Chương 829: Vượt ngoài ý liệu

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Hai tay của Phạm Dư Khánh giống như một con bướm xuyên hoa, bấm ra mười mấy đạo pháp quyết.

Ngân thiện pháp tướng hơi chấn động một cái, một tiếng xé gió như có như không cất lên, một đôi cánh ve cơ hồ trong suốt đột nhiên từ sau lưng ngân thiền cấp tốc triển khai rung động.

Vô hình linh khí theo cánh ve chấn động, hóa thành từng cố dòng nước ngầm quỷ dị. Nhất thời mây bay trên bầu trời, lỗi diệt, điện tiêu, thần thông pháp trận do tam kiếm hợp bích mà thành của Bôn Lôi lập tức tan rả.

Ba người Bôn Lôi tam kiếm mỗi người đều hộc máu trở lui, lại thấy một đạo thông thiên kiếm khí từ sau lưng ba người dâng lên. Trong đạo kiếm khí này tựa hồ tích chứa vô số tiếng huyên náo, cơ hồ toàn bộ thiên địa đều phải bị tiếng huyên náo này che mất.

Cánh ve rung động hình thành dòng nước ngầm linh khí quỷ dị nhất thời bị tiếng sáo tạp này hóa giải.

Ở sát na ba người bại lui, đạo kiếm khí này từ sau hướng về phía trước, chém về phía ngân thiện pháp tướng to lớn trong bầu trời.

Lục Bình hết sức khống chế Trường Lưu kiếm, thi triển bộ kiếm quyết đại thần thông này Lục Bình còn cảm thấy có chút chưa quen, nhưng uy lực lại nhất định không tầm thường.

Bởi vì Trường Lưu kiếm, và bởi vì Lục Bình tu luyện Bắc Hải thính đào quyết, cho nên trong đạo kiếm khí Phí Phản Doanh Thiên này phát ra một loại ồn ào giống như sóng biển phập phồng, trường giang chảy cuồng cuộn, tiếng sóng dữ dội đánh vào bờ…

Phạm Dư Khánh thấy lại là cái tên tu sĩ có đoán đan kỳ tu vi lúc trước không ngờ lại lấy kiếm thuật thần thông phá hết pháp tướng thần thông của mình, thần sắc lộ ra vẻ âm trầm hơn, vô hạn sát cơ từ trên người Phạm Dư Khánh phát ra.

Ngân thiền pháp tướng ré dài một tiếng, thiên tượng bốn phía đại biến, Lục Bình cùng với Bôn Lôi tam kiếm phảng phất lập tức bị rơi vào trong mùa hè vô cùng vậy.

Thái Huyền chi thứ biến thành cái miệng của ngân thiền lần này lại thoát ra, hóa thành mười tám cây thiên thứ đen nhánh lóe sáng, chia làm mười tám phương vị đâm vào trong kiếm khí do Lục Bình lấy Trường Lưu kiếm biến thành.

Lục Bình sắc mặt đại biến, mặc dù lần này Thái Huyền chi thứ biến thành thiên thứ chỉ có mười tám cây, không bằng so với lúc trước biến hóa thành bốn mươi chín cây, nhưng Lục Bình lại có thể nhận ra được giữa sự khác nhau rõ ràng giữa chúng.

Đây là Phạm Dư Khánh sau khi lên cấp pháp tướng kỳ, ngưng tụ thành thân thông chủng tử, chính là bản mệnh đại thần thông!

Lúc này Lục Bình thi triển Phí Phản Doanh Thiên kiếm thuật đại thần thông đã không cách nào thu hồi, Lục Bình chỉ đành phải triệu hồi Trường Lưu kiếm trước, liền thấy mười tám cây Thái huyền chi thứ này vào trong thông thiên kiếm quang, linh khí ngưng tụ trong đạo thần thông này liền giống như quả cầu da xì hơi, bắt đầu cấp tốc thu nhỏ lại, uy lực càng lúc càng giảm. Mà pháp tướng trôi lơ lửng ở trên đỉnh đầu Phạm Dư Khánh lại như là một loại khí cầu được bơm khí vậy, từ từ phồng lớn lên, pháp tướng cũng lộ ra rõ ràng, thậm chí trên cánh ve cơ hộ trong suốt kia cũng cũng hiển hiện ra văn lộ rất rõ ràng.

Đợi đến Phạm Dư Khánh đưa tay triệu hồi mười tám cây thiên thứ, lần nữa ngưng tụ thành Thái Huyền chi thứ, hóa thành ngân thiện pháp tướng khâu khí, thì thông thiên kiếm quang của Lục Bình cũng chỉ còn dài có ba thước, đâm vào trước người Phạm Dư Khánh thì ngay cả hộ thân cương khí đều không thể xúc động liền tự biến thành vô hình.

Lục Bình lần đầu tiên thi triển Phí Phản Doanh Thiên thần thông truyền thừa của Doanh Thiên phái liền bị Phạm Dư Khánh phá vỡ sạch sẽ và lưu loát như vậy, mặc dù thân thông này trước mắt ở trong tay Lục Bình có thể phát huy ra đại thần thông cấp bậc uy năng, nhưng uy năng không dưới uy lực của Đại Giang Đồng Khứ kiếm quyết, nhưng trước mặt bản mệnh đại thần thông của pháp tướng tu sĩ vẫn không chịu nổi một kích.

Lục Bình đứng ở một bên cạnh Bôn Lôi tam kiếm, song phương cùng Phạm Dư Khánh giằng co. Mặc dù Phạm Dư Khánh lấy thực lực tuyệt mạnh làm Bôn Lôi tam kiếm bị thương nặng, hóa giải đòn tập sát liên tục của Lục Bình, nhưng trong lòng hắn cũng hiểu rõ rằng, mình cho dù đại chiến thượng phong, nhưng đối mặt với bốn người liên thủ, dù muốn giết chết đối phương thì tuyệt không thể, đặc biệt là tên kiếm tu đứng bên cạnh Bôn Lôi tam kiếm kia. Người này nhất định không phải là Thiên Huyền Tông tu sĩ, nhưng một thân tu vi lại mạnh mẽ vô cùng, ít nhất mình ở thời điểm đoán đan chín tầng tu vi thì vạn lần không thể cùng người này so sánh.

– Phí Phản Doanh Thiên Kiếm Quyết? Doanh Thiên phái kiếm thuật truyền thừa diệt tuyệt hơn bốn ngàn năm hôm nay không ngờ lại hiện ra ở trên người các hạ, không biết các hạ xưng hô như thế nào?

Lục Bình cùng Phạm Dư Khánh liên tiếp đối công tự nhiên rơi vào trong mắt của Tần Vô Lượng cùng Chu Cửu Loan. Đối với hai người này mà nói, thực lực của Lục Bình cố nhiên làm bọn hắn rung động, nhưng nhận biết Lục Bình thi triển kiếm quyết càng khiến cho hai người chấn động hơn.

– Tại hạ Bắc Hải Lục Huyền Bình, ra mắt hai vị thánh địa đạo hữu.

Liếc mắt nhìn Phạm Dư Khánh, Lục Bình cũng không giấu giếm thân phận của mình, bởi vì hoàn toàn không cần thiết. Lúc này Lục Bình đã không thể chỉ cần diện mạo biến ảo là đã có thể che giấu thân phận của mình.

– Ngươi chính là Bắc Hải Lục Huyền Bình?

Ánh mắt của Chu Cửu Loan rốt cuộc lần nữa nhìn về phía Lục Bình, mang theo một vẻ kinh ngạc, nói bổ sung:

– Quả nhiên thực lực bất phàm, chẳng qua là hôm nay người đã đứng sai trận doanh, đáng tiếc một thân tu vi này. Bắc Hải có thể xuất hiện một vị tuấn kiệt như các hạ, xem ra cũng coi là đáng quý, hôm nay chỉ tiếc phải bỏ mạng ở nơi đây.

Lục Bình trong lòng trầm xuống. Lúc này Phạm Dư Khánh đã không cách nào lưu lại bốn người hắn liên thủ, nhưng đối phương vẫn không sợ hãi, vậy thì chỉ có thể là còn có tu sĩ của đối phương ấn nấp ở phụ cận.

Một tiếng sắt thép chạm nhau kéo dài từ vực sâu hơn mười dặm ngoài rừng rậm truyền tới. Thu Thủy Y Nhân kiếm cùng với Trường Lưu kiếm quanh quẩn quanh người Lục Bình nhất thời không chịu khống chế, chấn động liên hồi.

Đây là tiếng kiếm ngân vang của phi kiếm rút ra khỏi vỏ.

Lục Bình hai mắt híp lại, liền thấy trong rừng rậm bên ngoài hơn mười dặm, có một đạo thân ảnh chậm rãi dâng lên, rồi sau đó một đạo lửa đỏ mang theo một thanh phi kiếm màu trắng quanh quẩn ở dưới chân của hắn. Chỉ là một sát na công phu, đạo thân ảnh này liên đã đến gần trước Lục Bình.

Lục Bình há mồm đang muốn nói chuyện, người đến hai tay chỉ một cái, phi kiếm dưới chân đã hướng ngực Lục Bình đâm tới, không cho Lục Bình có bất kỳ cơ hội mở miệng nào.

Chỉ một kiếm đâm ra này đã khiến Lục Bình xuất một thân mồ hôi lạnh!

Trường Lưu kiếm ở dưới chân của Lục Bình hóa thành một con sông chạy chồm, mang theo Lục Bình lui về phía sau thật nhanh. Thu Thủy Y Nhân kiếm tán hóa ra vô số đạo kiếm quang, ở quanh người Lục Bình bao lại, tạo thành từng tầng kiếm quang rậm rạp chằng chịt.

Sấm thủy kiếm quyết đồng dạng cũng là một bộ phòng thủ pháp quyết xuất sắc.

Nhưng thanh phi kiếm lửa đỏ này vẫn nhắm vào trong đâm thẳng vào, một đường tồi khô lạp hủ, đem Sấm Thủy Kiếm Quyết do Thu Thủy Y Nhân kiêm biến thành phá sạch sẽ hết.

Lục Bình đã sớm thối lui ra khoảng cách mấy trăm trượng, nhưng thanh phi kiểm này vẫn như bóng với hình, kiếm ý sắc bén và nóng bỏng, xuyên thấu qua tầng tầng phòng thủ, trực tiếp chỉ về trước ngực của Lục Bình.

Tâm hạch không gian của Lục Bình bị kiếm ý đánh vào không ngừng chấn động. Thất Bảo Lôi Hồ phun khạc ra một đạo lôi quang sành sệch, bao phủ toàn bộ bản thể lại. Chính giữa tâm hạch không gian, chín con quái giao thì cấp tốc bơi lội bên ngoài kim đan. Bản mệnh nguyên thần đại trận ầm ầm di động, toàn bộ tâm hạch không gian rốt cục thoát khỏi ảnh hưởng của kiếm ý, lần nữa ổn định lại.

– Di!

Một đạo thanh âm quen thuộc vang lên ở bên tai Lục Bình:

– Quả nhiên ngày đó người còn giấu giếm thực lực. Hôm nay Tạ mỗ tất nhiên muốn đem toàn bộ bản lãnh bức ngươi phải xuất ra.

Lục Bình hết lùi lại lùi tiếp, nhưng thủy chung không cách nào thoát khỏi phi kiếm của người trước mặt đấm đánh. Chẳng qua trong chớp mắt, Lục Bình đã thoát khỏi phạm vị Phạm Dư Khánh cùng Bôn Lôi tam kiêm với khoảng cách mấy dặm.

Nơi xa, Bôn Lôi tìm kiếm thấy Lục Bình bị tập kích mà thất kinh, đang muốn tiến lên tương trợ, bên cạnh Phạm Dư Khánh cũng cười gằn, đem một cây Thái Huyền chi thứ hóa thành ba mươi sáu chi, đem Bôn Lôi tam kiếm đoàn đoàn vây khốn. Toàn bộ ba mươi sáu cây Thái Huyền chi thứ bay đầy trời này, đâm tới cực nhanh, phát ra âm thanh “Vèo vèo”.

Lục Bình nhìn thấy người trước mắt, muốn mở miệng nói chuyện, nhưng y tựa hồ cố ý không cho hắn có cơ hội nói chuyện, một kiếm đánh tiếp sau một kiếm, mỗi một kiếm đều hướng vào ngực của hắn mà đâm tới. Lục Bình dùng toàn bộ sức lực cả người, nhưng thủy chung không cách nào thoát khỏi kiếm thế của người mới đến.

Trường Lưu kiếm ở dưới chân một đường mang Lục Bình vào rừng rậm ở cách ngoài đó mấy dặm. Nơi xa, Bôn Lôi tam kiếm đã sớm biến mất ở trong ánh mắt của Lục Bình. Hơn nữa, vì đối phó nguy cục trước mắt của mình, lúc này Lục Bình đã sớm đem toàn bộ tinh lực thần niệm đặt ở trên người của kẻ trước mắt, làm gì còn có thể rảnh để đi tra xét tình huống của người khác.

Mượn cây cối trong rừng rậm, thân ảnh của Lục Bình một hóa hai, hai hóa bốn, bốn hóa tám, ba mươi hai đạo thân ảnh trước sau độn trốn về bốn phương tám hướng của rừng cây.

Một tiếng cười lạnh truyền tới, nói:

– Lục huynh, muốn cùng huynh chân chính đánh một trận bộ khó như vậy sao?

Trường kiếm lửa đỏ hướng bốn phía tuôn ra ba mười hai đạo kiếm quang, đem toàn bộ ba mươi hai đạo thân ảnh này chém vỡ thành một đoàn bọt nước, nhưng bản thể của trường kiếm vẫn thẳng tắp hướng về phía trước, đuổi theo một chỗ không một bóng người cách đó gần một dặm. Lại có một đoàn kiếm quang phảng phất nước sôi nấu chín bắt đầu từ trong hư vô dâng lên, miễn cưỡng ngăn trở trường kiếm lửa đỏ này lại.

Trên người Lục Bình khoác một loại áo quần giống như một đoàn đám mây ngũ sắc, ở trong rừng rậm tránh trái tránh phải, chợt ẩn chợt hiện. Trường Lưu kiếm dưới chân đã đổi thành Vượt Dương chu, còn Trường Lưu kiếm thì bị Lục Bình tế lên không trung, lần nữa hóa thành một đạo thiên hà từ trên trời giáng xuống, hạo hạo thang thang hướng về phía người đuổi theo mà chạy tới.

Thu Thủy kiếm vẫn thi triển Sấm Thủy Kiếm Quyết. Y Nhân kiếm thì thoát ra liên tiếp vẽ ra một mặt kiếm họa nửa vòng tròn giống như kiếm quạt vậy. Liên tiếp tám mươi mốt đóa kiếm hoa được Trường Lưu kiếm thi triển Đại Giang Đồng Khứ kiếm quyết, biến thành kiếm hà bay lên trên, hóa thành tám mươi mốt đóa bọt sóng trắng noãn như tuyết, hướng kẻ đuổi theo liên tục đánh vào.

Một tên đoán đan kỳ kiếm tu có thể thi triển một đạo kiếm thuật đại thần thông, ở cùng cấp tu sĩ cũng có thể coi là hảo thủ rồi. Có thể lấy hai thanh phi kiếm hoặc là nhiều hơn nữa thi triển một đạo thần thông, ở cùng cấp tu sĩ có thể đã coi là cao thủ. Nếu
có thể lấy hai thanh phi kiếm chia ra thi triển hai loại đại thần thông bất đồng, như vậy sợ rằng chỉ có những đệ tử kiệt xuất của đại môn phái mới có thể có tài nghệ làm được như thế.

Mà hôm nay, Lục Bình lấy ba thanh dưỡng linh phi kiếm chia ra thi triển ba loại đại thần thông kiếm thuật bất đồng, tu vi như thế chính là pháp tướng kiếm tu đang đuổi giết Lục Bình cũng không khỏi không âm thầm than thở.

Bất quá người đuổi giết Lục Bình hiển nhiên đối với lần này sớm đã có chuẩn bị, mặc dù Lục Bình triển hiện thực lực đã làm cho y động tâm, nhưng người này chẳng qua là bằng vào một thanh phi kiếm trong tay bổ ra tam kiếm hướng về phía trước.

Một kiếm, Sấm Thủy Kiếm Quyết biến thành Lậu Thủy kiếm quyết. Kiếm thứ hai, Thiên đội tuyết kiếm quyết hình thành tám mươi mốt đóa bọt sóng biến thành lục bình trôi không có rễ bám. Một kiếm nữa, Đại Giang Đồng Khứ kiếm quyết biến thành thiên hà
bị phân lưu ngay từ bên trong.

Nhưng nhìn gương mặt của người đuổi giết Lục Bình cũng không thấy vẻ kinh ngạc một chút nào. Y nhớ tới mới vừa rồi kẻ này đâm một kiếm xuất thần nhập quỷ làm Phạm Dư Khánh bị thương, trong lòng thầm nói một tiếng không xong, liền cảm giác được
xương sườn bên trái có một cỗ kiếm ý lạnh lẽo đâm thấu xương tủy.

Người đến hừ lạnh một tiếng, phi kiếm đỏ lửa trong tay hướng trước ngực thu lại. Một đạo hỏa hoàn từ trong người bung ra, bao phủ quanh người kẻ này.

Một tiếng bị ai truyền tới, kiếm quang màu tím ở bên ngoài ba thước chợt lóe lên rồi biến mất, kiếm ý lạnh lẻo nhất thời bị hóa giải thành vô hình.

Người đó đắc ý nói:

– Lục huynh, bốn kiếm bốn đạo đại thần thông đều xuất hiện, chân nguyên hùng hậu như vậy, kiếm thuật sắc bén như vậy, quả nhiên không hổ là Bắc Hải Thủy kiếm tiên. Nếu như Tạ mỗ chưa lên cấp pháp tướng kỳ, dĩ nhiên là cam bái hạ phong. Bất quá lúc này tại hạ cũng tự tin có thể dùng một thanh phi kiếm là có thể phá hết kiếm thuật thần thông của huynh.

Người đến gọi phá ra danh hiệu Lục Bình năm đó có được ở Bắc Hải tu luyện giới, bất quá Lục Bình cũng không thèm để ý, đối phương xuất thân bất phàm, có thể tra biết lai lịch của mình là một chuyện vô cùng bình thường.

– Vậy cũng chưa chắc.

Người đến hơi sững sờ, ngay sau đó mặt hơi biến sắc, trường kiếm trong tay không kịp suy nghĩ đã ném mạnh đi về phía sau.

Chỉ nghe tiếng sắt thép va chạm vào nhau truyền tới từ phía sau lưng, người đến không thể không liên tiếp lảo đảo tiến đi về phía trước mấy bước. Lúc xoay người nhìn lại, y đã thấy một đạo thông thiên kiếm khí hoành tráng màu vàng đang sụp đổ. Một thanh phi kiếm màu vàng thân giống như lân giáp vậy đang bay đi về phía sau, từng tiếng ai thanh rung động đang từ trên thân kiếm truyền tới.

Người đến mặc dù ngăn đón được một kích của Lục Bình này, nhưng bản thân y rốt cục cũng bị đạo kiếm thuật cấp bậc đại thần thông thứ năm của Lục Bình đánh cho tức ngực khó chịu vô cùng, chân nguyên rung chuyển, không cách nào duy trì loại tấn công hàm sướng lâm ly lúc trước.

Lục Bình rốt cục thoát khỏi kiếm thuật cường công liên tiếp của người này, có thể chậm lại thở một hơi để thích ứng, trong lòng thủy chung không cách nào bình tĩnh trở lại.

Người này không là người khác, chính là kẻ mà Lục Bình đã ở Tây Hoang chi địa làm quen được: chính là người đứng cuối của đại thần kiếm của Tử Dương cung lục – Thiếu Trạch kiếm Tạ Thiên Dương.

Lúc này Tạ Thiên Dương đã sớm lên cấp pháp tướng kỳ, một thân chân nguyên mênh mông sắc, hơn nữa còn có một thanh liệt hóa thiên dương kiếm, ngay từ lúc bắt đầu đã áp chế Lục Bình không còn chút sức nào để đánh trả lại, chỉ có thể một đường chạy trốn mà thôi.