Chương 850: Vũ Lăng đạo binh

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dựa theo ý tưởng của Lục Bình, cho dù Thiên Huyền tông bị Ngũ đại thánh địa chèn ép, nhưng Thiên Huyền tông dù sao cũng là môn phái truyền thừa gần hai vạn năm, lịch sử sau khi trở thành đại hình môn phái đã có hơn một vạn năm. Môn phái có để uẩn bực này, hơn nữa lại có Thủy Tinh cung thánh địa tương trợ, nên cho dù Ngũ đại thánh địa có muốn chèn ép, cũng không phải trong thời gian ngắn là có thể có hiệu quả.

Mà Chân Linh phái chính là muốn thừa dịp Thiên Huyền tông chưa tiêu mất tư cách đại hình môn phái, mượn dư uy của Thiên Huyền thừa dịp quật khởi, ngày sau mặc dù Thiên Huyền tông lụn bại, Chân Linh phái cũng đã chim mọc đủ cánh, lại cách xa Trung Thổ, cho dù có bởi vì Thiên Huyền tông mà có chút đắc tội với Ngũ đại thánh địa, họ cũng không đến nỗi chạy đến Bắc Hải đối phó Chân Linh phái.

Lục Bình rời khỏi cái đình giữa hồ, lúc đi ngang qua Thiên Huyền kính hồ, thần niệm muốn dò vào trong hồ xem có thể phát hiện một con cá Vũ Lăng nào hay không, nhưng thần niệm thọc vào trong hồ, đột nhiên phát hiện có một nhân vật giống như mình vậy.

Lục Bình lấy làm kinh hãi, điều này rõ ràng là bởi vì thần niệm của mình cũng giống như một người lần đầu tiên soi gương vậy. Ánh sáng bị phản chiếu trở lại mà không tự biết, ngược lại cho là ở mặt trong của gương soi còn có một người giống y như mình vậy.

Thiên Huyền kính hồ này chẳng phải là kính hồ gì cả! Đây rõ ràng chính là một món pháp bảo, hơn nữa còn là một món đại hình pháp bảo cực kỳ mạnh mẽ. Ít nhất nó vào thời điểm thần niệm bắn ngược trở lại, tu sĩ bất tri bất giác mắc bẫy, cấp cho người một suy nghĩ rằng trong mặt kính hồ còn có một thế giới giống y như thế giới xung quanh mình vậy.

Trong đình giữa hồ, Khánh Ly lão tổ nhìn một vị lão giả đang yên lặng uống linh trà nhìn bóng lưng Lục Bình đi xa, ông lão này nhìn giống như nông phu vậy, không biết đã xuất hiện trong đình giữa hồ từ lúc nào.

– Sư huynh, Chân Linh phái này thật đúng là có thể trưởng thành phát triển lên sao?

Khánh Ly lão tổ đặt chén trà xuống, cũng không quay đầu lại nghe giọng hỏi.

Lão giả sau lưng như nông phu kia chính là chưởng đà nhân của Thiên Huyền tông hiện nay, Thuần Dương đại tu sĩ Thất Phiến lão tổ.

– Ai có thể nói chính xác chứ?

Thất Phiến lão tổ ngồi xổm xuống đưa một đôi tay dính đầy bùn đất thò vào trong hồ nước rửa sạch sẽ, sau đó vừa vung vẫy tay, vừa đứng dậy, nói:

– Từ Thiên Huyền tông hướng về phía chánh đồng phương về một đường, xuyên qua Phong Bạo Dương chính là phần giới tuyến của Bắc Hải tu luyện giới cùng Đông Hải tu luyện giới. Nhưng Đông Hải cách cục biến hóa có khả năng sẽ không lớn, mặc dù Tiêu Dao phái quật khởi rồi, nhưng tiền thân của nó là “Khuê các’ cùng Thiên Nguyệt tông có thiên ty vạn lũ quan hệ, chỉ cần là một người thì đều có thể nhìn rất rõ ràng. Huống chi bọn ta hiện nay ít nhất trên danh nghĩa là cũng dựa vào Thủy Tinh cung. Lấy tác phong làm việc của Thủy Tinh cung, Đông Hải sợ là khó có đại hình môn phái quật khởi hơn nữa.

Thất Phiến lão tổ nhìn nước hồ dưới chân bị khuấy đục lúc mình rửa tay, từng đạo một thân ảnh giống như tia chớp màu trắng vậy từ trong phiên nước đục này xuyên qua, rồi sau đó liền biến mất trong hồ nước, ngược lại nước hồ vẩn đục này lại theo ánh sáng màu trắng lóe lên kỳ dị đó lập tức trở nên trong suốt.

Những thứ đạo ánh sáng màu trắng này tựa hồ thôn phệ bụi bùn từ trên tay Thất Phiến lão tổ rửa xuống, Khánh Ly lão tổ ngồi ở bên cạnh thấy vậy, cười khổ nói:

– Sư huynh, huynh ở trong hoa viên kia lấy thổ nhưỡng phải tích trữ hàng vạn năm, khó khăn lắm mới tích lũy các loại báu vật quý giá như tức thổ, tức nhưỡng, côn linh thổ, bách linh lộ, vạn diệu ngọc lộ là những thứ có thể xúc tiến những linh trần trong vườn kia sinh trưởng như thế có thể nói mỗi một khối bùn đất đều có giá trị không thấp hơn một viên dung huyết kỳ đan dược huynh lại dùng chúng làm mồi cho cá ăn sao?

Thất Phiến lão tổ không để ý đến lời oán trách của Khánh Ly lão tổ, mà tiếp tục nói:

– Tình thế trước mắt của Bắc Hải tu luyện giới mặc dù nhìn giống như cát phân tán khắp nơi như vậy, nhưng Bắc Hải tu luyện giới trong hơn mười năm gần đây phát triển cũng không ít. Ta nghe nói ở Bắc Hải phát hiện một tòa đại hình linh thạch quang mạch phẩm chất rất tốt. Bắc Hải mấy nhà môn phái giữ bí mật không nói, sau lại liên hiệp lên vào Trung Thổ đánh cắp bảo vật lưu lại trong Doanh Thiên đạo tràng, khiến cho Bắc Hải tu luyện giới trong thời gian ngắn lấy được sự tăng tiến vượt bậc.

– Trong này thực lực tăng trưởng nhanh nhất rõ ràng chính là Chân Linh phái này. Nếu nói là ai trong Bắc Hải có khả năng nhất lên thành đại hình môn phái, không thể nghi ngờ gì chính là Chân Linh phái này!

– Nhưng vấn đề cũng ở nơi đây! Bắc Hải cùng Trung Thổ ngăn cách mấy ngàn năm, có một nhà môn phái nào sẽ dễ dàng tiếp nhận thỉnh cầu của một hải ngoại môn phái không rõ lai lịch kiến tạo siêu viễn cự ly Truyền Tống trận ở địa giới của mình chứ?!

Nói tới chỗ này, Khánh Ly lão tổ cũng bắt đầu có chút hồi tưởng trở về trước, tiếp lời của Thất Phiến lão tổ, nói:

– Đúng vậy, Chân Linh phái này đã phái đệ tử kiệt xuất nhất của mình đến Trung Thổ du lịch, đoán chừng Lục Huyền Bình này tất nhiên không phải là cái vật tầm thường trong ao cá, quả nhiên ở Tây Hoang chỉ cần đánh một trận là đã lập tức nổi danh Trung Thổ, sau đó lại chém chết thêm Phạm Dư Khánh nữa.

– Chân Linh phái này cũng có chút mưu tính, dùng tiểu bối đệ tử xông xáo tu luyện giới, nếu là gây ra họa, thì tranh đấu giữa tiểu bối hiển nhiên không dính dấp đến môn phái ở trên phía, cùng lắm là hy sinh một tu sĩ có tiềm lực chưa trưởng thành mà thôi, còn nếu tiểu bối này có thể thành danh, chẳng những dương danh cho Chân Linh phái, còn thông qua Lục Huyền Bình biểu hiện ra Chân Linh phải có tiềm lực quật khởi, đây cũng là một biện pháp hạn chế tổn thất mà đảm bảo có thu hoạch rất cao siêu.

Thất Phiến lão tổ gật đầu một cái, nói:

– Có lẽ có nguyên nhân ở phương diện này chứ, chẳng qua là tin đồn Chân Linh phái này trước đây tựa hồ cũng bị đánh hội đồng, chẳng những là các môn phái Bắc Hải tu luyện giới không muốn thấy một môn phái tuyệt đối cường thể chủ đạo Bắc Hải, mà Bắc Hải yêu tộc dưới sự dẫn đường của Nguyên Thủy Cự Ngạc, tựa hồ cũng muốn kéo rốc toàn lực đánh áp vào. Hơn nữa Thủy Tinh cung cũng muốn chen một chân vào Bắc Hải, Chân Linh phái muốn phá cục, sẽ phải đối mặt với những thế lực không hẹn mà cùng liên thủ chèn ép này, họ đồng dạng cũng có trách nhiệm nặng nề mà đường thành công thì còn quá xa vời a!

Lục Bình từ trên Thiên Huyền sơn xuống liền ẩn nặc hành tích, hướng về phía Thích Huyền Thải chân nhân cùng Huyền Điền chân nhân đang ở trong Thiên Huyền cổ thành chờ đợi tham gia thuần dương pháp hội phát ra một đạo truyền âm phù, lập tức một đường trở về Doanh Sơn Tiên Viện.

Quách Thiên Sơn lão tổ đã sớm từ một năm trước cũng đối với bên ngoài tuyên bố bế quan, thực ra là đã quay trở về Bắc Hải. Trong tiên viện trừ mọi sự vật giao do Thích Huyền Thải chân nhân đảm nhiệm, Lương Thiên Phong lão tổ trợ giúp trấn giữ tiền viện, ngoài ra còn có Khúc Thiên Thành lão tố bí mật tương trợ.

Thời điểm Lục Bình trở về tiên viện, đúng lúc vừa kịp Thiên Thành lão tổ phải dẫn mấy tên đệ tử lên cấp dung huyết kỳ trở về Bắc Hải, liền quyết định chậm lại một ngày, cùng Thiên Thành lão tổ cùng nhau trở về, quan trọng hơn là có thể tiết kiệm một khối cực phẩm linh thạch.

Quy mô của tiên viện so với trước khi Lục Bình du lịch Trung Thổ đã phát triển gấp đôi, bởi vì có Thiên Phong lão tổ cùng Thiên Thành lão tổ âm thầm phối hợp lẫn nhau cộng với sự trợ giúp của Bắc Hải Chân Linh bản phái. Hơn nữa Chân Linh phải cố ý thông qua tiên viện để rèn luyện kinh nghiệm thực chiến cho môn phái đệ tử. Tiên viện hiện nay ở trong dãy núi Doanh Sơn này đã bành trướng thế lực rất lợi hại, không ít thế lực tán tu bị đuổi ra khỏi phạm vi thế lực của Doanh Sơn Tiên Viện. Sơn Vũ tông bị đàn áp hoàn toàn, và đối với Trường Hà lão tổ sau lưng có đám người Cố gia ủng hộ cũng dần dần có khí thế đối đãi ngang hàng.

Lục Bình trở về dưới động phủ dưới vực sâu phía sau tiên viện, vung tay lấy ra ba cái Dục Linh hạp.

Hai cái nhỏ nhất là vật mà Khánh Ly lão tổ đại diện Thiên Huyền tông đưa cho Thiên Tượng lão tổ cùng Thiên Linh lão tổ, Lục Bình hiển nhiên sẽ không mở ra. Nhưng mà cái Dục Linh hạp lớn nhất là cho bản thân hắn, hắn cũng có chút không thể chờ được nữa, muốn mở ra xem thế nào.

Bàn tay dính vào trên Dục Linh hạp. Ánh sáng màu tím lam chợt lóe rồi tức diệt, mặt ngoài của Dục Linh hạp tựa hồ sinh ra một sự khác biệt rất nhỏ, muốn nhìn kỹ nhưng lại không thấy rõ.

Lục Bình cẩn thận đem cái hộp mở ra, trong cái hộp chứa đựng một hộp nước tràn đầy.

– Đây là…

Lục Bình hồ nghi lấy tay nhúng một ít nước trong hộp, phát hiện bất quá là một ít nước dính linh khí bình thường mà thôi. Nếu phải nói có cái gì đặc biệt, thì đó chính là linh khí trong nước dị thường sung túc. Có lẽ là bởi vì nước này đã từng chảy qua một chỗ linh mạch, hơn nữa dáng vẻ và phẩm cấp của cái linh mạch này cực kỳ cao.

Nhưng đây là cái gì?

Lục Bình suy nghĩ mãi không ra, chỉ đành phải đem ánh mắt lần nữa nhìn về phía Dục Linh hạp. Lúc này mới phát hiện trên vách bên trong của Dục Linh hạp, cũng đính mười tám viên hình trứng màu trắng to chỉ chừng hạt gạo.

– Chẳng lẽ đây là trứng cá?

– Không phải là trứng của cá Vũ Lăng chứ?

Sự hồ nghi trước đây của Lục Bình nhất thời sạch không, cẩn thận hồi tưởng lại những gì mình đã từng đọc liên quan đến cá Vũ Lăng, đặc biệt là trí nhớ xa xưa đến từ Thuần Dương chi hồn Phi Thiên lão tổ trong Doanh Thiên phái, càng nghĩ càng thêm hưng phấn, vì thứ hình trứng này so cùng với những gì ghi lại và cùng với trong truyền thừa ký ức đều giống nhau như đúc. Cái này tất nhiên chính là trứng của cá Vũ Lăng!

Vũ Lăng ngư bồi dục mà thành đạo binh, phối hợp đạo binh trận đồ, có thể tạo thành một trong đạo binh đại trận tốt nhất tu luyện giới. Năm đó Vũ Lăng lão tổ uy danh hiển hách, hơn phân nửa duyên cớ rơi vào trên đạo binh đại trận do ông ta một tay bồi dục này.

Không ngờ Thiên Huyền tống lại có thể đem trứng của Vũ Lăng ngư cho mình làm lễ vật!

Nhưng dù hưng phấn có thừa, Lục Bình đột nhiên nhớ tới, Vũ Lăng ngư này mặc dù danh chấn tu luyện giới, nhưng nếu muốn đem phát triển thành đạo binh cũng cực kỳ khó khăn.

Nhớ năm đó Vũ Lăng lão tổ kia từ dung huyết kỳ đến pháp tướng kỳ, hao tốn suốt hơn sáu trăm năm mới đưa mười tám con Vũ Lăng ngư phát triển thành làm tám ngàn Vũ Lăng ngư đạo binh. Mà trước đó chỗ này, Vũ Lăng lão tổ trong tu luyện giới một mực yên lặng mặc không nghe thấy.

Vũ Lăng ngư nguyên vốn gọi là Tiêm Lĩnh ngư, Nguyên vốn là một loại ngư yêu chủng tộc rất dũng liệt trong Cận Hải. Chẳng qua là loại ngư yêu này trời sanh trí khôn không hoàn toàn, hơn nữa không gian tu vi đề thăng cũng không lớn, một mực cũng không lấy được nhân tộc cùng với yêu tộc coi trọng.

Mà Vũ Lăng lão tổ cũng nhìn thấu loại ngư yêu này bất phàm, dùng hơn sáu trăm năm bồi dục loại ngư yêu này, đem huấn luyện trở thành đạo binh.

Vì có thể tùy thời tùy chỗ phát huy ra uy lực của Tiêm Lĩnh ngư đạo binh, Vũ Lăng lão tổ thậm chí đem một con sông nhỏ gọi là Vũ Lăng toàn bộ luyện hóa đến trong trận đồ. Vũ Lăng lão tổ có đạo hiệu cũng bởi vì đạo trận đồ này mà được đặt tên.

Vũ Lăng lão tổ ở trong Thiên Huyền tông nhất mực không nổi danh. Tu vi của bản thân ông ta cũng bởi vì toàn bộ tâm tư dùng trên người của Vũ Lăng ngư, tu vi tuy tăng lên, thực lực bản thân cũng cực kém.

Tình huống như thế cải biến khi năm xưa Thiên Huyên tông gặp phải một nguy cơ diệt môn. Vũ Lăng lão tổ dựa vào tám ngàn Tiêm Lĩnh ngư đạo binh trong Cận Hải ở chân núi Thiên Huyền lấy lực của một người ngăn trở mười vạn yêu binh tấn công.

Một cuộc đại chiến kéo dài ba ngày ba đêm, cuối cùng mười vạn yêu binh thương vong hai vạn bại lui. Thiên Huyền tông chuyển nguy thành an, từ đó nhất cử điện định để uẩn cho Thiên Huyền tông thành đại hình môn phái hơn vạn năm. Vũ Lăng lão tổ uy chấn thiên hạ. Tiêm Lĩnh ngư đạo binh này cũng bởi vì Vũ Lăng lão tổ luyện Vũ Lăng hà trận đồ mà được người ta gọi là Vũ Lăng ngư.

Ở chỗ sâu hải vực mười mấy dặm ngoài Hoàng Ly đảo ở Bắc Hải, kể từ sau khi Bắc Hải yêu tộc lấy một cái giá rất cao chiếm cứ nơi này, hiển nhiên cũng khiến cho Bắc Hải tu luyện giới chú ý. Nơi này rốt cuộc có cái gì, không ngờ lại đáng giá cho Nguyên Thủy Cự Ngạc nhất tộc thuyết phục những chủng tộc khác, liên thủ đem chiến tuyến của nhân yêu hai tộc ổn định ở chỗ này? Hơn hai mươi năm tới thậm chí không tiếc bỏ ra giá cao mười mấy tên đoán đan kỳ tu sĩ rơi xuống, mấy tên pháp tướng tu sĩ bị thương!

Nhưng Bắc Hải tu luyện giới vô luận là nhân tộc tu sĩ hay là yêu tộc tu sĩ, đều không biết ở cách không xa khoảng cách yêu tộc chiếm lĩnh đó có một chỗ đáy biển có dãy núi trong bụng không có ruột. Nơi đó, có một tòa tiểu hình Truyền Tống trận có thể trực tiếp liên thông tới Trung Thổ.

Ánh sáng trên Truyền Tống trận thoáng qua, thời gian cách khoảng hai mươi năm, Lục Bình lần nữa trở về Bắc Hải, thông hành còn có Thiên Thành lão tổ cùng mấy tên dung huyết kỳ đệ mới vừa tiến cấp. Bọn họ nếu được mang vào Chân Linh phái tiếp nhận công pháp truyền thừa, rồi sau đó sẽ ở lại trên Thiên Linh sơn tu luyện, hoàn toàn dung nhập vào trong Chân Linh phái.

Lục Bình nhìn pháp trận ở Truyền Tống trận bốn phía chống đỡ lên, chỉ ở trong bụng núi bị nước biển bao phủ nơi này phát triển thành một tòa không gian diện tích hai mươi trượng, đem nước biển loại bỏ ra hết bên ngoài.

Mà ở phụ cận tòa tiểu Truyền Tống trận liên thông Trung Thổ này, còn có một tòa Truyền Tống trận khác. Lục Bình có thể nhìn ra được thời gian tòa Truyền Tống trận này được xây dựng cũng không lâu.

Một bên Thiên Thành lão tổ cười giải thích:

– Những năm gần đây Bắc Hải yêu tộc đối với hải vực bên ngoài dãy núi dò xét càng lúc càng nghiêm mật. Pháp tướng tu sĩ bọn ta muốn tránh qua bọn họ, lẻn vào tới đây còn có thể, nhưng đoán đan kỳ tu sĩ thì cực kỳ khó khăn. Nếu là giống như bây giờ vậy
mang theo mấy tên ăn hại này mà muốn không bị phát hiện, lão phu thà là đi khiêu chiến Đạo Thắng còn hơn.