Chương 816: Im tiếng biệt tích

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tin tức truyền đi, trong lúc nhất thời chấn động toàn bộ Trung Thổ tu luyện giới. Ba tên đoán đan hậu kỳ tu sĩ liên thủ không ngờ lại có thể đối chiến cùng một tên pháp tướng trung kỳ tu sĩ, đây quả thực là lời nói vô căn cứ!

Cho dù cả ba người đều là tuấn kiệt nhất thời, vô địch tồn tại trong cùng cấp tu sĩ, thế nhưng Mã Lập lão tổ là người nào? Thiên Mã tộc Tứ trưởng lão, người có khả năng nhất thành tựu vị pháp tướng đại tu sĩ thứ năm của Thiên Mã tộc, dọn dẹp mấy tên đoán đan hậu kỳ tu sĩ chẳng lẽ không phải là chuyện giở tay nhấc chân hay sao? Còn có thể khiến cho ba người kiên trì chờ đến khi viện thủ tới, chuyện đùa giỡn này thật là quá lớn rồi!

Người nghe được tin tức này thường thường đều cười một tiếng bỏ qua, cho là so với truyền thuyết trước đây về vị Mã Lập lão tổ ở Tây Hoang chi địa này đuổi giết Tạ Thiên Dương suốt mấy ngày lại không thu hoạch được gì là cùng một loại chuyện hoang đường chưa hề xảy ra. Cho dù chuyện này được kể lại vanh vách như từng chứng kiến, hoặc xảy ra thật, chỉ sợ cũng là do khi ấy Mã tộc trưởng lão cố ý nhường nhịn mà thôi.

Ngự Thú Linh tông nguyên vốn thần quỷ khó lường, thường nhân khó có thể gần. Mọi người cho dù có tâm muốn dò la tin tức cũng không có đường; Tạ Thiên Dương sau khi trở về Tử Dương cung liền tuyên bố bế quan. Tiết Tam Nghĩa lão tổ càng không phải là tu sĩ bình thường có thể hỏi thăm. Tử Dương cung hoàng hoàng thiên uy, cũng khiến cho người hiếu kỳ kinh nhi viễn chi.

Tạ Thiên Dương sớm đã là đoán đan chín tầng tu sĩ, cho dù không có chuyến đi tới Hà Nguyên chi địa, hắn cũng là nhân vật vững vàng ngưng luyện thiên cấp thượng phẩm linh hỏa, thành tựu cửu phẩm kim đan. Tuy nhiên chuyến đi Hà Nguyên chi địa lại khiến cho căn cơ của hắn được xây dựng vững chắc hơn. Hắn trải qua cuộc trốn chạy ở Tây Hoang chi địa, hơn nữa lại cùng pháp tướng trung kỳ tu sĩ đối chiến, khiến cho thu hoạch được cực lớn. Tất cả những thứ này nhất cử đem tu vi của hắn đẩy tới cách tầm mức pháp tướng kỳ chỉ còn dư lại một cái màng mỏng cuối cùng.

Như thế, muốn dò xét tin tức cũng chỉ có thể tìm từ trên người của vị Chân Linh phái tu sĩ Lục Huyền Bình đột nhiên xuất hiện kia.

Nhưng mà, sau đó vị Lục Huyền Bình này lại phảng phất như biến mất khỏi tu luyện giới vậy, mặc cho tất cả những hữu tâm nhân càn quét khắp Tây Hoang chi địa tìm kiếm, thủy chung vẫn bặt vô âm tín.

Tu chân vô tuế nguyệt, thoáng một cái chính là thời gian hơn một năm đã trôi qua, trên sông Ngọc Lan có một con thuyền nhỏ thuận lưu chảy về đông, Lục Bình đứng ở trên đó thưởng thức phong quang ở hai bờ sông lớn. Cho dù có thác lớn chảy xiết, tật phong sậu vũ, cái thuyền nhỏ này vẫn đi dọc theo Ngọc Lan hà dằng dặc mà xuôi xuống.

Bên trong khoang thuyền, sau lưng Lục Bình, Đại Bảo đã khôi phục đoán đan kỳ tu vi, lần nữa hóa thành hình người, đang cùng so tài với mấy con cá cẩm lý bị làm thành mỹ vị giai hào của Ngọc Lan hà. Riêng một góc khác trong khoang thuyền, một con mãnh hổ Điếu Tình Bạch Ngạch sặc sỡ nằm đó, một đôi mắt hổ to bằng chuông đồng đang lườm Đại Bảo bốc hốt ăn uống ngồm ngoàm.

Đại Bảo ăn loài lý ngư Cẩm Lý này chính là loại cá đặc hữu của sông Ngọc Lan, không phải là Cẩm Lý nhất tộc trong yêu tu. Tuy nhiên, cũng có lời đồn đãi nói Ngọc Lan hà Cẩm Lý cùng Cẩm Lý nhất tộc có một ít liên lạc đặc biệt. Chẳng qua là bọn họ không cách nào giống như Cẩm Lý nhất tộc vậy có thể khai mở linh trí tiến hành tu luyện mà thôi. Ngược lại bởi vì Ngọc Lan hà Cẩm Lý nước nhiều vị ngon, đã trở thành một món ăn nổi tiếng trong thiên hạ.

Trong hơn một năm thời gian này, Lục Bình được Ngự Thú Linh tông Vũ Thiên Hành lão tổ mời luyện đan. Mà địa điểm luyện đan vốn ở chỗ không xa trên thượng du sông Ngọc Lan, cách cũng gần Tây Hoang chi địa. Đại Bảo khôi phục tu vi, rỗi rãnh vô cùng, trong lúc nhàm chán liền bỏ hết tâm tư ra bờ sông bắt cá, bắt đầu chuyên nghiên các loại món ăn chế biến từ Ngọc Lan hà Cẩm Lý, nhằm thỏa mãn cái dục vọng lấp đầy miệng và bụng của mình.

Cho nên trong vòng một năm nay, Đại Bảo tu vi cũng không gia tăng bao nhiêu, thể trọng lại ít nhất đề thăng hai mươi cân. Cả người càng lúc càng mập hơn, duy chỉ có cái đầu nhỏ trên tròn dưới hẹp kia vẫn không thấy tăng phì, một đôi răng cửa lớn lộ ra bên ngoài, nhìn qua càng lúc càng sắc bén.

Đại Bảo liên tiếp ăn xong ba con Cẩm Lý ước chừng ba cân nặng, vỗ vỗ cái bụng có chút căng tròn, lúc này mới xoay người nhìn về phía đại hổ trong góc, chỉ chỉ hai con Cẩm Lý còn dư lại, nói:

– Tiểu Hải, đây là của ngươi hết đó!

Một tiếng “ngao ô” mãnh hổ gầm vui sướng khiến cho cá tôm ở vùng nước phụ cận tiểu chu kinh hãi lật luôn hàng loạt cái bụng trắng toát. Một cái bóng thoáng qua trong khoang thuyền. Một con Cẩm Lý đã chín trong nồi liền bị mãnh hổ hợp một cái nuốt vào trong miệng, nhai cả thịt lần xương vui sướng vô cùng.

Đại Bảo xỉa răng cảm thấy vô thú nói:

– Chậm một chút chậm một chút, không có người cướp của ngươi đâu. Ngươi nói ngươi ăn như vậy có thể ăn ra mùi vị gì chứ? Đồ bò nhai hoa mẫu đơn a!

Mãnh hổ hướng Đại Bảo lườm một cái tỏ vẻ xem thường. Cái miệng chuyển một cái, một con Cẩm Lý khác cũng bị ăn hết gần phân nửa.

Lục Bình mặc dù đang thưởng thức phong quang trên sông lớn, nhưng thần niệm có thể bao phủ hết, nên hết thảy chuyện trong khoang thuyền hiển nhiên cũng chạy không thoát cảm nhận của hắn.

Con mãnh hổ này chính là con Điếu Tình Bạch Ngạch ấu hổ ban đầu mà Lục Bình từ trong linh thú điếm phố của tiểu trấn mua lại, đồng thời tiểu sa hồ Đồ Thuần cũng bị Lục Bình mua lại. Lúc Lục Bình luyện đan giúp Vũ Thiên Hành lão tổ đã bị Tang Du phát hiện, liền từ trong tay Lục Bình đòi lại, muốn trả trở về cho Thanh Khâu sơn.

Lục Bình nghĩ đến Tang Du hôm đó có mối quan hệ không tầm thường với Thanh Khâu Sơn hồ tộc, và chính hắn cũng muốn đem Đồ Thuần thả trở lại, nên liền nhờ Tang Du mang nó về lại Thanh Khâu sơn.

Ấu hổ gọi là Hồ Tiểu Hải, tuy nhiên sau khi Đại Bảo uy hiếp lợi dụ, đã sớm bỏ qua họ của Điếu Tình Bạch Ngạch nhất tộc, đổi tên gọi là Lục Tiểu Hải.

Tuy nhiên, danh tự này đổi ngược lại đưa tới một trận phong ba. Sau khi Lục Hải nghe nói về cái tên này, hiển nhiên không bỏ qua cơ hội giễu cợt. Lục Tiểu Hải xuất thân Điếu Tình Bạch Ngạch nhất tộc, trời sanh một bộ ngạo cốt, sao lại chịu được điều này, lúc ấy liền cùng Lục Hải đánh nhau một trận.

Lục Hải xuất thân Bích Hải linh xà nhất tộc, huyết mạch cao quý không dưới Lục Tiểu Hải này. Bản thân sớm đã là đoán đan hậu kỳ cao thủ, làm gì sẽ để vào trong mắt một con hổ yêu chưa hóa hình, tiện tay đùa bỡn mấy cái, liền đem Lục Tiểu Hải đùa bỡn đoàn đoàn chuyển.

Cuối cùng vẫn là Đại Bảo không nhìn nổi, bảo vệ Lục Tiểu Hải, có lẽ là bởi vì duyên cớ là hai người đều là huyết mạch của Hồ đạo nhân. Từ nay, Lục Tiểu Hải trừ Lục Bình thì chỉ thân cận với Đại Bảo.

Chẳng qua là trong thời gian hơn một năm, dưới sự chỉ điểm cùng đại lượng lưu chất đan dược của Lục Bình, con Điếu Tình Bạch Ngạch ấu hổ này nguyên vốn chỉ có dung huyết trung kỳ đã tiến cấp tới dung huyết hậu kỳ. Bộ dáng của nó vốn gầy trơ cả xương, da lông tạp nhập, dưới sự cám dỗ của các loại thức ăn ngon của Đại Bảo, đã dần dần trưởng thành trở nên mập mạp tráng kiện, một thân da lông bóng mượt, nước vào là trợt như gấm lụa vậy.