Chương 1492: Biến cố mới

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Đông Hải Huyễn Linh đảo linh thạch tư nguyên tranh đoạt cuối cùng diễn biến thành Thủy Tinh cung, Liệt Thiên Kiếm phái cùng với Chân Linh phái ba nhà tranh nhau. Thủy Tinh cung nhìn như vẫn chiếm cứ rõ ràng ưu thế, nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra lúc này Thủy Tinh cung sớm đã không lớn bằng lúc trước.

Một nhà thánh địa một vị Chân Linh lão tổ hơn nữa hai ba vị Thuần Dương, thực lực như thế này đều không thể chiếm cứ ưu thế tuyệt đối trước mặt Chân Linh phái một môn phái mới vừa tấn cấp quật khởi đại hình tông môn chỉ có một vị Thuần Dương. Đợi đến trăm năm sau thực lực của Chân Linh phái lớn nữa, Liệt Thiên Kiếm phái cũng theo đó lông cánh đầy đủ, Thủy Tinh cung đối mặt hai nhà tông môn bức bách càng lúc càng thúc thủ vô sách.

Nhưng mà ba nhà này tranh giành cuối cùng lại đều bị Linh Yêu nhất tộc cường thế quật khởi mà che đậy ánh sáng. Long Hòe lão tổ xuất thân linh yêu nhất tộc ở Vẫn Lạc mật địa nhất cử thành tựu Chân Linh, thực lực tu vi của ông ta nhất cử chấn nhiếp ba người Nguyên Tửu, Tiêu Bạch Vũ cùng Lục Thiên Bình, tự mình đem Vẫn Lạc mật địa hóa thành đất sinh sống của Linh Yêu nhất tộc ở hải ngoại. Ba vị đại thần thông trước mặt Long Hòe lão tổ không dám có chút dị nghị.

Trong lúc nhất thời Long Hòe lão tổ ở tu luyện giới thanh thế không hai, còn có người nhiều chuyện đem Long Hòe lão tổ thành đệ nhất thiên hạ tu sĩ. Nhưng mà chỉ có tu sĩ đứng đầu tu luyện giới nhân yêu hai tộc mới có thể từ đám ba phái Thủy Tinh cung được Long Hòe lão tổ ủy thác hướng bọn họ truyền lại một câu nói: quý phái trước đây thành tựu Chân Linh tu sĩ sau khi đi Bắc Băng nguyên, hồn đăng của bọn họ tắt rồi sao?

Một câu nói thật đơn giản, tựa hồ toàn bộ tu luyện giới các thế lực lớn đều chưa từng có nhiều chú ý đối với Linh Yêu nhất tộc quật khởi. Nhưng mà chỉ có người mắt sáng chân chính mới có thể nhận ra được quỷ dị thật lớn từ trong thái độ lãnh đạm của nhân yêu hai tộc.

Một vị Chân Linh tu sĩ ra đời, một chủng tộc quật khởi chưa từng được coi trọng, những thứ này đều giữa sớm chiều có thể sửa đổi lực lượng đại thế của toàn bộ tu luyện giới. Các đại tông môn thế lực bộ lạc chủng tộc của tu luyện giới làm sao có thể biểu hiện không nghe không hỏi như vậy, loại bình tĩnh không giống tầm thường mới là quỷ dị lớn nhất!

Sau khi Nguyên Tửu lão tổ trở về Thủy Tinh cung Nguyên Phong lão tổ mặt mũi vẻ xấu hổ tới xin tội, không ngờ Nguyên Tửu lão tổ đối với lần này cũng không thèm để ý chút nào, mà đổi giọng hỏi:

– Hồn đăng của sư thúc tắt rồi sao?

Nguyên Phong lão tổ trong lúc nhất thời không phản ứng qua, cho đến khi Nguyên Tửu lão tổ hỏi lần nữa mới hiểu được là đang nói Đan Chu lão tổ, ngay sau đó không thèm để ý đáp:

– Dĩ nhiên là tắt rồi, lịch đại Chân Linh tu sĩ sau khi đi Bắc Băng nguyên, hồn đăng không phải là đều tắt sao, tu sĩ tiền bối không phải nói là sau khi Chân Linh tu sĩ đi tới Bắc Băng nguyên xong, bởi vì hoàn toàn thoát ly khỏi phương thế giới này mà hồn đăng tự tắt đi sao,.

Lúc này Nguyên Phong lão tổ mới nhìn ra sắc mặt của Nguyên Tửu lão tổ tựa hồ không ổn lắm, Nguyễn Phong lão tổ không rõ cho nên hỏi dò:

– Sư huynh.

Nguyên Tửu lão tổ thở dài một tiếng, trong lời nói như mang rất nhiều kinh nghi bất định, nói:

– Đây chẳng qua là tổ bối tu sĩ suy đoán đối với hồn đăng tắt thôi, hơn nữa loại suy đoán đó cơ hồ là nhận thức chung của các thánh địa lớn. Mà những tông phái đó xuất hiện qua Chân Linh tu sĩ mặc dù không biết lai lịch của các thánh địa lớn, nhưng loại chuyện như vậy xem ra cũng sợ hãi giữ bí mật không nói thôi.

Nguyên Phong lão tổ không hiểu hỏi:

– Nếu các phái đều như vậy, sư huynh lại có gì lo lắng?

Nguyên Tửu lão tổ cười khổ đáp:

– Nếu nói nhận thức chung, bất quá là một loại suy đoán của các thánh địa lớn cùng chung nhận định thôi. Trên thực tế sau khi người sáng lập các thánh địa lớn lục tục đi Bắc Băng nguyên, bởi vì hồn đăng tắt cũng từng đưa tới các nhà thánh địa hốt hoảng. Thậm chí sau đó trong đời thứ hai, thứ ba, thứ tư Chân Linh tu sĩ, còn có qua chuyện thà quãng đời cuối cùng ở tông môn Tiểu Thiên Thế Giới cũng không nguyện đi Bắc Băng nguyên. Nhưng mà điều những người này thủy chung không cách nào ở Tiểu Thiên Thế Giới ngây ngô thời gian vượt qua năm trăm năm.

Nguyễn Phong lão tổ theo bản năng hỏi:

– Tại sao?

Thứ mà Nguyên Tửu lão tổ hiện tại nói nếu thường ngày đều là bí mật bất truyền ở Thủy Tinh cũng chỉ có Thuần Dương tu sĩ mới có tư cách biết. Giờ chẳng biết tại sao, Nguyên Tửu lão tổ một hơi nói ra toàn bộ ngay trước mặt của Nguyễn Phong lão tổ.

– Còn có thể là bởi vì cái gì? Một tên Thuần Dương tu sĩ chờ hắn thành tựu Chân Linh ít nhất cần bao nhiêu năm tháng? Năm trăm năm sau hắn còn có thể còn dư lại bao nhiêu thọ nguyên? Ngươi cho rằng thế gian này Tiêu Bạch Vũ, Lục Thiên Bình thiên tài như vậy sẽ có bao nhiêu? Sau năm trăm năm thành tựu Chân Linh, trở ra phương thế giới này còn có thể trước khi thọ nguyên dùng hết đem tu vi đề thăng tới một cảnh giới cao hơn so với thành tựu Chân Linh hay không?

Nguyên Tửu lão tổ nói tiếp:

– Mấu chốt nhất chính là, Chân Linh phái tu sĩ trốn vào Tiểu Thiên Thế Giới nhưng cũng không nghĩa là có thể cao chẩm không lo. Sau khi thành tựu Chân Linh, tu sĩ mặc dù không hề cố ý tu luyện nữa, tu vi cũng duy trì một tốc độ tăng trưởng cực kỳ ổn định, ước chừng giữa năm trăm năm tới tám trăm năm, tu vi của Chân Linh tu sĩ sẽ tự đi đề thăng tới một bình cảnh mới. Mà đến lúc đó, cho dù tu sĩ trốn vào Tiểu Thiên Thế Giới cũng không cách nào tránh thoát phương thế giới này bài xích, lần này Chân Linh tu sĩ gặp phải chỉ là thiên phạt rồi!

– Thiền phạt?

– Đúng, thiên phạt! Thiên phạt không thể nghi ngờ hắn phải chết! Cho nên Chân Linh tu sĩ của các thánh địa lớn thường thường giữa ba trăm năm đến năm trăm năm sẽ gặp thay đổi. Có rất ít người Chân Linh tu sĩ sẽ ở phương thế giới này dừng lại vượt qua năm trăm năm, dù sao không người Chân Linh lão tổ nào dám cầm tính mệnh nhà mình đùa giỡn.

Lúc này chính Nguyên Phong lão tổ đã phát giác được tâm tình của Nguyên Tửu lão tổ dường như có chút không đúng, nhưng lúc này Nguyên Phong lão tổ cũng không cách nào, chỉ có thể theo Nguyên Tửu lão tổ tiếp tục nghe tiếp.

– Cho nên bọn họ chỉ có thể đi Bắc Băng nguyên, lựa chọn tin tưởng Khai Thiên Thất Tổ vì bọn họ lưu lại lối đi rời khỏi phương thế giới này. Hơn nữa trước đó có sự sợ hãi liên quan hồn đăng tắt biến thành rời khỏi phương thế giới này hiển nhiên chặt đứt sự suy đoán liên lạc cùng phương thế giới này, dời đổi theo thời gian, suy đoán đó thành sự nhận biết tất nhiên.

Nguyên Phong lão tổ trong lòng lạc đăng một tiếng, cái trán thậm chí có mồ hôi lạnh rỉ ra, cẩn thận hỏi:

– Ý của sư huynh là…?

Nguyên Tửu lão tổ cười khổ đáp:

– Long Hòe lão tổ truyền lại tin tức với tu luyện giới, nói Chân Linh tu sĩ lịch thứ đi Bắc Băng nguyên cố gắng rời khỏi phương thế giới này thật ra thì cũng không chân chính rời đi, mà là đã bị toàn bộ bỏ mình!

– Cái gì?

Nguyên Phong lão tổ đầu tiên là cả kinh, theo sát cũng thấy buồn cười, hỏi:

– Điều này sao có thể

Nhưng thấy sắc mặt của Nguyên Tửu lão tổ, Nguyên Phong lão tổ lắp ba lắp bắp hỏi:

– Sư huynh, đó, đó không phải là thật sao?

– Khó nói!

Trong thần sắc của Nguyên Tửu lão tố không ngờ lại mang một tia vẻ hung tợn, nói:

– Xem ra năm trăm năm sau, không thể không đi Bắc Băng nguyên này một chuyến rồi!

Cùng lúc đó, trên Ngọc Kiếm đảo, một tòa không gian linh bảo hình dạng lầu các xuất hiện ở bầu trời của hòn đảo, chính là Tiểu Thiên Thế Giới do Tiêu Bạch Vũ đoạt được từ trong tay của Cửu Huyền lâu.

Trong Tiểu Thiên Thế Giới, Tiêu Bạch Vũ cùng Chu Bát Tả ngồi đối diện nhau, Tiêu Bạch Vũ hỏi:

– Long Hòe lão tổ nói như vậy, nàng tin tưởng bao nhiêu?

Thần sắc của Chu Bát Tả biến đổi, hiển nhiên cũng bởi vì Tiêu Bạch Vũ báo cho nàng tin tức của Long Hòe lão tổ có liên quan tất cả Chân Linh tu sĩ đi Bắc Băng nguyên đều vẫn diệt mà tâm thần chấn động.

Hồi lâu, Chu Bát Tả mới khôi phục yên tĩnh, đáp:

– Sau khi Cửu Huyền lâu lịch đại Chân Linh tu sĩ đi Bắc Bằng nguyên, hồn đăng cất giữ bên trong tông môn đúng là theo đó liền dập tắt.

Tiêu Bạch Vũ một bộ thần sắc quả nhiên như vậy, nói:

– Xem ra vị Long Hòe lão tổ đúng là biết được một ít thứ những người khác không biết! Chẳng lẽ ông ta thật là một vị Giao đạo nhân phân thân sinh ra tự chủ ý thức, thật đúng là có ký ức của Giao đạo nhân lưu lại sao?

Chu Bát Tả nói:

– Nếu như Long Hòe lão tổ nói là thật, đấy đúng thật âm mưu ngập trời. Từ khai thiên đến bây giờ, không ngờ lại không một vị thành tựu Chân Linh tu sĩ rời đi phương thế giới này, mà là toàn bộ bỏ mạng trong lối đi rời khỏi phương thế giới này do Khai Thiên Thất Tổ bày ra ở Bắc Băng nguyên. Đây cơ hồ có thể dao động toàn bộ tín niệm của tất cả tu sĩ ở tu luyện giới, huynh định làm thế nào?

Tiêu Bạch Vũ trầm ngâm một chút, nghiêm mặt đáp:

– Long Hòe nói một lời mà động thiên hạ, sau đó lại mời thỉnh Chân Linh tu sĩ của thiên hạ vào năm trăm năm sau cùng tụ lại trên Bắc Băng nguyên. Vô luận ông ta nói là thật hay giả, năm trăm năm cũng phải đi Bắc Băng nguyên cùng mọi người đi lên tìm tòi đến cùng. Nếu Long Hòe nói là thật, ba trăm năm chí ít cũng có mấy vị Chân Linh tu sĩ cùng đi, hợp lực đánh vỡ trói buộc đó; nếu ông ta nói là giả, đến lúc đó mọi người cũng tất nhiên hợp nhau tấn công ông ta.

Chu Bát Tả lo lắng hỏi:

– Long Hòe lão tổ chẳng lẽ có âm mưu gì? Nếu ông ta thật đúng là có ký ức của Giao đạo nhân, ở Bắc Băng nguyên phải có dựa vào. Huynh có từng nghĩ tới có lẽ đó vốn chính là âm mưu do ông ta thiết kế hay không?

Thần sắc của Tiêu Bạch Vũ trầm ngâm, nhưng cuối cùng vẫn đáp:

– Những thứ này ta cũng không phải là không nghĩ qua, nhưng nếu không tìm tòi đến cùng lòng ta khó an. Huống chi Long Hòe cũng không phải là không chứng minh thủ đoạn của ông ta nói không ngoa.

– Chứng minh như thế nào?

Tiêu Bạch Vũ cười một tiếng “ha ha”, nói:

– Vũ Văn thế gia!

Chu Bát Tả còn muốn hỏi nữa, Tiêu Bạch Vũ giơ tay ngăn lại, nói:

– Để chứng minh nghi ngờ trong lòng, thiên hạ này sự tồn tại đứng đầu nhân yêu hai tộc tất nhiên tề tụ Vũ Văn thế gia, vô luận phải hay không phải, Vũ Văn thế gia lần này cũng khó khăn trốn ách nạn diệt vong. Tuy nhiên những thứ này đều là chuyện nhỏ, mấu chốt của vấn đề là trong năm trăm năm bổn phái nên phải làm gì?

Chu Bát Tả hỏi:

– Huynh có tính toán gì không?

– Trung Thổ!

Tiêu Bạch Vũ nói như định chém sắt:

– Thủy Tinh cung thâm căn cố đế, Long Hòe lão tổ sau lưng Linh Yêu nhất tộc chúng ta không tranh hơn. Đông Hải lại lớn như vậy, nhưng hôm nay Trung Thổ còn có đường sống phát triển.

Chu Bát Tả hỏi:

– Huynh nói là Cửu Huyền lâu?

Tiêu Bạch Vũ nhìn nàng một cái, đáp:
– Không sai!

Chu Bát Tả nhíu mày một cái, nói:

– Nhưng như vậy, Trung Thổ duyên hải các phái chỉ sợ sẽ không dễ dàng đáp ứng, đặc biệt Thiên Nguyệt tông còn là đồng minh của Liệt Thiên Kiếm phái.

Tiêu Bạch Vũ lạnh giọng nói:

– Trước khác nay khác, hôm nay Liệt Thiên Kiếm phái đã không lo ngại, lo âu chính là phạm vi thế lực cùng tư nguyên tu luyện. Điểm này chỉ có thể đi tranh đoạt từ cựu địa ban đầu của Cửu Huyền lâu. Nếu Thiên Nguyệt tông ngăn trở, vì tông môn truyền thừa kéo dài, đó cũng chỉ có thể phản bội thành thù rồi!

Chu Bát Tủ gật đầu nói:

– Được rồi, ta đi!

– Không, nàng không thể đi!

Nhìn biểu lộ kinh ngạc của Chu Bát Tả, Tiêu Bạch Vũ nói:

– Nàng phải theo cùng ta tu luyện, năm trăm năm sau nàng phải tiếp thay ta chấp chương Tiểu Thiên Thế Giới!

Chu Bát Tả thần sắc ngẩn ra, có chút không dám tin tưởng hỏi:

– Huynh muốn ta chấp chương Liệt Thiên Kiếm phái sao?

Ánh mắt của Tiêu Bạch Vũ sáng rực, đáp:

– Không sai, ta không muốn Kiếm Phi đi đường tắt thành tựu Chân Linh, mà là muốn hắn dựa vào thực lực của tự thân trước tiên thử một lần. Tuy nhiên tư chất của Kiếm Phi cũng không phải kinh tài tuyệt diễm giống như Lục Thiên Bình đó, như vậy năm trăm năm sau hắn chưa hẳn có bản lãnh thành tựu Chân Linh. Do đó cần nàng làm mẫu thân quá độ một đoạn thời gian, đợi đến sau khi hắn thành tựu Chân Linh lại đem tông phái giao trên tay hắn. Như vậy nàng có cơ hội thành tựu Chân Linh, những tu sĩ khác trong tông môn cũng không dám nhiều lời!