Chương 738: Lục Bình làm mồi

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tuy nói Lục Bình hiện nay còn không cách nào giống như pháp tướng tu sĩ có thể sử dụng không gian thần thông. Chỗ mà thần niệm có thể đạt tới, pháp tướng tu sĩ có thể thông qua không gian thần thông công kích được. Nhưng Lục Bình trong tình huống
ngự sử phi kiếm, hoàn toàn có thể đem phạm vi diện tích hai dặm phủ trùm vào phạm vi công kích.

Còn sau khi ngự sử Thủy U kiếm, bởi vì phải che giấu tiếng kiếm ngân vang của phi kiếm, Lục Bình phải rút ngắn một nửa khoảng cách đánh lén, thông qua Vân Quang Ngũ Hành Y che giấu, thuận lợi lên vào đến chỗ chỉ cách có một dặm so với bốn người, nhất cử đem Thủy U kiếm đưa vào trong hậu tâm của một tên tu sĩ có tu vi thấp nhất của Hoa Ngọc tông.

Sau khi đánh lén thành công, phi kiếm vào lúc cuối cùng xuyên tim, đã bộc phát chân nguyên ba động khiến cho thân hình của Lục Bình hiện ra ở trước mặt mọi người. Ba tu sĩ Hoa Ngọc tổng kinh sợ chất chồng vây công Lục Bình, thể đem hắn bấm thấy thành vạn đoạn.

Lục Bình một tay ngự sử “Kinh Đào Phách Ngạn kiếm quyết”, bảo trì áp lực kéo dài đối với ba người Hoa Ngọc tông. Bộ kiếm quyết này xuất sắc nhất trong việc quần chiến, Thu Thủy Y Nhân kiếm lại là song phi kiếm cấp bậc dưỡng linh, nên Lục Bình thi triển bộ kiếm quyết này có uy lực cao hơn một tầng lầu.

Một tay kia của hắn thi triển Vô Hình kiếm quyết. Bộ kiếm quyết này dưới sự thần xuất quỷ một của Thủy U kiếm, được thi triển lâm ly tân trí, làm người ta khó lòng phòng bị.

Một tên đoán đan chín tầng đệ tử trong đó thấy đoán đan tầng tám sư đệ của mình dễ dàng bị Lục Bình chém một cái đánh bay đi như vậy, vừa kinh vừa sợ, đanh giọng quát lên:

– Ngươi rốt cuộc là người nào, dám tàn sát Hoa Ngọc tông đệ tử ta, không sợ bản phái lão tổ nổi giận lôi đình hay sao?

Vừa dứt lời, tên tu sĩ này mặt liền biến sắc, rút người ra lui nhanh về phía sau, đồng thời đem một món phòng thủ pháp bảo giống như quyền liêm (màn cuốn) tế lên ở bên người, liền nghe tiếng “đinh đương” trong trẻo vang lên, một thanh phi kiếm màu u lam liên tiếp chặt đứt ba cái châu liên, sau đó mới kiệt lực rút đi.

Ba người vây công Lục Bình liên tiếp bị đánh lui hai người, còn dư lại một tên đoán đan chín tầng tu sĩ nhất thời nhận ra được có điều không ổn, nhưng cũng đã muộn. Lục Bình lập tức đem toàn bộ tinh lực chèn ép lên trên thân của người này.

Một đạo kiếm quang hoành tráng từ trên trời giáng xuống, hộ thân pháp bảo trên người của người này chỉ tiếp được một kích của Lục Bình liền bị đánh rớt, song phi kiểm từ phía sau đánh tới cắt đứt đường lui của người này. Lúc này, hai người bị Lục Bình đánh lui đã ý thức được mình vừa phạm sai lầm, muốn quay người trở lại lần nữa vây công Lục Bình, nhưng cũng đã chậm rồi.

Tên tu sĩ này chỉ cảm thấy cổ chợt lạnh, lúc dùng mắt nhìn, chỉ cảm thấy bầu trời trong mắt của mình đảo lộn, thật vất vả lắm mới thấy lại thân thể của mình, thì y nhận ra trên đó ít đi một món dùng để đội nón rồi.

– Tăng sư huynh!

Trong âm thanh run rẩy của tên đoán đan tầng tám tu sĩ kia mang theo một âm thanh muốn khóc.

– Không, người đáng chết!

Còn sót lại một tên đoán đan tầng chín tu sĩ trong tay bóp nát một tờ phù màu tím. Một đạo ánh sáng màu bạc vội vàng hướng lên thiên không, rồi sau đó hóa thành một lưu tinh biến mất ở bầu trời phương nam.

Khóe miệng của Lục Bình lộ ra một nụ cười đắc ý vì đã trúng kế mưu. Một đôi phi kiếm hóa thành kiếm thuật hồng lựu, một cổ não đánh bay đoán đan tầng tám tu sĩ về phía sau mười mấy trượng. Không đợi y đứng lên, kiếm thuật như dòng nước đỏ ngầu đã cuốn theo tới, y lại bắn đi mười mấy trượng nữa.

Liên tiếp mấy lần, Lục Bình dùng kiếm thuật hồng lưu mặc dù không đánh chết tên đoán đan tầng tám tu sĩ này, nhưng tên tu sĩ này lại cũng không còn sức đánh trả chút nào, sanh sanh bị Lục Bình đánh bay đến bên ngoài mấy dặm.

Về phần tên đoán đan tầng chín tu sĩ khác kia đã bị Lục Bình coi như không nhìn thấy. Mắt thấy được sư đệ của mình phảng phất như món đồ chơi bị Lục Bình một đường đánh bay ra bên ngoài mấy dặm mà còn chưa muốn ngừng bay, tên tu sĩ này trong lòng tuy có nghi ngờ, nhưng tình đồng môn vẫn khiến cho Ly vượt qua sự do dự trong lòng, từ xa xa bám theo sau lưng Lục Bình, nhưng lại không dám tiến lên ứng cứu đồng môn.

Ước chừng qua nửa thời gian uống cạn chun trà, một tiếng thét dài từ chân trời truyền tới, đợi đến lúc tiếng hét dừng lại, một đạo không gian môn hộ từ vị trí lúc trước Lục Bình tập sát một người tu sĩ thứ nhất khai mở ra. Một tên lão giả tóc đen lông mi trắng từ trong không gian môn hộ bước ra một bước, ngay sau đó thần niệm liền quét ngang diện tích hơn mười dặm bốn phía.

Ngay sau đó lão giả vẻ mặt sửng sốt, rồi âm trầm xuống, nói:

– Ba vị đạo hữu gạt lão phu tới đây, cần gì phải dùng thủ đoạn nho nhỏ này ép buộc vãn bối như vậy?

– Ha ha

Một tiếng cười dài từ chỗ sâu sương mù dày đặc truyền tới, nói:

– Thanh Hoa đạo hữu hảo tu vi, không hổ là nhân vật của Hoa Ngọc tông mấy ngàn năm qua có khả năng nhất lên cấp pháp tướng trung kỳ!

Sương mù chậm rãi lui ra hai bên, một tên trung niên tu sĩ trên mặt đầy vẻ phong sương, nhưng thân hình cao ngất từ trong lối đi sương mù sãi bước đi ra, chính là đại sư huynh Lương Thiên Phong lão tổ Nhị đại đệ tử của Chân Linh phái!

Thanh Hoa lão tổ tóc đen lông mi trắng cười lạnh nói:

– Ba vị gọi lão phu đến chỗ này không phải là vì tán dương lão phu chứ?

Sương mù sau lưng Thanh Hoa lão tổ đột nhiên biến thành màu đỏ thắm. Một tiếng hừ lạnh dữ dằn truyền tới, Khúc Thiên Thành lão tổ đã dùng thần thông quấy nhiễu xong không gian ổn định phụ cận, cắt đứt đường lui, để ngừa Thanh Hoa lão tố dùng thần thông chạy trốn.

– Bọn ta bày ra cuộc cờ này, dĩ nhiên là muốn tánh mạng của Thanh Hoa đạo hữu ngươi!

Thiên Thành lão tổ cũng không chút khách khí, nhiều đóa hỏa diễm màu đỏ thắm từ trong hư không nhảy ra, hướng chung quanh thiêu đốt đi, dần dần bao vây Thanh Hoa lão tổ vào trong.

Thanh Hoa lão tổ mặt liền biến sắc, đối với vị pháp tướng tu sĩ cả người trên dưới bị hỏa diễm vây quanh này rất kiêng kỵ, nhưng Thanh Hoa lão tổ lúc này hiển nhiên không thể tự làm yếu đi khí thế của mình, quanh người dân dân lóe lên từng đạo hoa quang kỳ lạ.

– Thế nào, còn có một vị đạo hữu nữa sao không lộ diện ra đi? Chẳng lẽ các hạ sợ đối mặt cùng tại hạ hay sao, hoặc là nói vị đạo hữu này cùng tại hạ quen biết hay sao?

Những thứ pháp tướng tu sĩ này không người nào là dễ dàng tiếp xúc hay đối phó, vì chỉ cần tâm tư hơi lưu chuyển, họ có thể đem sự tình nguyên ủy suy đoán hết chín phần mười.

– Làm gì mà nói nhảm nhiều như vậy, đánh xong trước rồi hãy nói!

Hai tay của Khúc Thiên Thành lão tổ đẩy về phía trước, hỏa diễm hừng hực cơ hồ muốn đem toàn bộ hư không đều đốt thành màu đỏ thắm. Đồng thời quang hoa quanh người Thanh Hoa lão tổ tăng vọt, bắn ra đối chọi cùng ánh lửa màu đỏ thắm giữa không trung.

Lương Thiên Phong lão tổ cười “ha ha” một tiếng, hai tay liên tiếp bắn ra, từng đạo phong luân từ bốn phương tám hướng cắt nhanh về phía Thanh Hoa lão tổ.

– Thiên địa lay động, hư không động đãng. Lúc này Hoa Ngọc tông đoán đan tầng tám tu sĩ đã bị Lục Bình liên tiếp đánh tới bên ngoài mười mấy dặm, lúc này y đã sớm bất tỉnh nhân sự, nhưng vẫn còn sống sót.