Chương 819: Tin tức về Kiếp thủy

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tình cảnh bên ngoài trà thất đương nhiên là Lục Bình hiểu biết rõ ràng, nhưng dù sao thì linh trà mà hắn luyện chế không dễ, hắn lại không thiếu mấy khối linh thạch đó, nên làm bộ như không biết gì, ở trong trà thất thản nhiên thưởng thức trà, lặng lẽ đợi Thanh Hồ tới.

Đại Bảo tuy là yêu tu, nhưng là tùy tùng của Lục Bình. Nó chẳng qua là một con yêu tộc cấp thấp, tự nhiên sẽ không giống như Lục Tiểu Hải cùng Tam linh khiến người ta chú ý. Huống chi ở trong nhân tộc tu luyện giới, tu sĩ cao cấp mang theo một hai con linh sủng hóa hình làm bạn giờ cũng là chuyện thường, sẽ không thể khiến cho người ta chỉ trích.

Đại Bảo cũng rót cho mình một bối linh trà, chẳng qua là cái bối trà này quá lớn, giống như một cái chén vậy. Hơn nữa, linh trà không phải được hắn dùng để thưởng thức, mà là bị hắn uống một hớp cạn sạch, sau đó toàn thân chân nguyên liền vận lên, luyện hóa linh khí tinh hoa trong đó, dùng toàn bộ vào nhằm thăng cấp tu vi.

Kể từ lúc Đại Bảo lên cấp đoán đan kỳ, Lục Bình liền không cho phép nó dùng các loại đan dược đề thăng tu vi lung tung nữa. Đại Bảo tính tình thông thoáng, làm gì có thể tĩnh tâm lại để tu luyện. Cho nên những năm gần đây Đại Bảo tu vi bất quá chỉ đột phá đến đoán đan tầng hai. Ngay cả Đại Quý tu vi cũng đã tiến cấp tới đoán đan tầng ba rồi. Điều này cũng khiến cho Đại Bảo một khi có cơ hội có thể rút ngăn được một thời gian tu luyện thì liền liều mạng nhào tới thực hiện ngay.

Đại Bảo liên tiếp uống ba chén lớn, uống sạch cả linh trà, sau đó mới lau miệng, nói:

– Lão đại, bộ ngài không đem chủ ý đặt để lên trên cái lão Thất Phiến lão tổ gì đó thật chứ?

Lục Bình ngẩn người, hỏi:

– Chủ ý cái gì?

Đại Bảo có vẻ rất bất ngờ nhìn Lục Bình một cái, nói:

– Còn có thể là cái gì nữa chứ, Lôi kiếp chi thủy a, Vũ Thiên Hành đó không phải là nói pháp tướng tu sĩ một khi độ qua lối kiếp thì vào thời điểm này có thể từ trong lối kiếp ngưng tụ ra Lôi kiếp chi thủy sao? Thất Phiến lão tổ vượt qua lối kiếp lần ba, thành tựu thuần dương pháp tướng, xem ra trong tay lão ta tất nhiên là có Lôi kiếp chi thủy rồi!

Lục Bình trừng mắt lườm Đại Bảo một cái, nói:

– Chưa nói lúc tu sĩ vượt qua lôi kiếp có ai dám phân tâm đi ngưng tụ Lôi kiếp chi thủy hay không, cho dù có may mắn ngưng kết vài giọt, thì trong tay nhân vật như Thất Phiến lão tổ vậy, chẳng lẽ còn có cơ hội cho chúng ta lấy từ trong tay của lão hay sao?

Tu sĩ độ kiếp chính là dùng pháp tướng đối mặt với một chậu dầu sối. Lôi kiếp lần đầu tiên bất quá là vài giọt dầu sôi từ trong nồi bắn ra mà thôi, nhiều nhất bất quá lưu lại mấy điểm nhỏ ở trên pháp tướng. Cho dù như vậy, tuyệt đại đa số pháp tướng sơ kỳ tu sĩ đều suýt bị vài giọt nhỏ này lấy đi tánh mạng.

Mà lôi kiếp lần thứ hai giống như là đem dầu sôi đổ lên người tu sĩ từ trên xuống. Điều này dĩ nhiên nghiêm trọng hơn nhiều. Rồi đến lần lôi kiếp thứ ba, căn bản là đem tu sĩ bỏ vào trong chảo dầu mà chiên. Có thể chống đỡ vượt qua được thì mới có thể thành tẩu thuần dương pháp tướng.

Ở trong tình huống cửu tử nhất sanh này, pháp tướng của tu sĩ hết sức kháng cự lôi kiếp còn không kịp, làm gì còn có tâm tư từ trong quá trình pháp tướng ngưng tụ nguyên bổn thu Lối kiếp chi thủy chính là một loại dầu sôi như vậy? Nếu làm thế, chẳng khác nào muốn bị lôi kiếp trong ứng ngoài hợp chiên cho giòn luôn sao?

Cho dù thỉnh thoảng có pháp tướng tu sĩ còn có dư lực, nhưng vào lúc ấy chỉ sợ là họ cũng muốn đem toàn bộ tâm tư đặt vào việc cấp thủ thuần dương chi khí cùng với luyện hóa chúng. Dù sao Lôi kiếp chi thủy sau này đối với tu sĩ vượt qua lôi kiếp có chỗ dùng chân chính, nhưng dù Lôi kiếp chi thủy rất trân quý, nhưng đối với việc đề thăng tu vi của pháp tướng tu sĩ thì chẳng thể hơn, chưa kể nó cũng không có quá nhiều trợ giúp cho việc này.

Đại Bảo thở dài nhẹ nhõm, nói:

– Không có là tốt rồi, tôi còn tưởng lão đại sau khi biết được tin tức liền từ Vũ Thiên Hành liền chạy đến Thiên Huyên cô thành là vì Lôi kiếp chi thủy chứ.

Lục Bình nhìn Đại Bảo như trút được gánh nặng, khẽ mỉm cười, nói:

– Ừ, Lôi kiếp chi thủy dù sao quan hệ với việc ta có thể lên cấp đoán đan điên phong hay không, nếu thật đúng là có cơ hội, dĩ nhiên sẽ không bỏ qua.

Đại Bảo nghe vậy sắc mặt nhất thời ngẩn ra, nói:

– Không phải chứ, lão đại!

Hai người đang lúc cười đùa, ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân, Thanh Hồ cũng đã đến.

Thanh Hồ ăn mặc như một nam trang, vào tới trà thất nhìn Lục Bình liền cười nói:

– Thiên Hương lâu luôn luôn là trà lâu nổi tiếng nhất Thiên Huyện cổ thành, hách hách nổi danh ở toàn bộ Bình nguyên tu luyện giới, trong đó cung ứng một là trà nổi tiếng, hai là linh thủy gì cũng có, nhưng không ngờ hôm nay lại bị một trà khách dùng linh trà của mình cho hạ đo ván. Chuyện này đã chấn động toàn bộ trà khách của Thiên Hương lâu. Tại hạ vốn cũng đang đoán rốt cuộc là loại trà nổi tiếng nào, không ngờ trà khách thần bí này lại là Lục huynh.

Lục Bình đưa tay mời Thanh Hồ ngồi xuống, Đại Bảo vội vàng lần nữa lấy ra trà cụ, pha cho Thanh Hồ một ly Tử Tinh mật trà. Hương trà thanh tân đạm nhã lần nữa xuất hiện. Thanh Hồ bưng trà cụ chưa kịp thưởng thức mà đã đắm chìm vào trong ý cảnh xa xôi.

– Quả thật là trà ngon!

Lục Bình cười khẽ, nói:

– Trà tuy là trà ngon, nhưng cũng không ngon đến trình độ như vậy, chỗ vi diệu bất quá là một giọt mật ong Tử Tinh thôi.

Thanh Hồ dĩ nhiên là chứng kiến quá trình Đại Bảo pha trà có nhỏ vào đó một giọt mật ong Tử Tinh, chi có điều là nàng không biết được thứ nhỏ vào là một loại bảo vật nào thôi.

Bất quá khi nàng nghe nói chất lỏng nhỏ vào đó là một giọt Tử Tinh, mà theo lời truyền thì mật ong Tử Tinh đã sớm biến mất trong tu luyện giới, nên trên mặt nàng nhất thời tràn đầy vẻ kinh ngạc, hỏi lại:

– Thật là mật ong Tử Tinh?

Thấy Lục Bình mỉm cười gật đầu, Thanh Hồ khe khẽ thở dài, nói:

– Lục huynh có thủ đoạn liên miên không dứt, luôn làm người ta đoán không ra. Chẳng qua nếu chuyện dùng mật ong Tử Tinh để pha trà bị truyền đi, không biết sẽ có bao nhiêu luyện đan sư đấm ngực dậm chân, hô to thứ đồ phá của nữa!

Lục Bình mỉm cười không nói, ngược lại Đại Bảo ở một bên âm thầm khinh khỉnh: ở chỗ lão đại cò có cả một đám Tử Tinh phong. Ngay cả Tử Tinh phong vương đều có thể nuôi dưỡng đến hóa hình, làm gì còn thiếu mật ong Tử Tinh chứ. Xin thưa! Lão đại bây giờ luyện đan làm gì còn dùng mật ong Tử Tinh, có dùng thì phải dùng Tử Tinh phong vương tương!

Thanh Hồ nhẹ nhàng uống một hớp mật trà, thưởng thức lấy vị chốc lát, lúc này mới đặt chén trà xuống, nghiêm sắc mặt, nói:

– Chuyến đi Tây Hoang, Thanh Điệp ta xin thay Thanh Hồ nhất tộc cám ơn chủ công!

Lúc này đã cách thời điểm Hà Nguyên chi địa khai “mở hơn một năm. Cái chết của Mã Thần Hi bởi vì hắn có một người cha tộc trưởng danh chấn tu luyện giới, hơn nữa bản thân cũng là kẻ đứng hàng đầu trong đoán đan kỳ tu sĩ, cho nên đã trở thành một sự kiện không nhỏ trong tu luyện giới.

Khoảng thời gian này cũng đã đủ cho tin tức được truyền tới tình nguyên tu luyện giới. Thanh Hồ tự nhiên cũng đã nghe được. Chẳng qua là cho tới bây giờ, Lục Bình mới biết Thanh Hồ chân chính tên là Thanh Điệp, mà điều này cũng có ý nghĩa là Thanh Điệp muốn chính thức nhận hắn làm chủ. Thanh Hồ cửu đạo cũng chân chính trở thành lực lượng thủ hạ mà Lục Bình thao túng trong tay.

Lục Bình khoát khoát tay, tùy ý nói:

– Những thứ này đều không đáng gì, ngươi hãy nói qua một chút tình trạng gần đây của Thiên Huyền cổ thành, lời dặn của ta trước đây đã có manh mối gì chưa?

Thanh Điệp nhấp một hớp trà, đáp:

– Thuần dương pháp hội của Thất Phiến lão tổ đích có thể nói là thịnh huống cực lớn. Tục truyền tham gia pháp hội lần này cơ hổ sẽ có toàn bộ các đại môn phái tới đủ, trừ năm đại thánh địa ra, Đông hải Thủy Tinh cung cũng phải người tới chúc mừng. Ngoài ra Vũ Văn Thế gia, Tây Hoang điện, Thái Huyền Tông cùng các môn phái thế gia khác cũng đến chúc mừng. Ngay cả Ngự Thú Linh tông luôn luôn thần bí nghe nói lần này cũng có tu sĩ đến. Tóm lại thịnh hội lần này có thể nói là thịnh huống chưa bao giờ có, tu sĩ tham gia cũng hỗn tạp rất khó phân biệt.

Lục Bình gật đầu một cái, bất quá những thứ này đều không làm hắn chú ý, vì vậy mở miệng cắt lời Thanh Điệp, nói:

– Những Thiên Huyền cổ thành lần này có liên quan tới tin tức gì về Lôi kiếp chi thủy không?

– Thiên cấp thượng phẩm linh vật Lôi kiếp chi thủy?

Thanh Điệp kinh ngạc nhìn Lục Bình một chút, ngay sau đó ý thức được đây là vật mà Lục Bình cần, như vậy có ý nghĩa là chủ công của mình muốn ngưng tụ kim đan tất nhiên là cửu phẩm, đây chính là cao cấp kim đan mà chỉ có những đích truyền tu sĩ của các thánh địa cùng với các đại môn phái truyền thừa đã lâu mới có thể nhắm tới.

Thanh Điệp lấy lại bình tĩnh, lúc này mới lấy làm tiếc rẻ nói:

– Mặc dù đã mấy lần hỏi thăm tin tức về buổi đấu giá ngầm trong Thiên Huyền cổ thành lần này, nhưng cũng chưa từng nghe nói tin tức về Lối kiếp chi thủy.

Đương nhiên là Lục Bình cũng biết loại bảo vật này vốn rất khan hiếm, cho dù là có người muốn giao dịch cũng không thể nào để cho tất cả mọi người đều biết. Hắn hướng Thanh Điệp hỏi thăm bất quá là thử thời vận thế thôi.

Dù sao trên mặt của Lục Bình cũng toát lên vẻ thất vọng. Lại nghe Thanh Điệp nói tiếp:

– Bất quá, nghe nói có một lần giao dịch hội trong đó cũng đặc biệt lấy giao dịch thiên địa linh vật làm chủ, hơn nữa còn lấy vật đổi vật. Dù sao thiên địa linh vật vốn rất hiếm hoi. Thiên cấp thượng phẩm linh vật bây giờ quá mức trân quý, mà Lôi kiếp chi thủy lại là thiên cấp trong số thiên cấp, tỷ lệ xuất hiện cơ hồ là con số không.

Tinh thần của Lục Bình nhất thời chấn động lên, bất kể thế nào đây cũng có thể là một đường dây có thể tiếp cận với bảo vật. Hắn nhìn Thanh Điệp chăm chằm, hỏi:

– Nói thế nào?

Thanh Hồ ở chỗ của Lục Bình có thời gian không lâu, đem tình huống thực tế trong Thiên Huyền cổ thành nói qua một lần đơn giản, lại đem tin tức về giao dịch hội ngầm mà nàng thu thập được thông báo hết cho Lục Bình nghe, sau đó mới nói:

– Lần này Hà Bắc tu luyện giới các phái cũng sai phái tu sĩ tới chúc mừng Thất phiến lão tổ, nghe nói Doanh Sơn tiên viện lần này phái ra một vị đoán đan hậu kỳ trưởng lão lĩnh đội. Doanh Sơn tiên viện kể từ một năm trước sau khi Quách Thiên Sơn lão tổ bế quan, hiện nay hết thảy sự vật đều do một vị khác mới gia nhập là Lương Thiên Phong lão tổ phụ trách.

Sau khi tiễn Thanh Hồ đi, Tiểu nhị ca một mực chờ đợi ở cửa trà thất, ánh mắt sáng lên muốn tiến tới nói chuyện với Lục Bình, lại thấy Lục Bình đối với hắn coi như không thấy, đưa mắt nhìn lên bầu trời.

Lúc Tiểu nhị ca ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy một đạo phù quang xẹt qua. Trong tay Lục Bình đã xuất hiện một tờ truyền âm phù màu vàng.

Tiểu nhị ca biết điều lui về phía sau không dám quấy rầy, chợt nghe tiếng vang ở thang lầu trà lâu vang lên, một giọng nói đã truyền tới:

– Nhưng Lục sư đệ sao, vị huynh cũng men theo truyền âm phù của người mà tới.

Lục Bình hướng Tiểu nhị ca tán thưởng cười cười, lúc này mới cất giọng nói:

– Có phải là Huyền Điền sư huynh vừa đến? Tiểu đệ ở chỗ này chờ đã lâu.

Chuyển qua thang lâu, một người đi trước tay áo rộng đội mão, trên người có mấy phần phong thái giống Khương Thiên Lâm lão tổ, chính là đại đệ tử của Khương Thiên Lâm lão tổ, tu vi đã đột phá đoán đan tầng tám Huyền Điền chân nhân.

Mà theo sát sau Huyền Điền chân nhân là một cô gái khoảng ba mươi tuổi, dáng vẻ nhanh nhẹn đi tới gần, Lục Bình liền vội vàng tiến lên nghênh đón:

– Huyền Thái sư tỷ cũng tới, còn phải chúc mừng sư tỷ thành công lên cấp đoán đan hậu kỳ, khoảng cách thành tựu pháp tướng gần hơn một bước.

Cô gái trước mắt này chính là người tiếp thay Lưu Huyền Viên chân nhân trông coi tất cả sự vụ trong Doanh Sơn tiên viện – Thích Huyền Thái chân nhân. Mấy năm không gặp, Huyền Thái chân nhân tu vi đã thành công đột phá đoán đan hậu kỳ.

Lục Bình nghênh đón hai người vào trong trà thất. Ba người ngồi xuống, Đại Bảo liền vội vàng đem mật trà dâng lên.

Huyền Thái chân nhận thưởng thức một ngụm trà, ngẩng đầu liếc Đại Bảo một cái, lúc này mới nói:

– Đúng là chỗ của sư để có nhiều thứ tốt, có thể dùng mật ong Tử Tinh để pha trà uống, sư đệ trong tu luyện giới phải coi là độc nhất vô nhị rồi!

Lục Bình biết thật ra Huyền Thái chân nhân có chút không yên lòng có Đại Bảo bên cạnh, vì vậy cười nói:

– Nếu là sư tỷ thích, tiểu đệ nơi này cũng còn có chút dư thừa, đều đặt ở chỗ Đại Bảo. Nhưng sư tỷ nếu như cần, chỉ cần hỏi hắn là được Lục Bình cái này chính là nói cho Huyền Thái chân nhân biết, mật ong Tử Tinh thiên tài địa bảo trọng yếu như vậy mà Lục Bình cũng có thể giao cho Đại Bảo trông coi, dĩ nhiên là có thể tín nhiệm Đại Bảo.

– Tình huống hiện nay ở Hà Bắc tu luyện giới như thế nào?

Nếu như đã không còn cố kỵ gì nữa, Lục Bình liền trực tiếp há mồm hỏi thăm. Mặc dù Thanh Điệp mới vừa rồi trong khi thuật lại tình huống, có nói qua một chút đối với Hà Bắc tu luyện giới, bất quá nàng cũng không là người ở trong cuộc, trong khi có một số ít chuyện cần phải tham dự mới có thể biết được.

– Một đoàn loạn cục!