Chương 1182: Bảo đỉnh bí mật

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nếu như nói trước đó bên người Lục Bình có Bích Hải Linh Xà theo đuổi và đánh một trận cùng Sở Vân Thiên, khiến cho Trung Thổ Tu luyện giới công nhận danh tiếng truyền bá tuyên dương về hắn trước đó ở Trung thể trở thành sự thật, thì đánh một trận như vậy cùng Thiên Mã Tộc Tứ trưởng lão, chẳng những đánh bại mà còn chọc mù một con mắt của lão ta, đã hoàn toàn đưa tới một đợt sóng cuồng ở trong tu luyện giới.

Trước đây, trừ những người là thánh địa đích truyền đã từng giao thủ cùng Lục Bình ra, những người khác ít nhiều còn tâm tồn nghi ngờ đối với thực lực chân chính của vị Bắc Hải tu sĩ này. Dù sao trước đó Lục Bình giao thủ cùng những thánh địa đích truyền phần nhiều là đến đỉnh điểm thì ngưng, hay hoặc giả là bất phân thắng phụ.

Mà những người đích truyền đã cùng giao thủ ngay cả ngạo khí lăng vân đi nữa, nhưng phần nhiều họ đánh giá thực lực chân thực của Lục Bình cũng không dưới một nhà đó, lời này tuy nói sơ lược nhưng quyết không sai.

Hiển nhiên không ít người có thể phát giác khi Lục Bình giao thủ cùng bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều nương tay, nhưng cũng vạn không có đạo lý chống mắt thay cho Lục Bình. Huống chi mấy tu sĩ đó cũng chứa tâm tư của riêng từng người, nếu ngày nào đó có tu sĩ có tu vi cùng thực lực chênh lệch không nhiều có quan hệ xấu với Lục Thiên Bình, như vậy đến lúc đó bởi vì đánh giá sai về thực lực mà chịu thua thiệt trong tay của người này chẳng phải là một chuyện vui hay sao?

Cũng chính bởi vì như vậy, khiến cho Trung Thổ tu luyện giới rất khó giới định thực lực chân thật của Lục Bình, thời gian dài, hiển nhiên cho là hắn cố ý che giấu, thực lực chân thật chưa chắc cao bao nhiêu.

Hôm nay Lục Bình đường đường chính chính thắng Thiên Mã tộc Tứ trưởng lão ở Thanh Minh Giang, khiến cho trước đó thanh âm có chút nghi ngờ thực lực của hắn nhất thời thất thanh. Lấy pháp tướng trung kỳ tu vi khiêu chiến pháp tương hậu kỳ đại tu sĩ chiến lệ không phải là không có, thậm chí cũng không thiếu kỳ nhân toàn thân thối lui sau khi giao thủ cùng tu sĩ, nhưng chiến thắng, kể từ sau khi có Liệt Thiên Kiếm Thánh Tiêu Bạch Vũ ba bốn trăm năm trước thì không nghe nói nữa.

Huống chi Thiên Mã tộc Tứ trưởng lão cũng không phải nhân vật tầm thường có thể so sánh, đây chính là đại thần thông tu sĩ thứ thiệt, thượng hào cường giả ở tu luyện giới.

Mà lúc này Lục Bình vẫn ở chỗ cũ dọc theo Thanh Minh Giang nghịch lưu mà lên, trên lưng Huyền Quy rộng rãi, Viên Long hít hít lỗ mũi, hai mắt nhìn Huyền Quy dưới chân, lúc này mới nói với Lục Bình:

– Có bộ phận Phách Quy huyết thống, nghe nói bên cạnh ngươi còn có ba tiểu tử Bích Hải Linh Xà theo đuổi, nếu không phải biết được người chính là Bắc Hải Lục Thiên Bình, người bình thường thấy sợ rằng nghĩ ngươi là Ngự Thú Linh tông tu sĩ.

Sau khi Lục Đại Quý dung hợp Phách Quy bộ phận huyết mạch, mặc dù tư chất tự thân tăng trưởng không ít, nhưng hiện giờ vẫn không thể hoàn mỹ thu liễm hơi thở của Phách Quy huyết mạch với trong cơ thể, vì vậy rất dễ dàng có thể bị người phát hiện đầu mối.

Lục Bình cười cười không nói tiếng nào, trong tay đảo một cái, Linh Lung Tửu Đỉnh hiện ra trong tay của hắn, rồi sau đó treo giữa không trung đột nhiên phồng lớn. Linh Lung bò dậy từ trong tửu đỉnh, lộ đầu ra trước tiên liếc mắt nhìn Viên Long, rồi sau đó tức giận hướng về phía Lục Bình nói:

– Gọi Linh Lung ra tới làm chi, không biết Linh Lung muốn chuẩn bị độ lần thứ hai lôi kiếp sao, lúc này không thể quấy nhiễu.

Viên Long trong khoảnh khắc Linh Lung Tửu Đỉnh xuất hiện liền trợn tròn con người, thời điểm nhìn đến Linh Lung xuất hiện từ trong tửu đỉnh tinh quang của hai mắt càng bắn mạnh ra, khuôn mặt âm tình bất định.

Lục Bình ngược lại cũng không quá chú ý thần sắc của Viên Long, mà là hướng về phía Linh Lung nói rõ:

– Biết người tiến bộ rất nhanh, cũng không cần ta giúp ngươi cho gọi lôi kiếp, ngươi làm sao tấn thăng Nhị kiếp linh bảo? Muốn vượt qua lôi kiếp có nhiều thời gian chuẩn bị, cái gì chờ người hoàn toàn chuẩn bị xong, chính là ta lúc nào cho gọi lôi kiếp. Nhưng mà hiện tại có khách nhân tới, trước tiên lấy ra mấy dạng linh nhưỡng trân quý cất giấu trong ngày thường của ngươi, ta dùng chiêu đãi khách nhân!

Những năm này, Linh Lung theo bên người Lục Bình, trên người coi như là thu tập chế riêng cho không ít linh nhưỡng, trong ngày thường Lục Bình thường hưởng no cái sướng của cái miệng, ngoài ra Đại Bảo chúng tùy tùng cũng dính chút phước, ngoài ra còn lại một đám bạn tốt đưa ra tự nhiên có hạn, vì vậy trong tay Linh Lung thật sự còn cất chứa không ít.

– Đây là linh bảo phỏng chế theo Càn Khôn Bảo Định đúng không?

Một đạo thanh âm kinh ngạc hỏi lên từ trong miệng Linh Minh Cự Viên bên cạnh Lục Bình rốt cục không nhịn được.

Lục Bình ngẩn ra, lúc này mới chú ý tới sắc mặt của Viên Long lộ ra thật là có chút quỷ dị, không khỏi gật đầu đáp:

– Đúng vậy, tại hạ đã từng tìm được Linh Lung trong Doanh Thiên đạo tràng, sau đó Linh Lung một mực theo bên người tại hạ.

Năm đó Bắc Hải tu sĩ tề tụ dãy núi Doanh Thiên, âm thầm tiến vào Doanh Thiên đạo tràng, khám phá không còn Doanh Thiên phái truyền thừa. Đến hôm nay cũng là hơn trăm năm, bí mật lúc đó tới hôm nay ở Trung Thổ tu luyện giới không nói mọi người đều biết, cũng không cần thiết che giấu nữa, vì vậy Lục Bình cũng thừa nhận không cầu chấp.

Huống chi ở Bắc Hải Tu luyện giới, cũng không thiếu lời đồn đãi đối với Chân Linh phái quật khởi những năm này. Trong đó các đại môn phái có một cái nhìn truyền lưu rất rộng, đó chính là năm đó các phái tề tụ Doanh Thiên đạo tràng, chỗ tốt lớn nhất âm thầm cũng bị một nhà Chân Linh phái chiếm được. Mà cũng chính bởi vì như vậy, sau đó mới có thể nhất phi trùng thiên, đem Bắc Hải các phái hoàn toàn rơi vào phía sau, thậm chí Lục Bình quật khởi, cũng không có ít người cho rằng duyên cớ là được Doanh Thiên phải truyền thừa.

Đối với lần này Chân Linh phái hiển nhiên sẽ không giải thích gì, ngày đó mọi người cùng nhau tiến vào Doanh Thiên đạo tràng, coi như Chân Linh phái chiếm hết chỗ tốt đó cũng là bản lĩnh cùng vận khí của Chân Linh phái nhà mình. Những môn phái khác sao cũng chưa có được Linh Lung Tửu Đỉnh cùng Khai Sơn Việt, sao cũng chưa có được Doanh Hà Bảo Kính, trung hình linh thạch quáng mạch cùng Pháp Tướng Chi Hồn chứ?

– Doanh Thiên phát nha, năm đó truyền thuyết Doanh Thiên phái đích xác đã từng chế được một món vật phẩm bắt chước Càn Khôn Bảo Định, không ngờ chính là cái tửu đỉnh này, không tệ không tệ, thật là không tệ!

Viên Long trong miệng vừa nói không tệ, nhưng trong ánh mắt lại toát ra một tia vẻ tiếc nuối, Lục Bình ở một bên thấy rõ, vậy mà Viên Long lại cũng không cố ý chỉ ra cái gì. Lục Bình cũng không nói thẳng hỏi thăm, chẳng qua là ra hiệu Linh Lung lấy ra mấy loại giai nhưỡng trân quý. Bất kể nói thế nào, nếu không phải thời điểm cuối cùng Viên Long xuất thủ đở được Thiên Mã tộc hai vị pháp tướng trong kỳ tu sĩ, trận chiến giữa Lục Bình cùng Mã Tứ trưởng lão đừng nói có thể chiến thắng, coi như là toàn thân thối lui sợ rằng cũng khó khăn, tràng tửu này Lục Bình cam lòng mời.

– Hoắc, Bách Hoa Ngọc Lộ! Cất chế loại rượu này cần linh hoa thượng đẳng lấy bí thuật chế riêng cho thì mới thành, chỉ có bí thuật mà linh hoa niên hạn không đủ, phẩm chất của rượu cũng sẽ giảm nhiều!

Viên Long thấy Lục Bình lấy ra một vò rượu ánh mắt sáng lên, nhưng mà hiển nhiên hắn không tin Lục Bình có thể tự đủ trăm loại Linh Hoa Ngọc Lộ niên hạn đầy đủ. Trăm hoa đó cũng không phải nói tùy tiện tìm trăm loại linh hoa là được, linh hoa có thể mang tới chế riêng cho Bách Hoa Ngọc Lộ cộng lại cũng bất quá mấy trăm loại, hơn nữa mỗi một loại đều cũng coi là vật thưa thớt hiếm hoi trong linh thảo, muốn góp đủ nhưng rất là không dễ. Dĩ nhiên, nếu không phải so đo niên hạn của linh hoa ngược lại cũng dễ dàng rất nhiều.

Lục Bình nghe được Viên Long nghi ngờ cũng không phản bác, chẳng qua là mở vò rượu bị ém miệng ra. Một cổ mùi rượu linh hoa nồng đặc nhất thời làm Viên Long thèm thuồng rõ dãi.

Nhưng mà cái này chẳng qua là bắt đầu, trong chốc lát, Lục Bình từ trong tửu đỉnh lần nữa lấy ra mười mấy vò linh tửu, hoặc lớn hoặc nhỏ, hoặc nhiều hoặc ít, mỗi một vò linh nhưỡng làm hai mắt của Viên Long sáng lên.

Vậy mà chỉ qua năm ngày, Viên Long theo lệ rót vào trong miệng một vò linh nhưỡng nhỏ, nếu trong miệng một tên đoán đan tu sĩ đủ bọn họ rút ngắn hai tháng thời gian tu luyện, hắn hét lớn:

– Rượu ngon! Thật là rượu ngon! Lão Viên nhà ta ba ngày nay đã đem rượu ngon ba bốn trăm năm qua không uống một giọt đều uống qua hết một lần. Lần này trở lại Bắc Băng Nguyên xem người nào còn dám cùng lão Viên ta tỷ thí về chuyện uống nhiều linh tửu!

Lục Bình nhìn thần sắc của Viên Long hưng phấn, khóe mắt cũng là không khỏi nhảy nhảy, sớm nghe nói Linh Minh Cự Viên nhất tộc khoái nhất uống hết, nhưng lại không nghĩ tới chỉ ba ngày đã uống hết một lần gần hai mươi loại linh tửu bản thân chuẩn bị tỉ mỉ.

Phải biết những thứ linh nhưỡng đó cũng không so với tầm thường, trừ linh khí nồng đặc tích chứa bên trong, sau đó cần tu sĩ tốn hao thời gian tiến hành luyện hóa, tửu lực cũng có độ mạnh vô cùng. Coi như là pháp tướng tu sĩ tầm thường uống nhiều quá, cũng khó tránh khỏi sẽ xuất hiện loại tình cảnh thần niệm hôn mê, đầu óc hỗn độn.

Vậy mà trước mắt đầu cự viên này hiển nhiên cũng không bị ảnh hưởng, hơn nữa trong năm ngày ngắn ngủi uống xong hơn hai mươi loại linh nhưỡng, Lục Bình cũng không nhận thấy được linh khí quanh người hắn có chút tiết lộ. Nhưng những thứ linh khí tích chứa trong những thứ linh nhường này coi như là bản thân Lục Bình cũng không có khả năng luyện hóa xong trong năm ngày ngắn ngủi, vậy đã nói rõ cự viên trước mắt tất nhiên có một loại bí thuật có thể tạm thời dung nạp linh khí để phòng hờ.

Cũng may Lục Bình giữ lại một chút phòng hờ, hai mươi mấy loại linh tửu giai nhưỡng đó, mỗi một dạng Lục Bình chẳng qua là lấy một phần trong đó mà thôi. Nếu không phải như vậy, đối với Lục Bình mà nói, Viên Long rõ ràng có bao nhiêu uống bấy nhiêu.

Hơn nữa Viên Long cũng không phải là uống như bò uống, mà mỗi khi hắn uống xong một loại linh nhưỡng, đều sẽ đánh giá loại linh nhưỡng đó. Cách đánh giá này đối với Lục Bình từng tham dự chế rượu mà nói quả thật cực kỳ hữu ích. Hơn nữa Viên Long còn có một hạng bản lĩnh, đó chính là mỗi lần uống một loại linh tửu, đều có thể nói rõ rõ ràng ràng linh thảo thậm chí niên phân của linh thảo chế riêng cho linh tửu sử dụng, khiến cho Lục Bình rất là thán phục.

Viên Long uống cao hứng, cầm trong tay vò rượu thịnh phóng linh nhưỡng té vẽ trên lưng Huyền Quy, chỉ Lục Bình cười to, nói:

– Ha ha, Bắc Hải Lục Thiên Bình, năm ngày đủ ngươi dưỡng tinh súc duệ, hôm nay ta và người phân một thắng bại!

Lục Bình ngạc nhiên cười, đáp:

– Viên huynh, huynh uống nhiều linh nhưỡng như vậy, có cần qua mấy ngày hay không, đợi đến huynh luyện hóa linh lực trong rượu, bọn ta tỷ thí cũng không muộn!

Viên Long thần sắc nghiêm lại, nói:

– Lục huynh có thể như vậy, đủ thấy được tâm tính cao kiệt, chẳng qua là Lục huynh cũng chưa hiểu rõ Linh Minh Cự Viên nhất tộc ta thôi.

Lục Bình ngạc nhiên đáp:

– Ah, nguyện nghe tường tận!

Viên Long khai miệng rộng cười một tiếng, nói:

– Nếu người bình thường uống nhiều thượng đẳng giai nhưỡng trong thời gian ngắn như vậy, không phải mất hơn mười ngày tu luyện cật lực không thể hóa hết. Nhưng mà Linh Minh Cự Viên nhất tộc ta càng uống được rượu ngon, một thân chiến lực lại càng cao. Rượu ngon những không suy yếu chút nào đối với thực lực của bọn ta, ngược lại sẽ có đại phúc tăng cường, cho nên Lục huynh hãy cứ xuất thủ!

Điểm này Lục Bình cũng không biết, cười cười đang muốn mở miệng nói gì nữa, không ngờ Viên Long quay đầu đập tới một gậy, cười nói:

– Lục huynh cũng nên cẩn thận, Cự Viên nhất tộc ta không có phân chia xuất thủ trước sau gì, chỉ cần đánh, thường đều tranh cướp ra tay trước!

Một gậy lực bằng thiên quân, cho dù là Lục Bình cũng không dám đón đỡ, thế nhưng hắn lại cũng không tránh né.

Trong tầm mắt kinh ngạc của Viên Long, đột nhiên Lục Bình bị đập bể trước mắt rồi sau đó hóa thành một bãi nước chảy đi xuống từ trên mai rùa Huyền Quy.

“Man Thiên Quá Hải quyết”, thi triển ba thước trước mặt Linh Minh Cự Viên, Viên Long dĩ nhiên không phát hiện chút nào!

Lục Bình đã hiện ra trong hư không ngoài ba mươi trượng, một song phi kiếm giữa không trung chia ra một đạo lưu quang thắng tới cổ Viên Long, trong miệng cười nói:

– Có qua mà không có lại thì cũng vô lễ, Viên huynh cũng nhận một kiếm của Lục mỗ!

Linh Minh Cự Viên nhất tộc nổi tiếng với tu luyện giới có hai đại thị hiếu. Một là coi rượu như mệnh, tu luyện giới vô luận linh tửu giai nhưỡng loại nào, rất ít có thể không bị bọn họ nhận biết. Tu luyện giới thậm chí có xuất hiện qua sự kiện môn phái gia tộc bởi vì một loại giai nhưỡng mà Linh Minh Cự Viên không uống qua hoặc là không có nghe nói qua mà diệt người. Mục đích cuối cùng bất quá chính là vì lấy được linh tửu giai nhưỡng hay hoặc giả là kiến thức một phen giai nhưỡng chưa từng thấy qua mà thôi.

Thứ hai chính là chiến như điên, Linh Minh Cự Viên nhất tộc tôn trọng nhưng do không úy kỵ cường giả, hơn nữa hỉ hảo khiêu chiến cường giả trong tu luyện giới. Bọn họ không lạm sát kẻ vô tội, nhưng lại sẽ lấy các loại lý do phải thông hoặc là không thể thực hiện được khơi mào chiến đấu hoặc là gia nhập chiến đấu.

Vì vậy, số lượng của Linh Minh Cự Viên nhất tộc có lẽ hơi kém cùng Bích Hải Linh Xà, Ngũ Hành Khổng Tước nhất tộc, nhưng số lượng cường giả lại thủy chung không từng thiếu hụt, thậm chí còn muốn hơn một chút so với mấy nhà yêu tộc đứng đầu chủng tộc.

Nhưng nếu lấy điều đó nhận định Linh Minh Cự Viên nhất tộc thô lỗ vô trí, như vậy tất cả người mang loại ý nghĩ này tất sẽ ăn thua thiệt lớn dưới tay của Linh Minh Cự Viên rồi.

Sở dĩ Linh Minh Cự Viên nhất tộc được xưng là “Linh minh”, nói chính là trí khôn của bọn họ thông đạt, chớ có bị ngoại hình của cự viên mê hoặc. Cho dù bọn họ hóa thành hình người bình thường tất cả đều là tráng hán cự nhân, giống như Viên Long đang cùng giao thủ vậy, nhìn qua thành thật ngu ngốc, nhưng nếu thật như vậy, Linh Minh Cự Viên sớm đã không biết bị tu luyện giới người ngu ta gạt này hủy diệt không biết bao nhiêu lần rồi, làm sao trở thành một trong thế lực đứng đầu nhất của tu luyện giới, một trong số ích mấy yêu tộc cự hình chủng tộc sánh ngang cùng nhân tộc Lục Đại Thánh Địa.

Giống như hiện tại đây, Linh Minh Cự Viên cho Lục Bình năm ngày nghỉ ngơi lấy sức, vậy mà hắn cũng nhân cơ hội này đem linh nhưỡng của Lục Bình cất giấu uống cho no.

Những thứ linh nhưỡng này cố nhiên không cách nào trong thời gian ngắn chuyển hóa làm tu vi của Viên Long tăng lên nữa, nhưng lại có thể lấy bí thuật trừ bị tùy thời có thể luyện hóa làm linh khí tinh thuần của chân nguyên.

Từ lâu dài mà xem, những thứ linh khí tinh thần đó dĩ nhiên là thích hợp nhất dùng để tăng lên tu vi. Nhưng nếu thời gian ngắn, những thứ linh khí tinh thuần đó dùng để nhanh bổ sung chân nguyên tiêu hao cũng có thể đủ kéo dài thời gian đấu pháp của tu sĩ.

Mà bản thân Viên Long cũng rất rõ ràng, hắn mặc dù vạn phần mong đợi giao thủ cùng Lục Bình, nhưng sau khi chính mắt thấy Lục Bình chọc mù một mắt Thiên Mã tộc trưởng lão thân là đại tu sĩ, hắn cũng rõ ràng nhận thức được giữa hai người chênh lệch. Nếu hai người thật đúng là giao thủ, Viên Long mười phần phải thua thôi.

Vậy mà càng như vậy, Viên huyết mạch lưu chuyển trong huyết mạch càng sôi trào, càng khát vọng với một trận đánh này. Mà linh khí tích chứa trong linh tửu giai nhưỡng chính là trù mã lớn nhất có thể trong thời gian ngắn tăng lên thời gian đối kháng giữa mình cùng Lục Bình.

Mặc dù không phải là đối thủ cũng muốn chiến, thời gian kiên trì càng lâu trong tay cường giả, tự thân có thể có được đồ càng nhiều. Cho nên nếu Lục Thiên Bình đó muốn mời uống rượu, vậy thì nghĩ biện pháp uống một cách thống khoái trước trận chiến đã!

Viên Long thành công, nhưng hắn cuối cùng vẫn bị thất bại!