Chương 722: Đồng thuật đề thăng

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chớp mắt thời gian một năm lại trôi qua, Lục Bình từ trong bế quan tỉnh lại, khẽ mỉm cười sau khi thần niệm đảo qua, đem câm chế tu luyện thạch thất khai mở.

Lục Đào Hoa nhảy nhảy loi choi từ bên ngoài thạch thất đi vào, khi trông thấy Lục Bình thì cười “hì hì”, nói:

– Ca ca, cái chén ngọc kia có phải là nên cho Đào hoa hay không?

Lục Bình để cái chén ngọc trước người, chính là Đại Bảo từ cái giếng trong ở tiểu viện trong hàng rào tre ở Quyền Cốc không gian tìm được. Ban đầu bên trong chén còn có một ít nước trong tràn đầy, và cái chén nước trong này chính là một loại thiên địa kỳ vật, một loại kỳ thủy có thể dùng để để thăng “Tam Thanh Chân Đồng” thần thông.

Loại nước này cực kỳ hiếm thấy, chính là nước giếng bị linh mạch hàng năm nuôi dưỡng, rồi sau đó từ từ ngưng tụ một cỗ Thủy Tinh chi khí. Loại thủy linh khí này khác với Quỳ Thủy Tinh Hoa , dùng để ngưng luyện hộ thân cương khí cũng không hiệu quả bao nhiêu, ngược lại đối với những loại tu luyện dị thuật thần thông khác thì rất có kỳ diệu.

Loại Thủy Tinh chi khí này ở trong nước giếng tạo thành xong liền sẽ tự động tan bay đi, muốn thu góp cực kỳ khó khăn. Nhưng cái chén ngọc này cũng là một món dị bảo, tuy nói chẳng qua là ngưng luyện một đạo bảo cấm, bất quá đối với việc thu thập một ít linh dịch cũng như giữ vững đặc hiệu của chúng cũng rất có hiệu quả. Hơn nữa, tất nhiên trong giếng kia cũng lưu lại trận pháp đặc thù của Doanh Thiên phái, dùng để trợ giúp chén ngọc này ngưng tụ Thủy Tinh chi khí.

Linh thảo viên của Lục Bình ở trong Hoàng Kim ốc có kích thước càng lúc càng lớn, chủng loại càng ngày càng nhiều. Trước đó có Mộc loan điểu Loan Ngọc xử lý mọi việc, Lục Bình trên căn bản không cần quan tâm. Sau đó Loan Ngọc theo Diễm Vô Cửu lão tổ rời đi, Lục Bình chỉ đành phải đem một phần tinh lực quản lý linh thảo viên.

Bất quá tình huống như thế sau khi Lục Đào Hoa hóa hình thành công cũng đã khiến cho Lục Bình lần nữa lấy được sự giải phóng. Lục Đào Hoa chính là linh yêu đào thụ hóa hình mà thành. Mặc dù nàng được Long Hòe lão tổ truyền thừa, nhưng với tính tình tĩnh nhã, thiên tính thích linh mộc hoa cỏ, hơn nữa thiên phú của nàng đối với những thứ hoa cỏ này sinh trưởng có tác động giúp tăng trưởng rất lớn. Vì vậy, Lục Bình liền giao cho nàng nhiệm vụ quản lý toàn bộ cả tòa linh tháo viên trong Hoàng Kim ốc, hiển nhiên Lục Đào Hoa cũng vui sướng ở trong đó.

Về sau, Lục Bình lại đem giao toàn bộ điển tịch liên quan tới bồi thực linh thảo, linh hoa, linh mộc cho Lục Đào Hoa, còn nghĩ đến việc truyền thụ cho nàng phương pháp phối trí mấy loại linh dịch như Bách Hoa Ngọc Lộ, Thiên Hương Lộ. Những năm gần đây Lục Đào Hoa thay Lục Bình xử lý toàn bộ linh tháo viên đầu ra đấy đàng hoàng, một ít năm trăm năm linh thảo đã bắt đầu lục tục thành thục.

Một năm trước, lúc Lục Bình chuẩn bị bế quan hấp thu Thủy Tinh chi khí đề thăng “Tam Thanh Chân Đồng”, cũng đã để cho tiểu cô nương này thấy qua cái chén ngọc, vì vậy liền muốn đòi lấy đi chén ngọc này.

Chén ngọc này tuy nói rất kỳ diệu, nhưng chung quy chẳng qua là một món pháp bảo bình thường do một cái bảo cấm ngưng luyện mà thôi. Vì vậy sau khi xuất quan, Lục Bình liền đáp ứng đem chén ngọc này giao cho nàng.

Lục Bình biết Lục Đào Hoa định dùng chén ngọc này thu thập dịch sương ở trong linh thảo viên.

Những thứ dịch sương này ẩn chứa linh khí cùng với tinh hoa của cỏ cây, là vật tất không thể thiếu để bồi thực các loại linh dịch.

Mỉm cười nhìn Lục Đào Hoa cầm ngọc chén cáo hứng bỏ đi, thanh quang trong đôi mắt của Lục Bình đại thịnh. Hiện nay hắn đã ngưng luyện sáu loại kỳ thủy vào thần thông “Tam Thanh Chân Đồng”, thần thông diệu dụng càng thêm rõ rệt.

Lục Bình lấy ra một cái ngọc tủy bình, từ bên trong đổ ra tám viên Đoán Linh đan.

Trải qua chuyến đi Quyền Cốc không gian, Lục Bình lại quyên góp đủ số linh thảo cần thiết cho mấy lò Đoán Linh đan. Dù gì hắn cũng không muốn lộ ra tin tức mình có Vạn Diệu Ngọc Lộ, mặc dù luyện chế hai lò, hơn nữa đem thành đan suất ổn định ở bốn thành (tức cho ra bổn viên), nhưng Lục Bình không tính toán, đem tám viên Đoán Linh đan này giao cho môn phái.

Cộng thêm trước đó Lục Bình giữa riêng lại tám viên Đoán Linh đang trên người của hắn lại có mười sáu viên Đoán Linh đan.

Bất quá Lục Bình không tính luyện chế nữa, trừ tạm thời chưa dùng tới ra, thuật luyện đan của hắn bây giờ còn đang thuộc về giai đoạn tăng tiến lên cao. Hiện nay tuy nói đã có bốn thành thành đan suất, nhung Đoán Linh đan có giá trị trân quý vượt xa so với pháp tướng kỳ đan dược, nên bây giờ đại lượng luyện chế vẫn là được không bằng mất.

Luyện chế nhiều, Lục Bình cũng biết được Đoán Linh đan cũng không phải là lợi hại như trong tưởng tượng. Tu sĩ ngưng luyện thiên địa linh vật vốn có một hạn chế, là nhu cầu đối với linh vật mỗi một lần nhiều nhất chỉ có thể đủ tăng trưởng hai phẩm cấp.

Mà hai cái này phẩm cấp này liền khiến cho tu sĩ có thể dung luyện linh vật hạn chế rất gay gắt, cho dù là Đoán Linh đan đối với việc này cũng không thể giúp ích gì nhiều.

Nếu nói Đoán Linh đan có thể đề thăng tu sĩ dụng luyện thiên địa linh vật phẩm cấp, chỉ là bởi vì các loại nguyên nhân, tu sĩ không cách nào đạt tới yêu cầu dung luyện thiên địa linh vật tới hai phẩm cấp, tỷ như tu sĩ lần đầu tiên dung luyện thiên địa linh vật có thể đạt tới địa cấp hạ phẩm, như vậy lần thứ hai dung luyện linh vật nhiều nhất cũng bất quá chính là địa cấp thượng phẩm.

Hạn chế này cho dù có dùng nhiều Đoán Linh đan hơn nữa cũng không cách gì đột phá và dung luyện thiên cấp linh vật. Huống chi mỗi một người tu sĩ chỉ có thể dùng có ba viên Đoán Linh đan.

Những vị tu sĩ này bởi vì các loại nguyên nhân ngoài ý muốn, cuối cùng thực lực cũng chỉ có thể đủ đế dung luyện địa cấp trung phẩm linh vật. Như vậy lúc này liền hiển hiện ra ý nghĩa trọng đại của Đoán Linh đan: nó có thể trợ giúp tu sĩ dung luyện thiên địa linh vật đạt tới phẩm cấp cao nhất Khương Thiên Lâm lão tổ lúc lên cấp đoán đan hậu kỳ, đã từng dung luyện hai phần địa cấp thượng phẩm linh vật. Lúc dung luyện thiên địa linh vật lần thứ ba, nguyên bản lấy thực lực của ông ta lúc đó nhiều nhất chỉ có thể đủ dung luyện một phần thiên cấp trung phẩm linh vật, bất quá bởi vì hai viên Đoán Linh đan, Khương Thiên Lâm lão tổ nhất cử dụng luyện hai phần thiên cấp trung phẩm linh vật, thành tựu bát phẩm kim đan trung thượng phẩm.

Cũng giống như thế còn có Lưu Thiên Linh lão tổ. Liễu Thiên Linh lão tổ nhiều nhất bất quá cũng như Huyền Linh phái Phùng Hư Đạo dung luyện hai phần thiên cấp hạ phẩm linh vật bình thường. Hơn nữa Phùng Hư Đạo thực lực còn áp trên Liễu Thiên Linh lão tổ một bậc. Bất quá sau khi phục dụng hai viên Đoán Linh đan, Liễu Thiên Linh lão tổ nhất cử dụng luyện ba phần thiên cấp hạ phẩm linh vật, miễn cưỡng thành tựu bát phẩm kim đan, sau khi lên cấp pháp tướng kỳ ngược lại đè ép Phùng Hư Đạo một bậc.

Tác dụng thứ hai của Đoán Linh đan là có thể rút ngắn thời gian tu luyện của tu sĩ. Khúc Huyền Thành, Lương Huyền Phong, Quách Huyền Sơn, còn có Lý Huyền Âm Chân Nhân đã vẫn lạc vốn mong muốn dung luyện thiên cấp hạ phẩm linh vật đều cần một thời gian dài tích lũy để uẩn, bất quá sau khi phục dụng Đoán Linh đan cũng đều tiến trước một bước thành tựu thất phẩm kim đan, lên cấp pháp tướng kỳ.

Mặc dù như thế, công hiệu của Đoán Linh đan cũng đủ làm cho cả tu luyện giới điên cuồng. Khó trách năm đó đều nói nguyên nhân lớn nhất Phi Linh phái bị tiêu diệt chính là do thứ Đoán Linh đan này.

Dù sao nhìn thấy Đoán Linh đang trong lòng Lục Bình cũng chợt có một ý tưởng mới: Bắc Hải bần tích, ngay cả Phi Linh phải có phương pháp luyện chế Đoán Linh đan, nhưng lại chịu hai thứ hạn chế.

Thứ nhất, dĩ nhiên là mười mấy loại ba ngàn năm linh thảo cực kỳ trân quý dùng để luyện chế Đoán Linh đan. Những linh thảo này cơ hồ đang nằm trên lằn ranh tuyệt diệt trong tu luyện giới. Mà một địa của Doanh Thiên phái trong Quyền Cốc không gian cũng trồng rất nhiều những linh thảo này. Năm đó, Doanh Thiên phát lại là đồng minh của Phi Linh phái ở Trung Thổ, chẳng lẽ nguyên bản giữa hai phái đã ngầm có hiệp nghị gì liên quan tới Đoán Linh đan này hay sao?

Nghĩ tới đây, Lục Bình cũng không tự chủ nhớ tới Vạn Diệu Ngọc Lộ. Thật ra thì nói đến mấu chốt luyện chế đoán linh đan chân chính, thì những thứ linh thảo trân quý kia cơ hồ tuyệt diệt kia cũng chỉ ở thứ yếu, yếu tố chân chính nhất chính là nằm ở Vạn Diệu Ngọc Lộ này.

Mỗi một lò luyện chế Đoán Linh đan đều cần một giọt Vạn Diệu Ngọc Lộ. Mặc dù một phần Vạn Diệu Ngọc Lộ có chừng ba mươi sáu giọt, nhưng trình độ khan hiếm của Vạn Diệu Ngọc Lộ thậm chí còn ở trên thiên cấp thượng phẩm linh vật một ít. Như vậy, Phi Linh phái năm đó luyện chế Đoán Linh đan cần Vạn Diệu Ngọc Lộ là từ đâu mà tới đây?

Vạn Diệu Ngọc Lộ cũng không giống như những thứ linh thảo kia, có thể thông qua bồi dục tỉ mỉ mà thu hoạch. Vạn Diệu Ngọc Lộ là thiên địa linh vật, trời sanh đất dưỡng, có thể có được toàn bằng cơ duyên, ai biết làm sao sẽ xuất hiện kỳ trân như vậy.

Bất quá Lục Bình lập tức cũng lại nghĩ tới Đông hải vẫn lạc mật địa, nghĩ tới thung lũng Lạc Kim trong Thất Tinh Động Thiên, nghĩ tới mình có một cái đầm Vạn Độc tương ở trong Hoàng Kim ốc kia, trong lòng Lục Bình như sóng cuộn biển cồn. Chẳng lẽ thiên địa linh vật sinh thành còn thật sự có thể thông qua thủ đoạn nào đó tiến hành khống chế hay sao?

Lục Bình bấm ngón tay tính thời gian một chút, cũng đã đến ngày giờ Lưu Huyền Viễn chân nhân trở về Bắc Hải.

– Lục Bình tìm ra từ trong trữ vật pháp khí một đống đồ lớn, những thứ này Lục Bình chỉ muốn nhờ Lưu Huyền Viễn chân nhân mang về cho Hồ Lệ Lệ một số đồ đạc hữu dụng.

Tuy nói bây giờ Chân Linh phái đã âm thầm nắm giữ cự ly siêu viễn Truyện Tống Trận, hơn nữa trải qua Huyền Thân chân nhân cải tạo, đã có thể một lần truyền tống năm người. Nhưng một lần truyền tống cân tiêu hao hai khối cực phẩm linh thạch, điều này đối với Chân Linh phái trước mắt giàu có hơn không ít vẫn là một khoản chi ra không rẻ gì. Hơn nữa, Truyền tống trận ở một đầu hải vực kia vẫn như cũ nằm trong phạm vi thể lực của yêu tộc. Vì vậy mỗi một lần truyền tống, Chân Linh phái trên dưới đều
cực kỳ cẩn thận.

Mặc dù hiện ở trên tay Lục Bình có năm, sáu viên cực phẩm linh thạch, nhưng cũng không nỡ dễ dàng tiêu hao ở trên Truyền tổng trận như vậy.

Lần này ngoài Lưu Huyền Viễn chân nhân trở về Bắc Hải ra, còn có hai vị đoán đan kỳ tu sĩ ban đầu đã cùng Lưu Huyền Viễn chân nhân cùng nhau đi tới nơi này, ngoài ra một người lại là Lý Nam chân nhân.

Trải qua nhiều năm khảo nghiệm, Lý Nam chân nhân rốt cục được Quách Thiên Sơn lão tổ thu làm đệ tử ký danh, chấp thuận hắn trở về Bắc Hải tu luyện công pháp hoàn chỉnh hơn, nhưng điều này đối với hắn mà nói là một cơ duyên. Lý Nam chân nhân có thể bằng vào một bộ công pháp không trọn vẹn và cũng chưa ra hình dáng gì một đường tu luyện tới đoán đan sáu tầng, có thể thấy tư chất, ngộ tính, nghị lực của hắn cũng không tệ, cái kém ở đây bất quá chính là cơ duyên mà thôi.

Lần này Thiên Sơn lão tổ đem hắn thu làm đệ tử ký danh chính là một lần cơ duyên có thể làm cho hắn đi xa hơn. Hiện nay Chân Linh phái để uẩn đã vượt xa không phải là thứ lúc trước có thể so sánh được. Do đó, tìm được một bộ công pháp thích hợp cho Lý Nam tu hành cũng không phải là quá khó khăn.

Dĩ nhiên, như vậy Lý Nam chân nhân cho dù có trở thành đệ tử chánh thức của Chân Linh phái cũng không thể nào có cơ hội tu luyện công pháp chân truyền. Hiển nhiên là Lý Nam chân nhân cũng không hy vọng xa vời như vậy, có thể lên cấp đoán đan hậu kỳ đối với hắn mà nói cũng đã rất thỏa mãn rồi.

Bất quá Lý Nam chân nhân lần này đi Bắc Hải, cũng không có cơ hội trở lại Trung Thổ nữa. Đây là quy củ của Chân Linh phải quyết định ban đầu khi thành lập Doanh Sơn Tiên Viên. Doanh Sơn Tiên Viện chỉ có thể làm một cái xúc giác thế lực của Chân Linh phái thò ra ngoài. Nó bồi dưỡng ra đệ tử ưu tú đều phải đưa hướng Bắc Hải, Doanh Sơn Tiên Viện vĩnh viễn không thể bị Trung Thổ đệ tử nắm trong tay.

Lý Nam chân nhân đối với điều này ngược lại không coi là vấn đề. Cái mà hắn cầu bất quá chính là ở trên mặt tu hành tiến hơn một bước mà thôi, đi ở nơi nào hay làm gì cũng đều giống nhau. Hắn lúc này còn đắm chìm ở trong sự hưng phấn và rung động vì được xếp vào môn hạ của Thiên Sơn lão tổ cùng với biết được những gì liên quan đến Chân Linh phái.

Còn dư lại một danh ngạch thì lại là một gã đệ tử mới vừa tiến cấp dung huyết tầng bốn. Lục Bình nhíu tít hàng lông mày, hắn vốn nhận biết đệ tử này, chính là một trong những tên dung huyết tầng ba đệ tử ban đầu tiến vào Quyền Cốc không gian, hình như là họ Tôn. Hiện nay lên cấp dung huyết tầng bốn, đã có tư cách bái sư, liền bị đưa về Bắc Hải.

Lục Bình ngược lại có chút kinh ngạc, mặc dù tiên viện sẽ không để cho bốn thổ đệ tử chấp chưởng, nhưng cũng không cần thiết đưa đến Bắc Hải nhanh như vậy. Hơn nữa, nguyên bản kế hoạch là một khi có bốn thổ đệ tử lên cấp đoán đan kỳ, sẽ bị đưa về Bắc Hải đào tạo sâu rộng, bây giờ sao lại vội vàng như vậy?

Lục Bình mặc dù kỳ quái, nhưng một tên dụng huyết trung kỳ tiểu tu mà thôi, hắn cũng không để ở trong lòng. Ngược lại, Lưu Huyền Viễn chân nhân chỉ chỉ đệ tử này, nói:

– Ngươi hãy tới gặp qua Huyền Bình sư thúc.

Tên đệ tử này liền vội vàng tiến lên, nói:

– Đệ tử Tôn Tử Thuần ra mắt Huyền Bình sư thúc.

Lục Bình sững sờ một chút, cười nói:

– Thì ra là sư huynh thu đệ tử, ta nói sao bây giờ lại đưa hắn trở về Bắc Hải, thì ra là theo sư huynh cùng một khối trở về.

Lục Bình lúc trước còn chưa để ý, sau khi nghe nói là đệ tử của Lưu Huyền Viễn chân nhân, lúc này đối mắt mới xem xét cẩn thận, cười nói:

– Cơ sở tu hành cũng không tệ, tu luyện cũng là môn công pháp thành danh Mậu thổ chân thân quyết của Thiên Khang sư thúc, ngược lại cùng sư huynh tu luyện công pháp có chỗ thông suốt, khó trách được sư huynh coi trọng như vậy.