn trình cự ly Truyền Tống trận trong Đông hai ngũ đại môn phái. Bích Hải linh xà nhất tộc là không thể nào biết tin tức.

Lúc này Đông Quách lão tổ lại lần nói:

– Có lẽ không phải là Bích Hải linh xà nhất tộc cũng nói không chừng.

Trương Hi Di lần này cũng có chút không hiểu hỏi:

– Ý của sư thúc là?

Đông Quách lão tổ sâu kín nói:

– Chớ quên mới vừa rồi một con quy yêu kia, còn có một con tiểu hồ yêu còn có một con tâm linh thử kia, hơn nữa cô gái ngất đi cũng cùng yêu tộc có liên hệ lớn.

Trương Hi Di suy nghĩ chốc lát, nói:

– Không sai, mới vừa rồi Bích Hải linh xà kia đã từng nói đến ‘phụ thân’, còn nói đến tên của người nào, nghe qua cũng cùng yêu tu không thoát được quan hệ. Những thứ yêu tu này phân chúc bất đồng chủng tộc, lại có thể tụ tập chung một chỗ, đây cũng là một chỗ ký quái của bọn họ!

Lô tu sĩ ấp a ấp úng nói:

– Sư thúc là có ý nói, sau lưng những yêu tu này còn có một tên tu sĩ tu vi thân phận cao hơn làm chỗ dựa. Đây mới là nguyên nhân thực sự những yêu tu bất đồng chủng tộc này có thể tụ tập chung một chỗ, thậm chí cùng Doanh Hà phái là địa đầu và trở mặt hay sao?

Đông Quách lão tổ lắc đầu một cái, nói:

– Nói tuy có đạo lý, lại không chính xác!

Đông Quách lão tổ trầm ngâm một chút, hướng Trương Hi Di hỏi:

– Trương sư điệt năm đó đã từng du lịch Trung Thổ, có từng nghe nói qua Ngự Thú Linh Tông môn phái này không?

Trương Hi Di kinh ngạc nói:

– Sư thúc hoài nghi Thống soái những yêu tu bất đồng chủng tộc này chính là một tên Ngự Thú Linh Tông tu sĩ hay sao?

Ngay sau đó có chút giật mình nói:

– Là vô cùng là vô cùng, sư thúc nói có đạo lý lớn, cũng chỉ có thần bí Ngự Thú Linh Tông tu sĩ mới có thể đem những yêu tu bất đồng chủng tộc này chính hợp chung một chỗ, còn không sẽ bởi vì cấm cố thần thức của yêu tu mà khiến cho bọn họ mất đi linh trí.

Chẳng qua là Ngự Thú Linh Tông tu sĩ luôn luôn trong tu luyện giới thấy đầu không thấy đuôi, thần bí dị thường, không ngờ lại đụng phải ở chỗ này. Như vậy bọn ta cũng càng thêm không thể chọc mấy con yêu tu này, nếu không nếu là chọc giận Ngự Thú Linh Tông những người thần bí khó lường này, sợ rằng so với Bích Hải linh xà nhất tộc còn khó dây dưa hơn. Chẳng qua là Ngự Thú Linh Tông này tuy nói cùng yêu tộc quan hệ luôn luôn mập mờ, nhưng cũng không nghe nói có ai có can đảm lớn đem Bích Hải linh xà làm yêu sủng vậy.

Đông Quách lão tổ ý vị thâm trường nói:

– Ngự Thú Linh Tông tu sĩ chưa chắc đều là nhân tộc đây!

Hảo vận Lục Đại Quý cũng không biết trước đó đã bị người chú ý, khi từ trong nước sông Doanh lần nữa nổi lên, đã đi tới trên cửa của nham huyệt.

Ở cửa động của nham huyệt, Đỗ Gia Lạc chưa tỉnh hồn một cái lại thấy một tiên nhân trẻ tuổi lớn mập giữ lại câu cá trê trong hai tiên nhân đi Thiên Sơn độc phong hôm đó thủy chung cười híp mắt đang đứng ở nơi đó nhìn hắn.

Thần sắc của Đỗ Gia Lạc rung lên, lúc trước được Tam linh cứu ngay sau đó khi gặp phải bản thể của Lục Đại Quý thấp thỏm nhất thời tản đi không còn gì.

Lúc Đỗ thị từ trong hôn mê dằng dặc tỉnh lại, phát hiện mình đang trong một tòa nham thạch động phủ. Đỗ thị nhảy bật dậy, lúc này mới phát hiện tự thân vốn đã sớm như đèn cạn dầu, và thân thể đầy thương thế chẳng biết lúc nào đã khỏi hơn phân nửa.

Nhưng Đỗ thị vẫn không chút coi thường, nàng đã từng trải qua chuyện như vậy quá nhiều. Tu luyện giới người lừa ta gạt, đặc biệt là nhân tộc tu sĩ, nàng mặc dù tự nhận là trí tuệ năng lực trong yêu tộc không thua với bất kỳ người nào. Nhưng nàng lại không dám cùng nhân tộc tu sĩ đấu trí chút nào, vì như vậy đơn giản chính là tự rước lấy diệt vong.

Nàng bây giờ quan tâm nhất chính là hai đứa bé của mình. Nàng đến bây giờ cũng không biết Doanh Hà phái đối với nàng đuổi tận cùng không buông như vậy cũng không đan thuần là bởi vì nàng giết Doanh Hà phái tu sĩ, quan trọng hơn lại là vì dưỡng tử Đỗ Gia Lạc kia của nàng một thân tràn đầy dược lực huyết mạch.

Đỗ thị từ từ ra khỏi thạch thất của mình, khi thấy một tên thanh niên mười bảy mười tám tuổi lớn mạp, giữ lại câu cá trê đi tới nàng.

Sau chân của thanh niên lớn mập này, một con chuột nhỏ màu trắng bạc đang diệc bộ diệc xu theo sau lưng. Sau khi phát hiện có người, chuột nhỏ nhanh chóng theo ống quần của thanh niên lớn mập nhất lưu bò đến trên vai của hắn, rồi sau đó núp sau lỗ tại của hắn, thận trọng nhường đầu ra nhìn về phía trước mặt Đỗ thị.

– Ha ha, các hạ tình rồi sao? Lão đại nhà ta muốn gặp ngươi, ngươi đi theo ta đi!

– Tâm Linh thử yêu?

Đỗ thị có chút kinh ngạc nhìn Đại Bảo trước mắt, nhưng ngay sau đó liền nhận ra được mình làm như thế thật sự là không ôn lớn, vì vậy vội vàng nói:

– Xin hỏi các hạ là dưới trướng vị yêu vương nào? Hai đứa bé kia của ta bây giờ ở nơi nào?