Chương 1043: Nhất tiễn lưỡng đoạn

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Độc tu sĩ cảm thấy cuồng nhiệt vì loại mẫu độc này sao?

Trong lòng của Lục Bình ngẩn ra. Sơ Diệp lão tổ dĩ nhiên là loại người này, như vậy Lỗ gia đến từ Trung Thổ đệ nhất luyện đan thế gia mặc dù không phải là độc tu, nhưng xem ra họ biết độc thuật cũng không thấp. Năm đó Lỗ gia mưu tính ở trong Bắc Hải lưu lại chi mạch tộc mình, hơn nữa thay hình đổi dạng trở thành Liêu gia hôm nay, ban đầu có phải là nhắm về phía Vạn Độc Mẫu Dịch trong Thất Tinh động thiên hay không?

Suy nghĩ một chút tới Liêu Đỉnh chết trong thung lũng Lạc Kim ở Thất Tinh động thiên, còn có năm đó lúc mình tiến vào thung lũng Lạc Kim gặp phải Liêu Hổ mạo hiểm cũng tiến vào nơi đó, cùng với một đoạn thời gian trước đó Thất Tinh động thiên khai ích, Lỗ gia tu sĩ vì tiến vào Thất Tinh động thiên không tiếc bại lộ ám tử của Liêu gia ẩn giấu ở Bắc Hải hơn ngàn năm.

Lục Bình càng nghĩ càng cảm thấy Lỗ gia vội vàng tiến vào Thất Tinh động thiên như vậy, tất nhiên là đi về phía vật trong ao đá xanh này. Nếu chẳng qua là Vạn Độc Tương, đường đường Trung Thổ đệ nhất luyện đan thế gia lại cớ gì bố cục hơn ngàn năm!

Lục Linh nhi hồ nghi nhìn ao đá xanh sau lưng Lục Bình một chút, nhất thời cười hỏi:

– Phụ thân, người không cho là trong ao đá xanh sau lưng chính là Vạn Độc Mẫu Dịch chứ?

Lục Bình nháy mắt một cái, cười hỏi lại:

– Tại sao không thể chứ?

Lục Linh nhi cười đáp:

– Rất đơn giản a, hộ thân cương khí của chúng ta đều xuất phát từ bên trong ao chất lỏng này, nếu bên trong thật là Vạn Độc Mẫu Dịch, lấy ban đầu chúng ta còn là dung huyết kỳ tu vi, có thể dung luyện loại thiên địa chi bảo như vậy sao?

Lục Bình ngơ ngẩn. Lục Linh nhi nói cũng làm hắn không cách nào giải thích. Nhưng Lục Bình cũng đã tận mắt nhìn thấy một ao Vạn Độc Tương này ban đầu cực kỳ dễ dàng tan rã độc thuật thần thông của Sơ Diệp lão tổ.

Lục Bình lắc đầu một cái, tuyệt đối không nghĩ những chuyện này nữa, dù sao ban đầu Vạn Độc Mẫu Dịch lưu truyền xuống chỉ là một truyền thuyết thôi. Về phần các loại đặc tính của Vạn Độc Mẫu Dịch cũng không lưu truyền xuống chút truyền thuyết nào, khiến cho Lục Bình cũng không thể phán đoán.

Tuy nhiên Lục Bình còn bày ra tầng tầng trận pháp cấm chế bốn phía trên áo đá xanh ở tiểu cô sơn, cầm cố vững vàng một ao Vạn Độc Tương trong tiểu cô sơn, để tránh cho những người khác nhầm vào trong đó.

Dĩ nhiên, Lục Bình trước khi rời đi lần nữa phân cắt đi một phần Vạn Diệu Ngọc Lộ từ trong một đoàn chất lỏng màu u lam ở đáy ao đá xanh. Vạn Diệu Ngọc Lộ là chí bảo ít có trong mấy loại thiên địa linh vật có thể dùng để luyện đan, nói cách khác, chỉ là trong Thọ đan cũng có thể duyên thọ mười lăm năm trở lên như vậy, phần lớn đều phải dùng đến Vạn Diệu Ngọc Lộ làm chủ được hoặc là linh đan.

Hơn nữa Lục Bình cũng có thể cảm giác được, Vạn Diệu Ngọc Lộ trong áo đá xanh vẫn không ngừng sinh thành ở chỗ cũ. Đặc biệt là sau khi lần này nó thu nạp một vị pháp tướng hậu kỳ độc tu bản mệnh độc thuật thần thông mầm móng, hàm lượng của chất lỏng trong ao ở một phương diện nào đó tựa hồ có xu hướng bão hòa, lực lượng thần bí đang hội tụ cuồn cuộn không ngừng trong Vạn Diệu Ngọc Lộ.

Lục Bình đem thần niệm lần nữa đắm chìm đến trong tâm hạch không gian. Thuần Dương chi châu đã trở về trong pháp tướng khánh vân. Lục Bình có thể nhận ra được từng tia một Thuần Dương chi khí từ trong Thuần Dương chi châu hội tụ trên người của Long chi pháp tướng, ngoài việc càng kiên cố hơn căn cơ kháng thực của Long chi pháp tướng, còn từ từ và không ngừng đề thăng tu vi của Lục Bình.

Bích Lân Hồn Hỏa trên Linh Lung tửu đỉnh vẫn thiêu đốt như cũ. Một đoàn pháp tướng chi hồn đã trôi lơ lửng trên Bích Lân Hồn Hỏa. Hiển nhiên pháp tướng chi hồn này đã bị Linh Lung tửu đỉnh cùng Bích Lân Hồn Hỏa liên thủ loại bỏ, trong Linh Lung tửu đỉnh chỉ còn lại có một thanh nhuyễn kiếm màu đỏ nhạt.

Nhuyễn kiếm màu đỏ nhạt đó hiển nhiên là Sơ Diệp lão tổ bản mệnh linh bảo, đã từng vượt qua lần đầu tiên lôi kiếp, nhưng mà bây giờ nó cũng bị tổn hao linh tính nhiều. Nếu không phải là bởi vì nó sớm bị thương nặng trước đó, thì cũng không bởi vì Sơ Diệp lão tổ vẫn lạc mà một đường thoái hóa đến cấp bậc Dưỡng linh điên phong.

Lục Bình cầm thanh nhuyễn kiếm này trong tay cẩn thận tra xét một phen, âm thầm lắc đầu một cái. Hắn mặc dù cũng không tinh thông luyện khí, nhưng ánh mắt vẫn phải có, thanh phi kiếm này đã bị đả thương bản nguyên, trừ phi hóa giải hết thảy bảo cấm, nếu không nó khó trở về cấp bậc linh bảo hơn nữa.

Đáng tiếc rồi!

Lục Bình đã nghĩ tới có nên thử dung hợp thanh phi kiếm này cùng Tế Thủy Trường Lưu kiếm hay không, nhìn xem có thể để cho một thanh kiếm này nhất cử vượt qua một môn hạm hay không?

Long chi pháp tướng nhô đầu ra từ trong pháp tướng khánh vân há mồm hút một cái. Một đoàn nhị kiếp pháp tướng chi hồn trôi lơ lửng trên Linh Lung tửu đỉnh lập tức hoảng hoảng du du bay vào đến trong pháp tướng khánh vân.

Nhị kiếp pháp tướng chi hồn đó mặc dù không so được Thuần Dương chi hồn của Phi Thiên lão tổ tinh khiết dầy cộm nặng nề, nhưng ít nhất cũng phải có phẩm chất cao một tầng so với pháp tướng chi hồn mà năm đó đám người Khương Thiên Lâm, Trương Hi Di lấy được trong Doanh Thiên đạo tràng. Đối với Lục Bình bây giờ mà nói cũng đúng lúc dễ dàng bị hấp thu hơn, với sự tăng trưởng tu vi của hắn cũng càng thêm rõ rệt.

Lục Bình đánh một trận cùng Sơ Diệp lão tổ Độc giao pháp tướng, hắn cũng chịu không ít thua thiệt, ít nhất hiện nay thần niệm hao tổn còn không bổ sung trở lại; vì tưới tắt một ô hớp bản mệnh độc hỏa của Độc giao pháp tướng, Long chi pháp tướng cũng tổn thất một hớp bản nguyên thủy, hơn nữa pháp tướng khánh vân cũng bị tan rã hết một phần ba. Những thứ này cũng đều tượng trưng cho tu vi thực lực của Lục Bình; còn có một hớp khói độc trước đó bị Hắc Ngục Độc Hỏa vây khốn. Nguyên vốn Lục Bình đã được Vạn Độc Tương trong ao đá xanh hấp thu hầu như không còn, vào lúc này đã phát hiện trong tâm hạch không gian còn hơi có lưu lại. Nếu không kịp thời xử lý, lấy thủ đoạn của Sơ Diệp lão tổ, tất nhiên sẽ lưu lại cho mình tai họa ngầm cực lớn.

Lục Tiểu Bình lúc này ủy khuất ngồi phía dưới Thuần Dương chi châu trong pháp tướng khánh vân. Nó bị Độc giao pháp tướng đánh bay liên tiếp, cho dù là thân thể do tám ngàn năm Thương Liễu linh mộc làm thành, lúc này cũng trong lúc mơ hồ lộ ra chút tiếng vỡ ra. Vào lúc này toàn thân trên dưới của nó tràn ngập lên văn lộ của phù văn rậm rạp chằng chịt. Những tiếng vỡ ra trên chút văn lộ của phù văn lóe lên ánh sáng bắt đầu từ từ dị hợp.

Đợi đến lúc những tiếng vỡ ra đó hoàn toàn biến mất trên thân hình, thần sắc của Lục Tiểu Bình tối sầm lại, ở ngực chỗ khai ích một cái môn hộ, từ bên trong móc ra một hòn đá ảm đạm.

Đây đã là một khối cực phẩm linh thạch cuối cùng trên người nó. Trên người của Lục Tiểu Bình chỉ có thể mang theo ba viên cực phẩm linh thạch. Mấy lần đại chiến trước đó đã khiến cho thân ngoại hóa thân tiêu hao hai viên, nó chiến đấu cùng Độc giao pháp tướng và tu bổ thương thế trên người lần nữa dùng hết một viên.

Mặc dù tiêu hao cực lớn, nhưng uy lực của Lục Tiểu Bình đã khiến cho Lục Bình cảm thấy những thứ này đều là vật có giá trị, ít nhất huyết ma la chết dưới tay của Lục Tiểu Bình cũng đã không dưới hai đầu.

Trong lúc Lục Tiểu Bình buồn buồn không vui, ở trước người của nó đột nhiên xuất hiện một đạo môn hộ. Lục Tiểu Bình tung người nhảy lên, một trận cổ đảo trong môn hộ, chỉ chốc lát sau liền hàng cao sắc liệt móc ra ba viên cực phẩm linh thạch. Sau khi đem một viên trong đó bỏ vào trong môn hộ của ngực, vẻ ảm đạm trên dưới cả người Lục Tiểu Bình được quét sạch, lúc nó tung người nhảy lên đã cài trên bằng điểu khí linh của Quải vân phàm chơi đùa.

Sau khi khao thưởng thân ngoại hóa thân, lực chú ý của Lục Bình cũng toàn bộ chuyển dời đến trên người của một cây kéo vẫn bị bản mệnh nguyên thần đại trận trấn áp. Đây chính là một món Nhị kiếp linh bảo, lúc trước uy lực của nó tứ ngược trong tâm hạch không gian làm Lục Bình rất chắt lưỡi. Linh Lung tửu đỉnh cùng Quải vân phàm thấy vật này chỉ có biết ù té chạy mà thôi. Nếu không có bản mệnh nguyên thần đại trận toàn lực trấn áp, trước đó hắn đánh một trận cùng Sơ Diệp lão tổ, ai chết vào tay ai cũng còn chưa biết.

Long chi pháp tướng thủy chung quanh quẩn trên Bạch Ngọc Liên Hoa. Chính là bởi vì có Long chi pháp tướng trấn giữ, cây kéo lạnh bảo đó mới thủy chung không thể dậy lên bọt sóng dưới bản mệnh nguyên thần đại trận trấn áp.

Thần niệm của Lục Bình quanh quẩn đi về phía cây kéo, cây kéo này tựa hồ phát giác điều gì, nhất thời chấn động kịch liệt. Mười hai viên Nguyên Thần châu bốn phía nhất thời ánh sáng đại phóng. Ánh sáng màu trắng sáng của Bạch Ngọc Liên Hoa lóe lên, mặt ngoài của cây kéo hiện ra linh ti phù văn rậm rạp chằng chịt. Toàn bộ cây kéo giống như một miệng con cá sấu bị trói lại, miệng của linh bảo đã không cách nào khai ích cũng không còn chút nguy hiểm trước mặt của Lục Bình.

– Đi ra đi, hoặc có lẽ bây giờ chúng ta nên nói chuyện một chút!

Linh bảo trải qua lễ rửa tội lôi kiếp, tất nhiên sẽ sinh ra khí linh, Linh Lung tửu đỉnh, Quải vân phàm còn như vậy, cái thanh Nhị kiếp linh bảo này vượt qua hai lần lôi kiếp tất nhiên cũng như thế. Hơn nữa linh tính của khí linh sợ rằng còn cao hơn so với Linh Lung cùng bằng điểu màu vàng.

Cây kéo lúc này đã ngưng chấn động, chẳng qua là vẫn không nhúc nhích trôi lơ lửng giữa không trung, mặc cho Lục Bình nói gì, khí linh đó lại thủy chung không xuất hiện.

Lục Bình trong bụng không thích, nói:

– Xem ra thật là cứng đầu!

Lục Bình đưa tay một chiêu, Bích Lân Hồn Hỏa liền xuất a hiện trước người của cây kéo lạnh bảo. Cây kéo lạnh bảo nhất thời chấn động kịch liệt, hiển nhiên sau khi nó nhìn thấy pháp tướng của Sơ Diệp lão tổ vượt qua hai lần lôi kiếp cùng với thần niệm bị sanh sanh luyện chết dưới hỏa diễm này đốt cháy, nó đã biết được loại hỏa diễm này sẽ tổn thương lớn ra sao đối với linh tính.

– Nếu đã biết sợ, vẫn ẩn giấu không thấy, xem ra quả thật là một người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ a!

Hàng phục linh bảo chỉ có hai con đường tắt, thứ nhất là linh bảo tự đi trạch chủ, thứ hai chính là lấy thực lực mạnh mẽ chặt đứt sự liên lạc giữa linh bảo cùng chủ nhân trước, đuổi thần niệm lạc ấn của chủ nhân trước giữ lại trong linh bảo. Luyện hóa khí linh của linh bảo cũng chính là đem thần niệm lạc ấn tự thân lần nữa in trong linh bảo.

Linh bảo đối mặt đoán đan tu sĩ có lẽ sẽ bướng bỉnh một ít, có linh bảo thậm chí còn có thể tự đi đánh chết một ít đoán đan tu sĩ dòm ngó, nhưng trước mặt pháp tướng tu sĩ, linh bảo mất đi chủ nhân thường thường đều sẽ nhận biết được điều gì. Cho dù là nó không muốn nhận chủ cũng hoàn toàn né tránh, một khi nó bị pháp tướng tu sĩ bắt sống, tám chín phần mười đều phải khuất phục. Bởi vì pháp tướng ngưng tụ trong tâm hạch không gian của pháp tướng tu sĩ là một thân linh tính của tu sĩ ngưng tụ, coi như không thể hàng phục khí linh, nhưng muốn mạt sát linh tính của khí linh cũng dễ dàng.

Đối mặt uy hiếp như vậy, khí linh của cây kéo linh bảo thủy chung chưa từng xuất hiện, Lục Bình nghĩ duyên cớ có lẽ cũng không phải là do khí linh, tám chín phần mười ngược lại có liên quan cùng lạc ấn của Sơ Diệp lão tổ.

Chẳng lẽ Sơ Diệp lão tổ còn giữ hậu thủ gì?

Lục Bình vừa nghĩ đến đây, Bích Lân Hồn Hỏa không chút do dự đốt trên thân của cây kéo.

Hỏa diễm vô hình ba động lóe lên, đi về phía bản thể của cây kéo linh bảo. Trong thanh âm như từng trận quỷ khóc sói tru, một cổ khói mù màu đen nhất thời dâng lên từ trên bản thể của cây kéo linh bảo.

Quả nhiên có cổ quái!

Lục Bình trong lòng cả kinh, cũng may vừa rồi mình phòng xa, không bởi vì cây kéo linh bảo bị cấm cố mà trực tiếp động thủ luyện hóa, nếu không nói không chừng mình sẽ phải ngầm chịu sự thua thiệt rồi.

Khói mù màu đen bay lên dần dần tạo thành một bộ khuôn mặt già nua mà đờ đẫn giữa không trung, xem ra chính là mặt mũi thực của Sơ Diệp lão tổ. Chỉ là bởi vì lúc này Sơ Diệp lão tổ đã bỏ mạng trong tay của Lục Bình, một tia thần niệm lạc ấn lúc này cũng lộ ra không sinh cơ.

Ánh lửa của Bích Lân Hồn Hóa một thịnh, khói đen hình thành nhất thời vặn vẹo trong ánh lửa của gương mặt quái dị, thỉnh thoảng hóa thành một con quái xà, lại hóa thành một con thương ưng, chỉ chốc lát sau hắc vụ rốt cục tan thành mây khói trong ánh lửa.

– Chớ đốt, chớ đốt!

Một thanh âm hoảng lên đột nhiên truyền ra từ trong cây kéo:

– Nếu đốt nữa sẽ phải mất đi rồi!

Lục Bình hừ lạnh một tiếng, nói:

– Đi ra đi!

Một con Đường lang từ trong cây kéo nhảy ra ngoài, múa may hai cái đại đao phiên, nói:

– Cũng không phải là ta không ra được a, tên đó trước khi chết thiếu chút nữa muốn đem ta luyện hóa thành thân ngoại hóa thân. Nếu không phải có một cây đuốc của lão nhân gia ngài, ta đến bây giờ đều không thoát được thần niệm của ông ta quấn quanh!

Lục Bình nhíu mày một cái, hỏi:

– Người tên là gì?

Hai cái đại đao phiên của Đường lang tung hoành giao nhau, có vẻ huyênh hoang tuyên bố:

– Lưỡng Đoạn! Ta tên gọi Lưỡng Đoạn, nhất tiễn Lưỡng Đoạn!

– Thân ngoại hóa thân? Linh bảo lúc nào có thể làm thân ngoại hóa thân chứ?

Lục Bình có chút kinh ngạc hỏi con Đường lang, chẳng lẽ đây cũng là một loại thần thông bí kỳ của Sơ Diệp lão tổ hay sao?

Đường lang một đôi đại loan đao chợt vung về phía trước một cái, nói:

– Ách, cũng phải, xem ra là muốn đem ta luyện thành bản mệnh linh bảo của ông ta. Bản thân bản mệnh linh bảo của ông ta đã bị người đánh từ linh bảo rớt xuống thành Dưỡng Linh pháp bảo, linh tính tổn hao đã không cách nào lên cấp lần nữa rồi, cho nên muốn luyện hóa ta thành bản mệnh linh bảo cho ông ta!

Nếu như nói còn có loại lực kháng cự nào trong linh bảo có thể biểu hiện ra trước pháp tướng tu sĩ khác, đó cũng chỉ có thể là bản mệnh linh bảo của những tu sĩ khác để lại rồi.

Sau khi linh bảo nhuyễn kiếm trong tay của Sơ Diệp lão tổ bị hủy liền đem chú ý đánh tới trên linh bảo Lưỡng Đoạn. Mặc dù vật này trên đường luyện hóa làm bản mệnh linh bảo có thể hoàn toàn không cách nào đắc tâm ứng thủ giống như bản mệnh linh bảo từ vừa mới bắt đầu liền bồi dục, nhưng Sơ Diệp lão tổ hiên nhiên cũng không nguyện tôn hao tửu lượng thời gian đi luyện chế một món bản mệnh linh bảo lần nữa. Huống chi linh bảo Lưỡng Đoạn còn là một món Nhị kiếp linh bảo, nó còn phải cao hơn một bậc so với bản mệnh linh bảo mà Sơ Diệp lão tổ vốn có.

Lục Bình thấy người này không tim không phổi, vì vậy hỏi:

– Vậy bây giờ, ngươi nói xem phải thế nào?

Đường lang Lưỡng Đoạn vừa thu song đao về phía sau lại, đáp:

– Còn có thể làm sao nữa, bị lọt vào đến trong tay của ngài thì mặc cho phát lạc thôi!