Chương 1056: Tranh giết thưởng đoạt

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lục Bình trong lòng như có điều ngộ biết, hiểu đại khái chất lỏng từ trong ao nước đá xanh trong cửa không gian có liên quan, hiển nhiên không để mặc cho nó rời đi. Ngón cái tay phải cùng với ngón giữa của hắn bật ra một tiếng nổ giòn, một đạo điện quang bắn tán loạn ra, Tế Thủy Trường Lưu kiếm nhất thời thi triển “Cấm Thủy Kiếm Quyết”, tạo thành một đạo kiếm quang chi trường bắn đến sau lưng Độc Tu La.

Độc Tu La thấy đường lui bị ngăn cản nhất thời khẩn trương, mộc trường trong tay nhất thời dâng lên một đoàn chất lỏng màu đen sình sịch bắn tới trên kiếm quang chi tường.

Lục Bình khẽ cau mày, cũng không ngăn cản, chất lỏng màu đen chính là dựng dục trong bạn sinh linh bảo. Nếu đúng thật nó dính đến trên bảo vật, chính là linh bảo cũng phải bị tổn thương ô nhục.

Ngay tại lúc độc dịch ngâm vào trong quang tường, lôi quang màu lam tím nhất thời tung hoành nổ mạnh trong kiếm quang tường, lại thành lôi võng trên quang tường, đem toàn bộ một đoàn chất lỏng màu đen nổ làm một đoàn hắc vụ.

Cùng lúc đó, kiếm quang lôi võng từ hai cánh bao lại, muốn giam Độc Tu La trong đó.

Độc Tu La mắt thấy chạy trốn không được, ngược lại lần nữa nhào tới Lục Bình, hiển nhiên là một bộ từ thái liều mạng.

Lục Bình cười nhẹ một tiếng, chỉ một cái cách không điểm ra. Một đạo ánh sáng màu trắng vào trong thân thể của Độc Tu La, nhất thời giữ nó giữa không trung. Rồi sau đó Lục Bình lật tay đẩy nữa, một chiều Thôi Ba Trợ Lan trong “Thương Hải kiếm quyết”, đẩy đầu Độc Tu La này tới trong kiếm võng.

Kiếm quang lôi võng nhất thời khép lại, vô số kiếm quang cá lội mang theo lôi quang lóe lên giăng khắp nơi, bên trong truyền tới tiếng gào thét thê lương của Độc Tu La. Hắc vụ mặc dịch từng đoàn tả xung hữu đột vấy ra bốn phía trong lưới, nhưng thủy chung không cách nào đánh vỡ sự trói buộc của kiếm quang lôi võng. Mà tiếng gào thét của Độc Tu La cũng càng ngày càng thấp, cuối cùng biến mất không thấy đâu nữa.

Lục Bình vẫy tay thu hồi song kiếm, trong võng kiếm cũng không còn dư lại gì cả, hiển nhiên cũng đã chôn vùi trong lôi quang. Lục Bình thầm cảm thấy đáng tiếc, ít nhất xem ra phải đem thi thể của Độc Tu La đầu nhập trong ao nước đá xanh mới đúng.

Lục Bình giữa giở tay nhấc chân chém chết huyết Độc Tu La, mặc dù là bởi vì trên người hắn có bí mật khắc chế Độc Tu La, nhưng vẫn là làm Độc Tu La bốn phía đua nhau tránh lui trước Lục Bình, Lục Bình lấy được một đường đột tiến, đồng thời phát hiện Sở Hải Khiếu cũng cơ hồ chém giết Huyết Tu La cản đường trong cùng một lúc. Hai người từ phương hướng bất đồng tề đầu tịnh tiến, đã vượt qua Khổng Thiên Quân.

Sau khi Độc Tu La vẫn diệt cũng sẽ hóa thành bản nguyên tinh khí, chẳng qua bất đồng với ma la khác. Bản nguyên tinh khí của Độc Tu La đồng dạng là kịch độc, thậm chí dưới tình huống nhất định còn khó đeo bám, hơn nữa không bị kịch độc khống chế so với bản thân của Độc Tu La.

Vì vậy các phái pháp tướng tu sĩ vây giết Độc Tu La tộc quần phía bên ngoài mới có thể ổn trát ổn đả, không giống Lục Bình cùng mọi người đánh thắng thọc mạnh vào, chính là vì họ không muốn để cho Độc Tu La thừa dịp loạn xông vào trong Thành Linh đảo, tạo thành sát thương đại quy mô cho tu sĩ cấp thấp trên Thành Linh đảo.

Bọn họ mặc dù là đuổi hoặc là chém chết Độc Tu La, nhưng đuổi cũng không phải là đuổi khỏi lỗ hổng của trận pháp, mà là muốn đem bọn họ từ chỗ lỗ hổng thối lui ra trận pháp. Mà một khi họ không cách nào đuổi cũng chỉ có thể chém chết, nhưng sau khi chém chết còn phải dùng thần thông của mỗi người tan rã kịch độc bản nguyên sau khi Độc Tu La vẫn lạc tán phát ra.

Như vậy dưới nhiều hạn chế, các phái cùng với yêu tộc pháp tướng tu sĩ đề thăng lúc này đã gần ba mươi người, nhưng tiến triển vẫn cực kỳ chậm chạp.

Lục Bình chém chết huyết Độc Tu La dễ dàng như thế ngoài dự liệu của tất cả mọi người. Sở Hải Khiếu cùng Lục Bình một mình đi trước, tề đầu tịnh tiến. Sau đó Vũ Văn Phi Tường cùng Tần Thế Quân cũng cơ hồ đuổi theo trong cùng một lúc mỗi người giải quyết đối thủ, cùng Không Thiên Quân hơi trễ một chút đại khái giữ vững tiến độ giống nhau, ngược lại đem Diêm Linh Cữu ở lại cuối cùng.

Sáu đầu huyết Độc Tu La vẫn lạc hiển nhiên kinh động Ngọc Độc Tu La núp ở độc trận trung ương, chỉ nghe được một tiếng vang thật lớn. Một đoàn độc vụ nồng đặc kịch liệt co rúc lại chỗ lỗ hổng, rồi sau đó liền thấy liên tiếp ba đầu Ngọc Tu La chen lấn đi vào từ chỗ lỗ hổng.

Sau khi ba đầu Ngọc Tu La đó chen vào Thành Linh đảo lúc này đánh tới Lục Bình cùng mọi người.

Lục Bình cùng Sở Hải Khiếu chặn lại hai đầu trước tiên. Một đầu khác thì bị Vũ Văn Phi Tường, Tần Thế Quân cùng Khổng Thiên Quân chạy tới tranh đoạt, cuối cùng ba người dứt khoát liên thủ bắt đầu vậy công đầu Tu La này. Nói là liên thủ, nhưng trên thực tế trong lúc tương hộ cũng không phối hợp, chẳng qua là mỗi người đánh mỗi người. Tuy nhiên, điều này cũng đủ đánh đầu Ngọc Tu La đó ôm đầu trốn độn như chuột rồi.

Ngọc Tu La có bạn sinh linh bảo nơi tay, bình thường chính là gặp gỡ đại tu sĩ, như muốn chém chết cũng cực kỳ không dễ. Nhưng ba vị pháp tướng sơ kỳ tu sĩ trước mắt này lại nhất định không thể lấy ánh mắt của pháp tướng sơ kỳ tu sĩ tầm thường đối đãi. Mặc dù ba người chiến đấu từng người, vẫn đánh đầu Ngọc Tu La đó liên tiếp bại lui, bạn sinh linh bảo trong tay chỉ có chiều giá công lại không còn sức đánh trả.

Cuối cùng Diễm Linh Cữu theo kịp không địch thủ, nhưng mà hắn nhìn một chút Sở Hải Khiếu cùng với Lục Bình đang một mình đối chiến. Rồi sau đó hắn cười lạnh lùng một tiếng về phía phương hướng của Lục Bình. Ngay sau đó hắn hóa thành một đoàn ánh lửa đụng tới chỗ phương hướng của Sở Hải Khiếu.

– Cút!

Thấy Diễm Linh Cữu không ngờ lại tới bên hướng của mình, Sở Hải Khiếu tự hồ bị vũ nhục cực lớn vậy. Hắn vừa đại chiến cùng Ngọc Tu La, vừa tức giận gầm hét lên.

Diễm Linh Cữu cười quái dị ”ha ha” vọt tới, hoàn toàn không để ý tới Sở Hải Khiếu rống giận. Mà Sở Hải Khiếu cùng Ngọc Tu La toàn lực đối chiến, trong lúc nhất thời cũng rút không ra tinh lực tới đuổi người này, chỉ có thể mặc cho hắn gia nhập chiến đoàn.

Lục Bình đối với tình cảnh trên chiến trường dĩ nhiên là nắm biết rất rõ, hiển nhiên biết rõ mình hiện nay đã bị người hữu ý vô ý cô lập rồi, nhưng mà hắn cũng không thèm để ý.

Hắn có thể đại khái đoán ra những tâm tư của người này, mặc dù nói hai lần mới vừa biểu hiện khiến cho mọi người đã công nhận thực lực của hắn, nhưng làm một tên thiên tài tu sĩ xuất hiện ở cùng hương tích nhường, ưu thế duy nhất là sự thần bí của mình.

Ví dụ như Tần Thế Quân, Vũ Văn Phi Tường chi lưu, trời sanh chính là phải được người chú ý mật thiết. Cho nên giữa những người này, bao gồm tam đại yêu tộc bộ lạc tu sĩ, coi như trong ngày thường tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng họ cũng sơ lược biết gốc biết rễ thủ đoạn của nhau.

Chỉ có dạng tu sĩ như Lục Bình vậy, tất cả mọi người muốn xem hắn rốt cuộc có những thủ đoạn áp đáy rương gì. Dĩ nhiên, xem ra một con Ngọc Tu La cũng đủ ép ra thủ đoạn của hắn chứ?!

Nếu là Lục Bình không đỡ được đầu Ngọc Tu La đó, thậm chí không thể thoát được tánh mạng trong tay đầu Ngọc Tu La đó, như vậy chỉ có thể là bản thân Lục Bình đáng đời. Ngay cả thực lực đối chiến cùng một đầu Ngọc Tu La đều không có, thì hắn còn có tư cách gì cùng liệt vào ngang hàng với bọn họ?

Bạn sinh linh bảo trong tay đầu Ngọc Tu La đối chiến cùng Lục Bình là một thanh phong thứ, thi triển ra giống như gió rét thấu xương, đơn giản chính là vô không bất nhập, so với “Sấm Thủy Kiếm Quyết” của Lục Bình chỉ có hơn chớ không kém.

Lục Bình một đôi phi kiếm lấy nhanh đánh nhanh, cũng rất khó khăn đuổi theo kịp tốc độ của đầu Phong Tu La này, hơn nữa phẩm chất của phi kiếm không bằng bạn sinh linh bảo. Cũng may Lục Bình lấy Quỳ Thủy Thần Lôi đại thần thông pháp thuật phụ trứ trên kiếm thuật, trên thân Tế Thủy Trường Lưu kiếm lúc nào cũng nổ lên một đoàn đoàn điện quang, lúc này mới miễn cưỡng làm được đối đãi ngang hàng trong đối chiến với phong thứ.

Mặc dù như thế, Lục Bình dưới đầu Phong Tu La đó cường công còn không phải không tiết tiết bại lui. Tuy nhiên Ngọc Tu La dự tính vì vậy đánh bại Lục Bình lại cũng không dễ dàng.

Đám ba người Tần Thế Quân đám mặc dù chiến đấu từng người, nhưng cũng thủy chung quan sát cho phương hướng của Lục Bình. Họ thấy Lục Bình có thể chống lại cùng Ngọc Tu La, hơn nữa lấy thực lực của hắn mà xét, coi như không địch lại muốn toàn thân trở lại cũng cực kỳ dễ dàng. Vì vậy ba người mỗi người liếc mắt nhìn nhau, Tần Thế Quân đột nhiên xuất thủ chặn lại một sạn do Ngọc Tu La công đánh về phía Khổng Thiên Quân. Mà Khổng Thiên Quân cùng Vũ Văn Phi Tường là nhân cơ hội phản kích, ba người trong nháy mắt liên thủ. Đầu Ngọc Tu La tránh thoát ngự vĩ phiến của Khổng Thiên Quân, lại bị hắc hồn do thất sắc thần lôi của Vũ Văn Phi Tường nổ trên dưới tối nửa bên.

– Thực lực cũng miễn cưỡng đủ rồi, bọn ta tăng thêm sức, giải quyết đầu súc sinh trước mắt này tùy tiện đi phụ một tay đi!

– Có thể còn có hậu thủ hay không?

– Sao lại không ít nhất pháp tướng còn chưa từng thấy qua!

– Đó là thủ đoạn liều mạng, người dùng qua mấy lần?

Ách, cái này sao, tựa hồ một lần cũng không chứ?

– Nếu có dùng qua ngươi cũng không nói!

Giữa ba người trao đổi thần niệm. Loan đao của Tần Thế Quân mượn hai người khác đeo bám Ngọc Tu La không rành để mắt tới hắn, rốt cục một đao chém xuống một cánh tay của Ngọc Tu La.

Ngọc Tu La đó kêu thảm một tiếng xoay người muốn chạy trốn. Mà đám người ba người Tần Thế Quân cũng không đuổi theo, ngược lại lui về phía sau mười mấy trượng.

Một tiếng nổ giòn “tích ba”, bạn sinh linh bảo của Ngọc Tu La đột ngột xuất hiện ở địa phương ba người đứng yên lúc trước. Theo bạn sinh linh bảo vỡ nát, không gian bốn phía cũng phút chốc lọt vào trong không gian vỡ vụn, nhưng lại khôi phục nguyên trạng trong khoảnh khắc.

– Đáng tiếc một món bạn sinh linh bảo, còn mang tính chất không gian!

Chính vào lúc này, Bích Tiểu kiếm của Sở Hải Khiếu hóa thành sóng lớn biển gầm ngập trời, chế trụ một đầu Ngọc Tu La khác. Diễm Linh Cữu một tiếng cười âm hiểm, liên tiếp bảy viên hỏa cầu giũ ra từ trên người của Diễm Linh Cữu. Liên châu bắn vào trong thần thông thiên tượng của Sở Hải Khiếu, nhất thời đưa tới nổ tung kịch liệt.

Sương trắng bay lên đầy trời. Sở Hải Khiếu vung ống tay áo lên, sương trắng nhất thời tiêu tán, thì chỉ có thấy thân hình của Ngọc Tu La bỏ chạy. Mấy mảnh vụn bắn nhanh đi về bốn phía, liên tiếp bắn giết hơn mười con Độc Tu La ở phụ cận. Hiển nhiên là lúc trước Ngọc Tu La vì ngăn cản thần thông pháp thuật của Sở Hải Khiếu cùng Diễm Linh Cữu mà vạn bất đắc dĩ dẫn bạo bạn sinh linh bảo để ngăn cản.

– Ha ha, Sở huynh cùng Diễm huynh thần thông hơn người, Tần mổ bội phục!

Sau khi đám người Tần Thế dẫn đầu bị thương nặng đầu Ngọc Tu La cũng không rời đi, thấy Sở Hải Khiếu cùng Diễm Linh Cữu đắc thủ, ngược lại tiến về phía trước.

Diễm Linh Cữu cười đắc ý đáp:

– Bất kể nói thế nào còn chậm một bước so với đám người Tần huynh!

Khổng Thiên Quân cười quái dị ”ha ha” hỏi:

– Chúng ta có dự tính tiếp ứng vị kia một cái hay không?

Trên mặt của Sở Hải Khiếu lộ ra một tia vẻ quái dị, lạnh lùng đáp:

– Ta nghĩ chư vị xoay người nhìn một chút thì tốt hơn!

Mấy người nghe vậy ngẩn ra, lúc xoay người nhìn, lại thấy chiến đoàn lúc trước Lục Bình cùng đầu Ngọc Tu La thứ ba không biết lúc nào đã bị bao phủ bởi một đoàn sương mù diện tích mười mấy trượng. Mà trong sương mù cũng không truyền ra chút tiếng vang, tựa hồ nơi đó đã tự thành nhất phương thiên địa.

Mấy người mặt liền biến sắc, đây là thời điểm chuyện gì đã xảy ra? Trước đó, bọn họ không ngờ lại người nào cũng không chú ý tới, hơn nữa lúc trước khoảnh khắc nhìn đến sương trắng, thần niệm của mấy người lúc đụng chạm đến sương trắng mê trận, trong phút chốc đều có cảm giác bị lạc, sinh lòng kiêng kỵ nên đua nhau rút về thần niệm của mỗi người.

Mấy người nhìn nhau một cái, người nào cũng không nói thêm gì, chỉ chốc lát sau, Tần Thế Quân mới thở dài nói:

– Xem ra chúng ta đều xem thường vị thần bí Bắc Hải tu sĩ này. Ta nghĩ chúng ta không nên keo kiệt như vậy, tôn trọng một chút xíu mới phải!

Một đạo hỏa diễm thoáng qua trong ánh mắt của Diễm Linh Cữu, âm thanh nói:

– Đó còn phải xem kết quả mới đúng!

Vừa dứt lời, nhất thời một tiếng nổ vang truyền ra trong sương trắng, toàn bộ đoàn sương trắng giống như vỡ tổ vậy. Khi mấy người giương mắt nhìn lên, liền thấy đầu Ngọc Tu La đột nhiên vọt ra khỏi sương mù dày đặc, trốn độn đi về phía xa không quay đầu lại.

Sương trắng tản ra, sắc mặt của Lục Bình hơi lộ ra có chút tái nhợt, nhưng hắn bình yên vô sự từ trong đi ra. Lục Bình nhìn một chút mặt mũi của mọi người về kinh ngạc, cười nói:

– Xem ra lần này tại hạ rơi vào cuối cùng rồi!

– Ha ha, làm sao thế được! Diễm Linh Cữu dẫn đầu cười nói:

– Bọn ta vốn đang muốn thượng nghị giúp Lục huynh một cánh tay lực, không ngờ Lục huynh lại có thể chỉ dựa vào lực một mình cũng có thể chiến lui Ngọc Tu La. Thật làm cho bọn ta cảm thấy kính nể!

Mấy người khác hoặc là lên tiếng phụ họa, hoặc là mỉm cười ra hiệu, hoặc là lạnh lùng mà chống đỡ, nhưng nói tóm lại, lần này trong thái độ đối đãi Lục Bình cũng không khinh thị nữa, ngược lại thêm một loại, kiêng kỵ!

Tần Thế Quân lúc này cũng hé mồm nói:

– Tại hạ mới vừa hơi làm dò xét đối với lỗ hổng trung ương. Đó là tựa hồ có ba đầu Ngọc Độc Tu La đang chủ trì Độc Tu La đại trận, hết sức ngăn trở Thành Linh đảo hộ đảo đại trận khôi phục. Bọn ta xem ra cuối cùng phải đánh một trận, đối thủ chính là ba đầu Ngọc Độc Tu La đó rồi!

Sắc mặt của mọi người mặc dù không thay đổi, nhưng ánh mắt lại đều ở đây liên tiếp lóe lên, trong lòng âm thầm kinh dị. Lúc trước mọi người tù chung một chỗ, Tần Thế Quân dò xét trung ương lổ hổng của trận pháp lúc nào, lại là dùng thủ đoạn gì đi trước điều tra, cũng không một người chú ý tới.

Tần Thế Quân tựa hồ không nhận ra được ánh mắt của mọi người, mà nói tiếp:

– Lúc trước mọi người cũng đều gặp gỡ qua huyết Độc Tu La, xem ra thủ đoạn quỷ dị của Độc Tu La cũng đều có hiểu biết, thực lực là vượt qua xa Huyết Tu La tầm thường. Nói như thế, thực lực của Ngọc Độc Tu La cũng muốn hoàn toàn thắng được Ngọc Tu La mới đúng.

Tần Thế Quân dùng một chút, nói tiếp:

– Ba đầu Ngọc Độc Tu La là mấu chốt át chế hộ đảo đại trận khôi phục, một khi giải quyết ba đầu Ngọc Độc Tu La đó, đại trận tất nhiên có thể nhanh chóng khép lại. Trận chiến này bọn ta cũng tính là thắng, cho nên tại hạ đề nghị tốc chiến tốc thắng. Sáu người bọn ta cũng cần liên thủ đối địch mới phải!

Tần Thế Quân dứt lời nhìn về phía mọi người, hy vọng có thể lấy được ủng hộ, lại lập tức liền nghe đến Sở Hải Khiếu lãnh ngôn thiếu ngữ đột nhiên lên tiếng, nói:

– Ta cùng với Lục Thiên Bình đối phó một con trong đó!