Chương 877: Lục Bình thu đồ đệ

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Hiển nhiên Lục chân nhân đây là muốn ban thưởng cho hắn. Điền Việt vội vàng tiến lên, lạy nói:

– Đệ tử ra mắt Lục sư thúc!

Lục Bình gật đầu một cái, nói:

– Nỗ lực của người bản chân nhận thấy được, có thể trở thành vị luyện đan đại sư thứ nhất của bản phái Tứ đại đệ tử, bực này thành tựu cũng đã vượt ra khỏi kỳ vọng của bản chân nhân không ít!

Bàn tay của Lục Bình lộn một cái, một đóa hỏa diễm màu xanh da trời lẳng lặng thiêu đốt trong tay của Lục Bình.

Bốn phía một mảnh tiếng vang cũng hút khí lạnh, thiên địa linh hỏa, lại là thiên địa linh hỏa! Lục Huyền Bình chân nhân tưởng thưởng đệ nhất danh lại là một đóa thiên địa linh hỏa, hơn nữa nhìn dáng vẻ phẩm chất xem ra là huyền cấp thượng phẩm!

Mấy vị luyện đan đại sư mặc dù chuyện trước đã biết được Lục Bình muốn tưởng thưởng thiên huyền một đóa huyền cấp thượng phẩm thiên địa linh hỏa, nhưng thời điểm thấy Lam linh hỏa còn vẫn không được có chút kinh dị.

Đặc biệt là Lý Yến Sơn đại sư, trước mắt hắn chưởng không một đóa thiên địa linh hỏa cũng bất quá chính là huyền cấp thượng phẩm. Hơn nữa Lôi Kích diễm hỏa tính thiên về cuồng bạo, sao so sánh được cùng Lam linh hỏa trong huyền cấp thượng phẩm linh hỏa thích hợp luyện đan nhất.

Mà mấy vị luyện đan đại sư khác kinh dị ngược lại không phải là phẩm chất của linh hỏa, mà là bản thân Lam linh hỏa!

Bọn họ phần lớn biết được Lục Bình trên luyện đan một đường quật khởi là bởi vì được một vị tán tu đan sư truyền thừa. Mà đóa Lam linh hỏa này chính là vật truyền thừa trọng yếu nhất của vị tán tu đan sư kia.

Đóa linh hỏa này đối với Lục Bình mà nói có thể nói là ý nghĩa phi phàm, bởi vì luyện đan giới có một hạng truyền thống, đó chính là coi trọng đối với vật truyền thừa của đan sư lúc ban đầu. Bởi vì vật này tồn tại cũng thường thường ý nghĩa kéo dài truyền thừa phía sau bản thân đan sư!

Mà Lam Linh hỏa đối với Lục Bình không thể nghi ngờ chính là loại vật truyền thừa tốt nhất kéo dài này. Lục Bình trên thuật luyện đan một đường đột nhiên tăng mạnh, từ Lam Linh hỏa đạo Huyền Thiên Nhiên linh diễm, rồi đến Tử Khí Đông Lai diễm, Xích linh diễm, Ngân Đô linh diễm, so với Lam Linh hỏa phẩm cấp cao không phải số ít, mà Lục Bình lại thủy chung chưa từng vứt đi Lam linh hỏa phẩm cấp thấp nhất, vì chính là loại truyền thừa kéo dài này.

Mà bây giờ Lục Bình cũng muốn đem Lam linh hỏa tưởng thưởng cho Điền Việt!

Mấy vị luyện đan đại sư trong lúc liếc mắt nhìn lẫn nhau, ánh mắt nhìn lại hướng Điền Việt không ngờ lại mang theo một tia biểu lộ “tiểu tử này may mắn”!

Điền Việt hoàn toàn không ngờ Lam linh hỏa đối với Lục Bình ý vị như thế nào. Hắn chẳng qua là tâm tình kích động đem một đóa thiên địa linh hỏa này đã thuộc về mình thận trọng nhận vào tay, lại hoàn toàn không thấy chung quanh các vị đại sư nhìn về phía hắn với ánh mắt cổ quái.

Đây chính là đóa thiên địa linh hỏa thứ nhất tới tay hắn. Lúc trước kia Địa Tâm Dong diễm chẳng qua là Huyền Phương chân nhân cho hắn mượn sử dụng trong Đan các đại khảo, cũng không phải là vật của hắn, mà bây giờ đóa Lam linh hỏa này cũng thật thật tại tại thuộc về mình!

Huống chi Địa Tâm Dong diễm kia vô luận là phẩm chất của hỏa chúng, còn là dùng tới luyện đan, đều không thể so sánh cùng Lam linh hỏa!

Lục Bình nhìn Điền Việt yêu thích không buông tay Lam Linh hỏa đem chơi trong tay, đột nhiên há mồm hỏi:

– Điền Việt, ta giao cho ngươi đan phương người đã luyện thành hay không?

– Đan phương?

Điền Việt cả người chính là run lên, cấm địa phía sau Doanh Sơn tiền viện, Lục Huyền Bình chân nhân cỡi ngựa Đại Quý chân nhân, còn có Lục Cầm nhi chân nhân kia, bé gái chân nhân xa lạ, từng cảnh từng cảnh liền triển khai trước mặt của Điền Việt: này chẳng lẽ là thật sao?

Lục Bình thấy sau khi mình hỏi thăm, Điền Việt đột nhiên phảng phất hóa đá vậy, không ngờ lại bắt đầu tẩu thần rồi, người này ngược lại cũng thật là tên kỳ ba!

– Thế nào, quên rồi sao? Vẫn không luyện thành?

Điền Việt một kích linh, lúc này mới nhớ tới đứng trước mặt rốt cuộc là người nào, mồ hôi lạnh nhất thời liền thấm ướt sau lưng, đây là thật, đây là thật!

Điền Việt cũng không cách nào át chế kích động trong lòng nữa. Hai tay lay động lấy ra ba cái bình ngọc từ trong trữ vật đại, lấy bái sư đại lễ quỳ rạp xuống trước người Lục Bình, nói:

– Đệ tử không dám quên, Thác Nguyên đan, Nhận Mạch đan, Thuần Huyết đan, đệ tử đều đã luyện thành, kính xin sư thúc kiểm nghiệm!

Lúc này vô luận là ai cũng nhận ra được trang diện có chút không đúng, đợi lúc nhìn được Điền Việt đột nhiên lấy bái sư đại lễ quỳ rạp xuống trước người Lục Bình, toàn bộ quảng trường của Đan các nhất thời ồn ào!

Đến nay Lục Huyền Bình chân nhân không có đệ tử truyền thừa y bát phá thiên hoang muốn thu đệ tử rồi sao?

Còn tiểu tử này muốn dựa vào Đan các đại khảo đệ nhất muốn xếp vào Lục Huyền Bình chân nhân môn hạ!

Mấy trăm người ồn ào chẳng qua là trong nháy mắt liền tắt, toàn bộ quảng trường yên lặng như tờ. Mấy trăm con mắt nhìn về phía Điền Việt té quỵ xuống đất cùng với Lục Huyền Bình chân nhân.

Mồ hôi hột theo Điền Việt phát sao rơi xuống mặt đất. Ánh mắt của Điền Việt không dám có một tia du di, gắt gao nhìn chằm chằm mặt đất trước người Lục Bình.

Lục Bình cười “ha ha” một tiếng, từ trong tay Điền Việt nhận lấy ba cái bình ngọc, từ bên trong mỗi bình đổ ra một viên đan dược, sau đó lại đem bình ngọc trả lại trong tay của hắn, nói:

– Đứng lên đi, Trùng Hoa nhất mạch môn hạ rất ít được đại lễ này. Ngươi luyện thành xong ba loại đan dược này, ngày sau vừa là môn hạ đệ tử của ta, chỉ cần trong lòng tồn cung kính là được!

Cái này, này thì xong rồi sao? Lại dễ dàng như vậy là được làm đệ tử của Lục Huyền Bình chân nhân sao?

Bốn phía tu sĩ nguyên vốn còn muốn xem một cuộc vui kích động lòng người, lại không ngờ Lục Huyền Bình chân nhân lại có thể hời hợt đang lúc liên diễn xong như vậy!

Những Điền Việt lúc này lại đắm chìm trong vui sướng to lớn: có thể trở thành Lục Huyền Bình chân nhân môn hạ đệ tử, cái gì Đan các đệ nhất, tưởng thưởng gì đều không trọng yếu, không đúng, Lam linh hỏa này, Lam linh hỏa này cũng không thể không muốn, dẫu có chết cũng không thể ném! Đây là truyền thừa, đúng rồi, năm đó Lục Huyền Bình chân nhân, không đúng, là lão sư, năm đó thời điểm lão sư mới vừa trở thành luyện đan sư nghe nói là bởi vì một đóa Lam linh hỏa này. Đây là vật truyền thừa, lão sư đem vật truyền thừa thuật luyện đan của ông ta cho mình!

Lúc này Điền Việt rốt cục ngộ đến chân ý Lục Bình tưởng thưởng Lam linh hỏa cho hắn!

Lục Bình thấy hắn lĩnh ngộ ý của mình, không khỏi cười nói:

– Chính người nếu đã luyện chế thành ba loại đan dược này, hiện ở trong tay lại có Thất Bộ Văn đan, tu vi cũng đạt tới dung huyết điên phong, xem ra lên cấp đoán đan kỳ chẳng qua là vấn đề thời gian rồi.

Điền Việt rốt cục bình tĩnh lại, thu Lam linh hỏa vào, lắng nghe lời của Lục Bình.

Lục Bình thấy hắn sau khi trải qua mừng rỡ vẫn có thể gắng giữ tâm thái tĩnh táo, trong lòng không khỏi gật đầu một cái, nói:

– Ngươi tuy đã là Thính Đào phủ môn hạ, nhưng muốn sau khi người lên cấp đoán đan kỳ mới có thể chính thức bái sư, khoảng thời gian này hãy thu hồi tâm, hãy cố gắng đem tu vi rèn luyện một phen, sau đó đi trên Hoàng Ly đảo bế quan đi!

– Đệ tử nhớ rồi!

Lục Bình hài lòng gật đầu một cái, cười nói:

– Ngươi nếu đã luyện thành Lam Thủy đan, cũng đã là bản phái vị luyện đan đại sư thứ mười, có tư cách ở Đan các chấp chưởng một cái thượng cấp luyện đan lô. Đây cũng là nguyên nhân vi sư ban cho ngươi linh hỏa, nhưng không vì người chuẩn bị luyện đan lô, chính người hãy nhớ nhận lấy, cũng không nên giống như vi sư năm đó vậy, sau khi trở thành luyện đan đại sư mấy năm mới biết mình còn có một hạng đặc quyền như vậy!