Chương 635: Một lời vạch trần

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Đỗ thị mặc dù hết sức giữ vững trấn định, nhưng một con Tâm Linh thủ yêu có thể tu luyện tới đoán đan kỳ còn mang đến cho nàng không khỏi rung động: tầm linh thử, đó là yêu thú cấp thấp nhất tu luyện giới, có thể tu luyện tới luyện huyết hậu kỳ cũng có thể đủ xưng tông làm tổ trong tâm linh thử, bây giờ trước mặt nàng lại là một con tâm linh thử sống sờ sờ hóa thành hình người.

Đại Bảo quay đầu lại nhìn Đỗ thị một cái, cũng không bởi vì Đô thị nói phá ra chân tướng của hắn mà tức giận, mà là xoay người vừa đi vừa nói:

– Hai đứa bé kia của ngươi bây giờ cũng không lo ngại. Ngươi hãy đi theo ta đi, lão đại nhà ta có lời muốn hỏi người.

Tâm sự vội vã Đỗ thị theo Đại Bảo đi tới chỗ thạch thất của Lục Bình, lại xa xa thấy Đỗ Gia Lạc đang quỳ gối trước của một gian thạch thất.

– Lạc nhi!

Trong tiếng hộ của Đỗ thị tràn đầy vui sướng. Đỗ Gia Lạc sửng sốt, quay đầu thấy Đỗ thị hoàn hảo không việc gì đứng chỗ không xa phía sau mình, nhất thời từ dưới đất nhảy lên một cái, lao tới Đỗ thị, vui vẻ nói:

– Mẹ, người, người không ngờ lại không sao?

Đỗ thị nhìn Đại Bảo mỉm cười một bên, lập tức liền hiểu rõ ra. Đỗ Gia Lạc quỳ trên mặt đất, hiển nhiên là thỉnh cầu tên “lão đại” thần bí kia xuất thủ cứu hắn.

Quả nhiên, một bên Đại Bảo cười nói:

– Đứa nhỏ của người này ngược lại cũng hiểu tâm khả gia, xem người thời điểm mới vừa được cứu về động phủ đã là cục diện chết người, liền năn nỉ lão đại nhà ta xuất thủ cứu trì. Mặc dù ta đã liên tục nói cho hắn biết thương thế của ngươi cũng không lo ngại rồi, nhưng tiểu tử này vẫn như cũ lại quỳ trên mặt đất không chịu đứng dậy, không phải là muốn nhìn thấy ngươi không việc gì lúc này mới coi xong!

Đỗ thị sờ sờ đầu của Đỗ Gia Lạc, cảm kích hướng Đại Bảo nói:

– Đa tạ các hạ

Đại Bảo cười hắc hắc nói:

– Ngươi không cần cám ơn ta, muốn tạ chính là cám ơn lão đại nhà ta!

Đỗ thị gật đầu một cái, nói:

– Không biết nữ nhi kia của ta bây giờ ở nơi nào, kính xin các hạ cho biết.

Đỗ thị vừa dứt lời, liền thấy trong thạch thất đi ra một bé gái như phần trác ngọc khí vậy, đó không phải là tiểu hồ yêu bị nàng nâng niu cưng chiều trong tay thì còn là ai?

Nguyên vốn tiểu hồ yêu bị thương, sau khi nhìn thấy Đỗ thị, nhất thời từ trong lòng của tiểu nữ hài nhảy xuống, chạy tới Đỗ thị, bị Đỗ thị khom người xuống ẵm trong tay, ôm vào trong ngực thật chặc.

Lục Linh nhi thấy Đỗ thị lại là mẫu thân của tiểu hồ yêu, trên mặt thoáng qua một chút về kinh ngạc, nhưng vẫn nói:

– Phụ thân đã ở bên trong chờ, hay là trước tiên người theo ta đi ra mắt phụ thân đi.

Nguyên vốn thấy con gái của mình bình yên vô sự Đỗ thị lúc này mới nhận ra được một cổ uy áp nhàn nhạt từ trên người cô gái nhỏ trước mặt truyền tới, mình không ngờ lại từ trên người của tiểu cô nương này cảm nhận được một loại thiên nhiên áp chế: cái này, đây là đỉnh cấp yêu thú huyết mạch uy áp!

Trong lòng của Đỗ thị lại run lên. Nếu như nói lúc trước Tâm linh thử thân là cấp thấp nhất trong yêu tộc có thể trưởng thành đoán đan kỳ tu sĩ đã làm Đỗ thị khiếp sợ, bây giờ trước mắt tiểu cô nương này xuất hiện lại làm trong lòng của Đỗ thị mơ hồ nhưng mà đối với tên tu sĩ không thấy mặt kia sinh ra một loại kính sợ.

Tiến vào trong thạch thất, một cổ linh khí nồng đặc lập tức đem mọi người đắm chìm trong đó. Đỗ thị sâu hoắm hít hai khẩu khí, trên mặt hiển lộ ra một tia biểu lộ say mê. Nàng đã bao nhiêu năm không cảm thụ qua linh khí nồng đặc như vậy rồi?

Nhưng càng làm nàng khiếp sợ chính là, sau khi nàng tiến vào thạch thất, lập tức lại thấy hai tiểu đồng diện mạo tương tự với bé gái trước kia. Trên người ba tên hài đồng này truyền tới huyết mạch uy áp khiến cho Đỗ thị không dám có chút di động. Mặc dù nàng năm đó tu vi so với ba người này cao hơn, nhưng đến từ yêu tộc trời sanh huyết mạch áp chế lại làm trong lòng nàng tràn đầy sợ hãi.

Nàng từ trong miệng của Đỗ Gia Lạc đã biết được tình cảnh ngày đó sau khi nàng chết ngất, biết được ba tên tiểu hài tử như tu sĩ này chính là ân nhân cứu mạng cả nhà bọn họ. Đồng thời còn có một con rùa đen to lớn đưa bọn họ dẫn tới trong tòa động phủ này. Mà thiếu niên lớn mập mới vừa kia chính là ngày đó hắn gặp phải hai tên đi Thiên Sơn độc phong, sau đó một tiên nhân trong đó lại cho hắn hai viên linh thạch,còn một vị tiên nhân khác lại cho hắn phù bảo bảo vệ tánh mạng. Hơn nữa là tên”lão đại” trong miệng của tên tiến nhân lớn mập kia, cũng là “phụ thân” trong miệng của ba tên tiểu tiên nhân kia.

Sau Đỗ thị lại thấy tên rùa đen tiên nhân kia mang cả nhà bọn họ tới trong chỗ tòa động phủ này. Một tên thanh niên to con thành thật, còn có một bé gái mười ba mười bốn tuổi, Đỗ thị cũng lần nữa từ trên người cô gái nhỏ này cảm nhận được huyết mạch uy áp mà chỉ đỉnh cấp yêu thú mới có thể có. Tuy nhiên cùng ba tên hài tử nhỏ hơn kia so sánh, huyết mạch uy áp của bé gái này là lộ ra yếu đi một ít, hơn nữa cũng cùng ba người lúc trước hơi bất đồng, hiển nhiên cũng không phải là cùng chủng tộc, bất quá tu vị lại cao hơn nếu so với ba người hài tử kia.

Đỗ thị yên lặng theo sau lưng Đại Bảo, trong lòng đối với tên tu sĩ lộ diện kia càng thêm kính sợ cùng tò mò, cũng đối với thân phận của người nọ có suy đoán mơ hồ.

Lục Bình tinh nghiên trong thạch thất từ trong Doanh Thiên đạo tràng mang ra ngoài một bộ cao cấp phù liên quan tới chế luyện truyền thừa điển tịch, đặc biệt là liên quan tới luyện chế phá cấm phù.

Bản thân của Lục Bình đối với phá giải cấm chế rất có tâm đắc, đáng tiếc Chân Linh phải có liên quan phá cấm phù truyền thừa lại chỉ có thể đạt tới ngũ sắc. Hơn nữa có liên quan tới nội dung đệ ngũ sắc truyền thừa cũng có rất nhiều thiếu sót. Trên dưới chân Linh phái trừ Thiên Tuyết lão tổ có thể dựa vào pháp tướng kỳ tu vi miễn cưỡng luyện chế ra, chính là Huyền Câu chân nhân cũng bất quá chỉ có thể chế thành tứ sắc phá cấm phù thôi. Hơn nữa trong quá trình luyện chế lãng phí linh tài tư nguyên có lúc khiến cho phá cấm phù lộ ra có chút không thường thất.

Trong lúc Lục Bình chuyên nghiên đối với tứ sắc phá cấm phù mới vừa có chút thu hoạch, liền thấy Đại Bảo đi vào phòng tu luyện của hắn, nói:

– Lão đại, mẫu thân của tiểu tử kia tỉnh rồi.

Khi Đỗ thị đi vào phòng tu luyện của Lục Bình, thấy trên người một tên người tuổi trẻ không một tia linh lực ba động đang ngồi xếp bằng ở vị trí đầu.

Đỗ thị cũng không nhận ra trên người của người trước mắt không có linh lực ba động lại cho rằng hắn là người bình thường. Điều này vừa vặn nói rõ người trước mắt tu vi đã đạt đến cảnh giới phản pháp quy chân, chính là mình năm đó khi tu vị chưa từng bị tổn thương, chỉ sợ cũng xa không phải là đối thủ của người trẻ tuổi trước mắt này, cho nên tư thế và trạng thái của Đỗ thị càng thấp hơn, rất cung kính hướng Lục Bình quỳ xuống, nói:

– Vị vong nhân Đỗ thị cám ơn tiên nhân ân cứu mạng!

Lục Bình nhìn Đỗ thị trước mắt, trong ánh mắt thoáng qua một đạo thanh quang, mặt lộ vẻ kinh ngạc, nói:

– Đạo hữu nguyên vốn là Yêu Hồ nhất tộc. Tại hạ là lần đầu tiên thấy kim đan đoạt xá chi nhân, nhìn người thần trí không hư hại, xem ra trước khi đoạt xá tu vi không dưới đoán đan hậu kỳ. Tuy nhiên nhìn dáng dấp người ở đây trước lúc đoạt xá, tuy nói thân trí không hư hại, nhưng bản thân kim đan lại bị thương nặng. Tu vi này cũng một đường giảm lùi xuống đến dung huyết hậu kỳ, đáng tiếc!

Đỗ thị trong nháy mắt nghe Lục Bình một hơi liền khiếu phá cùng chân của nàng, nhất thời toàn thân run rây giống như si khang, bất quá năm xưa dù sao cũng là đoán đan hậu kỳ tu vi, chỉ chốc lát sau Đỗ thị liền trấn định lại, nói:

– Tại hạ tự tin hồ tộc bí thuật của ta sẽ không bị một pháp tướng kỳ tu sĩ khám phá, không ngờ các hạ thần thông hơn người, chỉ nhìn một cái liền nhìn phá ra chân tướng của tại hạ.

Lục Bình thấy Đỗ thị kia thừa nhận ngược lại cũng và nhiên, vì vậy cười nói:

– Chút tài mọn thôi, chẳng qua là tại hạ còn là lần đầu tiên thấy đoạt xá chi nhân, cho nên khó tránh khỏi có chút ngạc nhiên, kính xin đạo hữu chớ trách. Nhưng tiểu tử bên ngoài kia có biết được đạo hữu ngươi cũng không phải là mẹ của hắn hay không?

Đỗ thị gật đầu một cái, nói:

– Tại hạ đoạt xá chi nhân cũng không phải là mẫu thân của hắn, mà là một cô gái sắp chết, sau đó được phụ thân của Lạc nhi cứu, sau khi vết thương khỏi, tại hạ phát hiện tự thân tu vi căn cơ tổn hao nhiều, đã không cách nào tiên thêm một bước, đồng thời cũng sợ tu luyện giới hiểm ác, vì báo ân liền gả cho phụ thân của Lạc nhi, muốn làm một cô gái người phàm. Không ngờ phụ thân của Lạc nhi mười năm trước bất ngờ bệnh qua đời, tại hạ lại sanh ra nữ nhi. Tại hạ chỉ đành phải tận tâm nuôi dưỡng hai huynh muội này. Cũng may Lạc nhi từ nhỏ biết được thân phận của ta, Lạc nhi thiên tính thuần lương, cũng không vì mình có một dưỡng mẫu là yêu tộc, cùng với nhân yêu lẫn vào máu muội muội mà lại có bất kỳ tâm tình mẫu thuẫn, ngược lại hắn còn rất hiếu thuận.

Lục Bình gật đầu một cái, nhưng lại kỳ quái hỏi:

– Đạo hữu tuy nói là yêu tộc, nhưng trước khi đạo hữu đoạt xá cũng là hóa hình yêu tu, xem ra đối với nhân tộc tu luyện ít nhiều có chút hiểu rõ mới phải, sao dưỡng tử của người trước khi chưa khai mở huyết mạch trở thành tu sĩ, lại để cho hắn nuốt bảo vật tăng cường thân thế? Chẳng lẽ đạo hữu không biết như thế ngược lại sẽ khiến cho hắn mất đi cơ hội khai mở huyết mạch trở thành tu sĩ sao?

– Ngươi, làm sao ngươi biết?

Đỗ thị trong lòng không khỏi khiếp sợ, nhìn vẻ mặt bình tĩnh Lục Bình lộ ra có chút không biết làm sao.

Một bên Đại Bảo thấy vẻ khuôn mặt của Đỗ thị đề phòng, có chút bất mãn nói:

– Hừ, ngươi sợ rằng còn không biết chứ, ngươi thật cho là Doanh Hà phái tu sĩ kia sẽ hảo tâm tới cửa vì ngươi chữa trị thương bệnh sao? Bọn họ nhìn trúng bất quá là một thân của dưỡng tử ngươi tràn đầy dược lực tinh thuần huyết mạch thôi. Ngươi không phải không biết cái gì gọi là “Nhân đan” chứ?

– Nhân đan?

Đỗ thị kinh kêu thành tiếng, hiển nhiên nàng đối với Nhân đan cũng có hiểu biết.

Đại Bảo ở một bên tiếp tục nói:

– Đương nhiên là Nhân đan, nếu không người cho rằng Doanh Hà phái dung huyết tu sĩ sẽ tự nhiên vô cớ đến nhà người vì người chân bệnh sao? Chỉ sợ khi Doanh Hà phái tu sĩ đã sớm đến Đỗ gia thôn kiểm trắc thiếu niên trong thôn có tư chất khai mở huyết mạch hay không, tiểu tử nhà ngươi bí mật cũng đã bị người ta phát hiện. Nghe nói trong Doanh Hà phái cũng có một tên pháp tướng lão tổ, bảo vật có thể tăng cường cường độ thân thể tu sĩ có tầm quan trọng đối với pháp tướng tu sĩ, xem ra ngươi cũng phải có hiểu một chút chứ?

Đỗ thị không hiểu hỏi:

– Nhưng khi Doanh Hà phái tu sĩ kia vì sao không đây phát hiện thân thể của Lạc nhi khác thường, liền đem Lạc nhi lược đi, mà là một mực đảm nhiệm cuộc sống trong thôn của một nhà chúng ta?

Lục Bình cười nói:

– Điểm này hay là ta nói đi. Luyện chế Nhân đan, trọng yếu nhất là huyết mạch, hơn nữa còn là tràn đầy sinh cơ huyết mạch, hơn nữa sau khi luyện chế Nhân đan rất nhanh dùng mới có thể ở thời gian ngắn nhất phát huy ra hiệu lực lớn nhất. Doanh Hà phái pháp tướng tu sĩ kia xem ra chưa chuẩn bị sẵn sàng, vì vậy mới có thể để mặc cho bọn người tiếp tục sống sót. Trong mắt bọn hắn bọn người bất quá là một ít người phàm thôi, chẳng lẽ còn có thể chạy ra khỏi chưởng khống của bọn họ hay sao?

Đỗ thị kinh ngạc nhưng không lên tiếng, sau một lúc lâu mới phảng phất phản ứng kịp vậy, nằm rạp người hướng Lục Bình bái lạy, nói:

– Kính xin đạo hữu cứu ba người mẹ con ta!

Lục Bình phất tay đỡ Đỗ thị lạy phục trên đất trước khi không dậy, nói:

– Đạo hữu không cần như vậy. Tuy ta không phải là đối thủ của Doanh Hà phái lão tổ kia, nhưng chỉ cần bọn ngươi tạm thời lánh ở chỗ này, xem ra Doanh Hà phái tu sĩ cũng không tìm được bọn người. Tuy nhiên tại hạ còn muốn biết được nguyên nhân tại sao đạo hữu trước khi dưỡng tử của người khai mở huyết mạch lại cho hắn dùng tăng cường cường độ thân thể?

Lục Bình có thể nhìn ra Đỗ thị mặc dù bị hắn khám phá không ít lại lịch, nhưng trong lòng đối với hắn còn là vạn phần đề phòng, vì vậy đối với nàng tiến hành chất vấn, ý đồ tiên phát chế nhân.

Quả nhiên, Đỗ thị từ trong lời nói của Lục Bình nhìn ra hắn đối với thân phận yêu tộc của mình cũng không tín nhiệm, vì vậy thở dài một cái, nói:

– Đây cũng là bởi vì duyên cớ của tiểu nữ.

Dứt lời, Đỗ thị đem quá trình Đỗ Gia Lạc dùng linh dược giảng thuật một lần cho Lục Bình. Thì ra là bởi vì năm đó khi Đỗ thị đoạt xá cũng không thành công, để lại rất nhiều hậu hoạn, những năm này kinh thường tính bị bệnh liệt giường. Đỗ Gia Lạc còn trẻ bị bệnh liệt giường. Hồ yêu tiểu muội của hắn thấy ca ca vất vả, liên thường vào tới thâm sơn đào được một ít quả dại và món ăn sơn dã mưu đồ giảm bớt gánh nặng cho ca ca.

Mà trong quá trình này, tiểu hồ yêu cũng không biết đem dã quả trở thành linh quả gì để cho Đỗ Gia Lạc ăn, mà Đỗ Gia Lạc cũng không biết, sau khi trực tiếp ăn vào bị hôn mê ba ngày mới tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại hiệu quả rõ ràng nhất chính là khí lực tăng nhiều. Một hài tử mới mười tuổi lực khí không ngờ lại có thể sánh ngang cùng một người nam tử trưởng thành. Hơn nữa theo tuổi tác của hắn tăng trưởng, tích chứa với dược lực trong huyết mạch cũng không ngừng bị hấp thu, khí lực trở nên càng lúc càng lớn.

Lúc này Đỗ thị cũng ý thức được không đúng. Đỗ thị hỏi thăm, huynh muội hai người liền nói cùng nàng những gì đã diễn ra. Đỗ thị cũng không biết là nên tiếc nuối hay là nên may mắn, nhưng nàng cũng ý thức được chuyện này tuyệt không thể tiết lộ. Nhưng chuyện khí lực của Đỗ Gia Lạc tăng nhiều thực cũng không cách nào giấu giếm, vì vậy mới có thuyết pháp Đỗ Gia Lạc trời sanh thần lực.