Chương 1263: Chân Linh trận hình

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nhưng mà Mẫu Sơn lão tổ dù sao cũng là lão bài đại tu sĩ, mặc dù bị Lục Bình kiếm trận khổn trụ nhưng cũng không phải là giống như Đô Cao Sơn chẳng qua là bị động phòng ngự như vậy. Vào lúc đó, Lục Bình phát hiện có mấy vị tu sĩ chạy tới về phía bên này Tế Thủy Trường Lưu kiếm lập tức gia tốc giảo sát. Nhưng Lục Bình lập tức nhận ra được sơn nhạc linh bảo ở đỉnh đầu của Mẫu Sơn lão tổ đột nhiên ánh sáng màu vàng đất đại thịnh. Ngay sau đó Lục Bình cũng cảm giác được Tế Thủy Trường Lưu kiếm lập tức nặng nề gấp mười lần so với trước đây, không tiến vào gần, những thứ kiếm quang đang giảo sát quanh Mẫu Sơn lão tổ cũng một trận gốc xếch.

Mậu Sơn lão tổ hiển nhiên không chịu bỏ qua cho cơ hội như thế này. Ông ta dĩ nhiên có thể đoán được một khi mình rơi vào hạ phong, hậu bối đệ tử nhà mình tất nhiên sẽ xuất thủ cứu giúp. Nhưng so sánh thì Mậu Sơn lão tổ càng muốn có thể tự mình phá vòng vây ra ngoài hơn.

Lần này không làm gì được Lục Bình đã khiến cho Mậu Sơn lão tổ cảm giác mặt mũi đại thất. Nếu mà bị Lục Bình giam trong đó không thoát ra được nữa, cuối cùng còn không thể không mượn lực lượng của hậu bối con em lấy nhiều đánh ít. Mẫu Sơn lão tổ đến lúc này vẫn muốn ít nhiều vãn hồi một ít tôn nghiêm tự thân.

Linh bảo của Mẫu Sơn lão tổ phát ra loại lực đạo kỳ dị cũng mang đến rất nhiều phiền toái cho Lục Bình thao khống kiếm thuật thần thông. Nhưng lúc này Mậu Sơn lão tổ nhiều nhất cũng bất quá là thoáng cải thiện một trạng huống tự thân mà thôi, muốn mượn điều này lao ra khỏi “Hải Nạp Bách Xuyên Kiếm Quyết” do Lục Bình tỉ mỉ bày ra cũng lực chưa như mong đợi.

Quả nhiên, vào thời điểm Mậu Sơn lão tổ mấy lần lấy linh bảo hộ thân phóng tới bên ngoài kiếm trận, mỗi một lần đều bị Lục Bình lần nữa cản lại hay hoặc giả là Mậu Sơn lão tổ tựa hồ xông phá một tầng kiếm quang ngăn trở, nhưng lại có một tầng kiếm quang đại trận khác xuất hiện trước mặt ông ta. Tựa hồ Lục Bình vô thượng kiếm trận thần thông tầng tầng lớp lớp vĩnh viễn không chỉ có cảnh như vậy.

Lục Bình chưởng khống “Hải Nạp Bách Xuyên Kiếm Quyết” đã càng lúc càng giá khinh tựu thục. Bộ kiếm trận khổng lồ này trong tay của hắn không chỉ là uy lực mạnh mẽ, quan trọng hơn chính là càng thêm mấy phần linh hoạt biến hóa. Cho dù là dưới trọng lực thần thông của Mẫu Sơn lão tổ tuôn ra trước, vẫn có thể mạnh mẽ vây ông ta trong kiếm trận.

Trong lòng của Mẫu Sơn lão tổ càng gấp gáp. Ông ta có thể phát giác bộ kiến trận này biến hóa quỷ dị, càng đáng sợ hơn chính là bộ kiếm trận giảo sát đối với phòng ngự linh bảo ở đỉnh đầu của ông ta. Nếu cứ tiếp tục như vậy, một khi món linh bảo này của mình bị chém bể, kế tiếp mình còn có thủ đoạn gì có thể chặn đối phương tấn công chứ?

Hậu Thổ tông tu sĩ đã chạy tới, lại thấy một tầng Ngũ Hành trận quang thật mỏng phóng lên cao. Hai người Tần Vũ, Tần Cương kịp thời kích thích Ngũ Hành trận đơn giản do bọn họ vội vàng bày ra, đỡ được bước chân của Hậu Thổ tông chúng tu.

Hai vị Hậu Thổ tông pháp tướng trung kỳ tu sĩ đời thứ hai nhìn nhau một cái, đưa tay từ sau vụng về phía trước một cái. Mấy chục Hậu Thổ tông tu sĩ dưới sự hướng dẫn của sáu vị pháp tướng tu sĩ muốn cường công.

Tần Vũ, Tần Cương hai vị pháp tướng sơ kỳ tu sĩ cũng không lùi bước, lập tức tiến lên hợp lực đỡ được một vị Hậu Thổ tông pháp tướng trung kỳ tu sĩ tấn công. Nhưng nhìn qua hiển nhiên cực kỳ miễn cưỡng, nếu không có Ngũ Hành trận làm bình chướng, hai người sợ là hiệp thứ nhất sẽ phải nếm mùi thất bại.

Cũng giống như thế còn có Tam Linh, nếu là chỉ lấy thực lực pháp tướng sơ kỳ của Lục Hải hôm nay, bốn vị pháp tướng sơ kỳ tu sĩ bên ngoài Hậu Thổ tông không một người là đối thủ của hắn. Nhưng lúc này Hậu Thổ tông còn có một vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ khác. Ba người Tam Linh không cách nào, chỉ đành phải nhắm mắt liên thủ cùng một vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ khác, khác Căn hóa họ.

Nhưng Hậu Thổ tông dù sao cũng người đồng thế mạnh, mặc dù đám người Lục Tiểu Hải, Lục Đại Quý, Lục Hoa Đào không một người yếu trong lớp đồng cấp tu sĩ, nhưng họ đều là đoán đan kỳ tu sĩ. Họ đối mặt Hậu Thổ tông có thể chặn hai ba tên cùng cấp tu sĩ công kích đã đáng quý rồi, muốn để cho bọn họ đối mặt bốn vị pháp tướng sơ kỳ tu sĩ còn dư lại của Hậu Thổ tông cũng không thực tế.

Hậu Thổ tông chẳng qua là một lần tập thể đánh vào, Ngũ Hành trận đã bị lảo đảo muốn ngã, nhìn qua căn bản không thể tiếp nổi kích thứ hai.

Nhưng mà ngay vào lúc đó, một tiểu nhân lóe ra ánh sáng màu lam tím đột nhiên xuất hiện ngoài Ngũ Hành trận, hét lớn một tiếng giòn giã:

– Giết!

Lục Tiểu Bình cắn cái mặt nhỏ càng lúc càng rõ ràng ra, rút Thương Liễu kiếm sau lưng nắm trong tay chém một cái. Một đạo ánh sáng bén nhọn phá vỡ hư không, thời điểm xuất hiện lần nữa, Hậu Thế tông hai vị pháp tướng sơ kỳ tu sĩ đua nhau kêu lên, tung người lui về phía sau.

Cũng may Hậu Thổ tông tu sĩ đều rất có tâm đắc với phòng ngự. Dưới hai người liên thủ cuối cùng đỡ được một kiếm của tiểu nhân kỳ lạ đó, nhưng trong lòng vẫn sợ hãi. Nếu tên tiểu nhân đó mới vừa đánh lén hơn nữa chẳng qua là nhằm vào một người, hai người tự nghĩ vô luận là ai cũng không ngăn cản được.

Nhưng mà không đợi hai vị tu sĩ này thở phào một cái, bọn họ lo lắng lúc trước lập tức ứng nghiệm. Một tiếng kêu thảm thiết truyền tới từ cách đó không xa, khi hai người nhìn, họ thấy trước đó Lê Tuệ ném mặt mũi lớn dưới tay của Lục Bình lúc này lại là phi thân trở lui, đồng thời một dòng máu vẩy ra từ ba sườn của hắn.

Thủy U kiếm chợt lóe mà không có bên ngoài Ngũ Hành trận. Thời điểm Lục Bình lấy kiểm trận vây khốn Mậu Sơn lão tổ, hắn thậm chí còn có thừa lực chiếu cổ Hậu Thổ tông chúng tu bên ngoài Ngũ Hành trận.

Hết thảy Hậu Thổ tông lúc này đúng thật là có chút đảm hàn, Chân Linh phát hiện tại mặc dù nhìn qua thế đơn lực bạc, nhưng những người thủ hạ thật đúng là mỗi một người đều hảo thủ. Những yêu tu đó thực lực của mỗi một người mạnh gấp hai nếu so với Hậu Thổ tông tu sĩ cùng cấp, toàn lực đeo bám thậm chí có thể ngăn cản được hai ba người cùng cấp tu sĩ.

Chỉ thế mà đã lợi hại như vậy rồi, nghe nói đây chỉ là tu sĩ được Chân Linh phái phái tới đánh tiền trạm, nếu là Chân Linh phái những người khác chạy tới kia còn cao đến đâu?

Chính là sợ điều gì sẽ gặp điều đó, vào thời điểm Hậu Thổ tông không ít tu sĩ bắt đầu ý thức được trêu chọc môn phái như Chân Linh phái có chút không khôn ngoan, chân trời sáu đạo độn quang đã tới phía bên này thật nhanh.

– Quá lắm rồi! Người nào dám can đảm giương oai như vậy?

Một tiếng quát lên nổ vang từ chân trời, rồi sau đó âm lãng lật lăn lộn cút tới bên này, khiến cho Hậu Thổ tông không ít đoán đan kỳ đệ tử sắc mặt đều trắng nhợt, thân hình lảo đảo muốn ngã suýt nữa rơi xuống từ giữa lưng chừng trời.

Hậu Thổ tông trên dưới sắc mặt đều biến đổi, theo độn quang gần tới, đặc biệt là ánh sáng của ba đạo độn quang đi trước sáng chói không hiện lên thân phận pháp tướng tu sĩ của bọn họ!

Một đạo độn quang đầu tiên nhào tới, một thanh Cự Phủ bay ra từ trong độn quang. Chỉ một búa lập tức vỗ vào Hậu Thổ tông pháp tướng trung kỳ tu sĩ đang ép Tam Linh vô cùng nguy ngập phải bay rớt ra ngoài mười mấy trượng, đợi đến thời điểm dừng thân hình trên mặt hiện lên một mảnh triều hồng, hiển nhiên đã bị chút thương thế dưới một búa đó.

Cự Phủ bay trở về, rơi xuống trong tay một cô gái yêu mị, không phải là Thanh Hồ thì là người nào?

Hai đạo độn quang khác rơi xuống cũng lập tức gia nhập chiến đoàn, đỡ được Hậu Thổ tông hai vị pháp tướng sơ kỳ tu sĩ, chính là hai người Thanh Hổ cùng Thanh Lang.

Ba đạo độn quang sau lưng cũng lập tức gia nhập chiến đoàn, đồng dạng là ba người còn sống trong Thanh Hồ Cửu Đạo chưa lên cấp pháp tướng kỳ.

Thanh Hồ Cửu Đạo mặc dù chỉ còn lại có sáu, nhưng sáu người này đến cũng lập tức khiến cho cục diện trên sân đảo lộn. Hậu Thổ tông cũng không có khí thế của lúc trước nữa.

Một tiếng quát lên trước đó chính là huyết mạch thần thông ”Hổ hống” do Thanh Hổ mới luyện thành. Thanh Hổ thấy Hậu Thổ tông trên dưới bắt đầu từ từ thu hẹp, song phương bắt đầu giằng co dọc theo Ngũ Hành trận chỉ còn dư lại một kích sẽ phải bể tan tành, hắn ngẩng đầu nhìn một chút chỗ bầu trời, cười ”ha ha” nói:

– Nếu không phải mấy chữ đó, chúng ta vẫn không thể tìm tới nơi này nhanh như vậy.

Bầu trời của Chân Linh phái trú địa có mấy chữ to ”Bắc Hải Chân Linh phái trú địa” được Lục Bình lấy vân khí ngưng tụ mà thành, dưới mọi người thay nhau đại chiến hiển nhiên cũng không bị bao nhiêu ảnh hưởng, vẫn giống như một mặt cờ to lớn ngưng tụ chỗ bầu trời vậy, khiến cho bên ngoài diện tích mười mấy dặm đều có thể thấy thanh thanh sở sở.

Hậu Thổ tông mặc dù người đông thế mạnh, nhưng Chân Linh phái phương này cũng lập tức nhiều hơn ba vị pháp tướng tu sĩ hơn nữa từng người đều không phải là xoàng xĩnh. Nhân số mặc dù ít, nhưng nếu là thật đánh nhau, Chân Linh phái Ngũ Hành trận không gánh nổi, nhưng bị chết nhiều nhất định là Hậu Thổ tông.

Song phương hôm nay đều vì giảo sát ma la đại quân mà tới, nếu đúng thật vì một chỗ ở liền nổi lên nội hồng trước như vậy đã sanh đã từ bây giờ quá mức không đáng giá, tự dưng khiến cho các phái khác cười cợt.

– Chư vị…

Hậu Thổ tông vị đệ tử đời thứ hai đó tung người đi ra đang muốn nói gì, lại thấy chân trời lần nữa xẹt qua mấy đạo lưu quang phi độn tới bên phía này.