Chương 1437: Phi Lương Sơn ( tục )

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Không phải đâu, Hao hổ không ngờ lại bị Lục Thiên Bình đó bắt sống!

Hà Tây đại hình tông môn Lạc Nhật tông thứ nhất đích truyền Bùi Thành Tú vào lúc nhận được tin tức thét lên một tiếng kinh hãi. Chẳng những các phái đích truyền tu sĩ bên cạnh sợ ngây người, chính là các phái chư vị lão tổ gặp nhau một bên khác của đỉnh Phú Lương sơn một thời gian cũng nhìn lại hắn.

Hao hổ Hổ Liệt Phong, lấy thân phận Ban Lan hổ tộc tu sĩ đời thứ ba người thứ nhất ngồi vững vị sơn quân thứ sáu cai tộc. Tuy nói là sơn quân của đuôi chót nhất, nhưng cái tộc bắt đầu từ vị sơn quân thứ ba thẳng thắn cũng không phải là đối thủ của hắn, chỉ là bởi vì duyên cớ bối phận cao mà xếp hạng trước Hổ Liệt Phong.

Người này uy danh hiển hách trong Tây Bắc yêu tộc, ở Trung Thổ tu luyện giới cũng rất có danh tiếng. Người này vì thế đã từng ở Tây Hoang chi địa đuổi giết Tử Dương cung thứ hai đích truyền Phiền Minh Kiệt ba ngàn dặm.

Sau đó tuy bị Nhạn Nam Phi ngăn cản, nhưng Nhạn Nam Phi cuối cùng cũng không thể làm gì được người này. Hắn đã ung dung rút đi trước khi Tử Dương cung những người khác chạy tới, trải qua đánh một trận Hao hổ Hổ Liệt Phong bắt đầu thanh danh thước khởi ở tu luyện giới.

Đợi đến sau khi Tây Hoang yêu tộc liên hiệp cùng Tử Dương cung mấy phen đại chiến, Hổ Liệt Phong liên tiếp đánh chết Tử Dương cung đại tu sĩ một vị, pháp tướng trung kỳ tu sĩ hai người, đánh cho bị thương đại tu sĩ ba người chiến tích cuối cùng danh dương Trung Thổ tu luyện giới. Thật ra thì lực cường đại đã sớm không thể nghi ngờ, chính là một viên hãn tướng của Ban Lan hổ tộc không thể có nhiều.

Nhưng chính là một tên yêu tu ngay cả Tử Dương cung đều cảm thấy nhức đầu như vậy, khi cùng Lục Thiên Bình đó giao thủ không lâu không ngờ lại bị bắt sống. Mặc dù bọn hắn đã nghe được rất nhiều tin đồn có liên quan Bắc Hải Thủy Kiếm Tiên, nhưng thời điểm hết thảy thật đúng là phát sinh trước mắt những thiên chi kiêu tử này vẫn đủ làm bọn hắn sinh ra chấn động.

Tuy nhiên lần này nhất định muốn Lục Bình hoàn toàn khiến cho các phái đồng bối con em cúi đầu trước mặt mình. Thời điểm mọi người chưa phục hồi tinh thần lại trong tin tức Lục Bình bắt sống Hổ Liệt Phong, một đạo tiếng huýt gió dồn dập phá vỡ hư không định Phi Lương sơn.

Bùi Thành Tú thần sắc cả kinh, hỏi:

– Tin khẩn cấp, xảy ra đại sự gì?

Mọi người không rõ, liền thấy Bùi Thành Tú vội vàng đứng dậy trong tay bấm ra mấy đạo pháp quyết. Tiếng huýt gió phá vỡ hư không nhất thời càng ngày càng gần, biết một cái vũ trạng ngọc giản rơi vào trong lòng bàn tay của hắn.

Một bên Nam Cung Tiểu Kiếm thấy vậy tinh thần chấn động cả lên, hỏi:

– Bùi đạo hữu, xảy ra chuyện đại sự gì?

Mọi người nhìn Bùi Thành Tú, lại thấy trên mặt của hắn tràn đầy tất cả đều là thần sắc cổ quái, dường như đang khó có thể tin, lại giống như cảm thấy tức cười buồn cười, nhưng dường như đang cố kỵ cái gì không dám cười ra tiếng. Theo sát đó lại hiện ra một đạo vẻ mê võng, cho tới trên mặt của hắn tràn đầy vẻ phức tạp, thậm chí ngay cả Nam Cung Tiểu Kiếm hỏi thăm đều không nghe được vậy.

Mọi người mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng mà Bùi Thành Tú ở thực lực cũng có thể được liệt vào hạng trung trong mọi người, lại là bổn địa đồng đạo, các phái đích truyền ít nhiều đều phải cho chút mặt mũi. Mắt thấy hắn tình cảnh như thế, làm sao không biết nhất định là xảy ra chuyện đại sự gì không xong.

Cuối cùng vẫn những lão tổ của các phái ở một bên đỉnh núi khác giống vậy cũng đang chú ý bọn họ nhịn không được tức giận. Lạc Nhật tông đại trưởng lão Đàm Trọng lão tổ ho khan một tiếng, hỏi:

– Thành Tú, xảy ra chuyện gì cớ sao tâm thần thất thủ?

Bùi Thành Tú trong giây lát nghe bổn phái lão tổ hỏi thăm, nhất thời một tiếng hao phục hồi tinh thần lại. Hắn biết được mình sợ là mất mặt mũi trước mặt các phái chúng tu, trong lúc nhất thời càng lộ vẻ tay chân luống cuống, không biết nên làm thế nào cho phải.

Đàm Trọng lão tổ thấy con em nhà mình hốt hoảng như vậy cũng rất có chút không vui, trong giọng nói mang chút thất vọng, nói:

– Cầm phi hồng tin đến đây đi!

Bùi Thành Tú như trong mộng mới tỉnh, giữa mặt đỏ tới mang tai vội vàng đem phi hồng tin muốn giao cho bổn phái đại trưởng lão.

Vào lúc này, bên ngoài Phi Lương sơn đột nhiên rơi xuống mấy đạo độn quang. Mấy tên tu sĩ trẻ tuổi liên tiếp đi ra từ trong độn quang.

– Ha, Đông Phương sư huynh, sao người trở lại, không cùng Lục Thiên Bình đó giao thủ sao?

– Thủy Tinh cung Tần Thế Quân sao cũng trở lại, nhìn dập sắc mặt của hắn rất khó coi. Chẳng lẽ bọn họ đều thua trong tay Lục Thiên Bình rồi sao?

– Thúi lắm, đây mới chút thời gian, hơn nữa, Tần sư huynh làm sao có thể bại!

– Thủy sư tỷ, bên này!

– Lăng Vân cốc Lô Tri Xuyên giống như chưa trở về!

– Mấy người này là thế nào, sao ai cũng giống như là dừa bị mắc hơi sương vậy chứ?

Mấy vị tu sĩ trở về Phi Lương sơn không thể nghi ngờ phải là các thánh địa cùng với đại hình tông môn đích truyền tu sĩ, toàn bộ tu luyện giới đều là hậu khởi chi tú hách hách nổi danh.

Chẳng qua những người này sau khi rơi vào đỉnh Phi Lương sơn, sắc mặt của từng người một đều tỏ ra cực kỳ khó coi. Hoặc là sắc mặt âm trầm, hoặc là mặt mũi lạc tịch, hoặc là thần sắc cổ quái, hoặc là khó có thể tin,…, nói tóm lại cũng chưa có một người bình tâm tình khí.

– Cái gì, điều này sao có thể?

Nơi xa truyền tới một tiếng thét kinh hãi, rõ ràng là vị Lạc Nhật tông đại trưởng lão cầm lấy phi hồng tin từ trong tay Bùi Thành Tú. May là vị lão tổ đó trên ngàn năm hàm dưỡng, giờ khắc này cũng không cách nào giữ vững tâm thái yên tĩnh vô ba của mình, không nhịn được kêu thành tiếng.

– Đàm Trọng đạo hữu, cớ gì hốt hoảng như thế?

Thất Phiến lão tổ trong lòng chợt động, mở miệng hỏi.

Vị Lạc Nhật tông đại trưởng lão mặt mũi cười khổ đem phi hồng tin cầm trong tay giao cho trong tay Thất Phiến lão tổ.

Thất Phiến lão tổ nhìn một chút nội dung bên trong, “hả” xong một tiếng, theo sát không dấu vết liếc một bên Lăng Vân cốc Thuần Dương lão tổ một cái. Sau đó ông ta bất động thanh sắc đem phi hồng tin giao cho trong tay Mãn Nguyệt lão tổ bên cạnh.

Nam Cung Tiểu Kiếm đám đệ tử đời thứ ba mắt thấy các phái lão tổ đều biết được đã xảy ra chuyện gì, trong lòng chợt động, liền vội vàng tiến lên kéo đại sư huynh Đông Phương Ngạn Hồng nhà mình tới đây, nói:

– Đông Phương sư huynh, ngươi không phải nói muốn cùng Lục Thiên Bình đó so tài một phen sao, sao vào lúc này trở lại, chẳng lẽ là…

Đông Phương Ngạn Hồng cười khổ một tiếng, nhìn nhìn mấy người trở về đỉnh Phi Lương Sơn, hướng Tần Thế Quân nói:

– Tần huynh, nếu không ngươi tới nói đi!

Tần Thế Quân cũng hiếm thấy lộ ra vẻ khổ sở, nhìn một chút Lăng Vân cốc thứ hai đích truyền Triệu Tri Tiết trong chúng tu, nói:

– Đông Phương huynh cũng cho tại hạ một vấn đề khó khăn. Tuy nhiên chuyện này sớm muộn đoàn người đều sẽ biết. Ừ, chính là Lục Thiên Bình đó đánh bại Lăng Vân cốc Lô đạo hữu, bọn ta cảm thấy không tự lượng sức, vì vậy liền đi trước quay trở về!

Ánh mắt của mọi người đều nhìn về Triệu Trị Tiết trong đám người, có người tâm tư linh xảo cũng không quên đưa mắt nhìn lướt qua Bùi Thành Tú. Họ lại thấy Bùi Thành Tú cũng mặt mũi vẻ cổ quái nhìn về Triệu Tri Tiết, trong lòng biết được mới vừa Bùi Thành Tú thất thố chỉ sợ có liên quan với Lô Tri Xuyên.

Triệu Tri Tiết nghe thứ nhất đích truyền nhà mình thua trong tay Lục Bình quả nhiên trên mặt hiện lên một mảnh thất vọng. Tuy nhiên hắn còn cười mạnh nói:

– Thế nào, Lô sư huynh thua trong tay Lục Thiên Bình đó xem ra khiến cho chư vị kinh ngạc như vậy sao? Dù sao Lục Thiên Bình đó là nhân vật ngay cả Thiên Ma đều có thể đánh lui, Lô sư huynh thua trong tay hắn cũng không tốt làm chư vị như thế chứ?

Đông Phương Ngạn Hồng cùng đám người Tần Thế Quân đều cười khan một tiếng, nói:

– Phải phải, không sai không sai!

Ngay vào lúc này, chỗ lão tổ của các phái tụ tập đột nhiên truyền đến một tiếng giận dữ:

– Đáng chết sao dám như thế!

Mọi người nhìn lại, thấy Lăng Vân cốc Thuần Dương lão tổ Trường Sinh Tử râu tóc tất cả đột nhiên dựng đứng, khuôn mặt giận không kìm được, nói:

– Bắc Hải đáng chết! Sao dám lấn hiếp Lăng Vân Cốc như thế? Lão phu sẽ làm cho hắn tỏa cốt dương hội!

Các phái đích truyền tất cả giật mình, duy chỉ có đám người Tần Thế Quân, Thủy Chí Nhu, Đông Phương Ngạn Hồng tựa hồ đã sớm ngờ tới sẽ một dạng như vậy không may may thấy kỳ quái.

Mắt thấy đến các phái lão tổ rối rít khuyên nhủ, kia Lăng Vân Cốc đích truyền Triệu Tri Tiết lạnh lùng nói:

– Tần đạo hữu, Thủy đạo hữu, Đông Phương Đạo Huynh, ta kia đại Sư Huynh đến tột cùng như thế nào bại vào Lục Thiên Bình tay, kính xin hai vị báo cho!

Ba người liếc nhau một cái, cuối cùng vẫn là kia Thủy Chí Nhu mở miệng nói:

– Lư đạo hữu tìm kia Lục Thiên Bình so tài, nhưng là bị Lục Thiên Bình một chiêu chỗ bại, . . .

– Cái gì? Tuyệt không có khả năng này!

Không đợi Triệu Tri Tiết phát tác, các phái mấy tên tâm cao khí ngạo đích truyền đầu tiên liền không ngồi yên, lập tức bật lên theo bản năng cao giọng nói.

Tần Thế Quân sắc mặt trầm xuống, nói:

– Chư vị là đang chất vấn bọn ta nói láo sao?

Chọn lên mấy tên tu sĩ thân phận địa vị tự nhiên không thể cùng những Thánh Địa này đệ nhất đích truyền muốn nghe tịnh luận, nghe vậy mặt liền biến sắc, hơi có chút không cam lòng lại ngồi trở xuống.

Liền nghe kia Đông Phương Ngạn Hồng giống nhau cười khổ nói:

– Ta biết chư vị cũng không tin, nhưng mà sự thật chính là như thế, nghe được Lư đạo hữu thua chạy tin tức sau, bọn ta tự nghĩ thực lực cùng Lư đạo hữu cũng bất quá tại ngang nhau, vì để tránh cho tự rước lấy nhục, chỉ đành phải mỗi người lui trở lại.

Đường đường thánh địa đệ nhất đích truyền, thậm chí ngay cả một vị cùng giai tu sĩ một chiêu đều không tiếp nổi, khó trách mấy cái này cố gắng khiêu chiến Lục Thiên Bình các thánh địa cùng với đại hình tông môn đích truyền tu sĩ từng cái một hối lưu lưu chạy trở lại, cũng khó trách kia Bùi Thành Tú trước đó thất thố như thế.

Chẳng qua là bực này chuyện tuy nói mất mặt, lại cũng không cần đưa đến kia Lăng Vân Cốc Thuần Dương lão tổ như thế đại động nóng tính, coi như là vị này lão tổ tái lòng dạ nhỏ mọn, rốt cuộc cũng là mình tài nghệ không bằng người, có làm sao có thể tại chỗ liền phát tác trở lên đột nhiên chọc người nhạo báng?

Nam Cung Tiểu Kiếm đầu óc chuyển thật nhanh, kết luận trong này tất nhiên có ẩn tình khác, vì vậy suy nghĩ kia Bùi Thành Tú lần nữa nhìn lại, không ngờ kia Bùi Thành Tú thấy được ánh mắt của hắn lại theo bản năng trốn ra đi.

Nam Cung Tiểu Kiếm “Hắc hắc” cười một tiếng, nói:

– Bùi đạo hữu, trong này chính là còn có cái gì bọn ta không biết được ẩn tình?

Người này gian hoạt như quỷ. Hắn nhìn thấu đầu mối cũng không đi hỏi thăm đám người thánh địa đích truyền Đông Phương Ngạn Hồng, Tần Thế Quân tận mắt nhìn thấy, mà đi hỏi thăm Bùi Thành Tú trái hồng mềm này. Hiển nhiên là bởi vì Trùng Thiện các hắn cũng không sợ đắc tội Lạc Nhật tông.

Bùi Thành Tú ấp a ấp úng đáp:

– Có ẩn tình gì, cực vị thánh địa đạo huynh không đã nói qua rồi sao!

– Là sao?

Nam Cung Tiểu Kiếm cười cười âm hiểm, đang định tiếp tục hỏi tới, lại nghe nơi xa quát to một tiếng. Lăng Vân cốc Thuần Dương lão tổ Trường Sinh Tử đứng lên, song chưởng đẩy ra hư không, nói:

– Lục Thiên Bình, ngươi lấn Lăng Vân cộc ta không người vậy ư, để lão phu tiếp ngươi!

Tất cả mọi người sửng sốt. Lục Thiên Bình đó không ngờ lại đã đến sao?

Đỉnh Phi Linh sơn gió nổi mây vần, theo Trường Sinh Tử song chương tổng ra, mây mù bao phủ đỉnh núi nhất thời biến đổi thành một con vân loan to lớn. Vân loan ré dài một tiếng, đập cánh giơ vuốt, bắt đi hai cái chấm đen chỗ cực xa ngoài núi.