Chương 1135: Pháp Tướng Thất Tướng

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Cái gọi là Thần Niệm Điều Trác Thuật vào lúc này xem ra Lục Bình nên gọi là “Thần Niệm Ma Nhân Thuật” thì chuẩn xác hơn!

Giao đạo nhân năm đó học cứu thiên nhân, nếu là sử dụng Thần Niệm Điều Trác Thuật có lẽ thuận buồm xuôi gió. Còn Lục Bình dù sao cũng chỉ là một pháp tướng sơ kỳ tiểu tu mà thôi, cho dù thần niệm tu vi của hắn vượt xa thường nhân, nhưng cũng không thể cao hơn nữa, cùng lắm là ngang hàng với đại tu sĩ là đã khó khăn lắm rồi.

Huống chi Giao đạo nhân cái gọi là không am hiểu luyện khí cũng chính là so với với Hổ đạo nhân mà nói, chứ đối với Lục Bình thật sự là dốt đặc cám mai đối với luyện khí thuật.

Cũng may Giao đạo nhân có để lại chín đạo bảo cấm do trận pháp ngưng kết mà thành, Lục Bình chỉ cần dùng Thần Niệm Điều Trác Thuật y theo hồ lô vẽ bùa là được.

Lục Bình hao tốn nửa năm thời gian, rốt cục có thể vận dụng thuần thục bộ bí thuật này, nhưng hiển nhiên không thể giống như Giao đạo nhân, hắn còn cần phải dùng nó để tạo hình pháp bảo, trong khi nguyên hình của chân linh chi giác là bảo vật đến từ trên thân chân linh của Giao đạo nhân, cứng rắn vạn phần, cho nên tốc độ tiến triển dĩ nhiên là có thể dùng từ “vô cùng thê thảm” để hình dung.

Cũng may trên người Lục Bình còn có Quải Vân Phàm!

Nhất kiếp phòng ngự linh bảo này không chỉ có hiệu quả trong việc bảo vệ thần niệm của tu sĩ, mà còn có hiệu quả tăng phúc đối với thần niệm của tu sĩ, khiến cho Lục Bình vào thời điểm tạo hình Chân Linh Chi Kiếm, rốt cục có thể tăng tốc độ lên một chút.

Một cái tiểu đồng lô đặt bên cạnh, bên trong nhen nhóm Dưỡng Hồn hương trân quý nhất trong tam đại kỳ hương của tu luyện giới. Hơn nữa Lục Bình còn thỉnh thoảng ném vào miệng một viên Dưỡng Hồn đan dùng phệ hồn tinh trên người của tu ma luyện chế mà thành, nhằm để bù đắp thần niệm tiêu hao.

Đây là một quá trình dài dằng dặc vô cùng thống khổ, thi triển Thần Niệm Điều Trác Thuật không chỉ là dùng thần niệm để tạo hình pháp bảo, thác ấn bảo cẩm, mà trọng yếu hơn là trong quá trình thi triển bộ bí thuật này, loại đau nhức do ngưng thần thành đạo điêu khắc vô cùng khủng khiếp.

Đồng thời thần niệm chi đạo khi khắc trên Chân Linh Chi Giác, cảm giác chẳng khác nào khắc họa trên thần niệm của mình. Loại thống khổ này bám theo suốt cả quá trình Chân Linh Chi Kiếm thành hình.

Thời gian mười năm, để luyện chế một thanh phi kiếm!

Dương Hồn đan đã sớm khô kiệt, mấy chục khối Dương Hồn hương vào thời khắc này hầu như không còn gì, chỉ phải miễn cưỡng dùng Tĩnh Hồn hương để thay thế, về phần Định Hồn hương đối với Lục Bình lúc này mà nói cơ hồ không có bất kỳ công dụng nào.

Dù vậy, nhìn xem số lượng Tĩnh Hồn hương nhanh chóng giảm bớt, cuối cùng Lục Bình cũng không khỏi không cho gọi Lục Đào Hoa ở trên Không Minh đảo về, yêu cầu cô nàng trở về trong Hoàng Kim ốc chặt một cây Kinh hồn thụ, móc rể cây ra bào chế Dương Hồn hương.

Hoa Đào có lẽ là bởi vì xuất thân từ Linh Yêu nhất tộc, đối với chuyện này xác thực có sở trường!

Mười năm sau, cái Chân Linh Chi Giác rốt cục bị Lục Bình dùng thần niệm ngạnh sanh sanh tạo hình thành một thanh phi kiếm ba thước, mà trên thân kiếm, chín đạo bảo cấm khắc ấn cực kỳ trùng hợp cấu kết thành một con quái giao thân rắn, chân cá sấu, móng chim, đuôi cá, tai trâu, bờm ngựa, lại đơn độc thiếu đi sừng trên đỉnh đầu.

Tiếp theo, một số vết khắc cuối cùng của chín đạo bảo cấm đều hội tụ về chỗ hai mắt của quái giao, chỉ cần Lục Bình điêu khắc một họa tiết cuối cùng, chín đạo bảo cấm sẽ tức thì liên thông, đồng thời kích phát.

Đây cũng là chỗ đặc dị của Chân Linh Chi Kiếm. Chín đạo bảo cấm của Giao đạo nhân không phải là giống như những pháp bảo khác dùng từng đạo bảo cấm cộng lại tạo thành, mà là phải đem chín đạo bảo cấm đồng thời tạo hình, đợi đến cuối cùng đồng thời kích phát, khiến cho Chân Linh Chi Kiếm nhất cử từ một kiện thiên địa kỳ trân bước vào cảnh giới của Dưỡng linh pháp bảo.

Lục Bình hít một hơi thật sâu, mười năm kiên trì không ngừng cùng với sự thống khổ khó chịu, vào một khắc cuối cùng này, thần niệm lập tức giống như hồng thủy không bị cản trở vậy. Họa tiết cuối cùng của chín đạo bảo cấm lập tức thành hình, quái giao trên thân kiếm lập tức linh động, đồng thời linh tính của Dưỡng linh pháp bảo được kích phát. Tuy chuôi phi kiếm này vừa mới thành hình, cũng chưa chịu đựng sự khảo nghiệm của lôi kiếp, nhưng linh tính thai nghén từ trong thần kiếm lại nồng đậm khiến cho đám Linh Lung, Quải Vân Phàm nhất kiếp linh bảo đều phải tránh càng xa càng tốt.

Quanh thân của Thất Bảo Lôi Hồ bị lôi quang học lại, lần nữa biến thành một cái lôi quang kén. Thân kiếm của Tế Thủy Trường Lưu kiếm cùng với Thủy U Vô Hình kiếm cùng chấn động kêu lên, tựa hồ nghênh đón đồng loại sinh ra đời, vừa tựa hồ hướng về phái vị vương giả cung kính vái chào.

Mười năm một kiếm!

Bởi vì muốn trước khi tiến cấp pháp tướng trung kỳ phải đem Chân Linh Chi Kiếm truyền thừa từ Giao đạo nhân luyện thành, Lục Bình kéo tu vi của mình chậm lại mười năm, cộng thêm mấy năm làm chuẩn bị trước đó, hắn đã bỏ hơn mười năm ở khu vực này.

Hơn mười năm trước, đích truyền tu sĩ hàng đầu của các đại hào môn đại phái của Trung Thổ cũng đã ào ào vượt qua lôi kiếp lần đầu tiên, tiến cấp pháp tướng trung kỳ. Mười năm trôi qua, lúc này Lục Bình đã rớt lại phía sau nhiều lắm.

Hai mắt của Lục Bình đột nhiên mở ra, thần niệm quét ngang trên Không Minh đảo. Thần niệm của hắn vốn chỉ có thể đủ bao trùm phạm vi gần ba mươi dặm, miễn cưỡng sánh vai cùng một vị đại tu sĩ. Nhưng hiện giờ sau khi Lục Bình đã trải qua mười năm dùng thần niệm tạo hình bí thuật luyện chế Chân Linh Chi Kiếm, sự thống khổ không ngờ trở thành thu hoạch lớn nhất của hắn.

Lúc này thần niệm của Lục Bình càng thêm cứng cỏi, thần niệm tu vi cũng tinh tế sâu sắc hơn, hết thảy trong phạm vi bốn mươi dặm đều hiện ra trong thần niệm của hắn.

Mà bây giờ vẫn không phải là thời khắc triệu hoán lôi kiếp!

Mặc dù Chân Linh Chi Kiếm đã trở thành Dưỡng linh điên phong pháp bảo thực sự, trên thân kiếm ngưng tụ chín đạo bảo cấm được Giao đạo nhân tự tay dùng trận pháp chi đạo ngưng tụ mà thành, vô luận là theo tài chất thân mình của pháp bảo có lẽ còn trên cả pháp bảo phẩm chất cao nhất, đã có tư cách chuẩn bị nghênh đón lôi kiếp lần đầu tiên rồi.

Nhưng Lục Bình bình sinh tính cẩn thận, thà rằng kéo dài thời gian tu vi tăng tiến lên về phía sau một chút, cũng không nguyện rước lấy tình huống nguy hiểm lớn như thế. Huống chi là người và kiếm cùng nhau triệu hoán lôi kiếp chính là cục diện cửu tử nhất sinh như vậy, hắn thà rằng đem Chân Linh Chi Kiếm dùng chân nguyên không ngừng nuôi dưỡng, cũng không hy vọng có bất kỳ điều phát sinh ngoài ý muốn nào.

Vào lúc này Lục Bình còn có một chuyện quan trọng phải làm, bởi vậy nuôi dưỡng Chân Linh Chi Kiếm trong khoảng thời gian này cũng không coi là hoang phế.

Lục Bình lấy ra một cái phong linh hộp từ trong trữ vật pháp khí, sau khi chậm rãi mở ra, bên trong là một đoàn bản nguyên tinh hoa đã bắt đầu tan rã, loáng thoáng còn có thể thấy rõ tựa hồ là bộ dáng một con phi ưng, chính là pháp tướng của Cô Ưng Nhất Tộc Doanh Lệ sau khi bị Lục Bình diệt sát sưu hồn tàn phá ý thức thần niệm.

Chân Linh cửu biến, cửu biến mới có thể hóa thành Chân Linh!

Dung huyết kỳ hấp thu ba loại huyết mạch đồng nguyên làm một thể vừa hợp với tam biến; đoán đan hấp thu ba loại thiên địa linh vật lại là tam biến; pháp tướng kỳ nghênh đón ba lượt sinh tử lôi kiếp, luyện hóa Thuần Dương khí, chính là tam biến cuối cùng!

Đây cũng là một đường mà tu luyện giới tu sĩ từ cấp thấp tiểu tu đi đến Thuần Dương lão tổ, thậm chí có thể phá vỡ một tầng cuối cùng hóa thành Chân Linh tất nhiên phải trải qua!

Nhưng mà cách đó đối với Lục Bình mà nói còn một điểm bất thường: đoạn đường tu luyện này của hắn đồng thời nghênh đón chín loại biến hóa, nhưng còn phải có thêm sự biến hóa về huyết mạch.

Dung huyết kỳ ba loại huyết mạch, Lục Bình dung hợp Bích Hải Linh Xà huyết mạch, Nguyên Thủy Cự Ngạc huyết mạch, Cẩm Lý huyết mạch; đoán đan kỳ ba loại huyết mạch thì Thiên Thành lão tổ lúc du lịch Trung Thổ lấy được huyết mạch của yêu quái hình hươu nai ban cho, cộng thêm bên trong Vạn Độc Thương Khung Bích lấy được huyết mạch chứa trong thần bí huyết thạch, Thiên Mã huyết mạch.

Mà hiện nay Lục Bình gặp phải lôi kiếp lần đầu tiên, trong Ngũ Hành Quy Tàng chém giết Cô Ưng Doanh Lệ, thời điểm tìm được pháp tướng bản nguyên của tên này, Lục Bình cũng đã phát giác được bản thân huyết mạch tựa hồ lần nữa biểu đạt ham muốn thôn phệ mãnh liệt.

Kết hợp với kinh nghiệm thăng tiến tu vị lúc trước của Lục Bình, trước khi cho gọi lôi kiếp lần đầu tiên, Lục Bình tựa hồ cần phải luyện hóa hết huyết mạch tinh hoa đồng thời bản nguyên tinh khí chứa trong pháp tướng trước, dùng để dung luyện huyết mạch của bản thân lần nữa.

Thân rắn, chân cá sấu, sừng hươu, đuôi cá, tai trâu, bờm ngựa, đây cũng là sáu loại hình thái giống như Long Chi Pháp Tướng của Lục Bình, bước tiếp theo nên xuất hiện ưng trảo a!

Lục Bình âm thầm suy tư, chân nguyên đã bắt đầu lao nhanh trong huyết mạch, triệt để mang đi một tia huyết mạch tinh hoa lơ lửng trên bàn tay.

Lần thứ bảy dung luyện huyết mạch!

Long Chi Pháp Tướng trong tâm hạch không gian tựa hồ cũng đã nhận ra điều gì, không ngừng xoay quanh, chảy mạnh, gào thét, tia huyết mạch tinh hoa lấy từ Cô Ưng thông qua huyết mạch dẫn vào khắp thân hình của Lục Bình, cuối cùng lại thâm thâu trong tâm hạch không gian, bị Long Chi Pháp Tướng luyện hóa hấp thu.

Ầm ầm!

Không biết khi nào thì bắt đầu, bầu trời bên ngoài Không Minh đảo hộ đảo đại trận, sắc trời bắt đầu nổi lên đã muốn trở nên u ám. Từng đạo mây đen tụ tập lại từ bốn phương tám hướng, thiên tượng che bầu trời cho rất nhanh liền kinh động các phái trận pháp sư tiềm tu trong Không Minh di trận, họ thủy chung không biết mây đen ấy từ đầu mà đến.

Từng tiếng sấm rền vang thai nghén trong mây đen, lại nhìn không có mảy may lôi điện lập loè, tựa như từng con mãnh thú giấu trong đó, không ngừng tụ lực tùy thời chuẩn bị đánh cho đối thủ một kích trí mạng.

Trận pháp sư không cách nào tra biết nguyên do đành phải cho rằng lần thứ nhất thiên tượng ngẫu nhiên, không ít trận pháp sư như trước còn có nghi kị trong lòng, nhưng ai cũng không có can đảm đi điều tra một phen trong mây đen kia, cũng không có bản lãnh phá vỡ Không Minh đảo hộ đảo đại trận bị mây đen bao phủ.

Suốt một năm trôi qua, mây đen bao phủ trên bầu trời Không Minh đảo càng lúc càng dày, sấm rền càng lúc càng nặng nề trong mây đen, nhưng mỗi một lần vang lên lại đều giống như xao kích mãnh liệt trái tim trong lòng của người ta vậy.

Lúc này vô luận là ai cũng đã biết được trên Không Minh đảo e rằng đã xảy ra chuyện không tầm thường, tất cả mọi người vẫn không rõ duyên cớ, nhưng không ít tu sĩ xuất thân các đại môn phái đã muốn rời khỏi Không Minh di trận. Họ đem các loại tin tức thông qua đủ con đường bắt đầu báo cáo về môn phái nhà mình, rồi lại lần nữa quay người tiến vào trong Không Minh di trận.

Theo Lục Bình luyện hóa Cô Ưng Doanh Lệ pháp tướng, Long Chi Pháp Tướng vốn chỉ dài có bốn trượng năm thước lần nữa phát triển, thân hình một đường kéo dài đến bốn trượng chín thước. Mà mây đen hội tụ trên đảo cũng càng áp càng thấp, tựa như một giọt mực nước cực lớn rủ xuống giữa không trung, tùy thời đều đến mức giống như rơi xuống vậy.

Lục Bình ngẩng đầu lên, đột nhiên trong ánh mắt sắc bắn ra hai đạo thanh quang ba thước, tựa hồ có thể nhìn thấu trận pháp bao phủ ở đỉnh đầu vậy. Lôi vân hội tụ trong bầu trời cũng không dấu diếm được “Tam Thanh Chân Đồng” của Lục Bình!

Lúc này đây động tình huyên náo có chút lớn a!

Lục Bình tự cười cười, xem ra sau khi xong việc còn phải nghĩ biện pháp thoát thân, bây giờ trong Không Minh di trận, mấy vị trận pháp sư nghiên cứu Không Minh di trận e là ai cũng không yên lòng, một nửa tâm tư đều phải đặt trên đám mây đen bao phủ bầu trời Không Minh đảo.

Hiện tại, những mây đen hội tụ trên bầu trời Không Minh đảo rốt cục có động tĩnh, thanh âm sấm rền ấy giống như mãnh thú gào thét không còn là ngẫu nhiên nổ vang, mà trở nên lớp này đến hết lớp khác. Mây đen cũng bắt đầu quay cuồng rung chuyển kịch liệt trong cả bầu trời, giống như vạn thú lao nhanh vậy.

Từng đạo quang mang bắt đầu lập loè trong mây đen che lấp. Trận pháp sư trong Không Minh di trận lúc này đều đã ngưng hết sự việc trong tay, ngửa đầu nhìn về phía đám mây đen che bầu trời ấy.

Đã hơn một năm, mặc dù mây đen càng để lâu càng dày, tiếng sấm nặng nề càng phát ra vang dội cùng dày đặc, nhưng trong mây đen lại thủy chung không thai nghén ra lôi quang điện thiểm. Lúc này đây trong mây đen đầy trời rốt cục xuất hiện ánh sáng màu vàng, bắt đầu chiếu sáng trộn phiên thiên không.

Tất cả mọi người vào một khắc mây đen hội tụ đều đã có đáp án trong nội tâm, nhưng cũng là bởi vì trong mây đen đầy trời thủy chung đều không có một đạo lôi quang nào thai nghén ra, cho nên không ai nắm chắc đáp án cuối cùng đó. Mà vào thời khắc này, tất cả mọi người rốt cục có thể minh bạch, mây đen đầy trời quả thật chính là kiếp vân!

Chỉ là, ai vậy, hoặc nói đây là kiếp vân gì?

Chẳng lẽ là một người đang độ lôi kiếp lần thứ hai, ý đồ tiến cấp pháp tướng hậu kỳ thành tựu đại tu sĩ hay sao?

Xem ra khung cảnh mây che bầu trời trước mắt cũng không xê xích gì nhiều, chỉ là tại sao lôi kiếp lại thai nghén trên đó suốt cả năm như vậy?

Trong Không Minh đảo, Đặng Minh cùng thủ hạ yêu tu của Lục Bình cùng tùy tùng đồng loạt mông muội nhìn lên kiếp vân trong bầu trời. Thật lâu sau, trong miệng Đặng Minh mới măng một tiếng, hỏi:

– Làm gì vậy, Lục sư huynh là pháp tướng sơ kỳ tu sĩ a, sao lôi kiếp đó tựa như lôi kiếp lần thứ hai chứ?

Đám Tam linh lúc này cũng bị chấn động trước thiên địa ra oai, tuy nhiên, bọn họ rất tự tin vào Lục Bình, Lục Linh Nhi đầu tiên không nhịn được, lớn tiếng đáp:

– Phụ thân tất nhiên sẽ bình yên vô sự!

Đặng Minh lắc đầu, không thể giải thích cùng mấy hài tử choai choai, chỉ là ngẩng đầu nhìn trên bầu trời, trong ánh mắt lại hiện lên vẻ lo lắng.

Tất cả mọi người cảm thấy bối rối, chỉ là đem ánh mắt thông qua trận pháp ở đỉnh đầu, nhìn về dãy đất trung tâm của kiếp vân trong bầu trời. Nơi đó là chỗ kiếp vân nồng đặc nhất, nồng đậm tựa như một giọt mực nước lớn muốn rơi xuống trên mặt đất. Mà lúc này, một giọt mực nước lớn đằng kia cũng đã biến thành một lôi cầu lớn lóe sáng lên, tự hồ chỉ muốn gia tăng đụng chạm. Cái lôi cầu lập tức hóa thành một cỗ Lôi Kiếp Chi Thủy tưới lên người cho đến khi thần hồn câu diệt!

Mặc dù Lục Bình sớm có chuẩn bị đối với lần này, nhưng vào thời khắc đó cũng khó tránh khỏi có chút tâm thần động dao động. Hắn đã từng được chứng kiến Thiên Tượng lão tổ cho gọi lôi kiếp lần thứ hai, không nghĩ tới mình lúc này còn không có hiển lộ Chân Linh Chi Kiếm. Nhưng do chính mình không ngừng đem nó luyện hóa, vật ấy chẳng những đã sớm để lộ ra khí tức của bản thân, hơn nữa tính cả khí tức của Lục Bình cũng bại lộ ra, vốn là thủ đoạn dùng để phong ấn tu vi bản thân trước cái Chân Linh Chi Kiếm căn bản là giống như giấy vậy.

Lục Bình bất đắc dĩ cười khổ, cái này lại gây náo loạn lớn rồi, không biết đưa tới bao nhiêu người chú ý, lần này sinh tử chi kiếp qua đi, muốn bình yên thoát thân còn là một vấn đề lớn.

Lục Bình vẫy tay hướng về hư không chụp một trảo, ngoài bốn mươi dặm, đột nhiên một lối đi không gian thành hình, một cái bàn tay nguyên khí khổng lồ duỗi ra từ trong lối đi, chộp tới trên người Lục Bích.

Đặng Minh thấy Tam linh tất cả đều kinh hãi, đang muốn ra tay chống cự, tâm niệm chợt động, vội nói:

– Không cần phải chống cự, đây là người mà phụ thân của các ngươi đang tìm!

Tam linh quả thật liền ngừng tay, Lục Bích tùy ý tiếp dẫn một cái bàn tay nguyên khí khổng lồ, chui vào trong lối đi không gian biến mất không thấy gì nữa.

– Phụ thân!

Lục Bích bước ra khỏi lối đi không gian, thấy Lục Bình mỉm cười nhìn nàng, trong nội tâm lập tức vui vẻ, không khỏi há miệng kêu lên.

Lục Bình cười một tiếng “ha ha”, chỉ chỉ bầu trời, hỏi:

– Có sợ không?

– Không sợ! Có phụ thân ở đây, Bích Nhi cái gì cũng không sợ!

Lục Bình cười to “ha ha”, trên người lập tức cũng sinh ra một cỗ khí phóng khoáng, nói:

– Phụ thân cho dù có phần nắm chắc với lôi kiếp này, những quy củ của tu luyện giới vài ngàn năm đến nay vẫn phải tuân thủ. Mấy thứ này ngươi tạm thay phụ thân giữ trước, đợi đến khi phụ thân độ lôi kiếp qua đi hãy trả lại cho phụ thân!

Lối đi không gian xuất hiện lần nữa, Lục Bích đã về tới bên đám người Đặng Minh. Tất cả mọi người không hỏi thăm, cũng đã biết được Lục Bình tiếp dẫn Lục Bích là vì cái gì, chỉ có Lục Bích chăm chú nắm nắm trong tay cái Hoàng Kim ốc cùng một cái nhẫn trữ vật, trên mặt lại một mảnh trầm tĩnh, tựa hồ tại thời khắc này cô nàng đã trưởng thành hơn rất nhiều.

Ầm ầm!

Một đạo ánh sáng màu trắng xỏ xuyên qua thiên địa, toàn bộ thế giới đều cũng đã nghẹn ngào vào thời khắc này.